Đọc truyện Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng – Chương 62: Pubg 3
“Kết quả báo cáo xét nghiệm của pháp y và bộ phận kiểm chứng đã có rồi, góc đạn bắn trên cơ thể nạn nhân, dấu vết và vân tay lưu lại trên súng thì cần phân tích thêm, chúng ta đã sắp xếp được thứ tự mười hai nạn nhân tử vong.”
Bởi vì trên đảo không có CCTV nên cảnh sát gặp không ít khó khăn khi điều tra, bọn họ chỉ có thể tiến hành phân tích suy đoán từ những tài liệu có hạn.
“Người đầu tiên chết là Khưu Mặc, dựa vào quần áo và trang bị trên người thì anh ta vừa xuống đất không bao lâu, còn chưa kịp đi tìm vật liệu đã bị bắn chết từ phía sau lưng. Xương bả vai bên trái và tim trúng một phát đạn, mất mạng tại chỗ, hiện trường không có dấu vết giãy giụa.”
“Người nổ súng giết Khưu Mặc là Âu Dương Huân, Âu Dương Huân thấy Khưu Mặc không có trang bị, nhà dột không có ngói thay nên không bước đến kiểm tra, cũng không biết Khưu Mặc bị mình giết chết.”
“Hình An Nam ở bên kia đảo cũng tử vong giống như Khưu Mặc, anh ta cũng không có vật phẩm, bị Nhiếp Dịch Chân bắn chết. Sau khi Hình An Nam chết Nhiếp Dịch Chân cũng không tới kiểm tra, đứng xa xa nhìn rồi trực tiếp quay đầu chạy.”
“Âu Dương Huân giết Khưu Mặc xong cũng đi tới trung tâm đảo, không ngừng tìm kiếm vật liệu, ở gần điểm tiếp tế anh ta bị một phát súng chính diện bắn trúng đầu. Theo kiểm nghiệm, lúc ấy người nổ súng đứng cách Âu Dương Huân không quá 5 mét. Ở khoảng cách ngắn như vậy không thể nào không phát hiện người kia bị mình giết chết.”
“Dưới tình huống này, người bình thường hẳn đã phát hiện trò chơi này không đúng, chơi giả nhưng án mạng thật, theo lý thuyết trò chơi phải nên dừng lại và thông báo cho mọi người. Nhưng không, Nguyễn Văn Khải giết Âu Dương Huân xong cũng không ngừng tay mà tiếp tục tiến vào trung tâm, lại giết thêm sáu người trong đó có ba người đang bị những người khác bắn bột màu trúng nên ngồi tại chỗ đợi trò chơi kết thúc. Nguyễn Văn Khải lợi dụng việc bọn họ không thể nhúc nhích mà sát hại họ từ phía sau lưng.”
“Lúc này trên đảo chỉ còn Cố Minh Đức, Nhiếp Dịch Chân và Nguyễn Văn Khải, Cố Minh Đức và Nhiếp Dịch Chân phát hiện Nguyễn Văn Khải giết người nên bắt đầu chạy trốn chống cự. Trong khi chạy trốn, Nhiếp Dịch Chân bị bắn bởi bảy phát súng, Cố Minh Đức và Nguyễn Văn Khải đồng thời bắn trúng đối phương, hai người cùng chết. Đến đây, toàn bộ người trên đảo đều mất mạng.”
Quá đáng sợ, chưa tới nửa ngày mà mười hai người đã chết hết, từ kết quả, hung thủ có khả năng lớn là Nguyễn Văn Khải, anh ta trước sau giết chín người, cuối cùng bỏ mạng cùng Cố Minh Đức, sau đó để lại một cục diện rối rắm.
Vụ án điều tra tới đây cũng đã rõ ràng, còn dư lại là động cơ gây án và nguồn vũ khí của Nguyễn Văn Khải. Đội trưởng Lý nhanh chóng giao nhiệm vụ, tất cả mọi người lập tức hành động, đi điều tra đầu mối.
Giản Diệc Thừa và Lâm Lang cùng một tổ, bọn họ phụ trách điều tra động cơ giết người của Nguyễn Văn Khải. Chủ yếu là đi hỏi thăm gia đình xem anh ta có gây thù với ai không.
“Nói bậy nói bạ! Con trai tôi tôi biết, mặc dù bình thường nó hơi quậy phá chút nhưng tuyệt đối không giết người! Hơn nữa còn giết nhiều người như vậy! Con trai tôi cũng là người bị hại, mấy người không đi tìm hung thủ mà lại nghi ngờ nó, cảnh sát mấy người làm ăn vậy à!”
Lâm Lang và Giản Diệc Thừa nói rõ mục đích mình đến tìm cha mẹ Nguyễn Văn Khải, bọn họ là thương nhân, nhạy bén phát hiện cảnh sát nghi ngờ con trai mình.
Cha Nguyễn là trụ cột gia đình, con út qua đời mang đến đả kích rất lớn nhưng ông vẫn duy trì sự uy nghiêm của tổng tài, “Thật là buồn cười, xác con tôi chưa lạnh mà đã có người bêu xấu nó rồi!”
Mẹ Nguyễn lúc này cũng hiểu sao chồng mình nổi giận, lau nước mắt lạnh mặt nói, “Mấy người đi về đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh mấy người!” Không lấy lại công bằng cho nó thì thôi lại còn đổ thừa nó là hung thủ giết người!
Lâm Lang cười, “Ông bà đừng nóng giận, chúng tôi cũng chỉ điều tra theo lẽ thường thôi. Hai người cũng muốn bắt được hung thủ sớm chút đúng không?”
“Hừ! Cảnh sát mấy người phải bắt hung thủ chứ không phải coi con trai tôi là hung thủ! Tiểu Lý, tiễn khách!”
Ba Nguyễn hết sức cương quyết, không nói lời nào đã ra lệnh đuổi người. Hai người không còn cách nào, chỉ đành phải đi trước. Lên xe, Lâm Lang buồn rầu, “Lần này làm sao đây? Gia đình họ không phối hợp chúng ta biết làm gì nữa?”
Giản Diệc Thừa trầm tư trong chốc lát, “Chúng ta tách ra hành động đi, cậu đi điều tra xem trên danh nghĩa Nguyễn Văn Khải có bất động sản cá nhân nào không, tớ nghi ngờ Nguyễn Lâm Thụ biết con trai mình tàng trữ súng bất hợp pháp, hung khí trên đảo rất có thể do tự anh ta đem đến. Vừa rồi lúc cậu nhắc tới súng ống, biểu cảm trên mặt Nguyễn Lâm Thụ có hơi thay đổi.” Mặc dù rất nhỏ nhưng Giản Diệc Thừa vẫn thấy được, “Ông ta biết con mình có giấu súng nhưng không chắc có phải ở trên đảo hay không nên sẽ đi xác nhận thử.”
“Vậy cậu bảo tớ đi theo dõi ông ta hả? Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ phía sau à?”
“Không, Nguyễn Lâm Thụ sẽ không tự mình đi đâu, chúng ta vừa về, ông ta đi ra ngoài liền sẽ làm người khác chú ý, ông ta sẽ bảo người thân cận nhất đi xác nhận.”
Nguyễn Lâm Thụ còn một người con trai lớn tên là Nguyễn Văn Hạo, là người thích hợp để đi xác nhận. Lâm Lang gật đầu, “OK, hiểu, tớ biết phải làm sao rồi.”
Lâm Lang nhìn Giản Diệc Thừa làm động tác tay, sau đó nổ máy xe rời đi. Đi nửa đường anh ta mới chợt nhớ, quên hỏi xem cậu ta làm gì rồi. Nói là chia nhau hành động mà chỉ mình đi thì cậu ta chuẩn bị làm gì?
Lúc này anh đón xe đến tiệm của Sơ Ngữ, chỉ nói mấy câu xong hai người lại lên xe đi chung.
Toàn bộ đảo bây giờ đã bị giăng vòng khép kín, cảnh tượng buồn tẻ vắng lặng, xa xa quạ đen kêu thê thảm, dưới ánh nắng mặt trời, gió biển thổi vào cũng khiến người ta cảm thấy lạnh.
Sơ Ngữ chà xát lên cánh tay đang nổi da gà, Giản Diệc Thừa lập tức phát hiện, anh cởi áo sơ mi ra khoác lên người cô còn mình thì chỉ mặc một cái áo thun lót màu đen, lộ ra bắp thịt rắn chắc.
Trên đảo đá và cỏ dại trải rộng, đường không dễ đi, Sơ Ngữ lảo đảo hai lần xong dứt khoát nắm cánh tay anh cho vững. Giản Diệc Thừa vừa giữ chặt cô vừa nói sơ về vụ án. Cũng chính là nội dung vừa phân tích được ở cục.
Ban đầu Sơ ngữ còn khiếp sợ nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Vậy bây giờ anh tìm em là do nghi ngờ hung thủ không phải Nguyễn Văn Khải phải không?”
Giản Diệc Thừa gật đầu, “Thật ra điểm khả nghi rất nhiều nhưng cũng chỉ là suy đoán của anh, anh cần nhiều chứng cớ hơn mới khẳng định được.”
Đội trưởng Lý lập kế hoạch không sai nhưng anh luôn cảm thấy tiến trình điều tra phát triển quá thuận lợi, giống như có người thiết kế sẵn vậy, dẫn dắt bọn họ đi sai phương hướng. Giản Diệc Thừa không đi với Lâm Lang tìm hiểu nguồn vũ khí vì biết chắc kết quả sẽ giống như họ đã suy nghĩ. Hơn nữa nhất định Nguyễn Văn Khải và Cố Minh Đức đã từng có xích mích.
Cho nên anh dẫn Sơ Ngữ đi tới nơi phát sinh án mạng. Trên đảo không có CCTV mà người tham gia vụ án cũng chết hết rồi. Không ai biết rốt cuộc ngày ấy xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ có thể dựa vào dấu vết và đầu mối ở hiện trường để suy đoán tình hình lúc ấy.
Mà dấu vết có thể bị ngụy tạo. Có lẽ thông qua cô, anh có thể biết được nhiều thông tin hơn về tình huống lúc đó. Sơ Ngữ biết ý định của anh nên mới đi theo tìm động vật ở trên đảo để hỏi thăm.
Đây là một hoang đảo chưa đi vào khai thác, trừ những người xây dựng đảo cho giống trò chơi theo lời Cố Minh Đức thì không còn bất kỳ dấu vết nào của người. Vì vậy cũng không có mèo hoang chó hoang các loại.
Sơ Ngữ đảo mắt nhìn một vòng cuối cùng dừng lại trên cây, nói chính xác là nhìn đám quạ đen đang kêu thê thảm.
Khoa học nghiên cứu cho thấy quạ đen là loài chim thông minh nhất, thậm chí chỉ số thông minh của bọn chúng còn hơn mèo chó, nếu có con quạ nào thấy tình cảnh lúc ấy vậy thì cuộc điều tra bước được một bước dài rồi.
“Anh có gì ăn được không?”
Một câu hỏi bất ngờ khiến Giản Diệc Thừa sững sốt, “Em đói?”
“Không phải, em không quen với động vật ở đây, không mang theo đồ ăn sợ là tụi nó không khách sáo.” Dù sao không phải là sân nhà, không có Đại Miêu ra sức thuyết phục, cô sợ mặt mũi mình không đủ xài cho nên định cầm đồ ăn hối lộ.
Giản Diệc Thừa lắc đầu, ai đi phá án mà đem theo đồ ăn đâu, “Hay là anh đi mua?”
“Không cần đâu, em thử cái đã.” Không được tính sau. Để anh đứng tại chỗ, một mình Sơ Ngữ từ từ nhích tới gần gia đình quạ trên cây.
“Quạ —— “
Xuyên qua cành lá rậm rạp có thể thấy mờ mờ một cái tổ đơn sơ đắp bằng bùn, trong tổ có hai con quạ nhỏ đang trừng mắt tò mò nhìn chằm chằm Sơ Ngữ.
Hai con quạ lớn khác đứng trên nhánh cây, vẻ mặt cao ngạo nhìn Sơ Ngữ. Chỉ vừa đối mặt thôi cô đã sợ rồi, sao lại cảm thấy mình không nên đến gần chứ? Tụi nó hết sức cao quý đẹp lạnh lùng mà.
“Có chuyện gì không?”
Bất ngờ, con quạ đen lạnh lùng lại mở miệng trước. Sơ Ngữ vội vàng gật đầu, “Tìm mọi người có chuyện.”
“Vậy chị nói đi.”
Sơ Ngữ không hỏi ngay tình huống hôm đó, “Các em ở đây lâu chưa?”
“Mùa xuân đã ở đây rồi.” Quạ mẹ đứng trên nhánh cây nói, “Chị muốn hỏi chuyện người chết ngày đó à?”
“Sao em biết?” Sơ Ngữ kinh ngạc, cô còn chưa nói gì mà.
“Thấy.” Quạ mẹ vén cánh phải chỉ Giản Diệc Thừa đang đứng xa xa, “Người đàn ông đó ngày thứ hai xảy ra chuyện đã tới, anh ta là cảnh sát. Lúc trước chúng tôi bay qua thành phố, nghe nói có một cô gái có thể hiểu chúng tôi nói gì, người đó là chị à? Cảnh sát dẫn chị tới, trừ hỏi chuyện ngày đó thì không còn lý do gì nữa.”
Quả nhiên là loài chim thông minh nhất, còn có máu trinh thám nữa! Mặt Sơ Ngữ đầy vẻ tán thưởng, “Em nói không sai, vậy em có thể nói cho chị biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Dĩ nhiên —— “
“Không thể!”
Sơ Ngữ: “…”