Đọc truyện Bà chủ cực phẩm của tôi – Chương 249: Xuất ngoại (4)
“Ngậm cái mồm quạ xui xẻo của cậu vào!”
Phương Thanh Di không thể nào nhịn được nữa, bèn quát lên.
“Anh Húc Dương, đừng lo lắng, bây giờ máy bay vô cùng an toàn, khả năng xảy ra tai nạn là rất thấp!”
Cung Ấu Hi ở bên cạnh an ủi.
“Cho dù thấp nhưng vẫn có khả năng xảy ra! Phải có biện pháp phòng hờ mới được!”
Lâm Húc Dương trả lời một cách nghiêm túc.
“Tôi thật sự cạn lời rồi, đừng có nghĩ tới những chuyện như vậy nữa được không? Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì đều do cái mồm quạ của cậu đó!”
Phương Thanh Di cảnh cáo.
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ không xui xẻo như thế đâu! Dù cho có xảy ra chuyện gì, thì cứ coi chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng lại có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, phải vậy không?”
Cung Ấu Hi cười nói.
“Được rồi, được rồi, các người xong chưa hả, hết chuyện rồi thì muốn làm gì làm đi!”
Phương Thanh Di cau mày nói.
Cô vừa dứt lời, đột nhiên máy bay lại rung lắc dữ dội.
Cả ba người đều trở nên căng thẳng, hai người phụ nữ đều đồng thời nhìn về phía Lâm Húc Dương, ánh mắt lộ vẻ oán giận như muốn nói: đều tại cái mồm quạ của cậu đấy!
Lâm Húc Dương cũng vô cùng căng thẳng, anh hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng những hành khách khác vẫn đang rất bình tĩnh, như thể họ không hề quan tâm đến điều đó.
Không lâu sau, thông báo trên máy bay vang lên: “Các vị hành khách thân mến, máy bay vừa đi qua một vùng có thời tiết xấu, nên sẽ hơi rung lắc, xin đừng lo lắng, quý khách hãy thắt dây an toàn và đừng tùy ý đi lại lung tung.”
“Cậu nghe thấy chưa? Là thời tiết xấu, không sao cả!”
Phương Thanh Di an ủi.
“Phù… Phù… Ừm…”
Lâm Húc Dương căng thẳng hít thở vài hơi.
Lần đầu tiên đi máy bay khiến anh hết sức căng thẳng.
Nhưng sau khi dịu lại một chút, anh bỗng cố gắng chạm vào khoảng trống dưới chỗ ngồi của mình, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cậu đang tìm gì thế?”
Phương Thanh Di hỏi một cách không vui khi thấy hành động của người đàn ông này.
“Dù nhảy, tôi nghe nói nó thường được đặt ở chỗ ghế ngồi!”
Lâm Húc Dương thành thật nói.
“Cậu còn tìm thứ này thì tôi phục cậu rồi đó, đừng kiếm nữa, bình thường thì máy bay dân dụng sẽ không chuẩn bị dù nhảy đâu! Hơn nữa, cho dù đưa cho cậu thì cậu có biết cách dùng không?”
Phương Thanh Di giải thích.
“Ơ… Hình như không… Tôi chỉ cảm thấy có thứ này sẽ an tâm hơn một chút.”
Lâm Húc Dương ngượng ngùng trả lời.
“Đừng tốn công vô ích nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Phương Thanh Di nhắc nhở.
“Được thôi, nghe cô cả!”
Lâm Húc Dương nói xong liền dựa vào ghế, tiếp tục ngồi ngây người ra, nhưng rung lắc hết lần này đến lần khác khiến anh có hơi căng thẳng.
Đột nhiên Phương Thanh Di dường như đã nghĩ ra được gì đó, cô chạm vào Lâm Húc Dương rồi hỏi: “Tôi hỏi cậu cái này nhé!”
“Hử? Cô nói đi!”
Lâm Húc Dương ngờ vực nhìn Phương Thanh Di.
“Nếu thật sự máy bay xảy ra chuyện, cậu có hai chiếc dù, chúng ta có ba người, thì cậu sẽ đưa chiếc còn lại cho ai?”
Phương Thanh Di hỏi một cách nghiêm túc.
Nghe xong câu hỏi này, Cung Ấu Hi liền quay mặt sang nhìn Lâm Húc Dương, dường như cô cũng rất quan tâm đến câu trả lời của anh.
Lâm Húc Dương khẽ nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó kiên quyết trả lời: “Tôi sẽ cho cả hai người, tôi không cần!”
“Được thôi, vấn đề này có chút đơn giản, nhưng coi như cậu đã vượt qua được nó! Nhưng nếu như chỉ có một chiếc dù thì sao? Cậu sẽ làm thế nào?”
Phương Thanh Di tiếp tục chuyển sang một câu hỏi khó hơn.
“Nếu cô hỏi tôi cầu này thì chẳng khác nào câu ‘nếu mẹ tôi và cô cùng rơi xuống nước thì tôi sẽ cứu ai trước’ vậy, có thể đừng hỏi mấy câu như thế được không?”
Lâm Húc Dương cảm thấy rất khó để trả lời.
Câu hỏi trước khá đơn giản, nhưng câu hỏi này thực sự vô cùng khó để Lâm Húc Dương đưa ra lựa chọn.
“Anh Húc Dương, em cũng muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này, nếu anh chỉ có một chiếc dù, anh sẽ cho ai?”
Cung Ấu Hi ở bên cũng tiếp tục hỏi.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”
Lâm Húc Dương phiền não trả lời, anh thật sự không biết phải đưa cho ai!
“Hãy hỏi trực giác của cậu xem, người đầu tiên cậu nghĩ đến là ai?”
Phương Thanh Di lại hỏi.
“Đừng hỏi nữa, tôi thật sự không biết, nếu như là hai người thì hai người sẽ lựa chọn như thế nào?”
Lâm Húc Dương chỉ có thể bất lực hỏi ngược lại.
“Em sẽ vứt đi luôn, muốn chết thì cùng nhau chết!”
Cung Ấu Hi trả lời không chút do dự.
Câu trả lời của Cung Ấu Hi không hề khiến Lâm Húc Dương ngạc nhiên, xem ra người phụ nữ này chính là như vậy.
“Còn cô thì sao?”
Lâm Húc Dương nhìn sang Phương Thanh Di.
“Tôi… Tôi cũng không biết…”
Ánh mắt Phương Thanh Di hơi lóe lên, nhưng cô vẫn đưa ra câu trả lời giống với Lâm Húc Dương.
“Cô xem cô kìa, bản thân còn không biết trả lời lại đi hỏi tôi.”
Lần này Lâm Húc Dương hoàn toàn có lý.
Vừa hay đã đến giờ dùng bữa, tiếp viên cũng bắt đầu phục vụ đồ ăn nên cả ba liền kết thúc đề tài.
Mặc dù Lâm Húc Dương không có câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng thực sự trong đầu anh đã có quyết định sau khi nhìn hai người phụ nữ ở cạnh mình.
Thức ăn trên máy bay rất đơn giản, hamburger, bánh quy và đồ uống.
Biết đây là đồ miễn phí, nên Lâm Húc Dương ăn rất ngon lành, anh ăn vô cùng nhanh, thoáng chốc đã hết sạch, anh vẫn chưa muốn dừng lại, còn nhìn sang phần của Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di, cả hai vẫn chưa đụng đậy gì vào.
“Sao hai người không ăn?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Không thích thì không ăn thôi, chất lượng của hạng phổ thông thật tệ.”
Phương Thanh Di không khỏi phàn nàn.
Mặc dù Cung Ấu Hi không nói gì, nhưng biểu cảm của cô cũng có vẻ tương tự.
Cuối cùng, Cung Ấu Hi liền lấy ra một ít táo trong túi mà cô mang theo rồi chia cho Phương Thanh Di.
Dường như cả hai đều cảm thấy rằng táo vẫn tốt hơn cái hamburger rẻ tiền này.
“Nếu hai người không ăn thì tôi ăn nhé!”
Lâm Húc Dương cũng không khách khí, lần đầu tiên được đi máy bay nên mọi thứ đều mới mẻ.
Ăn xong chỗ đồ ăn dành cho ba người, Lâm Húc Dương mãn nguyện vỗ cái bụng no nê rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Tám tiếng trôi qua, cuối cùng cả ba người cũng đã bay đến đích.
Khi máy bay hạ cánh, Lâm Húc Dương không tránh khỏi cảm giác hơi khó chịu, nhưng dùng cách mà Phương Thanh Di đã bày thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chờ lấy hành lý, Lâm Húc Dương cầm túi lớn túi nhỏ đi theo hai người phụ nữ ra khỏi sân bay, ngay lập tức có thể cảm nhận được sức nóng của đất nước Trung Đông bé nhỏ này.
Thành phố mà Lâm Húc Dương ở thì trời đã gần cuối thu, thời tiết vô cùng mát mẻ, nhưng khi đến đây thì có cảm giác như đang là mùa hè.
Lâm Húc Dương nhìn quanh sân bay, có rất nhiều người nước ngoài ở đây, anh chưa từng thấy qua những điều này, bây giờ đột nhiên lại thấy nhiều như vậy khiến anh có chút hứng thú.
Lâm Húc Dương thấy người ở đây có làn da đen hơn, có thể là do tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, và họ cũng không cao lắm.
Một trong số ba người họ có vẻ đặc biệt.
Nhưng bỗng nghĩ lại thì cả ba đều đến Arconia, đương nhiên bản thân cũng coi như là người nước ngoài.
Bước ra khỏi sân bay, Cung Ấu Hi liền lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng tất cả cuộc trò chuyện đều bằng tiếng Anh, nên Lâm Húc Dương cũng không hiểu là cô đang nói gì.
“Chờ một chút, bọn họ sẽ đến đón chúng ta.”
Cung Ấu Hi giải thích sau khi gác máy.
Không lâu sau, một người nước ngoài mặc đồ vest đi tới, sau khi Cung Ấu Hi nói chuyện với anh ta vài câu thì người đàn ông này đã nhiệt tình giúp đỡ Lâm Húc Dương dỡ hành lý, có vẻ như đã tìm đúng người rồi.