Bạn đang đọc Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90 – Chương 19
Khi xuống nhà mua đồ vệ sinh cá nhân, Diệp Chiêu đi ngang qua một quầy bán đồ ăn, dưới hàng rào của một khóm cỏ nhỏ có mấy lon nước ngọt và một hộp các tông lớn đã mục nát, Diệp Tiểu Cầm lon ton chạy đến nhặt chúng lên như nhìn thấy báu vật.
Mặc dù Diệp Chiêu lớn lên trong cô nhi viện nhưng cô không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc từ khi còn nhỏ nên chưa bao giờ phải nhặt phế liệu.
Thấy em gái chật vật nhặt lon và giấy vụn giống như một con khỉ nhỏ nhặt dưa hấu trong khi một tay vẫn ôm chặt một quả đào, Diệp Chiêu không thể nhịn cười, cô không thể ngăn cản sự nhiệt tình của Diệp Tiểu Cầm, cô bé đang cố gắng chứng minh ý nghĩa của sự tồn tại của mình.
Diệp Chiêu thuyết phục cô bé: “Chúng ta đi mua sắm trước đi, lát quay về rồi lấy.
“Diệp Tiểu Cầm một mực lắc đầu: “Không được đâu chị ơi, lát nữa quay lại thì bị người khác lấy mất rồi.
” Cô bé vừa dứt lời thì bìa các tông và vỏ lon trong tay rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Diệp Chiêu vội vàng thu dọn đống lộn xộn, đi mua sắm không tiện, cô quyết định cùng em gái về khách sạn trước.
Trên đường về hướng khách sạn phải đi ngang qua một con ngõ nhỏ, Diệp Chiêu nghe thấy tiếng động cơ xe máy ù ù, tiếng chân đuổi theo xen lẫn tiếng cười chửi.
Đèn đường trong ngõ tối mờ, đường hẹp, tình cờ lại ở khúc cua, Diệp Chiêu kéo em gái lại, nhưng đã quá muộn, có tiếng phanh gấp, một chiếc xe máy đâm sầm vào góc tường phát lên tiếng kêu vô cùng chói tai.
Diệp Chiêu quay lưng lại giữ em gái mình trong góc.
Phía sau truyền đến tiếng đánh nhau, có người chạy trốn bị bắt lại, có người còn cười ha ha.
“Anh Tường, trả xe máy cho anh này, em đùa với họ thôi, anh đừng nghiêm túc, đều là lỗi của tên mập.
“”Tại sao lại đổ lỗi cho tôi, đồ con khỉ gầy gò, đồ khốn!”Diệp Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy hai nam sinh, người đang cười nói huyên thuyên chắc là con khỉ gầy, khóe miệng cậu ta bị đấm một cú, nhìn đau đến mức đau lòng.
Tục ngữ có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, người bị gọi là khỉ gầy không cười nổi nữa, cậu ta muốn chống cự mà không dám nên chỉ dám đá vào chiếc xe máy nằm trên mặt đất.
Cậu ta vừa đá xe máy, liền bị đánh thêm mấy lần, nhìn thấy mắt cậu ta bị tát đến mức nổ đom đóm mắt, Diệp Chiêu sợ tới mức bao lấy em gái, lại chui vào góc tường.
Con khỉ gầy bị đánh đến mức bật khóc đầu hàng: “Anh Tường, lần sau em không dám, em không dám nữa.
“Một tên béo khác bị bắt bên cạnh quỳ xuống nhẹ nhàng tát mình một cái: “Anh Tường, anh đừng đánh em, em sợ đau.
Anh Tường, ngày mai em mua nước đi học cho anh.
“Có vẻ như hai người bị đánh kia đã lấy trộm xe máy của anh Tường và anh Tường – người đã đánh họ chỉ là một cậu bé đang độ mười bảy, mười tám tuổi.
“Biến ngay!”Tên mập và con khỉ gầy vội vàng chuồn đi, để lại anh Tường với dáng vẻ hơi cúi đầu, kéo băng quấn quanh cổ tay.
Diệp Chiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô không muốn thu hút sự chú ý của đối phương, chiếc mô tô nằm dưới đất chặn đường cô, cô muốn rời đi lại không được.
May mắn là Diệp Chiêu có cô em gái ở bên tiếp thêm dũng cảm, nếu không cô chỉ là một cô gái, ai biết điều gì sẽ xảy ra trong làng đô thị hỗn loạn không có camera vào cuối những năm 1980 này chứ.
.