Đọc truyện Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế – Chương 24
Hạ Tranh thu thập xong hành lí, liền bước lên tinh hạm đi tới Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh.
Hiện tại kỹ thuật không gian con coi như tương đối phát triển, không gian dân dụng trong rương không gian có thể đạt tới hai thước vuông, nhưng vật sống thì không thể bỏ vào, bên trong có máy móc chuyên môn hỗ trợ thu nạp và triệu hoán vật phẩm.
Hạ Tranh tất nhiên đem đồ dùng làm bếp cùng các loại gia vị của mình bỏ vào bên trong, còn có quà thăm bệnh cho Hiên Cảnh nữa.
Nghe dì Vân nói, Hiên Cảnh thích đồ ngọt, Hạ Tranh liền chuẩn bị một vò hoa hồng ngào đường.
600x400_50aaa2026338b680f94e6a886a1db23e
Hoa hồng phải được hái trong trạng thái tươi mới nhất khi bình minh vừa lên, bởi theo không khí ầm dấn của buổi sáng, nếu đợi tới thời điểm tám chín giờ, hương khí của hoa hồng liền tiêu tán đi phân nửa, chế ra hoa hồng ngào đường sẽ ít đi nhiều ý vị; tẩm ướp thì có thể dùng mật ong, đường trắng, đường đỏ, chất bảo quản thiên nhiên thì dùng muối ăn, rượu trắng.
Cả Hạ gia đều thích hoa hồng ngào đường có chút hương rượu, nhưng quân đội quản lí đối với chất cồn tương đối nghiêm khắc, trừ phi là ngày nghỉ… Nếu không thì không được phép uống rượu, vì vậy Hạ Tranh chọn muối ăn làm chất bảo quản.
Đường đỏ cũng là một loại thực phẩm có giá trị dinh dưỡng, thích hợp dùng khi bị thương tổn; mật ong cũng rất bổ dưỡng. Hạ Tranh đem hai loại đường chia thành tỉ lệ nhất định, lại thêm muối ăn, cùng một ít dấm chua tự ủ từ cây mơ. Dấm mơ vừa có thể giúp ngăn ngừa ôi thiu, vừa đem lại cho hoa hồng ngào đường một thứ hương vị chua chua ngọt ngọt, giảm bớt cái loại thuần ngọt hơi ngán vốn có, càng khiến cho người ta ăn đến muốn ngừng mà không được.
Hoa hồng ngào đường đỏ thì sẽ có màu vàng đen, đường trắng thì lại cho ra mật nước mang màu sắc sáng bóng tiên diễm, nhưng giá trị dinh dưỡng của đường đỏ thì cao hơn một chút, hương vị đặc biệt của đường đỏ cũng khiến cho món hoa hồng ngào đường càng sâu sắc khó quên hơn.
Một vò hoa hồng ngào đường này, vô luận làm đồ uống, hay dùng làm tương chấm màn thầu hoặc phết lên bánh mì, đều rất không sai.
Đương nhiên, hoa hồng ngào đường còn có thể sử dụng như nhân bánh, nấu cháo, nhưng đoán chừng Hiên Cảnh cũng không có cơ hội để dùng theo những cách ấy.
Sau khi hoa hồng đã lên men tốt, Hạ Ngọc liền mỗi ngày vây quanh vò hoa hồng ngào đường lượn qua lượn lại, dường như muốn thừa dịp Hạ Tranh không chú ý, lén ăn vụng một chút.
Hạ Tranh lặng lẽ dán niêm phong lên bình, bên trên còn viết “Chúc sớm bình phục”.
Hạ Ngọc vẻ mặt tiếc nuối: “Em trai, kỳ thực anh cảm thấy, chúng ta có thể nếm thử trước.”
Hạ Tranh nói: “Em đã thử rồi.”
Nhưng mà anh còn chưa! Hạ Ngọc quay đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ phía Hạ Khâm.
“Anh sẽ không để Hiên Cảnh một mình độc chiếm, nhất định đi theo chia phần.” Hạ Khâm lúc này đã nhận được mệnh lệnh, buộc phải sung quân vào quân khu số mười hai, nói, “Đương nhiên, em không ở trong căn cứ, không có phần.”
Khi đó mình có thể ăn nhiều hơn một chút a.
Hạ Ngọc mặt mang biểu tình khiếp sợ “Anh hóa ra lại là người như thế, em nhìn lầm anh rồi”.
“… Ở nhà em cũng có làm hoa hồng ngào đường mà, vì sao nhị ca cứ nhất định phải ăn ở vò này.” Hạ Tranh rất bất đắc dĩ. Hương vị đồng dạng cậu cũng không phải là chưa từng làm qua.
“Bởi vì là đồ không chiếm được a.” Hạ Ngọc vẻ mặt chính khí lẫm nhiên.
Hạ Tranh: “…”
Hay là đừng nên quan tâm tới nhị ca nữa, mặc anh tự tung tự tác đi.
*****
… Tuy là đời trước, Hạ Tranh đã từng ngồi trên tinh hạm, cũng đã trải qua việc xuyên toa hắc động, nhưng đối với không gian vũ trụ thần bí, cậu vẫn tràn đầy hiếu kỳ.
“Đợi sau khi đại ca lấy được bằng lái, sẽ dẫn em ra ngoài vũ trụ dạo một vòng.” Hạ Khâm cam đoan với Hạ Tranh.
“Anh cũng vậy anh cũng vậy.” Hạ Ngọc không cam lòng yếu thế cũng vội vàng đảm bảo.
Hiển nhiên Hạ Khâm cảm thấy Hạ Ngọc rất không có sức uy hiếp, ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho anh.
Bất quá Hạ Tranh đều đối với cả hai vị ca ca nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Dù rằng cậu kỳ thực càng muốn được tự mình lái cơ giáp dạo chơi vũ trụ.
Tuy cơ giáp được khống chế nghiêm ngặt, nhưng cá nhân phù hợp một số điều kiện nhất định, vẫn có thể sở hữu cơ giáp cho riêng mình – đương nhiên, điều kiện kia vô cùng hà khắc, từ xuất thân cho tới lí lịch cá nhân, đều phải trải qua nghiêm khắc thẩm tra. Mà tư cách điều khiển cơ giáp trong vũ trụ thì càng khó kiếm hơn.
Hạ Khâm hiện tại đã sở hữu cơ giáp tư nhân, có thể điều khiển ở những nơi không thuộc khu vực cấm bay, chỉ còn kém chút điểm cống hiến mà thôi. Hạ Tranh cảm thấy, cậu nhất định cũng có thể.
Còn Hạ Ngọc, tuy anh cũng đã sở hữu cơ giáp của riêng mình, nhưng không có nhiệm vụ thì không có khả năng sử dụng. Muốn tùy thời lái ra ngoài, thậm chí tiến nhập không gian vũ trụ, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.
Sau khi trải qua năm ngày phi hành, tinh hạm rốt cục cũng tới được khỏa tinh cầu xanh biếc với màu lục làm nền thuộc biên giới Liên minh.
Tới nơi này hầu như đều là du khách, mà phổ thông du khách muốn được thăm thú tinh cầu đều phải sở hữu chứng nhận đặc biệt để tham gia vào đoàn lữ hành, cho nên ở trên một cái tinh hạm, toàn bộ du khách được tập trung lại một chỗ, hướng dẫn viên du lịch cùng vệ sĩ bắt đầu điểm danh.
Mà ba người Hạ Tranh có thể một mình rời đi liền lộ rõ vẻ nổi bật.
Tuy người sở hữu danh ngạch đặc thù có thể tự do hành động, nhưng vô luận là trù sư ngũ tinh trở lên, hay người đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, đặt ở toàn bộ Liên minh mà nói, đều quá mức thưa thớt, mà ở loại tinh cầu bảo tồn nguyên liệu nấu ăn hoang dã như Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh này số lượng tuy có không ít, nhưng du khách cũng không thường xuyên gặp được.
“Mấy vị kia là ai vậy, trông thật là trẻ tuổi.”
Muốn từ Đông minh tinh vực tiến hành bước nhảy không gian tới căn cứ quân sự thì phải từ thủ đô Hoa Đô Tinh mà xuất phát, số người không ở Hoa Đô Tinh sở hữu tinh hạm cũng không ít, tuy nhiên vì Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh chẳng những là tinh cầu bảo tồn nguyên liệu nấu ăn, còn là một căn cứ quân sự, cho nên người có thể tới nơi này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút địa vị, sẽ ngụ tại Hoa Đô Tinh, thậm chí còn có chút ít nhân vật quyền lực thuộc cao tầng Hoa Đô Tinh, cho nên ba huynh đệ Hạ gia rất nhanh thì bị nhận ra.
Ngoại trừ Hiên Cảnh, Hạ Khâm ở học viện quân sự Đông minh là một trong những sinh viên xuất sắc nhất, chỉ là tính tình tương đối lười biếng, không cuồng làm nhiệm vụ như Hiên Cảnh.
Bất quá chuyện Hiên Cảnh ngoài ý muốn thụ thương đã được truyền ra, Hạ Khâm tới tiếp nhận nhiệm vụ của hắn cũng là sự tình nằm trong dự liệu.
Hai người khác… Hạ Ngọc không mấy nổi danh, nhưng Hạ Tranh năm nay đã nổi tiếng toàn bộ Liên minh.
“Hạ tiên sinh hẳn là tới nơi này tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn đi!” Tuy Hạ Tranh còn nhỏ tuổi, nhưng khi người khác công khai nhắc tới cậu, vẫn sẽ tôn xưng một tiếng “tiên sinh”, có thể tưởng tượng danh vọng của cậu lúc này cao bao nhiêu. Chờ cậu chính thức thu được tư cách của trù sư ngũ tinh, mọi người sẽ phải đổi miệng gọi cậu bằng “đại sư” rồi.
“Trong cuộc thi Hạ tiên sinh đã thể hiện ra việc cậu ấy vẫn thường ở dã ngoại rèn luyện, Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh tuy nguy hiểm, nhưng rất có thể cậu ấy đã từng tới trước kia.”
“Đúng vậy, Hạ tiên sinh thực là phi thường khắc khổ, ca ca cậu ấy là đi theo bảo vệ à!? Chỉ một người liệu có đủ không? Hạ tiên sinh vẫn còn là vị thành niên a.” Một phụ nữ trung niên cau mày nói. Hạ Tranh nhìn qua ngoan ngoãn nhu thuận, yếu ớt nho nhã, rất dễ dàng gợi lên ý muốn bảo hộ của đám chú dì trung niên.
“Quân đội nhất định sẽ phái người bảo hộ Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh mà có sơ suất gì, là tổn thất của cả Đông minh.” Một người tự hào nói.
“Là tổn thất của toàn bộ Liên minh…” Người này nhất định là một người dân Tây minh.
Hạ Tranh cũng không biết việc người ta xì xào bàn tán sau lưng, đương nhiên, có biết cũng sẽ không để tâm.
Thời điểm bọn họ tới nơi, quân khu đã phái xe riêng đặc biệt tới nghênh đón.
Tài xế là một tiểu tử trẻ tuổi có nước da ngăm đen, tựa hồ rất quen thuộc với Hạ Khâm, dọc theo đường đi luôn cùng Hạ Khâm cười đùa, nhưng khi nhìn về phía Hạ Tranh, nhãn thần hừng hực đến khiến cho Hạ Tranh nổi da gà.
Mặc dù đời trước cậu cũng đã sớm trở thành ngũ tinh trù sư, nhưng bởi vì được người nhà bảo hộ, cậu còn chưa từng cùng cơ giáp sư nào khác của quân đội tiếp xúc qua. Sự sùng kính thậm chí thèm muốn lộ liễu của chiến sĩ cơ giáp dành cho ngũ tinh trù sư, cậu vẫn chưa được cảm thụ.
Đợi khi cậu tiến vào căn cứ, sẽ càng khắc sâu ấn tượng đối với sự nhiệt tình của mọi người.
Hạ Khâm trừng mắt liếc chiến hữu, tiểu tử này liền nở một nụ cười nịnh nọt với Hạ Khâm.
Khóe miệng Hạ Khâm co giật. Tuy quan hệ giữa hai người khá tốt, nhưng bình thường tên này cũng rất xấu xa a. Lần này phỏng chừng biết mình là đại ca Hạ Tranh, muốn mình nói tốt cho một câu, đem hắn xếp vào đội ngũ bảo hộ Hạ Tranh đi, chỉ có như vậy mới bày ra cái vẻ lấy lòng này.
Tuy nhân viên bảo hộ là người được quân đội phái tới, nhưng cũng sẽ trưng cầu ý nguyện của người được bảo hộ, thậm chí có thể cho người được bảo hộ tự mình tuyển chọn.
Người được chọn cũng sẽ không cảm thấy vũ nhục hay gì đó, bọn họ ngược lại còn rất hưng phấn.
Đi theo đại sư sẽ có ăn a! Mỹ thực đại sư hiếm có như vậy, tuy thức ăn dinh dưỡng bình thường bọn họ dùng là do mỹ thực đại sư của quân khu đặc biệt điều phối, nhưng nấu ăn cho tập thể và đồ ăn được đặc biệt chế tác có thể giống nhau sao?
Trước không nói tới tác dụng đối với tinh thần lực, chỉ nghĩ tới trình độ mỹ vị thôi, liền nước miếng ròng ròng rồi có được không?
Có bao nhiêu người có thể thưởng thức món ăn do mỹ thực đại sư đích thân chế biến chứ? Cho dù bọn họ có lập được bao nhiêu công lao hay tích cóp được bao nhiêu tiền bạc thì đã sao! Không phải ai cũng có thể cùng mỹ thực đại sư nhấc lên chút quan hệ đâu! Phú nhị đại phú tam đại cũng không được!
Mỹ thực đại sư tuy là cũng có thế gia truyền thừa, nhưng đối với thiên phú yêu cầu càng cao, mà người sở hữu thiên phú lại là ngẫu nhiên a.
Chỉ cần có thể tiến vào đội ngũ đi theo bảo vệ mỹ thực đại sư, mỹ thực đại sư trong quá trình được bảo vệ cũng sẽ rất hào phóng, sẽ chế biến đồ ăn cho mọi người.
Không biết có phải do những người có thành tựu cao tâm tư đều rất đơn thuần hay không, người có thể trở thành mỹ thực đại sư tính tình có khả năng hơi chút cổ quái, nhưng tâm nhãn cũng không sai, người khác đối tốt với bọn họ, bọn họ cũng sẽ đối xử tử tế lại với người ta.
Đối với những quân nhân đã tận tâm tận lực bảo hộ bọn họ, bọn họ sẽ đem bản lĩnh sở trường nhất của mình ra, để cho đám binh lính kia ăn đến lệ rơi đầy mặt, hận không thể làm cho thời gian kéo dài vô hạn.
Cơ hội tiếp đãi mỹ thực đại sư chính là có thể gặp mà không thể cầu, Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh đã nhiều năm không có nghênh đón qua mỹ thực đại sư rồi.
Hiện tại Hạ Tranh tới đây.
Theo nguồn tin đáng tin cậy, trù nghệ của cậu đã có thể sánh ngang ngũ tinh trù sư, thậm chí có khả năng lớn giành được Quán quân chung cuộc của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên toàn Liên minh sắp tới.
Còn chưa thấy người đến, nước miếng đều đã chảy ròng ròng, mắt cũng lóe ra lục quang rồi có được không?
Khoảng thời gian này, mọi người trong lúc huấn luyện đều tình cảm mãnh liệt chưa từng có, nhưng chỉ cần bị phái ra ngoài đều sẽ làm như cha mẹ qua đời không bằng, khiến cho các trưởng quan của căn cứ phải dở khóc dở cười.
Hiện tại Hạ Tranh đã tới.
Đồ ăn ngon đã tới a.
Một đám hán tử ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, quân phục mới tinh không nhiễm một hạt bụi, trạng thái tinh thần dâng cao tựa như ăn phải thuốc kích thích, ánh mắt nóng bỏng mà tràn ngập dụ dỗ nhìn về phía Hạ Tranh.
Chỉ kém không trực tiếp ở trên mặt khắc hai chữ “Chọn tôi”.
Hạ Tranh bị sợ đến ngây người.
Cho dù Hạ Tranh là người của hai thế giới, cũng nhịn không được sợ đến ngây người a!
Làm sao mà trông đáng sợ quá vậy nè!
Hạ Khâm cùng Hạ Ngọc đã sớm biết sẽ xảy ra loại tình huống này, lặng lẽ một trái một phải chặn lại ánh mắt nóng rừng rực của đám nam nhân.
sy_20110715161146388017