Đọc truyện Bá Chủ Tình Nô – Chương 7
Bên trong Hải Đường lâu, Yến Đường Nhi sắc mặt xanh mét, nghe quản sự phòng bếp, Lí đại nương, hồi báo.
「 Nghe nói nha đầu Mục Tâm Liên kia thân mình rất gầy yếu.」
「 là bảo chủ tự mình phân phó ?」
「 cũng không phải, là vài ngày trước phân phó xuống dưới, muốn phòng
bếp mỗi ngày phải chưng một chung thuốc bổ, đưa đến Lăng Tiêu viện, cho
nha đầu kia bồi bổ thân mình.」 Lí đại nương bĩu môi, lời nói chanh chua
lại xuất khẩu,
「 ta thực không hiểu, nha đầu kia bộ dạng cũng không phải là tuyệt
sắc, dáng người lại kém, bảo chủ sao lại coi trọng nàng như thế, còn cho nàng ở trong phòng, mỗi đêm cùng nàng đồng……」 nàng đột nhiên thoáng
nhìn thấy thần sắc ác độc trong mắt Yến Đường Nhi, sợ tới mức lời nói
đến miệng phải rụt trở về, tiếp theo nàng tròng mắt vừa chuyển,
「 ta nói Đường Nhi phu nhân, chuyện này ta xem người phải cẩn thận cân nhắc, cân nhắc cho kỹ, miễn cho đến lúc đó……」
「 đừng nói nữa!」 Yến Đường Nhi ra tiếng quát,
「 việc này không cần ngươi lắm miệng, ta đều có chủ trương.」 tiếp
theo, nàng công đạo thị nữ bên người đem một bọc ngân lượng nhỏ giao cho Lí đại nương.
「 ngươi đi xuống trước đi! Nếu còn có chuyện gì, lại đến nói cho ta biết.」
Lí đại nương tiếp nhận ngân lượng, lập tức cười giả lả, chải tóc, nàng nịnh nọt nói:
「 Dạ, Đường Nhi phu nhân, ta đây đi xuống trước.」
Yến Đường Nhi dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Lí đại nương rời đi, khí giận trong lòng nhịn không được dồn hết lên bàn trà, hất tung xuống đất.
「 tiện nha đầu chết tiệt!」
Thị nữ đang đứng bên cạnh lập tức tiến lên phía trước, an ủi nói:
「 phu nhân, người đừng vội sinh khí, sao không ngẫm biện pháp đối phó đi.」
「 Bảo chủ đã lâu chưa đến Hải Đường lâu, muốn ta còn nghĩ ra cách như thế nào?」 Yến Đường Nhi giận reo lên.
Nàng tự tin, bằng thủ đoạn của nàng, hơn nữa trước đây, Nam Cung Dục
đối với nàng vô cùng sủng ái, nhất định có thể làm cho hắn lưu luyến,
sau đó đuổi tiện nha đầu Mục Tâm Liên kia đi, nhưng không ngờ, mấy ngày
nay, hắn chưa từng bước vào Hải Đường lâu nửa bước! Nàng âm thầm điều
tra, biết được hắn không đến đây, nhưng mỗi ngày đều ở tại Lăng Tiêu
viện, đối xử với Mục Tâm Liên rất tốt, hơn nữa, còn cho ả nha đầu ti
tiện đó ở trong tẩm phòng, như vậy, nàng làm sao có thể nhịn cho được.
Hôm nay, lời nói Lí đại nương càng làm cho nàng khủng hoảng hơn, Nam
Cung Dục chưa bao giờ đối với một nữ nhân quan tâm nhiều như thế, chẳng
lẽ hắn đối với Mục Tâm Liên đã động chân tình?
Không! Không được! Ngoại trừ nàng, nàng tuyệt không cho phép có một
nữ nhân khác tiến vào tim hắn, thậm chí vọng tưởng thay thế được nàng!
「 phu nhân, nếu bảo chủ không đến Hải Đường lâu, vậy người có thể chủ động đi tìm bảo chủ a! Hơn nữa, trước đây bảo chủ vẫn rất thích người,
nô tỳ nghĩ bảo chủ tuyệt không trách phu nhân đâu!」một thị nữ đưa ra đề
nghị.
Yến Đường Nhi đang tức giận tràn đầy, con ngươi nhất thời sáng ngời.
Đúng vậy! Nàng có thể chủ động đi tìm hắn a! Bất quá…… Nàng hoàn hồn
nghĩ lại, nhớ tới Nam Cung Dục trước kia từng nói qua, hắn tuyệt không
cho phép nữ nhân không có việc gì lại đi quấn quít lấy hắn.
Suy tư một lát, nàng đột nhiên từ ghế đứng lên.
「 đến giúp ta đổi xiêm y, ta muốn tới Mộc Phong lâu.」
Thị nữ tròng mắt vừa chuyển, nhất thời cười cười.
「 phu nhân thật thông minh, nghĩ ra cách đi tìm Nghị gia giúp phu nhân ra mặt.」
Sau giờ ngọ, Nam Cung Dục một mình ngồi ở thư phòng nghe thuộc hạ báo cáo tin tức, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, thân nhân duy nhất còn sót lại của
hắn, cũng là người trước này hắn vẫn luôn tôn kính, Nghị bá phụ, lại
thông đồng với người ngoài gạt hắn.
Vì tín nhiệm, hắn đã giao toàn quyền quản lý kinh doanh các cửa hàng
thuộc Hạo Thiên bảo cho Nghị bá, thế nhưng, Nghị bá phụ lại đem đại bộ
phận tiền lời cất vào túi riêng.
Trong quá trình truy tra, ngay từ đầu, Ba Ngạn chỉ nghĩ đến Nam Cung
Nghị là vì bản tính tham lam quấy phá, mới có thể động tay động chân vào các cuộc giao dịch, không ngờ, điều tra càng sâu, mới phát hiện, Nam
Cung Nghị còn đang lén lút tiến hành âm mưu còn lớn hơn nữa
Nam Cung Nghị lợi dụng số ngân lượng kiếm được này bồi dưỡng một đám
giang hồ nhân sĩ võ nghệ cao cường, tất nhiên là vì tương lai công thành chiếm đất mà chuẩn bị.
Nam Cung Dục mắt lộ lệ khí, hắn dám khẳng định, Nghị bá phụ muốn cướp lấy, nhất định là Hạo Thiên bảo.
Thì ra, Nam Cung Nghị đã sớm đối với Hạo Thiên bảo đang có dã tâm,
buồn cười nhất là hắn còn coi ông ta trở thành thân nhân tin cậy, thân
cận nhất của mình, chưa từng nghi ngờ ông ta có âm mưu chiếm đaot5 hạo
Thiên bảo.
Giả như hắn không có trong lúc vô ý phát hiện quái dị trong sổ sách,
tiến tới tra ra dã tâm của Nam Cung Nghị, như vậy, tương lai, một ngày
không xa, Hạo Thiên bảo chắc chắn gặp đến hạo kiếp cùng thương vong
trước nay chưa có.
Bất quá…… Nam Cung Dục lộ ra ánh mắt ngoan lệ.
Xem ra, hắn quyết quân pháp bất vị thân, bởi vì hắn tuyệt không cho
phép cơ nghiệp chính mình tự tay thành lập bị xâm phạm phá hủy, cho dù
là có là thân nhân tối thân, hắn cũng không thể tha thứ loại hành vi
phản bội như vậy.
Đột nhiên, cửa thư phòng vang lên tiếng vang nhỏ, mở ra.
Nam Cung Dục bất động thanh sắc, kì thực nội tâm tò mò nhìn hai người đang tiến đến, một người là kẻ hắn đang tự hỏi phải ứng phó như thế
nào, Nam Cung Nghị, một người còn lại là nghĩa nữ của Nam Cung Nghị,
cũng là thị thiếp của hắn, Yến Đường Nhi.
「 Bảo chủ.」 Nam Cung Nghị hơi hơi vuốt cằm xem như đánh tiếp đón, Yến Đường Nhi lập tức đi đến bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh.
Nam Cung Dục suy nghĩ sâu xa nhìn Nam Cung Nghị tự nhiên ngồi xuống.
Trước đây, hắn vẫn cho rằng Nam Cung Nghị ở trước mặt hắn có thái độ tự
nhiên như vậy là vì hai người là chí thân, cho nên không cần quá mức lễ
tiết, nhưng mà hiện nay, khi hắn cẩn thận quan sát, mới phát giác, Nam
Cung Nghị cũng không phải không câu nệ lễ tiết, mà là ông ta căn bản
không đem Bảo chủ như hắn để vào mắt, căn bản là không thừa nhận Nam
Cung Dục hắn mới là chủ nhân của Hạo Thiên bảo.
Luôn luôn khôn khéo hắn, sao có thể để lộ ra sơ hở?
「 Nghị bá phụ, hôm nay tiến đến, là có chuyện gì sao?」 Nam Cung Dục kiềm chế lửa giận trong lòng, bất động thanh sắc hỏi.
「 Không có gì đại sự, chẳng qua sau khi ta đến mấy chi nhánh tiền
trang ở Giang Bắc tuần tra một lượt, trong lòng có một ít vướng mắc,
muốn tìm con thảo luận một chút, cộng lại, cộng lại!」
「 ác.」 Nam Cung Dục mạn ứng một tiếng, ánh mắt đầu hướng Nam Cung
Nghị ưu nhàn, đang cầm lấy ấm trà bên cạnh, vì chính mình châm một ly
trà.
Nam Cung Nghị thấy Nam Cung Dục đồng ý, vừa lòng cười, tiếp theo lại tiếp tục nói ra mục đích chân chính khiến hắn tới đây.
「 mặt khác, ta nghe nói, gần đây bảo chủ có thu một nữ nhân ở trong
phòng, nhưng lại phi thường sủng ái, cho nên vắng vẻ nữ nhi của ta.」
Hắn liếc mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất của Yến Đường Nhi, trong giọng nói ẩn ẩn hàm ý “khởi binh vấn tội”.
Nam Cung Dục nghe vậy, cố đè xuống tức giận càng lúc càng tăng, nhưng gương mặt tuấn tú không chút thay đổi thanh sắc, xoay mình thả lỏng,
hiện lên một chút ý cười tà mị, hắn xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên
người Yến Đường Nhi.
「 Thế nào? Đường Nhi, nàng oán ta gần đây lạnh nhạt với nàng sao?」ngữ khí nhu hòa, con ngươi lại hàm chứa sắc bén.
Nam Cung Dục khó có được tiếng nói ôn nhu, Yến Đường Nhi bấy lâu hiu
quanh thoáng chốc là vừa mừng vừa sợ, trong lòng thầm nghĩ, cho rằng hắn vẫn là quyến luyến nàng.
Vì thế nàng mạnh bạo làm liều, từ ghế đứng lên, khoản bãi vòng eo, phong tình vạn chủng đi về hướng hắn.
「 bảo chủ, Đường Nhi nào dám trách người a, chẳng qua là hy vọng bảo
chủ đừng quên ở Hải Đường lâu còn có một Đường Nhi tha thiết chờ đợi
người đến nha!」 nàng lạc lạc thanh, đem thân mình đẫy đà ôi hướng hắn.
「 Mất hứng sao?」
Nam Cung Dục cũng không kiêng dè có người ở dưới, đem nàng nâng dậy, ngồi lên đùi mình, tà tứ đem mặt kề sát vào nàng.
「 Đường Nhi nào dám?」 nàng ra vẻ ủy khuất đô khởi miệng, chua hỏi,「
bảo chủ có phải thực vừa ý Tâm Liên muội muội hay không, kia……」 nàng
phiêu hắn liếc mắt một cái,「 bảo chủ tính thu nàng làm thiếp sao?」 nàng
thử hỏi ra.
「 Thu nàng làm thiếp?」 Nam Cung Dục trầm hạ mắt,
「 nàng đủ tư cách sao?」 hắn tà nghễ nàng, ánh mắt tỏa ra hào quang kỳ lạ.
「Vậy bảo chủ……」 Yến Đường Nhi trong lòng kinh hoàng. Di? Chẳng lẽ
nàng nghĩ sai rồi, bảo chủ căn bản là không thèm để ý Mục Tâm Liên?
「 Nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thực bình thường, Đường
Nhi, khí lượng nàng nhỏ hẹp như vậy, về sau làm thế nào giúp ta phân ưu
giải lao đây?」 Nam Cung Dục từ hoãn khẩu khí mang theo dày tà khí.
「 A!」 Yến Đường Nhi hưng phấn hô nhỏ, nghe ra ý tứ trong lời nói thâm ý của hắn.
「 Nhưng mà hạ nhân đều nói bảo chủ đối với Tâm Liên muội muội so với
Đường Nhi còn muốn tốt hơn, Đường Nhi không chịu đâu!」 nàng xoa xoa vòm
ngực Nam Cung Dục, làm nũng nói.
「 Sao có thể như vậy?」
Nam Cung Dục tà cười, đại chưởng luồn vào trong vạt áo của Đường Nhi, dùng sức xoa bóp đứng lên.
「Ta chỉ thích bộ dáng yêu mị câu hồn của nàng, về phần Mục Tâm Liên
kia, chờ ta chơi chán, nàng tự nhiên sẽ trở về làm công tác nô bộc, bằng nàng ta, còn chưa đủ tư cách làm thiếp đâu! Nói như vậy, nàng đã yên
tâm chưa?!」 hắn phóng đãng, lấy ngón tay kẹp lấy nhủ tiêm, chà xát hữu
lộng, ý nghĩa lời nói nùng trù.
「 chỉ cần bảo chủ không quên Đường Nhi, Đường Nhi…… Ách…… Liền cảm
thấy mỹ mãn .」 Yến Đường Nhi thở gấp , khẩu khí vui sướng biểu lộ không
bỏ sót.
Nam Cung Dục đột nhiên rút tay về, vỗ nhẹ gò má xinh đẹp của Yến Đường Nhi.
「 được rồi! Đừng nói mấy lời ghen tuông vô vị như vậy nữa , nàng đi về trước, ta còn có việc muốn cùng Nghị bá phụ đàm.」
「 kia……」 Yến Đường Nhi hy vọng nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn, đối với khiêu khích vừa rồi đã là tâm dương khó nhịn.
Nam Cung Dục hiểu rõ tà cười, đại chưởng nhẹ phẩy qua ngực của nàng「 đêm nay ta sẽ đến Hải Đường lâu.
Yến Đường Nhi thế này mới cảm thấy mỹ mãn, kiều mỵ tươi cười rời đi, lưu lại hai người đăm chiêu.
Mục Tâm Liên sắc mặt trắng bệch, trốn trong tẩm phòng, trong đầu
không ngừng hồi tưởng lời nói vô tình nghe được trước thư phòng. Lời nói miệt thị của Nam Cung Dục làm lòng nàng tan nát.
Tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực, ý đồ ngăn cản lo lắng đau đớn, mặc dù thương tổn cực độ, nhưng một giọt nước mắt cũng không hè rơi.
Hắn vì cái gì lại đối đãi với nàng như vậy? Vì cái gì lại dùng lời
nói khinh miệt như vậy miệt thị nàng? Vì cái gì, nàng ở trong mắt hắn
lại trở nên ti tiện, thấp hèn như vậy?
Từ ngày Mã Thiến bị đuổi khỏi Hạo Thiên bảo, mà sau khi 2 người nói
chuyện, nàng đã mơ hồ cảm giác, thái độ của Nam Cung Dục đối với nàng có chuyển biến, tuy rằng hắn chưa từng ở miệng nói bất cứ điều gì, đại
biểu cho cái gì, nhưng hắn đã không còn dùng ánh mắt hèn mọn khinh
thường để nhìn nàng, đáy mắt tựa hồ so với trước kia ôn hòa rất nhiều,
thậm chí ở mỗi đêm, khi hai người hoan ái, nàng cũng mơ hồ cảm thấy hắn
không hề cảm thấy thân thể nàng hèn hạ, ngược lại thi thoảng lại nói mấy lời ôn nhu.
Mà tất những thứ này, thì ra chỉ là ảo tưởng phù phiếm, một giấc mộng phù hoa của một mình nàng!
Hắn tuyệt không thích nàng, từ tước đến nay chỉ xem nàng là một nô bộc đê tiện thấp hèn!
Nàng vì cái gì lại ngu ngốc như vậy?
Biết rõ người ta thân phận cao quý, phú khả địch quốc, quyền khuynh
thiên hạ, là người đứng đầu Hạo Thiên bảo danh tiếng lẫy lừng…một người
cao quý như thế, sáng chói như thế sao có thể đi thích một tỳ nữ thấp
hèn, cái gì cũng không có như nàng?
Vì cái gì, đã hiểu rõ thân phận hai người khác biệt, hiểu rõ mình
trèo cao, si tâm vọng tưởng, lại cứ đem chân tâm đầu đời giao cho hắn?
Thậm chí, tận sâu đáy lòng, nàng còn nuôi một mộng ước hão huyền, một ngày nào đó, hắn, cũng sẽ động tâ, cũng sẽ yêu thích nàng.
Kết quả này, nàng chẳng phải đã dự liệu cả rồi sao? Ảo tưởng rồi sẽ
tan, biểu hiện giả dối rồi cũng sẽ có ngày biến mất. Nàng còn muốn ngốc
tới khi nào? Mà hắn lại vì cái gì cấp cho nàng hy vọng?
Từ ngày đo, hắn luôn phân phó phòng bếp đưa tới thuốc bổ, nói cho
nàng bổ thân, mặc dù nàng từng cố lấy dũng khí hỏi qua hắn, chỉ nhận
được câu trả lời là: “hắn không muốn ôm bộ xương mà ngủ!”.
Khi đó, nàng vô cùng cảm động, bởi vì từ khi song thân tạ thế, chưa
từng có một người quan tâm nàng như thế, bởi vậy, hy vọng trong lòng
ngày cũng càng ngày càng lớn, mộng ảo dệt cũng càng ngày càng đẹp.
Hôm nay, vì cái gì nàng đột nhiên nghĩ ra ý tưởng đi dạo hoa viên trong đầu?
Vì cái gì lại đến gần thư phòng để nghe được lời nói vô tình kia?
Vì cái gì khi nghe thấy tên mình được nhắc đến trong câu chuyện của mọi người thì sinh ra tò mò mà không lập tức rời đi?
Nay nàng phải làm như thế nào để có thể xóa sạch những lời nói cay nghiệt đó khỏi đầu, xem như chưa từng nghe thấy?
Lòng của nàng phải làm như thế nào để trở về như trước đây, để không
mãi chìm đắm trong những ảo mộng vĩnh viễn không bao giờ thành hiện
thực……
Đắm chìm trong đau xót vô hạn, Mục Tâm Liên cau mày thâm khóa, thì
ra, nàng đã mộng, mộng một giấc mơ đẹp không thuộc về mình. Tương lai
của nàng, rồi sẽ thế nào?
Đêm đó, mãi đến khi Mục Tâm Liên chờ đợi đến ngủ quên, Nam Cung Dục
vẫn không thấy bóng dáng. Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh lại, chỉ cảm thấy
chăn gối còn lưu lại hơi ấm, tia ấm áp nho nhỏ sưởi ấm cõi lòng tan nát
của nàng.
Nhưng là kế tiếp ngày, Mục Tâm Liên phát giác thái độ của Nam Cung
Dục đối với nàng lại khôi phục thành khinh thường cùng miệt thị.
Nam Cung Dục không hề quay về phòng vào buổi tối nữa, ngược lại
thường thường biến mất không thấy bóng dáng, để nàng chờ hắn trong đau
khổ và vô vọng. Nếu không, khi nàng mệt mỏi mà thiếp đi, hắn lại đột
nhiên xuất hiện, đánh thức nàng, cuồng tứ đoạt lấy nàng, sau đó, xoay
người liền ngủ, đợi bình minh hôm sau, khi nàng thanh tỉnh, hắn đã sớm
rời đi.
Ngày lại ngày trôi qua, hai người thế nhưng không hề có cơ hội nói
chuyện với nhau, thời điểm mà Mục Tâm Liên có thể nhìn thấy Nam Cung Dục là lúc hắn ở trên thân thể mềm mại của nàng tác cầu phát tiết.
Mục Tâm Liên không hề ôm ấp hy vọng, chính là tiêu cực chờ Nam Cung
Dục nói ra lời nói quyết tuyệt đuổi nàng khỏi Lăng Tiêu viện, khi đó có
lẽ nàng là có thể hết hy vọng .
Nửa đêm, một đạo bóng đen bay nhanh vào trong Hải Đường lâu.
Không lâu sau, trong tẩm phòng Yến Đường Nhi truyền ra tiếng hô nhỏ kinh ngạc.
「 Ngươi biết Nam Cung Dục gần đây thường đến tìm ta, ngươi không sợ
bị hắn bắt gặp sao?」 bị đánh thức, Yến Đường Nhi tựa đầu vào giường, bộ
ngực sữa trần trụi như ẩn như hiện, ngữ khí thầm oán, ngồi đối diện với
Nam Cung Nghị ở mép giường, nói.
「 Sẽ không, hắn chưa bao giờ ở Hải Đường lâu qua đêm, cho dù đêm nay
hắn có tìm đến ngươi, cũng đã sớm ly khai.」 Nam Cung Nghị âm tà cười
cười, ngữ khí trào phúng, một đôi dâm mục nhìn chằm chằm cảnh xuân trước ngực.
「 ngươi……」 Yến Đường Nhi bị chọc đến chỗ đau, giận tái mặt.
「 ngươi rốt cuộc tới làm cái gì? Nếu không có việc gì, ngươi có thể
đi rồi!」giọng nói của nàng từ xấu hổ chuyển thành giận dữ bén nhọn.
Nam Cung Nghị nghe vậy, hai mắt trầm xuống, phút chốc thân thủ bắt
lấy mái tóc dài sau đầu nàng, dùng sức nhất xả, ánh mắt thoáng hiện ra
nét thô bạo, kề sát vào gương mặt vì đau đớn mà có chút vặn vẹo của
nàng.
「 đừng quên, lúc trước nếu ta không giúp ngươi chuộc thân, hôm nay
ngươi vẫn còn phải ở kỹ viện bị vạn người đạp, ngàn người cỡi! Như thế
nào? Hiện tại, bất quá chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, liền dám đối với ta nói năng lỗ mãng, Yến Đường Nhi, ngươi cũng đừng quên thân phận của
ngươi!」 hắn khẩu khí âm ngoan nói.
「 không…… Nghị gia…… Ta không quên…… Cầu ngươi……」 Yến Đường Nhi sắc mặt trắng bệch, ngữ thanh phát run kinh hoàng.
「 biết là tốt rồi!」 Nam Cung Nghị hung hăng nhìn chằm chằm nàng, đột
nhiên há to miệng, phúc thượng thần cánh hoa của nàng, tàn sát bừa bãi,
bàn tay to buông mớ tóc sau đầu nàng ra, ngược lại cầm lấy vạt áo bằng
gấm, trút bỏ, làm cho hai vú hoàn toàn hiển lộ, dùng sức bóp vọt, xoa
nắn, không một chút thương hoa tiếc ngọc.
Yến Đường Nhi kinh hãi, không dám phản kháng mà mặc hắn phát tiết,
bất quá, động tác thô lỗ của hắn rất nhanh khiêu khích nàng, toàn thân
dục lưu, nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng, đột nhiên, trước ngực một trận đau nhức.
「 a ──」 nàng hét lên một tiếng, phát hiện bàn tay to ở trước ngực
đang đang dùng lực đè ép , mà tiếng nói âm trầm của Nam Cung Nghị cũng
tùy theo vang lên.
「 ta muốn ngươi ở trên người Nam Cung Dục tìm giúp ta một thứ, đã tìm được chưa?」 dứt lời, hắn mới thoáng thả lỏng lực đạo.
Yến Đường Nhi sắc mặt trắng bạch.「 Nghị gia, ta thật sự không nhìn
thấy trên người hắn có cái ngọc bội hình rồng gì cả, muốn ta tìm như thế nào đây?」
「 kỳ quái ……」 Nam Cung Nghị mắt lộ thần sắc thất vọng.「 ta cũng đã
lẻn vào thư phòng của hắn tìm nhiều lần, cũng không có phát hiện, hắn
rốt cuộc dấu nó ở nơi nào?」
「 Nghị gia, ngọc bội kia rốt cuộc có lợi gì, vì sao người nhất định
phải tìm được nó?」 nàng hỏi ra nghi vấn tồn tại đã lâu trong lòng.
「 Ngươi thì biết cái gì? Ngọc bội đó vốn là một đôi, ngọc bội hình
rồng đại biểu cho thân phận chủ sự của Hạo Thiên bảo, mà một khối ngọc
bội hình phượng còn lại là cấp cho thê tử của hắn.」 hắn khinh thường
nhìn Yến Đường Nhi,
「 mệt ta trăm phương nghìn kế đem ngươi tiếp cận hắn, kết quả đổi
được, hắn chỉ mới miễn cưỡng thu ngươi làm thị thiếp. Mà hiện tại, thật
vất vả hắn cùng với Mã gia mới từ bỏ hôn sự, ngươi vẫn là bại trong tay
một ả nha đầu!」 hắn căm giận mắng,
「 cho đến hôm nay, ngươi không chỉ có không thể làm cho hắn chủ động
đem ngọc bội hình phượng đại biểu cho thân phận đương gia chủ mẫu Hạo
Thiên bảo cấp cho ngươi, thậm chí, ngay cả ngọc bội hình rồng của hắn
đặt ở nơi nào ngươi cũng không biết!」
「 này……」 Yến Đường Nhi sắc mặt một trận hồng, một trận bạch.
「 này cũng không thể hoàn toàn trách ta, trước đó hắn vốn là thực
sủng ta, ai biết hắn lại đột nhiên mê thượng ả nha đầu ti tiện đó!」đáy
mắt của nàng nổi lên phẫn hận,「 đúng, đều là do ả nha đầu ti tiện đó,
không biết nó đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc hắn! Nếu……」
「 Là do ngươi không đủ năng lực, nếu không hắn sao có thể dễ dàng có
tân sủng?」 Nam Cung Nghị không kiên nhẫn đánh gãy thoái thác của nàng.
「 Không, không phải như thế, ngày đó, ngươi cũng nghe thấy hắn nói
mà, chỉ cần ngày nào đó hắn chơi chán, sẽ bỏ mặc nha đầu đó, làm cho
nàng tiếp tục làm nô bộc, có thể thấy được, hắn chính là nhất thời mê
luyến nàng thôi!」 nàng suy nghĩ sâu xa nói.
「 Vậy phải chờ tới khi nào? Nếu ngươi vẫn không có cơ hội tiếp cận
hắn, vậy làm thế nào giúp ta thăm dò tin tức? Tuy không nói khối ngọc
bội hình rồng kia không có là không được, nhưng nếu có thể có được nó
trong tay, sự tình hội tiến hành càng thuận lợi.」
「 Ngươi không phải không vội sao? Vì cái gì đột nhiên lại……」 nàng nghi hoặc nói.
「 Không biết vì cái gì, gần đây ta luôn cảm thấy có cảm giác bị giám
thị, thậm chí lần trước, khi ta đến Giang Bắc, cũng cảm nhận được có
người ở âm thầm tra, mặc kệ có phải ta quá mẫn cảm hay không, vì tránh
cho đêm dài lắm mộng, ta đã quyết định tiến hành kế hoạch nhanh hơn dự
liệu.」
「 Thật không?」trong mắt Yến Đường Nhi phút chốc trồi lên thần sắc ác
độc.「 Để tiến hành kế hoạch, chỉ có đem tiện nha đầu Mục Tâm Liên kia
diệt bỏ trước.」
「 Vì sao? Đừng nói với ta ngươi thật sự yêu thương Nam Cung Dục, cho
nên mới sanh lòng ghen tị với nữ nhân bên cạnh hắn?」 Nam Cung Nghị mắt
lộ tàn khốc.
「 ách…… Đương nhiên không phải!」 nàng vội vàng biện giải,
「 nếu sớm đem nha đầu kia loại bỏ, Nam Cung Dục không có nàng, tự
nhiên sẽ hướng ta tìm kiếm an ủi, khi đó cơ hội ta tiếp cận hắn liền
tăng lên rất nhiều, ta đây là suy nghĩ cho ngươi a!」
Tàn khốc trên mặt Nam Cung Nghị từ từ rút đi, vẻ dâm tà lại hiện lên trong mắt, hắn lược nhất suy tư, lập tức gật đầu đáp ứng,
「 ngươi nói cũng có đạo lý, tạo sự kiện, ta sẽ an bài, đến lúc đó
ngươi chỉ cần làm bộ như không biết như trước đây, trăm ngàn lần không
được làm ra mấy chuyện khiêu khích làm hắn hoài nghi!」
「 ta biết rồi! Ta cũng không ngu ngốc như vậy!」 nàng liếc mắt một cái.
「 đúng rồi, ngươi đã đến đây lâu như vậy, không khỏi kinh động người khác, có phải cần phải đi rồi hay không?」
「 Gấp cái gì?」 hắn đại chưởng thúc thân, lại nắn bóp lấy hai vú của
nàng.「 chính sự đàm xong rồi, ta nên hảo hảo cùng ngươi ôn chuyện cũ một chút!」
「 ân……」 nàng nhịn không được dật ra một tiếng ngâm kêu.
「 khả…… Nhưng là……」 nàng giả ý chống đẩy, toàn thân một trận tăng vọt lăn lộn.
Nam Cung Nghị lướt qua áo ngủ bằng gấm, bàn tay to thẳng tiến đến hạ
phúc của nàng, thô không chút do dự sáp nhập huyệt khẩu ướt át.
「 Còn giả bộ, Nam Cung Dục lạnh nhạt ngươi một thời gian, xem ngươi
muốn đến như vậy rồi.」 hắn dâm thanh phúng nói, song chỉ không ngừng
chuyển động trừu cắm, giảo khởi một mảnh dâm triều.
「 a…… Hảo bổng…… Nhanh lên……」 nàng nhịn không được lãng kêu ra tiếng, thúc giục luật động ngón tay hắn.
「 ngươi quả nhiên là dâm phụ!」 Nam Cung Nghị tà cười ,đem nàng áp xuống giường.
Rất nhanh, dâm thanh, lời xấu xa từ trong tẩm phòng truyền ra……
Mãi đến khi gần sáng, thân ảnh màu đen mới thật cẩn thận rời khỏi Hải Đường lâu, hồn nhiên không hề bất giác một thân ảnh khác đã theo đuôi
hắn từ phái sau, nhập vào trong bóng đêm.
Đêm khuya, lưỡng đạo thân ảnh, một trước một sau đi vào phía sau dãy
núi, nơi ít người lui tới ở Hạo Thiên bảo. Rừng cây um tùm cơ hồ đem ánh trăng hoàn toàn che đậy, tối đen như mực, năm ngón tay đưa lên trước
mặt, người bình thường khó lòng nhìn thấy, ây mà, hai đạo thân ảnh vẫn
ung dung khinh công lướt đi, bất đồng là một cường tráng, một cao to.
「 Thế nào?」nam tử cường tráng mở miệng đầu tiên.
「 như ngươi dự đoán, ngươi ở Giang Bắc cố ý hiển lộ mấy động tác nhỏ
đã làm cho hắn có chút hoảng hốt, lòng nghi ngờ nổi lên bốn phía. Mấy
ngày nay, hắn đi tới đi lui rất thường xuyên, tin tưởng hẳn đã quyết
định hành động.」nam tử cao to ngữ điệu thoải mái kể rõ, phút chốc,
chuyển đề tài,「 vậy còn ngươi? Chuẩn bị như thế nào ?」
「 hết thảy đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ hắn chui đầu vô lưới. Chết
tiệt! Chuyện này đã nhịn lâu lắm rồi!」nam tử cường tráng ngữ khí thô bạo mắng .
「 kiên nhẫn một chút, cẩn thận hạ mồi câu, mới có thể câu được cá lớn!」nam tử cao to trấn an nói.
「 chết tiệt! Ta căn bản là không nên nghe lời ngươi, trực tiếp đi
theo hắn đối chất không phải được rồi sao!」nam tử cường tráng phiền táo
nói.
「 sau đó làm cho vây cánh của hắn bỏ chạy hết sao?」nam tử cao to
không cho là đúng nói.「 Hừ! Ngươi gấp gáp như vậy, tuyệt không giống như người bình tĩnh khéo léo.」 hắn cố ý trêu chọc.
「 ngươi có im đi không, ta còn biết phân ra nặng nhẹ, càu nhàu một
chút cũng không được sao!」nam tử cường tráng gầm nhẹ nói, trong giọng
nói có một chút áp lực.
「 Chẳng lẽ bởi vì không thể làm bạn với thanh tú giai nhân trong
phòng, mới có thể bất mãn mà táo bạo a!」nam tử cao to hiểu rõ nói.
Nam tử cường tráng thân hình cứng đờ.
「 ngươi ở nói bậy bạ gì đó? Không có việc gì ngươi có thể biến đi
rồi!」bị vạch trần tâm sự, nam tử cường tráng ngữ khí không tốt.
「 hảo, hảo, không nói, dù sao trong lòng ngươi đều đã rõ. Đúng rồi,
mấy ngày nay, ta còn phát hiện một sự kiện.」ngữ khí trêu chọc của nam tử cao to chuyển thành đứng đắn.
「 chuyện gì?」
「 chuyện này, ta tin tưởng vị thị thiếp xinh đẹp của ngươi cũng liên lụy ở bên trong.」
「 Yến Đường Nhi?」
「 đúng vậy, chính là nàng! Vài ngày trước, ta thấy hắn nửa đêm tiến
vào phòng của thị thiếp ngươi, thẳng đến hừng đông mới rời đi, có một
lần, ta cẩn thận tới gần, muốn nghe xem bọn họ đã nói những gì, đáng
tiếc cái gì không nghe, lại nghe được một số thanh âm phá hư lỗ tai.」nam tử cao to hàm súc nói ra.
「 bọn họ?」nam tử cường tráng ngữ khí vi nhạ.
「 hẳn là…. Di, ngươi không tức giận?」
「 vì sao phải tức giận?」ngữ khí của cường tráng nam tử không hề dao động.
「 dù sao ta cũng chưa từng để ý nàng, lúc trước thu nàng làm thiếp,
tất cả đều là vì đáp ứng yêu cầu của hắn, chính là, ta không ngờ, bọn họ trong lúc đó còn chân chính quan hệ thôi! Nay việc đã như vậy, ta cũng
có thể không hề cố kỵ mà triệt hạ nàng.」 hắn lạnh lùng nói.
「 sau đó thú vị giai nhân thanh tú trong phòng?」nam tử cao to trêu chọc nói.
「 ngươi không cần nhiều chuyện, rảnh rỗi quản chuyện của ta!」nam tử cường tráng nhịn không được cười mắng.
Không hổ là bạn tốt tri giao, thế nhưng có thể nhìn thấu tâm tư dấu
sau vẻ lạnh lùng bát cần của hắn. Đúng vậy, gần đây do hắn bận rộn bố
cục, xử lý chuyện này, cho nên rất ít cùng nàng gặp mặt, kết quả ngược
lại làm cho hắn nhận thấy được, nàng đã bất tri bất giác tồn tại trong
lòng hắn, muốn phủ định cũng không được. Cho nên, nếu giải quyết xong
chuyện này, kia hắn sẽ thú nàng, đỡ phải làm cho nàng có ý niệm rời đi
trong đầu, còn nữa, hắn cũng không muốn cho nàng cảm thấy mình là nô bộc .
Nghe khẩu khí của hắn, nam tử cao to biết mình đoán đúng rồi, bất quá lời nói trêu chọc vẫn là nhịn không được xuất khẩu,
「 Ha! Bạo quân tính tình dữ dằn cũng có lúc nhu tình như nước, ôn
thuần nghe lời mỹ nhân, thật không hiểu ngươi bị gì chiếu trúng nha!」
「 Ngươi từng gặp qua nàng?」nam tử cường tráng khẩu âm thúc trầm, ẩn hàm hờn giận.
Ác! Nguy rồi!「 ách…… Ta thừa dịp ngươi không ở đó, từng đến Lăng Tiêu viện vài lần……」
「 Cái gì?!」nam tử cường tráng gầm nhẹ.
「 Đừng lo lắng, đừng lo lắng, ta cũng không cho nàng nhìn thấy
ta.」nam tử cao to vội vàng biện giải, lại phát hiện lời vừa ra khỏi
miệng, đối phương lại bắn ra tức giận, vì thế hắn lập tức nói:
「 tốt lắm, thời gian trì hoãn đã lâu, ta đi trước.」 dứt lời, thân
hình hắn chợt lóe, không đợi đối phương phát tác tức giận, vội vàng
chuồn mất, không thấy bóng dáng .
「 chết tiệt!」 chỉ để lại một mình nam tử cường tráng tức giận mắng trong trời đêm.
Mấy ngày sau, Hải Đường lâu lại truyền ra tiếng nam nữ nói chuyện với nhau, chính là lần này, giọng nữ lại ẩn hàm một cỗ tức giận không kiên
nhẫn.
「 ngươi không phải đã đáp ứng ta trừ bỏ nha đầu Mục Tâm Liên kia sao? Vì cái gì đến nay nàng vẫn hảo hảo ở trong Lăng Tiêu viện?」 Yến Đường
Nhi chất vấn .
Nam Cung Nghị hừ lạnh một tiếng,
「 ngươi cũng biết nàng ở tại Lăng Tiêu viện a! Ngươi cũng biết, Lăng
Tiêu viện là nơi canh phòng nghiêm mật nhất Hạo Thiên bảo, ngay cả tạp
vụ cũng không thể dễ dàng tiến vào .」
「 nhưng là ngươi là thân bá phụ của bảo chủ a! Tùy ý an bài vài người, hẳn là không quá khó khăn đi!」
「 Ngươi câm miệng! Ngươi đang châm chọc ta sao? Ngươi biết rõ thủ vệ
trong Lăng Tiêu viện đều là do Nam Cung Dục tự mình sai khiến, ta sao có thể tùy ý thay đổi!」 Nam Cung Nghị tức giận nói.
Tuy nói hắn cũng rất khâm phục tác phong dứt khoát cùng thủ đoạn mạnh mẽ của Nam Cung Dục khi điều hành mọi việc lớn nhỏ trong Hạo Thiên bảo, nhưng chỉ cần nghĩ đến quyền thế vốn nên thuộc về mình, nay lại cho một tiểu bối nắm giữ, hắn liền không thể ức chế cổ oán hận trong lòng kia.
「 kia……」 Yến Đường Nhi nóng nảy, bất luận Nam Cung Nghị có thể đoạt
quyền thành công hay không, nàng cũng muốn loại bỏ Mục Tâm Liên, ý niệm
này sẽ không thay đổi .
「 đừng nóng vội, nếu bên này ngươi không thể dọ thám được nơi cất dấu ngọc bội, ta cũng vô pháp tiếp tục chờ đợi, cho nên, ta quyết sẽ đồng
thời tiến hành cả 2 chuyện, không chỉ đoạt được Hạo Thiên bảo, còn thừa
loạn đem cái đinh trong mắt ngươi nhổ bỏ, như vậy là được rồi!」 Nam Cung Nghị âm ngoan nói.
「 bất quá, ta thật không hiểu, vì cái gì ngươi kiên quyết phải trừ bỏ nữ nhân kia trứic, giả như sự tình thành công như ta đoán trước, đến
lúc đó, Nam Cung Dục đã là cá nằm trên thớt, vậy nữ nhân kia chẳng phải
là cũng trốn không thoát sao?」
「 ta mặc kệ, dù sao ta muốn nữ nhân kia phải chết!」 ghen ghét sớm che mờ lý trí Yến Đường Nhi.
Nàng tuyệt không bỏ qua ả tiện tỳ cái gì cũng không băng nàng nhưng lại khiến Nam Cung Dục lạnh nhạt với nàng!
Nàng nghễ Nam Cung Nghị, thần sắc phức tạp, đột nhiên khẩu ra uy hiếp:
「 ta mặc kệ ngươi làm như thế nào, nhưng là nếu ngươi không thay ta
trừ bỏ ả tiện nhân đó, đến lúc đó, ta cũng không cam đoan, mình sẽ không đem chuyện này báo cho Nam Cung Dục biết trước!」
「 Ngươi đang uy hiếp ta?」 Nam Cung Nghị khí giận gầm nhẹ, sắc mặt khẽ biến. Hắn đã quá xem nhẹ tâm cơ ghen tị của nàng. Sắc mặt âm trầm nhìn
nàng, đột nhiên, hắn tà cười.
「 bất quá chỉ là một tiểu nữ tử, có tất yếu vì nàng mà trở mặt sao?
Yên tâm đi! Tiểu Đường Nhi của ta, ngày Nam Cung Dục thúc thủ chịu trói
cũng chính là ngày Mục Tâm Liên hồn lìa khỏi xác, yên tâm đi!」 đương
nhiên, ngày ấy cũng là ngày Yến Đường Nhi ngươi xuống hoàng tuyền.
Bất quá tâm tư này hắn vẫn chưa hiển lộ, hắn cũng sẽ không để cho một nữ tử đê tiện làm hỏng đại sự, thậm chí về sau còn lấy việc này uy hiếp hắn, làm cho hắn từ nay về sau giống như mắc xương cá, không thể an
bình.
「 Ngươi không gạt ta?」 Yến Đường Nhi vui sướng không thôi, vẫn chưa phát hiện tâm tư đáng sợ ẩn sau vẻ ngoài cợt nhã của hắn.
「 đương nhiên!」 Nam Cung Nghị dựa vào ngực nàng, lộ ra biểu tình dâm
tà ái muội.「 Vậy ngươi có nên hảo hảo nói lời cảm tạ ta một phen hay
không a?」
Yến Đường Nhi cười duyên ra tiếng, mị nhãn thoáng nhìn, đem cặp vú cao ngất chậm rãi ở trước ngực hắn cọ xát đứng lên.
「 Vậy ta đây cảm tạ Nghị gia trước!」
Nam Cung Nghị lập tức vừa lòng, cười dâm đãng vài tiếng, đem nàng ép vào giường.
Đêm đen gió lớn, một cỗ biến hoá kỳ lạ ở Hạo Thiên bảo tràn ngập mở
ra, trong không khí tràn ngập hơi thở của cuồng phong bão tố, bầu không
khí khẩn trương.
Mây đen che lấp ánh trăng, Mộc Phong lâu, nơi ở của Nam Cung Nghị là nơi đầu tiên bừng cháy!
Hạo Thiên bảo đang yên tĩnh thoáng chốc sôi trào đứng lên, mọi người
hỗn loạn, bận rộn đủ việc: tưới nước cứu hỏa, trong bảo cũng đột nhiên
xuất hiện một đám hắc y nhân xa lạ, phảng phất từ bốn phương tám hướng
dũng tiến, mọi người trở tay không kịp, ngốc lăng đương trường.
Lăng Tiêu trong viện
Mục Tâm Liên mặc dù mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ thanh tỉnh, trong tiềm thức, nàng vẫn đang chờ đợi một người, người đã từ rất lâu rồi bước vào tẩm
phòng này nửa bước, trong lòng cũng tràn ngập ưu thương cùng sầu bi
không thể giải thích.
Tuy nói không còn phải sống kiếp nô bộc khiến cho thân hình gầy yếu
của nàng khỏe khoắn lên đôi chút, nhưng lại bị nuôi dưỡng giống như cuộc sống của một con chim hoàng yến cũng bào mòn dần tâm linh của nàng.
Nàng cũng từng nghĩ tới, Nam Cung Dục chắc là đã chán ghét nàng, mới
có thể lâu như vậy cũng quay lại xem nàng. Nhưng là mỗi ngày cẩm y ngọc
thực, cẩn thận chăm sóc lại không giống đãi ngộ mà một nữ nhân sắp bị
vứt bỏ nên có, nghi hoặc cùng không yên tràn đầy trong lòng, lại không
có người nào có thể cho nàng một đáp án.
Đắm chìm trong suy nghĩ, Mục Tâm Liên đột nhiên bị một trận xôn xao
bên ngoài quấy nhiễu, nàng có chút khó hiểu, tò mò đi ra tẩm phòng, mở
cửa phòng ra nhìn xung quanh, đang lúc nàng nghi hoắc nhìn trái ngó
phải, thì một nam tử, hình như là hộ vệ hậu viện, đang vội vã đi về
hướng nàng.
「 Đã xảy ra chuyện gì sao?」 Mục Tâm Liên có chút sầu lo hỏi.
「 Tâm Liên cô nương.」 người tới cung kính kêu,「Mộc Phong lâu không
biết vì sao bốc hỏa, bảo chủ công đạo, thỉnh Tâm Liên cô nương ở lại
trong phòng, không cần ra ngoài.」
「Vậy có gì không tốt đã xảy ra không?」 nàng thân thiết hỏi.
「 Tâm Liên cô nương không cần lo lắng, hỏa thế đã có thể khống chế.」 người tới nói xong lập tức vội vàng rời đi.
Mục Tâm Liên biết nàng chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, không thể giúp đỡ cái gì, vì thế ngoan ngoãn trở lại trong phòng, ngồi ở ghế
ngoài, lo lắng không biết là có thương vong hay không.
Ngay lúc nàng đang ngồi đứng không yên, cửa phòng chợt mở ra, hai gã diện mạo đáng khinh, một thân hắc y tiến vào.
Nàng kinh hách đứng lên.「 Ngươi…… Các người là ai?」
「 Ngươi là Mục Tâm Liên?」một gã nam tử trong đó hỏi.
「 Ta là Mục Tâm Liên……」 ngay khi nàng vừa trả lời, nàng thấy trên mặt hai gã nam tử lộ ra thần sắc không có hảo ý, nàng trong lòng lập tức dự cảm được điềm xấu, tự dưng sợ hãi đứng lên, nàng cố lấy dũng khí nói:「
các ngươi……」 nhưng nói chưa xong, chỉ thấy một gã nam tử trong đó vung
tay lên, lập tức, đầu nàng xoay xẩm, trước mắt tối sầm, cứ như vậy tê
liệt ngã xuống.
Hai gã nam tử lộ ra tươi cười, đem Mục Tâm Liên yếu đuối nâng lên, khiêng trên vai, xoay người nhanh chóng ra khỏi cửa phòng.
Khi Mục Tâm Liên bị hất nước lạnh cho thanh tỉnh, nàng phát giác mình đang nằm ở trên đất, nàng chịu đựng cảm giác xoay xẩm khó chịu, gắng
gượng ngồi dậy, mới phát hiện cả người ướt sũng, trước mặt đúng là hai
gã nam tử đã bắt nàng trước khi ngất xỉu, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt lộ vẻ dâm tà làm người ta kinh hãi của bọn chúng.
Gió lạnh thổi qua, nàng cảm giác thân hình không tự chủ được phát run lên, không biết là do mình thân hàn, hay là run sợ.
Cử chỉ này lại làm cho hai gã nam tử hiểu lầm.
「 Đừng sợ a! Tiểu mỹ nhân, chúng ta muốn hảo hảo yêu ngươi, thật
không muốn làm đau ngươi, nhưng mà thật không nghĩ ra biện pháp giúp
ngươi tỉnh lại, đành phải lấy nước lạnh tạt ngươi thôi.」một gã nam tử
đắc ý cười ra tiếng.
「 Cái gì…… Có ý tứ gì?」 mặc dù hiểu được lời nói của bọn họ, nàng cũng không dám tin tưởng.
Hai gã nam tử nhìn nhau liếc mắt một cái, một gã nói:
「 Nói vậy còn không hiểu, từ nay về sau, người sẽ phải đi theo huynh
đệ chúng ta. Nếu ngươi có thể hầu hạ chúng ta sảng khoái, chúng ta sẽ
không đem ngươi bán đi, để ngươi tiếp tục đi theo chúng ta!」
「 Ngươi…… Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như
vậy……」 Mục Tâm Liên sắc mặt trắng bệt, kinh hãi nhưng vẫn không khuất
phục hỏi.
Nam tử cười đến âm hiểm.
「 Nam Cung bảo chủ không phải đã nói cho ngươi biết sao? Hắn đã đem
ngươi thưởng cho chúng ta, nói chúng ta là muốn lưu ngươi hoặc là bán đi đều có thể. Chậc chậc! Bất quá, xem ngươi ốm yếu như vậy, làm cho chúng ta cũng là không đành lòng đem ngươi bán đi, cho nên chỉ cần ngươi
ngoan ngoãn thuận theo, hầu hạ chúng ta, bảo đảm ngươi vẫn ăn ngon mặc
tốt!」
Tuy nói bọn họ cũng từng muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng nếu
có thể làm cho nữ tử mảnh mai này ngoan ngoãn thuận theo, chẳng phải
càng thống khoái, đến lúc đó chơi càng vui, sau đó giết chết vẫn là hoàn thành giao kèo.
Mục Tâm Liên nghe vậy kinh hãi ngây người, toàn thân kịch liệt phát run.
Vì cái gì? Nam Cung Dục sẽ không bao giờ tàn khốc đối với nàng như
thế! Hắn nói muốn cho nàng cả đời ở Hạo Thiên bảo làm nô, hắn sẽ không
đem nàng thưởng cho người khác !
Không! Nàng không tin! Nàng không thể tin tưởng!
Nàng lệ rơi đầy mặt, rốt cục thét chói tai ra tiếng, thê lương nói:
「 không! Ta không tin, hắn sẽ không đối với ta như vậy!」 tâm đã vỡ, suy nghĩ hoảng sợ đã bức nàng tới điên cuồng.
「 Câm miệng!」 nam tử khiển trách,
「huynh đệ chúng ta là vì đồng tình với ngươi, mới có thể theo thật
báo cho biết, nếu không, cho dù trực tiếp đem ngươi bán vào kỹ viện cũng không ai dám nói cái gì!」
Bán vào kỹ viện? Nam Cung Dục thật sự làm như vậy sao? Nàng đã làm
sai cái gì? Cho dù là ghét nàng, hắn cũng chỉ bắt nàng làm nô làm tì, vì cớ gì hôm nay lại đối xứ tàn khốc với nàng như vậy?
「 cho nên, ngươi ngoan ngoãn chấp nhận đi! Biết điều một chút, thuận
theo chúng ta đi!」 nam tử sớm không kiên nhẫn chờ lâu thêm nữa, vươn
cánh tay bắt lấy Mục Tâm Liên đang hoảng hốt thất thần, đem nàng áp đảo
xuống, hai tay xé rách quần áo của nàng.
Thanh âm y bạch bị xé rách cùngtrước ngực bị gió lạnh thổi tập mà nổi lên cảm giác lạnh lẽo, làm cho thần trí Mục Tâm Liên thanh tỉnh, tiếp
theo nhìn thấy gương mặt dữ tợn, hung hãn của nam tử xa lạ kề sát gương
mặt, làm ho tâm của nàng càng thêm lạnh!
Không! Cho dù Nam Cung Dục vô tình đãi với nàng như thế, nàng cũng
không nguyện trầm luân, nhâm nhân khi lăng, lòng của nàng, thân thể của
nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một người, một mình hắn sở hữu.
Kiên định quyết tâm, làm nàng sinh ra khí lực thật lớn, xoay mình,
một phen đẩy nam tử đang đè trên người ra, xoay người liền hướng vách đá lao đi.
nam tử bị đẩy ra còn chưa kịp bò lên, tức khí hướng nam tử bên cạnh vì trở tay không kịp mà ngẩn ngơ, quát:
「 còn không mau bắt lại! Kỹ nữ thối tha, dám phản kháng, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!」
Mục Tâm Liên một mạch chạy đến vách đá nham thạch, mới phát giác đây
là tuyệt lộ, cảm giác phía sau dòng khí dao động, nàng xoay người, quát
lớn:
「 không được qua đây, nếu không ta lập tức nhảy xuống!」
Hai gã nam tử đang tới gần nghe vậy định trụ thân mình, trong đó một gã nam tử ra tiếng nói:
「 ngươi lại đây trước, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi .」 hắn nghĩ một đằng nói một nẻo. Tuy nói nữ nhân này lát nữa cũng không tránh khỏi số kiếp, nhưng hắn cũng không muốn bỏ lỡ món ngon trước mặt, để nàng tự mình kết thúc.
「 không! Các ngươi đáp ứng buông tha ta, ta mới đi qua.」 nàng run giọng nói.
「 ngươi đi qua trước……」 nam tử tiếp tục lừa gạt, nam tử còn lại đã không kiên nhẫn, đánh gãy lời nói của hắn.
「 đừng cùng nàng nói nhiều như vậy, ta sẽ không tin nàng dám nhảy
xuống, ta không sợ mấy lời dọa suông đó đâu!」 nói xong, hắn tiến lên
từng bước, không để ý đồng bạn ngăn cản, đưa tay liền bắt lấy cổ tay gầy yếu của Mục Tâm Liên.
Hắn đắc ý, quay đầu nhìn đồng bạn phía sau nói:「 ngươi xem, này không phải bắt được rồi sao? Ta đã nói nàng không dám…… A! Đáng chết!」
Trong nháy mắt, Mục Tâm Liên cắn lấy cánh tay nắm cổ tay nàng, lập
tức lui về phía sau một bước, mang theo một nụ cười buồn bã, ngửa người
rơi xuống vách núi đen.
「 nàng……」 nam nhân ngẩn ngơ.
Nam tử bị cắn ở tay phát hiện khác thường, quay đầu, không khỏi sửng sốt, lại quay lại đầu nhìn đồng bọn, hỏi:「 người đâu?」
「 nàng…… Nàng thật sự nhảy xuống.」nam tử đang ngây người rốt cục bính ra tiếng đến.
Nam tử ôm bàn tay bị thương ngây dại.
Tuy nói không đoán được Nam Cung Nghị sẽ tự hỏa thiêu Mộc Phong lâu
của mình, dẫn phát hỗn loạn, nhưng bình thường vẫn trải qua huấn luyện
nghiêm ngặt, Hạo Thiên bảo tuy có thương vong, nhưng là số lượng đã hạn
chế tới thấp nhất.
Mộc Phong lâu mặc dù bị đại hỏa thiêu đốt hầu như không còn, may mắn là vẫn chưa lan đến những sân khác.
Mà một đám hắc y nhân được Nam Cung Nghị âm thầm xếp đặt vào bảo,
ngoại trừ vài người bị trọng thương còn chưa tắt thở, còn lại đều bị
đánh gục, rơi vào cạm bẫy, mà Nam Cung Dục cũng bắt được Nam Cung Nghị
bị thương.
Nam Cung Dục sắc mặt ngưng trọng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị trong đại sảnh, mắt lộ tàn khốc, nhìn Nam Cung Nghị tay phải bị thương nặng,
hắn muốn thừa loạn đào tẩu, trong lòng cảm khái vạn phần.
「 Nam Cung Nghị, ngươi là thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời này của ta, ta luôn luôn cung kính ngươi, tín nhiệm ngươi, thế nhưng không
ngờ, ngươi lại âm thầm sách họa, bụng dạ khó lường, muốn cướp lấy Hạo
Thiên bảo. Hôm nay ngươi cùng vây cánh của ngươi đã hoàn toàn sa lưới,
ngươi còn gì để nói?」
Chịu đựng đau nhức trên tay, Nam Cung Nghị hừ lạnh một tiếng nói:
「 cho dù Nam Cung Dục ngươi tín nhiệm ta như thế nào, kính trọng tar a sao, cũng không thể bù đắp sỉ nhục mà ta phải mất đi Hạo Thiên bảo! Hôm nay, nếu sự tình đã bại lộ, muốn chém muốn giết tùy ngươi, ta, Nam Cung Nghị, tuyệt không hướng hậu sinh tiểu bối cầu xin tha thứ !」
「 Tiếp chưởng Hạo Thiên bảo đối với ngươi thật sự trọng yếu như vậy
sao?」 Nam Cung Dục không khỏi cười khổ. Danh lợi thật sự so với thân
tình chí thân còn trọng yếu hơn sao?
「 Ngươi thì biết cái gì?!」 Nam Cung Nghị nhìn chằm chằm hắn,「 Nam
Cung Lễ là bào đệ của ta, mà ta lại bởi vì một câu 『 năng lực không đủ 』 mà đánh mất quyền lợi tiếp chưởng Hạo Thiên bảo, ngược lại làm cho Nam
Cung Lễ, một tên nhu nhược không đủ tư cách, ngồi lên địa vị của ta,
thật vất vả chờ đợi Nam Cung Lễ tử, Hạo Thiên bảo vẫn không phải là của
ta, này, bảo ta làm sao có thể cam tâm!」
「 Cha ta là thân đệ đệ của ngươi, thế nhưng ngươi lại không hề nghĩ
đếm tình thâm máu mủ, ngày đem hi vọng người sớm chết đi?!」lời nói vô
tình khiêu khích lửa giận cuồng nộ của Nam Cung Dục.
Cho dù cha mẹ đã qua đời, hắn cũng không thể chịu được Nam Cung Nghị
đã sớm một lòng ngóng trông bọn họ mau chóng chết đi, điều này, làm cho ý niệm thả cho Nam Cung Nghị một con đường sống trong đầu hắn hoàn toàn
biến mất.
「 nếu cha ta còn tại thế, nhất định sẽ đau lòng vì có một đại ca vô tình vô nghĩa như ngươi!」
Nghe vậy, Nam Cung Nghị đột nhiên lên tiếng cuồng tiếu, trên mặt có bất cứ giá nào vẻ mặt.
「 Nam Cung Dục a Nam Cung Dục, hổ thẹn cho ngươi là người đứng đầu
Hạo Thiên bảo, mọi người đều nói ngươi khôn khéo giỏi giang, kỳ thật bất quá chỉ là một tên hồ đồ mà thôi! Ngươi thực cho rằng, ngươi đã thay
cha mẹ báo thù rồi sao? Ta thấy Nam Cung Lễ ở dưới cửu tuyền đến nay vẫn chưa sáng mắt đi!」 hắn lãnh trào nói.
「lời này của ngươi là có ý gì?」 Nam Cung Dục sắc mặt kịch biến, đại chưởng vỗ mạnh xuống ghế, chợt đứng dậy lớn tiếng hỏi.
Bất quá, nhìn vẻ mặt đắc ý của Nam Cung Nghị, trong lòng hắn đã hiện lên một cái đáp án đáng sợ.
「 Là ngươi! Ngươi mới chính là kẻ chủ mưu đứng sau giết hại cha mẹ ta!」 hai mắt hắn đỏ ngầu, khẩu khí tàn lệ.
Nam Cung Nghị đắc ý lãnh nghễ hắn,
「 Ngươi trả lời ta trước. Hành động của ta lần này thảm bại, có phải
do ả kỹ nữ Yến Đường Nhi mật báo cho ngươi biết trước hay không?」
「 không phải.」 Nam Cung Dục thẳng thắn,「 bất quá, ta biết được chuyện này, nàng cũng thoát không được quan hệ!」 hắn nghiến răng nghiến lợi
nói.
「 nói như vậy, trước đó ngươi đã phát hiện, xem ra, ta quả nhiên đã
xem nhẹ ngươi.」 Nam Cung Nghị thì thào tự nói, tiếp theo lại hỏi,「 Người ở Giang Bắc âm thầm điều tra ta là do ngươi phái đi ?」
「 Không sai, hơn nữa, là ta cố ý cho ngươi phát hiện, hảo bức ngươi
hành động!」 Nam Cung Dục thản thừa,「 hiện tại, ta đã trả lời vấn đề của
ngươi……」 ánh mắt hắn lộ lệ quang.
「 Đúng vậy.」 dù sao cũng chết, Nam Cung Nghị cũng không muốn lảng
tránh, trực tiếp thừa nhận,「 trải qua ta tỉ mỉ an bài, cho nên ngươi mới có thể nghĩ rằng 『 tái bắc song ác 』 lâm thời nảy lòng tham, chỉ vì
cướp đoạt tài vật mà giết song thân ngươi, mà không biết Nam Cung Nghị
ta mới là chủ giả.」 hắn trào phúng nhìn Nam Cung Dục,「 bất quá, Nam Cung Lễ chết rất hay, từ sau khi hắn tiếp chưởng Hạo Thiên bảo, ta không có
ngày nào là không ngóng trông hắn mau chết đi!」
Nam Cung Dục hai mắt giai xích, đại chưởng giơ lên muốn đánh gục hắn, không ngờ bị tùy tùng Tây Triết phi nước đại mà vào, ngăn trở hắn xuất
thủ.
「 bảo chủ!」
「 Chuyện gì?」 Nam Cung Dục thu chưởng phong, bị sắc mặt không tầm thường của Tây Triết dẫn trụ ánh mắt.
「 Sau khi thuộc hạ xác nhận nhân vong tại bảo, phát hiện…… Phát hiện
Tâm Liên cô nương không thấy bóng dáng, hơn nữa đã cho người tìm kiếm
chung quanh nhưng không có phát hiện.」
Nam Cung Dục phút chốc hai mắt mở to, sắc mặt xanh mét.「 ngươi nói Liên nhi mất tích ?」
「 đúng vậy, bảo chủ.」
「 ta không phải công đạo qua, thủ vệ Lăng Tiêu viện, phân phó nàng ở
trong phòng, không cần đi ra sao?」 Nam Cung Dục chất vấn nói.
Nam Cung Nghị đột nhiên cười lạnh ra tiếng,
「 ngươi vĩnh viễn cũng tìm không thấy nàng , tuy rằng lần này ta hành động thất bại, nhưng có thể nhìn thấy ngươi mất đi người yêu quý nhất,
coi như là không uổng công!」 hắn đã nhìn ra sự thật từ trên mặt Nam Cung Dục, khó trách Yến Đường Nhi kiên trì muốn giết Mục Tâm Liên.
「 ngươi là có ý gì?」 Nam Cung Dục tư lự biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo.「 ngươi cho người bắt nàng? Nàng ở nơi nào?」
「 sao không đến hỏi thị thiếp của ngươi, là nàng kiên trì, hành động
lần này nhất định phải giết cho đượcMục Tâm Liên, nay có lẽ hành động đã thành công rồi.」 Nam Cung Nghị âm lãnh nói, cho dù không thể tự tay
giết Yến Đường Nhi, hắn cũng muốn mượn tay Nam Cung Dục giải quyết nàng.
「 người đâu!」 Nam Cung Dục nổi giận rống to, đang muốn gọi người đem
Yến Đường Nhi bắt tới, đã thấy tri kỉ bạn tốt bắt Yến Đường Nhi, bộ dáng chật vật, đi vào trong sảnh, sau đó không chút nào thương hương tiếc
ngọc, đem nàng đẩy ngã trên mặt đất.
「 không muốn nhìn bộ mặt dữ tợn âm hiểm của bá phụ ngươi, kết quả ở
bên ngoài nhàn rỗi, lại bắt được một con chuột muốn thừa cơ chuồn êm.」
hắn trêu chọc nói, khuôn mặt tuấn dật tựa tiếu phi tiếu.
Nam Cung Dục trừng mắt nhìn bạn tốt liếc mắt một cái sau, chuyển hướng Yến Đường Nhi còn đang ngã trên đất.
「 ngươi đem Mục Tâm Liên đưa đi đâu ?」 hắn lớn tiếng chất vấn.
Sau khi Nam Cung Nghị bị bắt giữ, Yến Đường Nhi trong lòng dự cảm
không lành, để miễn cho Nam Cung Nghị khai ra nàng, nàng quyết định chạy trước, không ngờ, lại bị bắt được, lúc này trong lòng nàng vừa sợ lại e ngại.
「 bảo chủ, ta…… Ta không rõ ý tứ của người.」 nàng nơm nớp lo sợ muốn phủ nhận, phủ cúi đầu.
「 còn muốn ngụy biện, Nam Cung Nghị đã nói ra sự thật, ngươi còn muốn chống chế!」 Nam Cung Dục quát, lòng đã nóng như lửa đốt.
Yến Đường Nhi chấn động toàn thân, nâng mắt lên, phẫn hận trừng mắt nhìn Nam Cung Nghị một bên cười lạnh, vung đầu.
「 đã không còn kịp rồi, tiện nha đầu kia từ lúc hỗn loạn đã bị ta sai người mang đi giết!」 đã biết không thể phủ nhận, giọng nói của nàng
ngoan lệ nói.
Nam Cung Dục tức giận tiến lên, đem Yến Đường Nhi kéo tới trước mặt, mắt lộ ra hung quang.
「 ngươi sai đem nàng đưa đi đâu !」
Yến Đường Nhi bị đáy mắt xơ xác tiêu điều, cùng hơi thở lạnh lẽo như
hàn băng của hắn dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run run,
nhưng nghĩ lại, chuyện đã đến nước này, không thể khả vãn hồi, nhịn
không được ghen ghét, lời nói vì thế xuất khẩu:
「 ta sai người nhân lúc hỗn loạn, lẻn vào Lăng Tiêu viện bắt nha đầu
chết tiệt đó đi, mang tới hẻo lánh chỗ giết chết, sau đó quăng xác xuống vách núi.」 dừng một chút, nàng lại bỏ thêm một câu,「 giờ phút này, cho
dù ngươi tìm thấy, chỉ sợ nàng đã bị hiếp trước giết sau!」
Nam Cung Dục thấy trước mắt một mảnh hồng vụ, cấp giận công tâm, hắn
giơ lên hữu chưởng, đang muốn đánh hạ, lại đột nhiên buông lòng.
「 ta cũng sẽ không cho ngươi chết thống khoái như vậy, vậy quá tiện
nghi cho ngươi !」 dứt lời, hắn nặng nề mà đem nàng xách lên, quát lớn:「
Người đâu! Đưa hai người bọn họ nhốt vào địa lao, chờ xử trí!」
Thân ảnh Nam Cung Dục lập tức biến mất ở ngoài cửa, tùy tùng Tây Triết, Ba Ngạn cũng lập tức theo đuôi, đuổi theo chủ tử mà đi.
Nam Cung Dục điên cuồng tìm biến phía sau núi, nhưng không thu hoạch
được gì, lúc này sắc trời dần dần chuyển sáng, nắng sớm đã hiện.
Hắn lại triệu tập đến một đám thủ hạ đến phía sau núi Hạo Thiên bảo tỉ mỉ tìm kiếm, vẫn là không có tin tức.
Nam Cung Dục chưa từ bỏ ý định, hạ lệnh mọi người tìm lại lần nữa,
cuối cùng, đột nhiên sắc mặt hắn trắng bệch, nghĩ đến một địa phương mọi người chưa từng tìm qua.
Hắn thi triển khinh công, tới phía sau núi cực hoang vắng, cũng chỗ
núi cao hiểm trở nhất, dưới ánh sáng nhạt không ngừng tìm kiếm, nội tâm
dự cảm điềm chẳng lành.
Đột nhiên, trên vách đá, hắn nhìn thấy một chiếc hài nhỏ, thân hình
cường tráng kịch chấn, sắc mặt trắng bệch, tiến lên phía trước, cúi
người nhặt chiếc hài.
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn lập tức xác định, chiếc hài này là của
Mục Tâm Liên, bởi vì hắn từng tự tay cởi bỏ nó khỏi bàn chân nho nhỏ của nàng.
Hắn hai mắt đột nhiên nảy lên một cỗ xa lạ nóng rực…… Hai tay phát run……
Sẽ không ! Không thể! Hắn tuyệt không cho phép!
Hắn không chết tâm, đi đến vách đá nhìn xuống, một mảnh quần áo nhỏ mắc vào một nhánh cây đập vào mắt hắn….
Hắn trừng mắt nhìn mành vải dệt phất phơ trong gió lạnh, đau xót dũng mãnh đấm thẳng vào lòng, ùa lên hốc mắt……
「 không ──」
Tiếng thét thê lương não lòng vang vọng trong thâm sơn, ai oán não
nề, tiếng khóc của một trái tim khi đã đánh mất người mà mình yêu quý
nhất….