Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 40: Ăn tết 1


Đọc truyện Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng – Chương 40: Ăn tết 1

Mới vừa vào tháng mười hai, Giang Thành đã đổ trận tuyết đầu tiên, trời đông giá rét, cuộc sống của động vật hoang càng không dễ chịu. Nhưng may là có tin tốt, cư dân mạng đề nghị thành lập trại cứu trợ động vật hoang đã được chính phủ phê chuẩn. Do mấy xí nghiệp chủ đạo tài trợ, trên danh nghĩa chính phủ, coi như là nửa công nửa dân.

Dân bỏ vốn nhiều nhất, có sự góp vốn của xí nghiệp nhà họ Trần đã từng được Sơ Ngữ giúp đỡ cộng với Cố thị thích làm từ thiện, hai chủ đầu tư này cũng có mối quan hệ sâu xa với cô. Nhưng Sơ Ngữ không tự luyến đến nổi cho là bọn họ bỏ vốn bởi vì cô.

Dù thế nào, động vật hoang có nơi cư trú là chuyện tốt. Gần đây số chó mèo đến tìm cô ghi danh để được nhận nuôi ngày càng ít, bởi vì phần lớn số con muốn được nhận nuôi đã đăng kí. Còn dư lại là nhóm động vật bị tổn thương, không muốn gần gũi với con người, không dám ôm ảo tưởng mình sẽ được cưng chiều. Hoặc là kiêu ngạo tự cao, bướng bỉnh khó chiều, thích tự do tự tại chứ không muốn bị gò bó. Bọn chúng tin vào quy luật sinh tồn của tự nhiên, tình nguyện mất mạng khi tranh đấu chứ không cần nhún nhường dựa vào người khác.

Mỗi một con đều có cá tính, có lý tưởng độc lập, Sơ Ngữ tôn trọng ý nguyện của bọn nó, không muốn miễn cưỡng.

Khi trước còn lo lắng sợ mùa đông đến bọn nó sẽ không chịu nổi, bây giờ trại cứu trợ động vật được thành lập, tụi nó cũng có một chỗ nương thân, không phải chịu lạnh chịu khổ. Mặc dù không thể bảo đảm tất cả động vật chịu nhận sự giúp đỡ, nhưng ít ra phần lớn chúng có thể tiếp nhận sự che chở này. Nếu có những con không cần, bọn chúng cũng có thể tự sinh tồn, không cần quá lo lắng.

Sơ Ngữ lúc rảnh cũng sẽ đi giúp đỡ, hỗ trợ kiểm tra sức khỏe cho chó mèo hoang, xử lý vết thương các loại. Nghề nghiệp của cô ở đây rất hữu dụng, mỗi lần cô tới nhân viên đều vô cùng vui vẻ, bởi vì cô tới không chỉ lượng công việc của họ được giảm bớt mà ngay cả động vật cũng khôn ngoan nghe lời hơn, dù hung hãn đến đâu thì trước mặt cô cũng vô cùng ngoan ngoãn, quả nhiên là thần kỳ.

Đi ra khỏi trại cứu trợ thì trời đã trưa, điện thoại không ở cạnh bên người nên vừa rồi Giản Diệc Thừa gọi tới, cô không bắt máy được.

Sơ Ngữ giơ hai tay che miệng hà hơi, chà xát ngón tay lạnh cóng, gọi lại cho anh.

Bên kia rất nhanh bắt máy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh truyền tới, “Cậu giúp xong rồi?”

Khóe miệng Sơ Ngữ không tự chủ cong lên, “Mới vừa xong, vừa rồi hơi ồn ào nên tớ không nghe tiếng điện thoại kêu. Cậu gọi có chuyện gì không?”

“Ừ, cũng không có chuyện gì, chỉ là… Cậu đang ở bên ngoài?” Anh nghe thấy âm thanh hít hít hà hà, lập tức hỏi.

“Đúng vậy, mới từ trại cứu trợ ra, đang đứng bên ngoài chờ xe.” Lúc sáng ra đường tuyết chưa tan, không dám lái xe nên đón xe tới.

Giản Diệc Thừa lập tức nói, “Vậy cậu đi vào chỗ nào ấm áp đứng đi, tớ tới đón cậu.”


“Không cần đâu, phiền lắm, tớ tự đón xe về là được.”

“Cậu ra ngoài đứng một lúc lâu rồi phải không?” Lạnh đến mức run run nhất định là đi ra một lúc rồi, “Bên đó không đón xe được đâu, cậu đã đợi lâu rồi mà vẫn đâu có đón được chiếc nào đâu, cậu cứ vào chỗ ấm chờ tớ đi, tớ ở ngay gần đó thôi, sẽ nhanh đến.”

Bị anh nói trúng, Sơ Ngữ cũng không từ chối nữa, “Vậy được, tớ đi vào trong chờ, cậu chạy xe cẩn thận, đừng chạy nhanh quá.”

“Được.”

Sơ Ngữ cho hai tay vào túi áo, quay lại trại cứu trợ. Nhân viên bên trong thấy cô trở lại thì hỏi, “Không phải cô đã đi rồi sao? Làm rơi đồ hả?

Sơ Ngữ cười cười, “Không có, tôi đón xe mà không được nên nhờ bạn tới đón, bên ngoài lạnh quá, định vào đây đợi.”

“Chà, vậy mà cô không nói sớm, phải chi biết hôm nay cô không lái xe tới thì tôi đưa cô về rồi! Mấy lần trước cô toàn tự lái xe đến nên tôi không hỏi. Trời hôm nay lạnh quá, thiệt là, chắc là đông hư, uống chút nước nóng cho ấm người.”

Đối phương không nói lời nào kín đáo đưa cho cô một ly nước nóng, để cô ôm trong tay. Sơ Ngữ cũng không từ chối, vừa làm ấm tay vừa chờ Giản Diệc Thừa tới.

Lòng bàn tay vừa ấm một chút thì anh đã đến. Sơ Ngữ nhìn ngoài cửa sổ thấy anh đã đến, lập tức bỏ ly nước xuống, cầm túi nói với nhân viên, “Bạn tôi tới rồi, tôi đi trước nha.”

Người nhân viên tò mò đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy một đại soái ca vai rộng chân dài, khí thế bất phàm, dáng dấp như minh tinh.

Mặt người nhân viên đầy tò mò, “Bạn trai cô hả?”

Sơ Ngữ cười, “Không phải.”


Cô nói xong thì lật đật đi ra, để lại người nhân viên đang tò mò nhìn hai người, một nam một nữ đứng cạnh nhau, ngay cả bóng lưng nhìn cũng đẹp đôi, nói không phải bạn trai ai mà tin.

Chậc, không biết có bao nhiêu chàng trai trong trại cứu trợ phải đau lòng đây!

Sơ Ngữ vừa thắt chặt dây an toàn thì mẹ cô đã gọi tới.

“Ngôn Ngôn, anh Liên Chi của con ba giờ xuống máy bay, con đi đón anh ấy đi, buổi tối về nhà chúng ta ăn cơm.”

“Anh ấy về rồi? Sao mẹ không nói sớm, con không có lái xe, bây giờ còn đang ở ngoài đường.” Giờ cũng gần hai giờ rồi, đi tới sân bay cũng phải chờ kẹt xe khoảng một tiếng!

“Con mau lái xe tới đón đi, nhanh một chút nha, đừng có mè nheo.” Mẫu hậu đại nhân nói xong thì cúp máy.

Sơ Ngữ không nói ra lời, mẹ cô thật đúng là chôn con gái rồi!

“Sao vậy?” Giản Diệc Thừa hỏi.

“Anh họ tớ từ Mỹ về, ba giờ xuống máy bay, mẹ bảo tớ đi đón ảnh.”

“Tớ đưa cậu đi.” Giản Diệc Thừa nói không cần nghĩ.

Sơ Ngữ vừa cảm động lại vừa thấy có lỗi, “Phiền cậu rồi.” Không chỉ đi đón mình mà còn phải đi đón anh mình. Chính Sơ Ngữ còn cảm thấy mình rắc rối quá.


Giản Diệc Thừa vừa nổ máy xe vừa nói, “Không có gì đâu, cậu đừng khách sáo như vậy.”

Mạch suy nghĩ của cô hơi khựng lại, lập tức khôi phục như thường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tại sao lại không cần khách sáo chứ? Quan hệ giữa bọn họ đâu có gì đặc biệt, chỉ là bạn bình thường thôi.

Haizz, chẳng qua là bạn bình thường…

Sơ Ngữ hơi buồn bã, quan hệ giữa cô và Giản Diệc Thừa có chút vi diệu, là bạn bình thường nhưng lại thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm, rảnh rỗi thì nhắn tin WeChat, gọi là đến, gặp phải chuyện gì trước tiên cũng đều lo lắng cho an nguy của cô… Có lúc Sơ Ngữ cảm thấy anh có cảm tình với mình, nhưng đối phương lại chậm chạp không hành động tiếp, sợ mình hiểu sai ý, sợ mình tự đa tình…

Loại chuyện ảo tưởng này bị một lần là đủ rồi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai, trên cùng một người!

Giản Diệc Thừa là một người trầm tính ít nói, nhưng khi ở cạnh Sơ Ngữ thì anh luôn muốn tìm đề tài để nói chuyện với cô. Mặc dù sau đó cảm thấy đề tài này đặc biệt ngu xuẩn, nhưng khi ở cạnh nhau thì lại không thể nhịn được.

Đoạn hội thoại của bọn họ đều tương tự thế này ——

“Cậu và anh rất thân nhau hả?”

“Đúng vậy, anh ấy lớn hơn tớ một tuổi, tớ và anh đều là con một, cho nên khi còn bé lúc nào tớ cũng chơi với anh ấy. Nhưng mà hồi đó ảnh coi thường tớ, chê tớ yếu ớt, không chịu mang tớ đi chơi chung, bị cậu mợ mắng mới chịu dẫn tớ đi cùng. Hồi đó tớ cũng dễ dụ lắm, mỗi lần tớ bị ức hiếp òa khóc lên là anh ấy lại dụ nói lần sau sẽ dẫn tớ đi chơi, thế là tớ ngừng khóc… Những chuyện này là bà ngoại và mợ nói tớ biết, hồi ấy còn nhỏ quá không nhớ gì cả. Sau khi nhớ ra chuyện hồi nhỏ thì anh ấy đổi thái độ, đối xử với tớ rất tốt, quà vặt đồ chơi gì cũng nhường, không để ai ăn hiếp tớ, đến mùa đông mùa hè là lại dẫn tớ đi du lịch… Sau đó anh ấy đi Mỹ du học, dần dần ít liên lạc, việc học bận bịu, chênh lệch múi giờ cũng là vấn đề…”

“Anh ấy là một người anh tốt.”

“Ừ, tớ cũng thấy vậy, thế hệ của chúng ta con một nhiều, tớ rất may mắn khi có một người anh trai đặc biệt như vậy.”

Giản Diệc Thừa nói một câu, Sơ Ngữ sẽ nói một chuỗi dài, nguyên nhân của việc này là do Giản Diệc Thừa thích nghe cô nói chuyện, Sơ Ngữ nở nụ cười hớn hở giải thích những chuyện thú vị kia, khiến tâm trạng của người cạnh bên cũng tốt theo.

Giản Diệc Thừa thích nhất những lúc như vầy, chỉ hy vọng thời gian kéo dài lâu chút nữa, lâu một chút nữa…


“Đến rồi, 2h50, hôm nay thật may mắn, không bị kẹt xe.” Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, sợ không tới kịp, nếu để Vu Liên Chi biết mình đón ảnh mà cũng tới trễ, nhất định sẽ bị mắng.

Sơ Ngữ vội vội vàng vàng chạy đến khu chờ khách đã thấy một người đàn ông ngồi trên vali hành lý, mặc áo khoác đeo kính mát, trơ tráo nhìn cô, trong lòng Sơ Ngữ lộp bộp cảnh báo.

“Anh trai thân mến, hoan nghênh anh về nước, ngồi máy bay cực khổ lắm phải không? Mặc ít như vậy lạnh thì sao? Mẹ làm nhiều đồ ăn ngon lắm chờ anh đó, chúng ta mau về nhà thôi!” Sơ Ngữ ân cần đi lên giúp anh cầm hành lý, có ý đồ lừa gạt đánh trống lảng.

“Đón anh cũng tới trễ, em lớn gan quá ha?” Vu Liên Chi cố ý lạnh mặt, muốn hù dọa cô. Nhưng mà sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đứng sau Sơ Ngữ, anh lập tức khôi phục biểu cảm, hết sức thân mật choàng tay qua vai cô, “Ngôn Ngôn, đây là ai vậy?”

Nếu như chỉ có hai người bọn họ thì chọc nhau một chút vẫn không sao, có người ngoài đương nhiên là không được làm em gái mất mặt rồi!

“À, đây là bạn học cấp 3 của em, Giản Diệc Thừa.” Sơ Ngữ giới thiệu, rồi nhìn anh nói: “Đây là anh tớ, Vu Liên Chi.”

“Xin chào.”

“Xin chào.”

Hai người đàn ông bắt tay, mặc dù Vu Liên Chi không thích người đàn ông mà em mình dẫn tới lắm nhưng anh cũng không để em gái phải khó chịu. Ngược lại, Giản Diệc Thừa hơi khép nép, anh nhìn Vu Liên Chi, vừa kích động vừa thấp thỏm, ánh mắt tỏa sáng như là lần đầu con dâu xấu gặp cha mẹ chồng. Từ trước đến giờ anh luôn trầm ổn vì vậy trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, lạnh lùng đáp trả cái nhìn của Vu Liên Chi.

Giữa hai người đàn ông có sóng ngầm mãnh liệt, Sơ Ngữ mơ hồ phát hiện ra nhưng không vạch trần, gọi hai người, “Mau lên xe đi, anh mặc ít quá đừng để bị cảm lạnh.” Mùa đông lạnh vầy mà mặc áo gió về, muốn tỏ ra phong độ không màng thời tiết nè, đều ở bán cầu Bắc, cô không tin nước Mỹ bây giờ không lạnh.

“Lo nghĩ bậy bạ, thân thể anh rất khỏe!”

“Vậy anh đừng run nữa!”

“Đâu có? Anh thấy em nên kích động run rẩy chứ bộ!”

Hai anh em luyên thuyên cãi lộn, không giống như đã lâu không gặp. Giản Diệc Thừa lái xe, thỉnh thoảng từ trong kính chiếu hậu nhìn ra sau, khóe miệng hơi cong lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.