Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!

Chương 17: Tình địch số một đưa tới cửa! (2)


Đọc truyện Bà Chủ Đi Đâu Rồi?! – Chương 17: Tình địch số một đưa tới cửa! (2)

Editor: Z.

Đàm Lâm Kha ngẩn ngơ, sau đó lập tức trả lời: “Xin lỗi tiểu thư! Tôi không phải Triệu Tiềm!”

Cô nàng bên kia sững sờ, theo bản năng hỏi: “Sở Phong?”

Cậu nhíu mày. Sở Phong? Là người nào? Từ từ, Triệu Tiềm cả ngày gọi trợ lý là Tiểu Sở, chẳng lẽ là đại danh của cậu ta?

Quả nhiên, một khắc sau, cô ta thở ra. Đàm Lâm Kha không lên tiếng, cô nghĩ là cậu ngầm thừa nhận, hỏi tiếp: “Sở Phong à, tôi là Ngô Hiểu, Triệu tổng của cậu đâu?”

… Ngô Hiểu…

Trong đầu cậu liền nghĩ tới nữ minh tinh đang hot, quan hệ giữa Triệu Tiềm với cô ta, lại tiếp tục nhảy tới scandal phi thường huyên náo: tình tay ba giữa Trâu Duệ Văn, Triệu Tiềm và Ngô Hiểu.

Sinh nhật Triệu Tiềm… bạn gái cũ nửa đêm gọi điện đến chúc mừng… đây là lý gì?

Đàm Lâm Kha tuy ngốc nhưng thừa hiểu, trong lòng không rõ vì sao có chút không vui, không đợi Ngô Hiểu nói thêm, trực tiếp nói: “Ngô tiểu thư, tôi không phải Sở Phong!”

Ngô Hiểu sững sờ: “Cậu…”

Cậu: “Tôi là Đàm Lâm Kha!”

Bên kia nhất thời im bặt.

Ngô Hiểu đã xem qua tin tức, đầu tiên là từ ông chủ Trịnh loáng thoáng nói Triệu Tiềm có người yêu mới, một vài ngày sau lại thấy Triệu Tiềm bếch Đàm Lâm Kha lên, đã thế còn rất mạnh tay, không bao lâu sau tiếp tục truyền ra scandal giữa hai người.


Tuy nói tin tức trong vòng giải trí mười cái thì đến chín không nên coi là thật. Ngô Hiểu cảm thấy có chỗ nào không được thích hợp, nhưng hiện tại… cô trầm mặc rồi hỏi: “Triệu Tiềm đâu?”

Cậu cau mày: “Triệu Tiềm uống say!”

Triệu Tiềm uống say, di động do Đàm Lâm Kha tiếp? Hơn nữa cậu gọi thẳng tên húy của hắn.

Lòng Ngô Hiểu hơi trầm xuống, đại khái hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, đột nhiên không biết mở miệng thế nào.

Cậu còn nói: “Ngô tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chuyển lời!”

Ngô Hiểu không biết nên nói gì cho phải, Đàm Lâm Kha cũng không có ý định tiếp chuyện. Hai bên im mãi, cậu đành mở miệng: “Ngô tiểu thư, nếu không có chuyện gì thì…”

Ngô Hiểu: “Chờ đã!”

Cậu ngừng lại.

Ngô Hiểu: “Cậu với Triệu Tiềm…”

Cậu không đáp, Ngô Hiểu ngừng rồi lúng túng: “Không có gì, cứ thôi đi!”

Đàm Lâm Kha cúp điện thoại.

Trong lòng có chút tức giận khó giải thích, lại cuống cuồng hoảng hốt. Vừa định để điện thoại xuống, cậu nghe thấy có tiếng lục cục gì đó, quay đầu.

Triệu Tiềm cười như không cười với cậu.


Đàm Lâm Kha sợ hết hồn, thả tay ra, điện thoại của Triệu Tiềm trực tiếp tiếp xúc thân mật với sàn nhà. Ông chủ Triệu đau lòng hít ngụm khí lạnh, cậu khụ khụ vài tiếng, có chút chột dạ.

Triệu Tiềm nhìn điện thoại nằm trên đất, hỏi: “Ai gọi vậy?”

Cậu cũng nhìn điện thoại giống hắn, hỏi ngược: “Anh… không say?”

Triệu Tiềm không trả lời. Cái giường phòng cậu rất lớn, nói trấng ra là giường đôi, hắn đã tỉnh từ lúc Chu Hạo ném lên giường. Bây giờ hắn ngồi cạnh cậu, thân thủ lướt qua cậu nhặt di động. Cậu dựa vào gối, thấp giọng: “Ngô Hiểu.”

Phản ứng của hắn ngược lại rất bình tĩnh: “Ồ!”

Cậu thầm nghĩ đây là cái loại phải ứng gì vậy? Lại nghĩ tiếp… Phắc! Mình kích động làm cái méo gì!

Hắn hỏi: “Ngô Hiểu gọi điện thoại làm gì?”

Cậu cau mày: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Triệu Tiềm phì cười, cầm điện thoại trên tay. Nhìn biểu tình của cậu, cố tìm xem có chỗ nào không rõ ràng hay không, cũng lo cậu không vui, liền giải thích: “Nếu tôi không giả vờ, thì Chu Hạo với Lục Thăng sẽ nháo đến long trời, lở đất!”

Cậu không đáp, hắn tùy tiện phủi phủi di động, tiếp tục tặc lưỡi: “Ngô Hiểu lại muốn làm trò gì không biết!”

Hắn nhìn sắc mặt cậu, nghiêm túc nói: “Tôi và Ngô Hiểu nửa năm nay chưa liên lạc!”

Đàm Lâm Kha: “…”


Bầu không khí này hình như có chút không đúng…

Triệu Tiềm im lặng, cuối cùng mở miệng: “Bật đèn lên rồi đàm luận…”

Tốt nhở… đèn tắt rồi lại bật. Hai người lần mò hồi lâu, cậu tách một cái cho đèn chiếu sáng rồi không cảm xúc nhìn hắn: “Nói cái gì?”

Triệu Tiềm sửng sốt, rồi cười: “Không có gì! Tôi muốn đi tắm~~”

Đàm Lâm Kha cau mày.

Hắn bổ sung: “Có chút chua!”

Chờ hắn tắm xong đi ra, liếc lên giường đã thấy người ngủ rồi. Cậu không có ý định cùng hắn nháo một đêm, chắc hẳn sáng mai phải đi quay sớm. Đèn cũng chẳng thèm tắt, Triệu Tiềm đột nhiên nhớ ra nếu bật đèn lúc ngủ rất dễ gây ra hậm hực, kỳ quái gì đó, theo bản năng tắt đi. Hắn đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi chỉnh sáng điện thoại, nhìn màn hình trầm mặc hồi lâu rồi ném nó lên tủ đầu giường. Ngủ!

Sáng hôm sau, đại khái là vì ngủ muộn cùng mấy hôm chạy kịch bản mệt mỏi, Đàm Lâm Kha dậy muộn. Đêm qua Triệu Tiềm không ngủ say đến bất tỉnh nhân sự nhưng uống hơi nhiều, ngủ không vẫy tay. Lý Nhất Minh cùng nhân viên gọi điện đánh thức cậu, nhưng gọi đến nóng máy vẫn không thấy người tiếp liền trực tiếp chạy tới phòng cậu gõ cửa. Đập đến nửa ngày mới được đáp lại, cậu mặc áo ngủ, đi dép lê mơ màng mở cửa, Lý Nhất Minh vừa lấy hơi chuẩn bị mắng người, liếc vào trong phòng lập tức choáng váng!

Nhân viên đi cùng đại diện Lý cũng ngây người, cũng muốn xem xem cái gì khiến y lộ ra vẻ mặt kia. Nhưng phản ứng của y thực cấp tốc, chạy vào phòng sập cửa thật mạnh. Âm thanh đóng cửa động trời, trực tiếp dọa nhân viên kia sợ hết hồn.

Đàm Lâm Kha cũng trực tiếp bị làm tỉnh lại.

Ngẫm lại vẻ mặt của Lý Nhất Minh, quay đầu nhìn Triệu Tiềm ‘hát’ trên giường.

Đàm Lâm Kha có chút phiền muộn.

Vội vội vàng vàng đổi quần áo, cậu xuất môn, biết tỏng hôm nay triệt để đến muộn rồi! Không quản Triệu Tiềm đang ở nơi nào, hắn say quắc cần câu không quan tâm mình đang ở đâu, năng lực tự chăm sóc mình chắc chắn là phải có! Cho nên Đàm Lâm Kha vừa mới chạy tới thang máy, Lý Nhất Minh đã đứng đó chờ cậu, đem tàn thuốc trên tay vứt vào sọt rác, ánh mắt y nhìn cậu có chút phức tạp.

Y phê bình: “Tôi tưởng hôm qua cậu ra ngoài dự sinh nhật Triệu tổng?”


Cậu sốt ruột giải thích, khụ khụ: “Đúng là sinh nhật, Triệu Tiềm uống hơi nhiều…”

Y tiếp tục: “Tự cậu đang kiếm rắc rối cho mình, có biết không?”

Ngữ điệu của Lý Nhất Minh quá nghiêm khắc khiến Đàm Lâm Kha sợ hốt cả hền. Cùng y lăn lộn lâu, cậu thừa hiểu tính khí y, mắng người như điên nhưng thực ra tâm đậu phụ, nếu không sẽ không cùng cậu sống chết có nhau. Được đối xử tốt như này là lần đầu tiên, Đàm Lâm Kha có chút cuống, thốt lên: “Minh ca! Tất cả chỉ là hiểu lầm!”

Lý Nhất Minh nhíu mày: “Đừng tìm tôi nói hiểu lầm! Hai người các cậu ra sao thì trong lòng tự biết!”

Đàm Lâm Kha trầm mặc.

Cửa thang máy rất trùng hợp mở ra, Lý Nhất Minh không nhiều lời nữa, vỗ vai cậu, động viên: “Được rồi, mau nhanh lên, muộn quá rồi!”

Đến đoàn phim, dĩ nhiên cậu bị lão Tôn mắng cho té tát. Cũng may lúc hóa trang, chị gái trang điểm rất tốt bụng kể chuyện cười cho cậu mới làm tâm tình đang tối đen như mực của cậu chuyển biến tốt hơn.

Hóa trang xong, Đàm Lâm Kha nhận được tin nhắn của Triệu Tiềm. Nội dung đơn giản thôi, hắn nói mình về công ty, mấy ngày này có nhiều việc, phỏng chừng sắp tới phải ra nước ngoài, không rảnh đến nhìn cậu.

Đàm Lâm Kha nhíu mày, vốn muốn trả lời, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên viết gì. Đúng lúc lão Tôn hô gọi cậu, cho nên Đàm Lâm Kha tiện tay tắt điện thoại, vứt qua một bên.

Còn ông chủ Triệu đợi nửa ngày vẫn không thấy hồi âm, nghĩ rằng cậu đang quay phim nên không rảnh. Hắn tiện tay lật lật ghi chép cuộc gọi, nhìn thấy mấy cuộc gọi của Ngô Hiểu liền trầm xuống.

Kỳ thực hôm qua Ngô Hiểu không chỉ gọi qua năm cuộc. Từ lúc cậu vào tắm đã gọi, đánh thức cả Triệu TIềm nhưng hắn không muốn nhận. Cậu chỉ nói hai ba câu, liền tắt luôn.

Triệu Tiềm không hiểu cô ta muốn làm gì.

Chẳng lẽ muốn quay lại?

Phiền thật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.