Đọc truyện Bà Chủ Đi Đâu Rồi?! – Chương 25: Ông chủ Triệu dồn dập tấn công!
Editor: Z.
Nói chuyện với Hầu Đình Đình xong, ông chủ Triệu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lâu thật lâu…
Kỳ thực cô nói không sai, đến hiện tại hắn nghĩ mình cần phải… hành động một chút…
Nhưng trực tiếp tới tỏ tình với cậu, ngẫm lại nói: “Anh thích em!” hay “Anh yêu em!”, sến thêm chút nữa quăng cả câu: “I love you!” to đùng thì có chút ngu si…
Ít nhất… hắn cần làm chút nền chứ!
Căn cứ vào kinh nghiệm cưa gái nhiều năm. Triệu Tiềm nghiêm túc suy nghĩ, mình chỉ đơn giản tặng hoa bonus thêm bữa tối lãng mạn bên ánh nến là được. Nhưng dù sao… đối tượng hiện tại hoàn toàn khác, ông chủ Triệu da mặt dày như núi đá vạn năm đột nhiên cảm thấy mình lực bất tòng tâm…
Hắn cân nhắc cẩn thận một lúc lâu thật lâu, thậm chí lên mạng sợt cả nửa ngày mới nhớ tới thời đại học Lục Thăng tặng hoa cho bạn gái đều thuận buồm xuôi gió. Mà đối tượng nào chắc cũng như nhau, đại đa số đều thích hoa cỏ đi! Huống chi Đàm Lâm Kha rất thông minh, liếc mắt một cái nhất định sẽ hiểu được ý tứ của hắn!
Vì vậy Triệu Tiềm tiếp tục tìm tòi ý nghĩa của đủ loại hoa, đặt cửa hàng hoa một đóa tường vi đỏ sẫm, viết trên thiệp một câu làm việc vất vả rồi cho người đem tới đoàn làm phim.
Ngay sau đó hắn bắt đầu nóng lòng chờ đợi kết quả. Cửa hàng hoa báo lại đã đưa tới cho Đàm Lâm Kha, nhưng đợi mãi chẳng thấy người gọi cho mình. Hắn vốn chỉ muốn chờ cậu gọi đến rồi đá đưa dò hỏi rồi vừa vặn nói rõ ràng. Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh, gọi không được mà đợi chẳng xong, khó chịu quá đi!!
Chờ thêm một tiếng, điện thoại im lìm rốt cuộc có động tĩnh!
Hầu Đình Đình: Tỏ tình với đàn ông mà tặng hoa! Đồ ngốc!
Triệu Tiềm: …
…
Lý Nhất Minh từ bên kia báo lại, Hầu Đình Đình sửa sang lại một chút là ngày mai có thể đi, đến chỗ Cảnh tiểu thư ăn cơm bá vương.
Đàm Lâm Kha biết cô đi, vốn muốn mời cô ăn một bữa cơm, tốt xấu gì cũng cần cảm ơn. Nhưng tiến độ quay phim đang trong giai đoạn gấp rút, tất cả mọi người đều phải tăng cường độ làm việc. Cậu cũng không tiện xin nghỉ, chỉ có thể áy náy mời Hầu đại tiểu thư ăn cơm hộp. Buổi trưa vừa ngồi xuống mở hộp cơm ra, ăn được hai đũa thì có nhân viên công tác đột nhiên đi vào tìm cậu, nói là có người gửi quà.
Đàm Lâm Kha nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ chắc là fans đến thăm mình, đang trong giờ nghỉ ngơi nên tiện chân đi ra xem.
Kết quả, một anh trai từ cửa hàng hoa giao cho cậu một bó hoa tường vi đỏ sẫm, còn móc ra quyển sổ nhỏ mong muốn cậu ký cho một chữ về tặng cho bạn gái.
Đàm Lâm Kha bình thường ít khi được tặng hoa nên có chút giật mình, lật qua lật lại cái thiếp tặng kèm cũng chỉ có một câu làm việc vất vả mà không ký tên. Cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi người đưa hoa tên người tặng.
Anh chàng kia một mặt thành khẩn: “Tôi không biết, người mua không để lại tên tuổi!”
Cậu nheo mắt, nếu là fans tặng thì sẽ tự đưa đến. Thực sự quá không hợp lẽ thường! Nhưng ngoại trừ đối tượng trên thì làm gì có ai rảnh rỗi tự nhiên tặng hoa làm gì?
Người giao hoa suy nghĩ, nói: “Đúng rồi! Có số điện thoại!”
Đàm Lâm Kha liếc mắt nhìn.
Số điện thoại hết sức quen thuộc.
Triệu Tiềm.
Cái tên này vừa đập vào mắt, Đàm Lâm Kha liền nhăn mày, tâm tình có chút vi diệu.
Nhưng thật ra, đáy lòng cậu vẫn… cao hứng!
Triệu Tiềm thật cẩn thận, lo paparazzi bắt được. Lại nói cậu không phải cô gái mới lớn, tặng hoa làm cái gì? Thời đại này theo đuổi bạn gái mới tặng hoa! Cậu suy nghĩ thêm, tự nhiên thấy thẹn thùng…
… Theo đuổi…
Đàm Lâm Kha hoảng hốt, mặt nóng bừng.
Hầu Đình Đình liếc mắt qua bên này, nhìn mặt cậu một chút, hiểu ngay!
Quả thực lúc quay lại liền có người trêu chọc cậu.
Đàm Lâm Kha cười cười, chỉ nói là fans đưa.
Thích Chính không tin! Nhìn cái mặt nhỏ đỏ bừng của cậu xem! Bạn gái đưa!!!
Kỳ Nghệ Lan cười: “Làm gì có cô gái nào tặng hoa bạn trai chứ?”
Hai người trêu cậu cả nửa ngày mới thả người đi. Đàm Lâm Kha nhìn bó hoa, cảm thấy hơi nhức đầu, nên gọi điện cho Triệu Tiềm đi? Nhưng nói cái gì bây giờ…
Đàm Lâm Kha nghĩ một hồi thì thời gian nghỉ ngơi kết thúc. Ngược lại Hầu Đình Đình hận mình mài sắt không nên kim, một mặt muốn thúc đẩy hai con người này, một mặt gửi tin cho Triệu Tiềm.
Kết quả Triệu Tiềm vừa nhìn, liền nhận ra mình ngu si!
Lần trước hắn muốn tán gẫu với Đàm Lâm Kha liền dùng đề tài Trâu Duệ Văn tặng hoa cho cậu. Khi đó thái độ của Đàm Lâm Kha rất phản cảm, đoán chừng không thích đàn ông tặng hoa. Nghĩ lại Trâu Duệ Văn tặng hoa bị người ta đánh cho một trận, sao mình lại quên mất chứ!
Nhưng hoa đã đưa, nước đã đổ… Hiện tại có thể thu lại được ư?
Triệu Tiềm phi thường xoắn xuýt, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn nên cầu cứu thôi. Những người có kinh nghiệm phong phú hắn không biết nhiều, nhưng nói tới tán gái lợi hại thì…
Triệu Tiềm gọi điện cho Chu Hạo.
Chu Hạo còn chưa hô lên lão Triệu, hắn đã cướp diễn đàn: “Bình thường ông tán gái hay tặng cái gì?”
Chu Hạo sững sờ, theo bản năng nói: “Hoa!”
“Vô tác dụng!” Hắn nói: “Có ý tưởng nào khác không?”
Anh nở nụ cười: “Ồ~ Lão Triệu à~ Lại mùa xuân nữa sao~~~”
Triệu Tiềm nhíu mày: “Mau hiến kế!”
Kế sách của anh thực đơn giản, con gái đều thích những thứ nhỏ nhỏ, đáng yêu, lại thích ăn ngọt! Lúc này mang tới vài món quà vặt xinh xinh là tuyệt đối có thêm điểm. Chu Hạo vừa lải nhải xong, chưa kịp hỏi thêm nửa câu thì Triệu Tiềm cạch một cái ngắt kết nối.
Chu hạo nháy mắt mấy cái, anh còn chuyện chưa hỏi nha!! Sao lại tắt điện thoại rồi!! Thôi… cúp thì cứ cúp… anh cũng chẳng quan tâm…
Nghe ý kiến xong, Triệu Tiềm suy nghĩ sửa ngày… Tặng đồ ngọt… Đàm Lâm Kha thích ăn mấy thứ ngọt ngọt sao? Thôi… đưa trước tính sau!
Ngày hôm sau, tiến độ làm việc được khôi phục, trên đường đi tới Lâm thị bàn bạc, Triệu Tiềm hỏi tiểu trợ lý nhà mình đồ ngọt gì ngon. Kết quả tiểu trợ lý trừng mắt tưởng tượng tới cảnh ông chủ nhà mình ăn kẹo bông ngọt ngào, có chút kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, nửa ngày sau mới lò dò hỏi: “Ông chủ… ngài muốn sa vào chiến trường ẩm thực sao?”
Hắn có chút phiền muộn, hắn lấn sân thực phẩm làm gì? Kẹo nhà họ Triệu? Phắc! Nghe qua đã thấy chuối rồi!
Vì vậy hắn liền đem những lời mà Chu Hạo nói lược cho trợ lý nghe một lần. Tiểu Sở sửng sốt nửa ngày, cuối cùng giật giật mắt: “Đàm tiên sinh tuy họ Đàm nhưng chắc chắn không thích ăn kẹo đâu!”
谭 (tán): Đàm – 糖 (táng): Kẹo
Triệu Tiềm bị một núi kẹo làm cho chút loạn, nhìn ánh mắt của tiểu trợ lý, hắn cảm thấy mình nên cẩn trọng hơn. Hình như mấy năm nay hắn không ăn kẹo rồi, Chu Hạo nói cho đẹp… thì kẹo hoa quả đi! Màu sắc sặc sỡ dễ kích thích vị giác!
Triệu Tiềm như trước không ngại ngùng đến chỗ kia ký tên xong tự mình đi chọn một đống kẹo rực rỡ như cầu vồng. Tự cảm thấy mình đầy thành tâm, tự tay gói kỹ, không để lại bất kỳ giấy tờ gì, trực tiếp gửi đi luôn.
Chờ hàng đến là ba ngày sau, Hầu Đình Đình đã đến chỗ Cảnh Nguyệt. Đàm Lâm Kha có một trợ lý mới, tuổi chừng hai mươi, Lý Nhất Minh gọi cô nàng là Tiểu Thu. Vốn quà trực tiếp phải chuyển tới tận tay cậu, nhưng Tiểu Thu thấy trên kiện hàng không ghi tên người gửi nên có chút kỳ quái, báo cáo với cậu. Đàm Lâm Kha đành bảo trước tiên mở ra nhìn qua.
Tiểu Thu mở kiện hàng chuyển phát nhanh, cái túi bên trong trải qua một đường xóc nảy đã sớm bục, vừa mở ra thì một đống kẹo sặc sỡ tuôn ra như mưa.
Tiểu Thu sững sờ, Đàm Lâm Kha cũng ngây ra. Hai người mắt ta trừng mặt nhỏ một hồi, cuối cùng cậu ngồi xổm xuống nhặt cái túi kia lên nhìn đơn chuyển phát nhanh.
Không có tên nhưng để lại số điện thoại.
Đàm Lâm Kha yên lặng thả cái túi xuống đất… không biết nên làm gì, chỉ có thể bất đắt dĩ nhìn đống kẹo.
Tiểu Thu ở bên cạnh cũng không biết làm sao mà nhìn cậu. Đàm Lâm Kha thở dài, nghĩ thầm cái tên Triệu Tiềm này ngốc quá đi! Không có tên thì nghĩ cậu không nhớ được số điện thoại hắn sao? Muốn lấp liếm thì lấy số người khác… Tỷ như… Đàm Lâm Kha không nhớ số tiểu trợ lý chẳng hạn!
Cậu nhặt hết kẹo dưới đất lên, cậu không thích ăn ngọt! Giờ có một đống kẹo này biết không biết để đâu! Công ty chuyển phát nhanh lỡ làm hỏng hộp đựng, tùy tùy tiện tiện tìm một cái túi khác thay vào. Đàm Lâm Kha không thể làm gì khác ngoài bảo Tiểu Thu kiếm thứ gì đó để đựng về đây. Kết quả, cô nàng trở lại với bình thủy tinh trên tay.
“Để vào cho đẹp!” Tiểu Thu híp mắt cười, vẻ mặt có chút trêu chọc. Nhìn mặt cậu thế kia, đoán chừng không phải fans tặng nha!!
Mà đổ hết kẹo vào vẫn còn dư ra một cái. Cậu ăn viên kẹo kia, ngọt đến ngây người~
Nhưng cậu lại không nghĩ là do người tặng…
Ở cạnh Đàm Lâm Kha hai ngày, Tiểu Thu biết tính cậu rất dễ ngượng, liền nghiêm mặt giỡn cậu. Bảo cậu không thích ăn ngọt thì cho cô một ít đi.
Đàm Lâm Kha luôn hào phóng thì bây giờ đột nhiên hẹp hòi, do dự một lúc mới đưa cho cô vài viên…
Tiểu Thu phì cười. Hành động của Đàm Lâm Kha đáng yêu quá đi~ Cầm lấy kẹo cậu cho, đi ra ngoài làm chuyện của mình.
Đàm Lâm Kha có chút lúng túng, lâu sau mới nhớ ra…
Hiện tại, cậu nên… gọi điện cho Triệu Tiềm thôi!
—-
Hoa tường vi: Ý muốn được yêu