Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế

Chương 36


Đọc truyện Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế – Chương 36

Hạ Tranh đứng trước cổng lớn trường quân đội Hoa Đô Tinh, thở dài một hơi.

Đã qua lâu như vậy rồi, cậu cũng đã nhập học, mà hai vị ca ca vẫn chưa thoát khỏi đả kích.

Vốn là ba người Hạ Khâm, Hạ Ngọc và Hiên Cảnh cùng đưa Hạ Tranh tới nhập học, kết quả nói nói một hồi liền đánh lộn, trùng hợp bị lão sư của Hạ Khâm và Hiên Cảnh bắt gặp, xách đi nghe giáo huấn.

Chỉ còn lại Hạ Ngọc mặt ủ mày ê theo sau Hạ Tranh như một u linh.

“Anh, đi báo danh trước à?” Hạ Tranh dè dặt hỏi.

Hạ Ngọc hé miệng, linh hồn màu xám tro từ đó xông thẳng ra ngoài.

Hạ Tranh: “…”

“Tiểu Tranh?” Ninh Quân kinh ngạc kêu lên.

“Ninh Quân.” Hạ Tranh trông thấy người quen, liền lộ ra một nụ cười, “Chẳng phải cậu nói đang có việc bận sao?” (*)

(*) Vốn là Ninh Quân lớn hơn Hạ Tranh một tuổi, nhưng mình thích để xưng hộ cậu-tôi ╮(╯▽╰)╭

“Vừa làm xong rồi, liền thử xem có khả năng gặp được cậu hay không, đang muốn gọi cho cậu thì đã thấy người rồi.” Ninh Quân cầm lấy bọc nhỏ trên tay Hạ Tranh, lại nhìn Hạ Ngọc linh hồn xuất khiếu, đang lôi kéo một rương hành lí lớn, “Hạ Ngọc làm sao vậy?”

“… Tôi cũng không biết.” Cũng không thể nói ca ca còn chưa tỉnh lại từ trong đả kích vì tôi có hôn ước đi!?

“Hạ Ngọc, hoàn hồn.” Ninh Quân vỗ một phát vào ót Hạ Ngọc.

Hạ Tranh chớp chớp mắt. Lẽ nào nhị ca nhà mình và Ninh Quân có giao tình?

“Tiểu Ninh Tử…” Hạ Ngọc cuối cùng cũng đem linh hồn nhồi nhét trở lại trong thân thể, lộ ra một biểu tình thê thảm nửa như khóc nửa như cười.

“… Còn kêu Tiểu Ninh Tử nữa tôi sẽ đánh anh.” Khuôn mặt Ninh Quân lập tức đen sì.


“Ninh Quân, cậu và nhị ca quen nhau?” Hạ Tranh hiếu kì hỏi.

Kể từ sau khi cậu và Ninh Quân trao đổi thông tin liên lạc, thi thoảng cũng trò chuyện với nhau, nhưng Ninh Quân chưa bao giờ nói qua sự tình gì về nhị ca.

Nhị ca ở nhà cũng chưa từng nhắc tới Ninh Quân.

“Học sinh hệ cơ giáp và hệ chế tạo cơ giáp kết thành đồng bạn hợp tác để hoàn thành các bài kiểm tra.” Ninh Quân cười nói, “Sau khi quen biết với cậu, nhị ca cậu liền tìm tới tôi làm hợp tác, mỗi ngày đều thao thao bất tuyệt cậu có bao nhiêu khả ái bao nhiêu nhu thuận. Nhưng lại sợ tôi lộ ra khiến anh ta mất mặt, nên không cho phép tôi nói với cậu chuyện hợp tác này.”

Nhưng mà cậu hiện tại đã nói ra rồi… Hạ Tranh im lặng.

“Tiểu Ninh Tử… Đã bảo sẽ không nói cơ mà?” Hạ Ngọc u oán lên tiếng. Hình tượng hảo ca ca vĩ đại của anh a (kỳ thực chưa từng có)!

“Đã nói còn kêu Tiểu Ninh Tử nữa sẽ đánh anh mà.” Ninh Quân hướng về phía Hạ Ngọc lộ ra một nụ cười âm u đầy nguy hiểm, khiến cho Hạ Ngọc nhịn không được run lên, sau đó mới quay đầu nói với Hạ Tranh, “Cậu đã trở thành bạn học, khẳng định cũng sẽ biết. Giấu giếm nữa cũng không cần thiết. Tôi đối với hệ cơ giáp cũng rất quen thuộc, nếu Hạ Ngọc không được, để tôi tới dẫn cậu đi tham quan một vòng a! Mặc dù không cùng hệ, nhưng tôi cũng là học trưởng đấy nhé.”

Dứt lời, Ninh Quân thở dài: “Cũng may tôi đúng lúc chạy tới, bằng không mỗi mình Hạ Ngọc thì có tác dụng gì chứ?”

“Cảm ơn học trưởng.” Hạ Tranh rất biết lắng nghe lên tiếng.

Ninh Quân thoạt nhìn so với lúc trước thì sáng sủa tự tin hơn rất nhiều, tựa như biến thành một người khác vậy. Một năm qua y tựa hồ đã trải qua một ít chuyện tình.

“Tiểu… Khụ khụ,” Thấy Ninh Quân trừng mắt, Hạ Ngọc bèn đáng thương nói, “Ninh Quân a, đừng phá có được hay không, tôi đã đủ khó chịu lắm rồi.”

“Ờ.” Ninh Quân qua loa ứng phó vài câu. Bắt đầu cùng Hạ Tranh cao hứng bừng bừng đàm luận những chuyện lí thú trong học viện, đồng thời biểu thị y ở hệ chế tạo cơ giáp nhân duyên cũng không tệ lắm, về sau nếu Hạ Tranh muốn tìm tân sinh năm nhất hệ chế tạo cơ giáp để kết thành hợp tác, y sẽ hỗ trợ hết mình.

“Tuy nhị ca cậu có lúc rất không đáng tin cậy, nhưng cậu cũng đừng ghét bỏ anh ta. Chí ít trên phương diện học tập, anh ta vẫn có chút năng lực.” Ninh Quân thực khó khăn mới vì Hạ Ngọc mà nói chút lời hữu ích, “Kiểm tra cuối kỳ lần này, tôi và anh ta hợp tác, đạt được điểm tuyệt đối. Chúng tôi là nhóm thứ ba giành được mãn điểm. Ừm, đệ nhất đương nhiên là tổ của Hiên ca và đại ca của cậu. Hai người bọn họ không mang theo học sinh thuộc hệ chế tạo cơ giáp, dựa vào bản thân mà mạnh mẽ xông quan, thực lợi hại.”

“Hiên ca và đại ca quả thực rất lợi hại.” Hạ Tranh nhìn sang Hạ Ngọc, “Nhị ca cũng lợi hại, Ninh Quân học trưởng cũng lợi hại. Em sẽ hảo hảo học tập mọi người.”

Hạ Ngọc cảm giác bản thân bỗng như được hồi sinh.

Tiểu đệ đệ nói muốn noi theo học tập mình nha!


“Anh và Ninh ca của em hợp tác rất lợi hại đó, nếu không phải là không còn điểm số nào cao hơn mãn điểm, chúng ta khẳng định còn mạnh hơn cả bọn họ.” Hạ Ngọc lắc lư chạy theo, “Đúng không, Ninh Quân?”

Ninh Quân quăng cho anh một cái liếc mắt, qua loa lấy lệ nói: “Trước hết, anh phải đạt được điểm tuyệt đối toàn khoa đã. Tôi đương nhiên là không có vấn đề, tôi đã mãn điểm toàn khoa rồi.”

Hạ Ngọc: “…”

Ninh Quân lại tiếp tục cùng Hạ Tranh nói chuyện phiếm: “Này còn phải cảm ơn Tiểu Tranh. Nếu không phải Tiểu Tranh nhắc nhở tôi không nên vì làm thêm mà bỏ bê bài vở cùng việc học, tôi cũng sẽ không coi trọng các môn trụ cột như thế. Hiện tại tôi đã theo Trần giáo sư làm nghiên cứu. Trần giáo sư mỗi lần nhắc tới biểu hiện của tôi lúc mới khai giảng vẫn còn gõ đầu tôi này, ai, tuy là tôi rất tôn kính ông ấy, nhưng không thể không nói, ông quả thực là một lão nhân nóng nảy a.”

“Trần giáo sử quả thực rất nóng tính, cho điểm còn cực kì hà khắc.” Hạ Ngọc cũng u oán nói, “Chính ông ấy chết sống không chịu cho tôi mãn điểm.”

“Tự mình viết sai số hiệu mới thành ra không được đủ điểm, Trần giáo sư châm chước cho anh khỏi phải thi lại mà chỉ trừ điểm xem như đã rất chiếu cố anh rồi.” Ninh Quân hiển nhiên đối với việc đả kích Hạ Ngọc hết sức quen thuộc, “Còn nói cái gì mà mãn điểm, anh đang muốn chọc cười Tiểu Tranh hay sao?”

Hạ Tranh hiển nhiên cũng biết đến chuyện này, bèn không chút do dự mà gật đầu: “Bình thường nhị ca vẫn luôn dùng chuyện này chọc cười tôi.”

“Tiểu Tranh…” Thấy đệ đệ và hợp tác cùng nhau xem thường mình, Hạ Ngọc càng thêm u oán.

Bất quá tốt xấu gì cũng không lại linh hồn xuất khiếu nữa.

*****

… Dưới sự dẫn dắt của Hạ Ngọc và Ninh Quân, Hạ Tranh đã quen thuộc với mỗi một khu vực trong khuôn viên học viện.

Ký túc xá thì không cần phải xem xét. Hạ Tranh sẽ ra ngoài mướn phòng.

Tuy trường chỉ cách nhà có mấy giờ chạy xe, nhưng đôi khi giờ học lại được xếp vào sáng sớm hoặc tối muộn, vào buổi tối có khả năng còn có nhiều hoạt động khác, cho nên về nhà ở là rất không thực tế.

Hạ Ngọc và Hạ Khâm cũng vậy, cuối tuần hoặc vào ngày nghỉ lễ, hay thời điểm không có lớp cũng không có nhiệm vụ, mới trở về nhà.

Hạ Khâm và Hạ Ngọc đều ở ký túc xá, nhưng lại nghĩ việc luyện tập trù nghệ mỗi ngày của Hạ Tranh không thể bị gián đoạn, trường học lại không thiết kế nhà bếp trong ký túc xá, thế nên Hạ Tranh quyết định ra ngoài thuê phòng.


Trùng hợp Ninh Quân vì bình thường hay theo Trần giáo sư nghiên cứu, kiếm được không ít tiền – Trần giáo sư sau khi biết Ninh Quân trước kia vì phải làm thêm kiếm tiền, nên mới bỏ bê bài vở và học tập, liền để cho Ninh Quân lấy thân phận học viên thuộc những khóa đầu duy nhất làm trợ thủ cho công tác của mình, ông vô cùng tín nhiệm năng lực thực tiễn và thiên phú của Ninh Quân, Ninh Quân cũng dùng nỗ lực bản thân để chiếm được hảo cảm của các sư huynh sư tỉ khác – vì trong ký túc xá thiếu tính riêng tư cá nhân, không có phương tiện sử dụng bàn tay vàng, nên cũng phải mướn phòng bên ngoài.

Hai người nhất trí, quyết định thuê chung.

Dưới sự an bài chu đáo của ba mẹ Hạ, bọn họ thuê được một gian ba phòng ngủ trong khu vực dành cho gia quyến của giáo viên, cũng được phép thay đổi kết cấu nội thất bên trong.

Bọn họ dự định đem một phòng ngủ cải tạo thành phòng làm việc của Ninh Quân, Hạ Tranh thì sử dụng một thư phòng khác, mà nhà bếp tự nhiên biến thành thiên địa của Hạ Tranh.

Ninh Quân mặc dù có tiền mướn phòng, nhưng vẫn chưa đủ khả năng thuê được nhà trong khuôn viên học viện.

Tuy nhờ cậy quan hệ của Hạ gia cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại y và Hạ Tranh, Hạ Ngọc đều là bằng hữu, cũng không quá mất tự nhiên.

Ở chung với Hạ Tranh, y còn có thể chiếu cố cậu bạn nhỏ này nhiều hơn một chút.

Còn chuyện bàn tay vàng, thời điểm Ninh Quân sử dụng nó, không cẩn thận có chút cẩu thả, bị Hạ Ngọc kỳ thực sở hữu năng lực quan sát cực mạnh phát hiện. Hạ Ngọc vẫn luôn giúp đỡ Ninh Quân che giấu, cũng nói với y người nắm giữ loại đồ vật cao cấp này không phải là không có, chỉ là nếu bị phát hiện, có khả năng sinh ra chút ảnh hưởng với bản thân mà thôi.

Cho nên Ninh Quân tốt nhất vẫn nên giấu diếm. Đợi sau khi thấu triệt các loại tri thức của nó, thì hạn chế sử dụng là được rồi.

Từ sau sự kiện ấy, Ninh Quân đối với Hạ Ngọc trở nên phi thường tín nhiệm, đối với người Hạ gia có thể bồi dưỡng ra một Hạ Ngọc như vậy cũng rất tin tưởng.

Sau đó dưới sự hỗ trợ của Hạ Ngọc, Ninh Quân cũng càng ngày càng thận trọng, không còn lúc nào cũng lộ ra sơ hở nữa.

Bất quá Ninh Quân cảm thấy, dù Hạ Tranh có phát hiện, cậu khẳng định cũng sẽ hỗ trợ bảo mật.

Tuy đa số thời gian đều ở chung với Hạ Ngọc, nhưng đại khái vì Hạ Tranh đã để lại cho y ấn tượng ban đầu quá tốt đẹp, cho nên Ninh Quân vẫn cảm thấy bản thân tín nhiệm Hạ Tranh hơn một chút.

Chỉ có thể nói, Hạ Ngọc đôi khi biểu hiện quá mức không đáng tin, ngay cả hợp tác cũng ghét bỏ anh.

Ba người dạo quanh vườn trường xong, liền tới phòng thuê đã được cải tạo ổn thỏa, thu dọn hành lí.

Lúc này Hạ Khâm và Hiên cảnh rốt cục cũng được lão sư trả tự do, cùng giúp đỡ sắp xếp đồ đạc.

Hạ Tranh nhớ tới scandal của Hiên Cảnh và Ninh Quân trước khi trọng sinh, thực hiếu kỳ hai người khi gặp mặt sẽ ở chung ra sao.

Không biết lúc này, hai người bọn họ đã quen nhau chưa nhỉ?


Bất quá Hiên Cảnh dường như chưa có người yêu thích. Chẳng lẽ là Ninh Quân đơn phương thầm mến?

Hạ Tranh một bên thu dọn đồ đạc, một bên lén lút quan sát hai người.

Bọn họ sau khi chào hỏi, Hiên Cảnh cũng không tỏ ra như thế nào, mà Ninh Quân có lẽ bị vị học trưởng truyền kỳ này làm cho hơi giật mình, sau đó không biết Hạ Ngọc tiến tới nói gì bên tai Ninh Quân, thần tình Ninh Quân lập tức trở nên vô cùng xa cách.

Hiên Cảnh cũng không phản ứng gì. Dù sao cũng là một người xa lạ, còn muốn phản ứng cái gì đây?

Hắn đang xem xét đồ vật trong tay, không biết nên đặt ở chỗ nào.

Hạ Tranh buồn bực. Sao lại thế này? Chẳng những không thiên lôi câu động địa hỏa, quan hệ dường như còn không tốt.

Đương lúc suy nghĩ, Ninh Quân liền xán lại, nhỏ giọng hỏi: “Hắn là vị hôn phu của cậu?”

Hạ Tranh gật đầu.

Nghe nói Hiên Cảnh đã công khai chuyện này trên trang cá nhân, cũng không có gì mà không thể thừa nhận.

Ninh Quân nhíu mày: “Tiểu Tranh à, tôi không phải là nói xấu sau lưng người khác đâu, nhưng mà á, Hiên học trưởng tuy lợi hại, nhưng không nhất định là một bạn lữ thích hợp a.”

Hạ Tranh vô cùng kinh ngạc. Tưởng là đối tượng scandal kia mà? Ghét bỏ lộ liễu như vậy là chuyện gì xảy ra?

Ninh Quân cho là Hạ Tranh không tin mình, bèn quay đầu nhìn qua, xác định Hiên Cảnh đang ở phòng khách mà không theo vào bếp, mới tiếp tục thấp giọng nói: “Trai gái yêu thích Hiên học trưởng rất nhiều, nghe nói đám người hâm mộ phía sau hắn cũng rất não tàn, lần trước vì một nữ sinh tỏ tình với Hiên học trưởng mà còn làm ra một vài việc, bị trường học xử phạt. Tuy chuyện kia không có quan hệ với bản thân Hiên học trưởng, nhưng sở hữu loại fan não tàn này cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền phức đó!?”

Tiểu Tranh ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ bị khi dễ! Ninh Quân nghĩ thầm.

“Còn nữa, nghe nói Hiên học trưởng cuồng thi hành nhiệm vụ, quanh năm không về nhà. Các người mà kết đôi, thời gian chung đụng cũng không được nhiều.”

Tiểu Tranh hoàn mỹ như thế, sao có thể chọn một kẻ đến người của mình còn không thể chiếu cố tốt a!? Bất kể là nam hay nữ, dù sao cũng phải có thời gian dư dả để bồi bên người bạn lữ, mới có thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Tranh chứ!? Nếu như Tiểu Tranh có một vị hôn phu, mà đối xử với cậu còn không tốt bằng người nhà, vậy còn cần hôn phu làm gì nữa?

Ninh Quân căm giận nghĩ.

Cái người mặt lạnh cuồng công việc không biết chiếu cố trên thân lại lắm phiền toái như vậy, sao có thể xứng với Tiểu Tranh khả ái nhu thuận hoàn mỹ vô khuyết nhà mình chứ?!

fc94e0a2285239f7418d3915669406d3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.