Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90

Chương 9


Bạn đang đọc Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90 – Chương 9


Sau khi tìm từ trong ra ngoài, cuối cùng Diệp Chiêu cũng tìm thấy một chiếc ví trong ngăn kéo, cô mở khóa ví ra liền thấy cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ to bằng lòng bàn tay.Trong phòng tắm truyền đến tiếng xả nước, Diệp Chiêu vội vàng rút cuốn sổ hộ khẩu ra, không có thứ này, cô muốn biết ngày mai bọn họ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn như thế nào.Muốn tái hôn nuôi con gái của người khác mà lại không muốn nuôi con gái ruột của mình ư? Cửa sổ cũng không có đâu!…Trong ví của Diệp Định Quốc ngoại trừ sổ hộ khẩu còn có một xấp tờ một trăm tệ màu xanh lam, Diệp Chiêu dừng một chút, cô có chút do dự nhưng dường như cuối cùng ý thức còn sót lại của nguyên chủ đã chiếm lĩnh tâm trí, cô đưa tay lấy toàn bộ xấp tiền đó đi.Hệ thống tức giận nói: “Ăn trộm tiền là phạm pháp!”Diệp Chiêu vặn lại: “Tao chỉ lấy chi phí sinh hoạt mà lẽ ra ông ta phải trả.”Hệ thống: “Nếu Diệp Định Quốc gọi cảnh sát, cô sẽ chết chắc!”Theo quy định của hệ thống, nếu kí chủ bị bắt vì vi phạm pháp luật thì nhiệm vụ coi như thất bại.Diệp Chiêu nhún vai, Diệp Định Quốc lo giữ thể diện nên chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.

Ngay cả khi ông ta gọi cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không giải quyết loại việc nhà này.Hệ thống sợ cô bị phát hiện, không ngừng nhắc nhở: “Mau lên, Diệp Định Quốc sắp ra rồi.”Diệp Chiêu đặt ví tiền về chỗ cũ, kéo khóa dây túi du lịch, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi thong thả về phòng đóng cửa lại cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa phòng tắm.Diệp Chiêu dựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.Hệ thống bất lực cáu kỉnh: “Cô nghiện ăn trộm à!”Diệp Chiêu cười khanh khách: “Tao là trộm còn mi là đồng lõa, vừa rồi mi thúc giục tao rời đi như vậy cũng xem như là người canh gác.”Hệ thống không còn lời nào để phản bác.Khi Diệp Chiêu nằm xuống giường, hệ thống lại hỏi: “Tôi biết cô đã mua vé tàu.


Cô có thể nói cho tôi biết kế hoạch của cô là gì không? Tôi có thể tham mưu cho cô.”Đây là lần đầu tiên hệ thống gặp phải một kí chủ không thích trò chuyện với nó.Diệp Chiêu nghiêng người nói: “Để hoàn thành ba tâm nguyện của nguyên chủ, tao không thể lãng phí thời gian ở đây nữa.”Vào ngày Diệp Chiêu đến, hệ thống đã nói với cô rằng nếu kí chủ không thể thực hiện ba điều ước của nguyên chủ sẽ phải trở lại làm người thực vật.Ba điều ước nguyên chủ để lại đều không đơn giản chút nào, đã vậy tất cả đều có thời hạn.Đầu tiên là xuất sắc hơn em gái của mẹ kế.

Xuất sắc chỉ là một tính từ, nếu nói khắt khe thì phải có định lượng rồi mới so sánh được, còn nói dễ nhất và phù hợp nhất là so sánh kết quả thi tuyển sinh đại học.Diệp Chiêu có hộ khẩu gốc ở Thâm Thành nên cô phải quay lại học và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.


Điều ước này là điều cô chắc chắn sẽ thực hiện được nhất.Điều ước thứ hai là tìm ra tung tích của mẹ ruột và hỏi lý do tại sao bà ấy lại bỏ rơi mình khi đó.Mẹ của nguyên chủ đến nông thôn làm một thanh niên tri thức ở làng chài nhỏ ngày nay chính là Thâm Thành, sau đó bà ấy trở về thành phố rồi từ đó bặt vô âm tín.

Việc sau đó mẹ cô đã đi đâu, hiện tại như thế nào, muốn tìm manh mối cụ thể thì phải quay về làng chài mới điều tra rõ ràng được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.