Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 124: Khất Cái Hội
Trở lại với Nguyên Du, sau khoảng một ngày trời Vô Thần mới có thể nhét được Ma Chủng vào trong bóng của Mộc Uyến, thứ này không phải muốn nhét thế nào thì nhét mà cần phải có một quá trình. Đầu tiên là phải ngưng tụ được bằng cách nén một vùng bóng tối do bản thân điều khiển lại chỉ còn kích cỡ của một viên bi, Ma Chủng về cơ bản đã được hình thành. Bước tiếp theo sẽ là đưa thần thức bản thân vào trong đó, tuyệt đối không thể sơ suất ở giai đoạn này vì nó sẽ là thứ quyết định bản thân có thể nắm được quyền điều khiển hay không, mặc dù thất bại thì cũng chỉ tổn thất chút thần thức nhưng đã dùng cách này thì gần như một trăm phần trăm thành công mà lại thất bại thì đúng là rất nhục. Bước cuối cùng là sẽ đưa nó vào trong thần hồn của đối tượng, từ bên trong Ma Chủng sẽ nở rộ rồi sau đó chiếm lấy thần hồn rồi từ đó sẽ chiếm được quyền điều khiển. Nhưng ở bước này nếu đối phương có thần hồn quá cứng cáp thì tốc độ gặm nhấm của Ma Chủng sẽ vô cùng chậm và rất dễ bị phát hiện, để phòng tránh cho trường hợp này thì người thi triển thường sẽ tiếp tục cung cấp thần thức cho Ma Chủng khiến nó càng lớn mạnh hơn để tăng tốc độ ăn mòn.
Thần hồn của Mộc Uyển vốn đã vượt xa Chiến Thánh cảnh rất nhiều vậy nên nếu đúng ra thì tốc độ ăn mòn phải ít nhất cả năm trời mới có thể hoàn thành được, mà lúc đó thì hẳn nàng cũng đã tỉnh lại và loại bỏ được thứ này ra khỏi cơ thể rồi. Nhưng may thay, hiện tại hắn chỉ là đưa nó vào trong bóng của Mộc Uyển rồi từ đó chậm rãi nhấm nháp thần hồn của nàng, tuy tốc độ rất chậm nhưng được cái rất khó bị phát hiện trừ khi kiểm tra lại thân thể vài chục lần mới may ra tìm được chút manh mối gì. Do chỉ đưa vào bóng nên tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều nhưng lại không thể khống chế hoàn toàn được nàng. Nguyên Du đúng là rất muốn chiếm hữu nữ nhân này nhưng hắn không dám chắc nàng sẽ yêu hắn dù có Âm Dương Nhất Quán phụ trợ, đối với hắn nữ nhân cũng là một công cụ để thỏa mãn thú tính của bản thân, người duy nhất khiến hắn có thể toàn tâm toàn ý yêu đã chết đi rất lâu rồi, chết bởi chính tay hắn.
Hắn cũng đã từng học cách để yêu thêm một ai khác nhưng tất cả đều vô vọng, cái bóng của người ấy để lại trong lòng hắn quá lớn đến mức trái tim hắn đã không chứa được thêm bất cứ ai nữa. Hắn đã cố gắng để yêu Vân Nhược Hân nhưng có vẻ nó đã vô vọng rồi, hắn không thể dứt bỏ được người ấy. Vậy nên khi hắn nói yêu ai đó thì đó chỉ là nói dối mà thôi, hắn cũng không còn ý định yêu thêm ai khác, hắn cũng không muốn quá mức quan tâm đến nữ nhân của mình bởi vì hắn sợ….sợ một ngày thảm kịch năm ấy lại tái diễn. Hắn là người nắm được nhưng không buông được, hắn không dám nghĩ nếu một ngày tất cả những thứ mình quan tâm nhất, những thứ trân trọng nhất lại bị hủy diệt bởi tay hắn một lần nữa.
“Chủ nhân, xong rồi.” Lời nói của Vô Thần đánh thức Nguyên Du khỏi cơn mê, hắn ngẩng đầu nhìn cô gái đang an vị nằm dưới đât kia, trong lòng có chút vui vẻ nhưng cũng có chút cảm xúc khó tả, không phải vui cũng không phải buồn mà nó như là khó chịu, đến cuối cùng thủ đoạn của hắn vẫn hèn hạ như vậy, vẫn dùng những cách hạ lưu để chiếm giữ người khác.
“Phát hiện có một trăm hai mươi lăm sinh linh đang tiếp cận nơi đây, không phát hiện địch ý.” Lời nói của hệ thống lại một lần nữa đánh thức hắn. Nguyên Du thở dài, thôi kệ hết mọi chuyện đi, biết đâu sau này mọi thứ có thể thay đổi thì sao. Nghĩ như vậy, hắn bước đến Mộc Uyển vô cùng nhẹ nhàng bế nàng lên, đúng với cái tư thế hắn từng bế Cơ Thanh Huyền.
“Trở về bóng đi.” Vô Thần hơi liếc Mộc Uyển một chút rồi trở lại bóng của Nguyên Du, không biết vì sao nhưng nữ nhân này tạo cho nó cảm giác rất thân thuộc, giống như trong huyết quản của họ đều chảy cùng một dòng máu, một dòng máu cao quý do chính ngài ấy ban tặng. Nhưng có vẻ không giống lắm, tộc của nó về cơ bản chỉ xài ám nguyên tố còn quang nguyên tố rất ít người dùng và đặc biệt bọn nó còn bị quang nguyên tố gây hại, vậy nên đây hẳn chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu đây là một đứa con lai thì nó sẽ bất chấp tất cả giết bằng được nữ nhân đó, dám lai tạp dòng máu cao quý này thì tội không thể tha thứ.
Nguyên Du sau khi xác định không còn gì có thể lợi dụng được nữa mới quay đầu rời đi, trở lại với cái hành lang đen tối kia. Lại tốn chút thời gian leo cầu thang, chưa tới nửa tiếng sau hắn đã đi lên được. Nhìn ra cửa, vẫn là tên thuộc hạ và đệ tử của hắn trấn giữ ở đấy nhưng ai cũng rút ra vũ khí, khuôn mặt vô cùng kiên nghị và quyết tâm, giống như sắp sửa lao vào một trận chiến sống còn, bên ngoài có tiếng nói chuyện rất náo nhiệt, Nguyên Du đoán hơn một trăm sinh linh hẳn là tiếng động đó.
“Đi thôi, không cần căng thẳng.” Nguyên Du nói rồi dẫn đầu bước đi. Nếu đúng ra thì Nguyên Du phải đi ở giữa để hai tên thuộc hạ có thể bảo vệ hắn chu toàn nhất nhưng đằng này hắn lại xung phong đi trước, có thể nói là khác loại với những người đứng đầu khác. Đi theo bóng lưng của Nguyên Du, hai người ai cũng vô cùng căng thẳng và cảm thấy tự hào, có thể đi theo một đại thiên tài như vầy ai lại không cảm thấy hãnh diện? Đi ra cổng chính, đã có hơn một trăm người đứng đó tuy lớn bé có đủ nhưng tất cả đều có những một đặc điểm chung: đó là hai mắt rơi lệ khi nhìn thấy Nguyên Du. Bọn họ nhìn thật sự không khác khất cái là mấy, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, cơ thể lấm lem, có người còn mất cả bộ phận cơ thể, thậm chí mấy đứa nhóc bốn năm tuổi cũng xuất hiện ở đây, đứa nào đứa nấy gầy còm. Thấy Nguyên Du đã ra, bọn họ liền rơi lệ sau đó không ai bảo ai liền quỳ xuống bái lạy, hô to:
“Đa tạ Nguyên Du đại nhân đã giết được Lục Sơn!”
“Đa tạ Nguyên Du đại nhân đã giết được Lục Sơn!”
“Đa tạ Nguyên Du đại nhân đã giết được Lục Sơn!”
“….”
Ba tiếng hô lớn đến mức chấn động cả một vùng, mây trời như cộng hưởng cũng dần dần tản ra để lộ ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuy bình thường nhưng bây giờ lại cực kì tuấn tú của Nguyên Du, cảnh vật xung quanh cũng như cộng hưởng, từng làn gió nhẹ thổi đến làm tung bay vạt áo của hắn tạo nên một hình ảnh thật oai hùng, dĩ nhiên là nếu bỏ đi cô nàng Mộc Uyển kia. Nguyên Du hiển nhiên cũng ý thức đến điểm này liền đưa nàng cho Vân Bát Vũ, tên đó vô cùng cẩn thận ôm lấy người này sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nguyên Du. Nguyên Du quay mặt lại đối mặt với hơn một trăm người này, hai tay chắp sau lưng, có chút nghi hoặc hỏi:
“Có ai có thể nói cho ta chuyện gì đang diễn ra sao?” Nghe thấy lời này mọi người bên dưới liền nhao nhao, ai cũng giành nói nhưng do lẫn lộn âm thanh nên hắn cũng chẳng hiểu được đầu đuôi thế nào. Hắn nhấc một tay lên biểu thị im lặng, mọi người ai cũng hiểu điều ấy nên ai cũng tự giác, một lúc sau một bà cụ lọm khọm đi lên, tuổi cũng đã quá chín mươi nhưng có vẻ vẫn còn minh mẫn, cụ cầm lấy một cái gậy chống từng bước đi lên trước mặt đám người, theo bộ dạng này có lẽ là người uy vọng nhất ở đây. tuy vậy thể hình và quần áo đầu tóc cũng chẳng khác mấy người kia là mấy. Cụ mấp máy cái môi móm mém của mình, giọng nói khàn khàn truyền ra:
“Lão là người đứng đầu những người này, ngài có thể gọi lão là bà Ô. Nơi này vốn thành chủ xây một bức tường bao bọc xung quanh khu ổ chuột của chúng ta, bất cứ ăn mày hay vô gia cư nào sẽ bị đưa đến đó. Vốn ý định của ông ta là nuôi nhốt chúng ta rồi tới hạn sẽ bắt chúng ta đi làm thí nghiệm gì đó, nhưng mới sáng nay không biết từ đâu một đám người tự xưng đến từ Huyết Âm Tông tiến đến đồ sát chúng ta, bọn hắn nói là được lệnh của Phủ Thành Chủ phái xuống. Chúng ta vốn chỉ có hơn hai trăm người mà bây giờ bị giết đến chỉ còn hơn một trăm, bọn hắn giết người đã đành, mấy cô nương cũng bị bọn chúng luân phiên làm nhục, nhiều thanh niên cũng đứng lên chống lại nhưng tất cả họ đều bị tra tấn dữ dội, chúng ta phúc lớn mạng lớn chờ được người của ngài đến giải cứu nên bây giờ mới có thể lành lặn đứng đây.” Bà Ô vừa khóc vừa nói, giọng nói vô cùng nghẹn ngào, cũng đúng khi một người cả đời chỉ có một gia đình như bà lại bị tàn sát dã man như vậy. Nguyên Du đứng đấy, thở dài một hơi, xem ra Lục Sơn có liên quan mật thiết đến Huyết Âm Tông, nhưng có lẽ Huyết Âm Tông còn liên quan đến tông phái khác. Nghe hiểu được sự việc, hắn mở miệng, giọng nói vô cùng hùng hồn:
“Vậy các ngươi có hận không?”
“Hận!” Không một chút do dự bọn họ đồng thanh đáp.
“Họ là gì với các ngươi?”
“Gia đình!” Đối với họ, những người ở khu ổ chuột chính là gia đình lớn nhất, cuộc sống tuy cực khổ nhưng lúc nào cũng có thể mỉm cười vượt qua, nhưng bây giờ nó đã bị hủy diệt, hủy diệt bởi chính lũ Huyết Âm Tông khốn kiếp đó. Nguyên Du nghe được sự khẳng định này khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
“Vậy nếu các ngươi có một cơ hội báo thù, các ngươi sẽ làm gì?” Nghe câu này mọi người hai mặt nhìn nhau, xôn xao khoảng bốn năm giây rồi sau đó vô cùng kiên định hô:
“Chúng ta sẽ báo thù!” Nụ cười Nguyên Du lại càng đậm, hắn hỏi:
“Bất kể cái giá là cái chết?” Mọi người lại hai mặt nhìn nhau nhưng không thấy ai có vẻ chần chờ ngược lại vô cùng kiên định, bọn họ quỳ một chân xuống, cung kính hô:
“Vâng!” Nguyên Du gật nhẹ đầu, nói:
“Vậy thì chào mừng các ngươi đến với Huyết Thần Hội! Một khi đã vào thì đừng mong bản thân có thể có được cái chết êm đềm.” Nguyên Du vô cùng bình thản nói. Nói xong hắn hướng về Vân gia mà đi, hắn đi tới đâu ai cũng tự giác tránh đường cho hắn và hai đứa người thuộc hạ đi rồi sau đó lủi thủi theo sau. Không tới nửa ngày bọn hắn đã tới được Vân gia, sắc trời cũng đã tối mịt, đám người ai cũng đói lả đi. Đứng trước Vân gia là Vân Nhược Hân, có vẻ nàng đang đợi hắn:
“Chàng về rồi.” Nàng nở một nụ cười xinh đẹp với hắn. Nguyên Du cũng cười lại, nói:
“Phải, xong rồi.”
“Người đó và bọn họ là?” Nàng chỉ một ngón tay vào Mộc Uyển rồi qua đám người. Nguyên Du cười, đi đến bên cạnh nàng, hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi nói:
“Cô gái đó sau này sẽ là tỷ muội với các nàng, còn bọn họ sẽ là lực lượng mới của Huyết Thần Hội.” Vân Nhược Hân bất chợt bị hắn hôn liền hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi hắn xác định nàng vẫn cảm thấy có chút buồn, đến cuối cùng hắn cũng không thể là của một mình nàng. Buông Vân Nhược Hân ra, hắn nói với nàng:
“Được rồi, giúp ta gọi mấy người vô gia cư lúc trước ở Vân gia ra đây nào, ta có việc cần thông báo.” Vân Nhược Hân nhẹ nhàng gật đầu rồi bước từng bước chân uyển chuyển đi vào bên trong. Không tới mấy phút nàng đã đi ra, theo sau nàng là gần hai mươi người không thể vào được ba tổ kia, họ lủi thủi sau lưng nàng. Thấy bọn họ, Nguyên Du nói:
“Vào hàng đi, ta có chuyện cần thông báo.” Gần hai mươi người đó nghe vậy liền vội vã đi vào hàng, tuy nhìn thấy người quen nhưng không ai dám đi lên chào hỏi mà rất nghiêm túc đứng đấy chờ lời của Nguyên Du. Khi xác định tất cả đã vào hàng, hắn tuyên bố:
“Từ hôm nay ta thành lập Khất Cái Hội!” Lời của hắn vừa lớn lại vừa dõng dạc. Lời của hắn vừa dứt ai cũng kinh ngạc, kể cả là Vân Nhược Hân và hai người theo sau hắn.