Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!

Chương 27: Ân ân ái ái~~


Đọc truyện Bà Chủ Đi Đâu Rồi?! – Chương 27: Ân ân ái ái~~

Editor: Z

Hôm sau, Triệu Tiềm đăng một bức ảnh lên weibo.

Kỳ thực chỉ là bữa sáng tự làm cùng gương mặt tươi cười, nhưng những người hâm hộ đều không thấy nam thần không thể tẻ nhạt đến thế! Bữa sáng chỉ là đồ ăn bình thường, không phải thực phẩm quá xa xỉ. Nhưng chỉ là nhìn bữa sáng tuy đơn giản nhưng mà lại có hai phần, cộng thêm background là khách sạn quá rõ ràng! Kết hợp với kỷ niệm hồi hắn còn ân ân ái ái với Ngô Hiểu, tất cả mọi người đều ngộ ra… Nam thần… lại có mùa xuân nữa rồi!!!

Vì vậy một đống fans suy đoán xem cô nàng nào tốt số thế, một mặt lại cần khẩn hi vọng lần này đường tình tốt đẹp hơn một chút. Lần này mà bị gái đá nữa thì ông chủ Triệu chỉ có nước xuất gia thôi! Rất nhanh sau đó ông chủ Triệu liền làm một cái blog dùng ngôn từ khách sáo lên án hành động vô duyên của Hạ Lâm. Đồng thời khẳng định mình và cậu ta nửa điểm quan hệ đều không có, ngôn ngữ rất nghiêm túc, thậm chí không ít người hâm mộ đều cảm thấy ông chủ nhà mình là bị lợi dụng.

Mà nguyên một đêm gửi một biển tin nhắn cùng gọi một đống cuộc điện thoại đều bị tắt, Chu Hạo nhìn trên weibo nhất thời rõ ràng. Được rồi! Tên ngố Triệu Tiềm này thế mà thành công!

Triệu Tiềm tắt điện cả một đêm thì người khổ không chỉ là Chu Hạo mà còn có tiểu trợ lý. Không chỉ không nói hắn đột nhiên biến mất, điện thoại cũng không thèm tiếp hại cậu lo lắng loạn lên, chỉ sợ ông chủ nhà mình gặp chuyện bất trắc. Di động tắt tới nửa đêm hại tiểu trợ lý tự bổ não hắn bị cướp xe, bắt cóc, người ngoài hành tinh túm về hành tinh của họ để phân tích cấu tạo não. Khổ một nỗi là hôm sau Triệu Tiềm có một buổi họp phải tự mình điều hành, bọn cướp hay người ngoài hành tinh không thể đợi hết hội nghị mới tha hắn đi được sao? Nghĩ tới mấy ông giám đốc tới thời mãn kinh nên tính cách hung hăng, tiểu trợ lý lại càng đau đầu hơn.

Thật vất vả đợi cho tới sáng, thấy ông chủ đăng ảnh lên weibo, cậu vô cùng kích động, lập tức gọi điện thoại cho người…

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

… Lòng như tro nguội.

Mà thời khắc mấu chốt, người gọi được cho nhân vật nổi tiếng, không ai khác là Chu Hạo!

Mục đích anh gọi cho hắn rất đơn giản, bên kia vừa nhận, anh đã hắc hắc cười cực hèn mọn: “Thành rồi sao lão Triệu?”


Triệu Tiềm vô cùng đắc ý hừ một tiếng.

Chu Hạo tặc lưỡi, nghĩ thầm Đàm Lâm Kha có mù mới nhìn trúng tên dở hơi Triệu Tiềm này. Một người tốt đến như thế mà lại chui vào cái hầm vừa sâu vừa tối, không nhịn được chẹp miệng cảm thán: “Thật là! Món ăn đang ngon lại bị thiu!”

Không ngờ Triệu Tiềm một chút cũng không tức giận, ngược lại cười cười, tâm tình vô cùng sung sướng.

Chu Hạo thấy đùa cợt không thú vị, vốn đã chuẩn bị mấy câu súc tích nhạo báng hắn nhưng đành nuốt vào.

Triệu Tiềm hỏi ngược lại: “Gọi có chuyện gì không?”

Anh thấy đầu bên kia đầy tạp âm, khẳng định giờ này Đàm Lâm Kha đã đến phim trường. Lão Tôn còn lâu mới nể Triệu Tiềm thả người, theo đúng lý thì giờ này hắn phải ở khách sạn một mình, nhưng nghe những âm thanh này…

Chu Hạo hỏi: “Ông đang ở đâu đấy?”

Triệu Tiềm: “Sân bay.”

Anh giật mình: “Đến sân bay làm gì?”

Hắn cười cười: “Chiều nay có hội nghị… Ông đoán xem Tiểu Sở điên đến mức độ mấy rồi?”


“Không phải là phát rồ sao?” Chu Hạo hằm hè: “Ông không lo lắng sao?”

Hắn vô cùng bình tĩnh: “Chẳng có gì cần vội hết!”

“Không vội?” Chu Hạo chấn kinh: “Lão Triệu! Tôi không ngờ ông lại trọng bạn thế đấy!”

Triệu Tiềm trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng: “Chu Hạo, có chuyện này tôi không đành lòng nói cho ông nghe…”

Anh: “Làm sao?”

Hắn ha ha cười: “Thời điểm thi tốt nghiệp trung học, tôi cao hơn ông chừng một trăm điểm!”

Chu Hạo: “…”

Yên lặng cúp điện thoại.

Vừa mới ngắt điện với Chu Hạo thì lát sau chuông lại vang. Lần này là Lục Thăng, vừa mới dí vào cái tai nghe đã thấy đối phương sốt sắng hỏi có phải Đàm Lâm Kha không? Triệu Tiềm bị sự nhiệt tình của anh dọa cho sợ, hơn nữa tại sao vừa mới nhấc máy đã hỏi cái gì Đàm Lâm Kha? Hắn chưa kịp mở miệng thì bên kia bắt đầu loạn tưng bừng, hình như có ai đoạt điện thoại của Lục Thăng, sau đó là Lý Nhất Minh rống to.


“Triệu Tiềm!! Cái đồ trâu già gặm cỏ non!!!”

Triệu Tiềm nghẹn, nghĩ thầm Lục Thăng kích động thì hắn còn tìm chút lý do. Nhưng Lý Nhất Minh phát rồ cái gì? Bọn họ không dây dưa cũng chẳng lan quyên, chẳng lẽ theo Đàm Lâm Kha lâu ngày nên nảy sinh tình cảm?! Không được!! Nói thế nào chính chủ cũng ở chỗ này! Lý Nhất Minh có cho mười cái gan hùm cũng không có khả năng đào tường nhà hắn!!

Y lại mắng: “Lâm Kha đang yên đang lành!!! Bị cậu làm cho hết cả tâm tình làm việc!! Trời ạ!! Nếu bị truyền thông bắt gặp thì phải làm thế nào???!!!”

Đằng xa xa còn nghe thấy Lục Thăng loáng thoáng xen mồm: “Minh ca! Anh nghĩ nhiều rồi~”

Lý Nhất Minh trừng mắt rồi đập bốp một cái vào mặt anh! Ôi trời ơi giờ này thì ai mà còn nghĩ tới gương mặt kia có bao nhiêu đáng giá nữa chứ! Mà anh cũng chẳng dùng nhiều sức: “Triệu Tiềm! Cậu nghiêm túc?”

Hắn cười một tiếng: “Tất nhiên là nghĩ rõ ràng chứ!”

“Cậu…” Lý Nhất Minh hít sâu một hơi: “Cậu đã nghĩ tới việc bị khui ra chưa?”

Triệu Tiềm muốn nói tiếp, nhưng Lý Nhất Minh đoạt lại: “Cậu không làm sao, nhưng đã từng nghĩ tới Lâm Kha chưa… À, thôi…” Y hít sâu một hơi, không cam lòng nói: “Chúc mừng hai người…”

Nguyên bản chạy tới hỏi tội lại thành một câu như kia, Triệu Tiềm bị làm cho chẳng hiểu cái gì thì Lục Thăng đoạt lại điện thoại, thấy Lý Nhất Minh ra ngoài chuẩn bị nốt cho sự kiện anh cần đi tối nay, nhịn không được cong khóe môi: “Triệu Tiềm, ông đừng quá để ý, Minh ca là vậy đấy! Nói nhiều nhưng thích quản nhàn sự!”

“Kỳ thực Lý Nhất Minh nói không sai…” Triệu Tiềm cau mày nghiêm túc suy nghĩ. Kỳ thực hắn không nghĩ tới những gì mà y nói, tương lai còn rất nhiều chuyện dễ phát sinh, hắn tớn lên chứ chưa cân nhắc về sau này.

Mà nhân viên tại sân bay đã bắt đầu nhắc nhở hành khách mau chuẩn bị đăng ký.

“Tôi phải lên máy bay rồi…” Triệu Tiềm nhắn lời cuối, có chút mất tập trung.


“Nói chung…” Lục Thăng nghe ngữ khí của hắn, đoán chừng ông bạn mình đang vướng mắc những gì Lý Nhất Minh nói, chốt hạ: “Chúc mừng~”

Triệu Tiềm lên máy bay liền tắt điện thoại, chờ về đến nhà là hơn một giờ. Tiểu trợ lý rốt cuộc đã gọi được cho ông chủ, vô cùng đáng thương hỏi hắn đang ở nơi nào, trong lòng dĩ nhiên khẳng định ông chủ nhà mình không hề có lương tâm, chắc chắn đang ở nơi nào đó ôm mỹ nhân hưởng thụ cuộc sống. Đã thế trong não không ngừng chạy qua hình ảnh cái đầu hói bóng loáng của vị giám đốc trung niên đầu bốc khói, trán nổi gân xanh cực đáng sợ.

Không ngờ Triệu Tiềm vô cùng bình tĩnh nói: “Sân bay, bảo người tới đón tôi.”

Tiểu trợ lý trợn mắt ngoác mồm.

Chuyện này, chuyện này… nên xem con hư còn quý hơn vàng! Phắc! Không đúng! Đây là cái ví dụ gì vậy?! Tiểu trợ lý vội vàng đáp ứng chạy đi tìm tài xế, còn không kém phần long trọng mặc âu phục, giày da nhảy loi choi loi choi. Kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy giám đốc đứng phía sau, vẻ mặt âm trầm hỏi cậu: “Sở Phong! Triệu tổng đâu?”

“Triệu tổng… Triệu tổng…” Tiểu trợ lý vừa nhìn thấy giám đốc thì đại não lập tức đóng băng, bắp bắp không biết nên nói gì. Nhưng không phải Triệu Tiềm về rồi sao? Cậu sợ cái gì?! Nhất thời lên dây cót tinh thần, ưỡn ngực lẫm liệt trả lời: “Triệu tổng hiện tại đang ở sân bay, tôi đang trên đường tới đón ngài ấy!”

Giám đốc đầu hói nheo mắt, nhìn chằm chằm tiểu trợ lý như đang dòm tội phạm nguy hiểm cấp độ cao, soi mói tới nỗi cả người cậu vô cùng văng thẳng, nửa ngày sau mới gật đầu: “Được rồi! Cậu mau đi đi!”

Tiểu trợ lý nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói tạm biệt với cấp trên rồi tiếp tục ảo não chạy đi tìm lái xe rước ông chủ.

Thời gian hắn chọn cực không tốt, khắp nơi đều kẹt xe. Hắn chờ ở phi trường tới nỗi tưởng ông dời chuẩn bị đi ngủ thì mới thấy người của hắn tất tả chạy tới, lúc về lại một đường ách tắc. Nhưng cũng may trước khi giám đốc hói đầu dùng mắt lườm chết tiểu trợ lý thì hắn đã trở về chủ trì cuộc họp.

Hai tháng sau lão Tôn hoàn thành quay phim, tính toán thời gian thì chưa tới năm mới có thể chiếu phim, vẫn còn kịp liên hoan phim long trọng. Giai đoạn quảng cáo bắt đầu được chuẩn bị, Triệu Tiềm đối với bộ phim này là vô cùng coi trọng, lý do cá nhân khỏi cần nói, mà đây là bộ phim công ty của hắn đầu tư vô cùng nhiều. Nói thế nào cũng là tâm huyết trong thời gian gần đây, người ngoài đều đặt ở trong mắt, không thành công thì thực mất mặt!

Người có tiền đều sĩ diện, Triệu Tiềm tuy nhị tới gần xa đều biết, nhưng mặt mũi thế nào vẫn rất hoành tráng!

Những hoạt động PR lót sân bọn họ đều đã làm hết rồi, bước đầu xác định kỳ vọng vô cùng lớn. Những người hâm mộ khỏi cần nói kỳ vọng rất nhiều, Triệu Tiềm với Đàm Lâm Kha vẫn duy trì những thói quen có từ trước. Chỉ có ông chủ Triệu từ một tên thiếu tâm nhãn biến thành thích ân ái trong tối. Một đống chó săn, nhà báo có đào tung lý lịch của tất cả các ngôi sao nữ dính dáng tới hắn tới sâu cỡ nào thì vẫn bất lực!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.