Đọc truyện Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng – Chương 2: Cô gái và nàng mèo 2
Mưa mùa hè đến vội, vừa rồi còn lất phất mấy hạt mưa mà bây giờ đã biến thành mưa to rồi. Màn mưa dày đặc vây kín sắc trời, giống như màn đêm đã buông xuống.
Sơ Ngữ thắng gấp, đậu xe ven đường, trên mặt còn chưa tỉnh táo, ngón tay tái nhợt nắm chặt vô lăng, “Em nói… thật không?”
Đại Miêu không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, sợ hết hồn, “Dạ, là thật, Nhị Vương cũng nói vậy, không tin chị hỏi nó đi.”
Nhị Lang Thần ngồi phía sau lên tiếng, “Đúng vậy, bọn mèo đó quả thật đã nói vậy.”
Ngay cả Nhị Lang Thần cũng nói vậy thì Sơ Ngữ dĩ nhiên tin, nhưng bởi vì có sự việc như vậy nên cô càng thêm hoảng. Là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật, sinh viên vừa ra trường, kinh nghiệm xã hội còn trống rỗng, chỉ từng thấy người chết trên tivi, nghe được bên cạnh mình có án mạng, Sơ Ngữ cảm thấy sợ hãi.
Trong xe hết sức oi bức nhưng cô cảm thấy có một cổ khí lạnh xông thẳng vào óc, tay chân cũng lạnh băng.
Thật lâu sau Sơ Ngữ mới từ nỗi sợ hãi khôi phục trở lại, cô tỉnh táo, trấn định lạ thường nói, “Có ai báo cảnh sát không?”
Đại Miêu ngồi trên ghế phụ lo lắng nhìn cô, “Không có, nghe nói người kia sống một mình nên không có ai phát hiện cả. Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Có phải em làm chị hoảng sợ không?”
Sơ Ngữ lắc đầu, “Chị không sao, chỉ là lần đầu tiên nghe thấy gần mình như vậy nên hơi sợ thôi.”
Sơ Ngữ vô ý thức khẩy tay lái, trong đầu hỗn loạn. Cô vừa thấy sợ, muốn vội vàng tránh xa lại vừa cảm thấy nếu bản thân mình lơ đi sẽ khiến lương tâm áy náy. Cũng đâu phải là mình đi bắt hung thủ đâu, chỉ là báo cảnh sát thôi mà.
Nhưng báo cảnh sát rồi thì biết nói gì đây? Chẳng lẽ nói cho cảnh sát biết mèo hoang ven đường nói ở nơi đó có người chết? Có khi người ta lại nói cô bị điên, không ai tin tưởng thì sao?
Bên ngoài mưa nguôi dần, mặt trời lại từ mây đen ló ra, cơn mưa mang tới mát mẻ đã đi mất. Không khí thoải mái tựa như cho Sơ Ngữ dũng khí, cô dần ổn định tâm tình, mở cửa xuống xe, định đi tìm đám mèo hoang kia hỏi tình huống cụ thể.
Đại Miêu và Nhị Lang Thần cũng nhảy xuống xe muốn đi cùng, Sơ Ngữ không cự tuyệt, lúc này cô quả thật cần bọn nó bầu bạn.
Trước cửa một ngân hàng tự phục vụ (giống ATM) có mấy con mèo hoang đang tạm thời chiếm cứ để trú mưa bởi vì bên trong không có ai. Lúc Sơ Ngữ bước vào bọn nó liền cảnh giác, nhưng sau khi thấy Đại Miêu và Nhị Lang Thần thì yên tâm, trong đó có một con mèo vàng còn thử dò hỏi, “Chị là cái người có thể nghe hiểu bọn em nói chuyện à?”
“Là chị.” Sơ Ngữ ngồi chồm hổm, gật đầu.
“Meo, chị ấy thật đúng là có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện nè!”
Mấy con mèo hưng phấn vây lại, hết sức tò mò quan sát cô. Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn thử, trong ATM nào cũng đều có camera vì vậy cô tỏ ý muốn ra ngoài nói chuyện. Mấy con mèo vui sướng đi theo.
Sơ Ngữ đứng trên bậc thang hỏi nhỏ, “Đại Miêu nói các em nói cho nó biết tiểu khu đối diện có người chết. Tiểu khu nào vậy? Hinh Uyển?” Phía bắc đường Ngô Đồng là tiểu khu Hinh Uyển, phía nam là tiểu khu Giang Hoa nơi cô đang ở.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là tiểu khu Hinh Uyển. Chị ấy đáng thương lắm, mất nửa tháng rồi mà không có ai phát hiện.”
“Chị ấy là một cô gái tốt, thường xuyên mang thức ăn cho chúng em, nói chuyện ôn nhu dễ nghe, em vô cùng thích chị ấy!”
“Lần trước em bị thương chính là chị ấy băng bó cho, buộc cho em một cái nơ con bướm thiệt đẹp luôn!”
“Chị gái nhỏ à, chị giúp chị ấy đi, nói người nhà mang chị ấy về, chị ấy mất lâu như vậy mà không có ai phát hiện, đáng thương lắm!”
Mấy con mèo mồm năm miệng bảy nói, một đám mèo thay nhau meo meo, động tĩnh cũng lớn, Sơ Ngữ sợ làm cho người khác chú ý nên vội vàng cắt đứt lời của bọn chúng, “Chị biết rồi, nếu chắc chắn chuyện này là thật thì chị sẽ đi báo cảnh sát ngay, cảnh sát sẽ báo cho người nhà cô ấy và bắt hung thủ, cho nên các em đừng quá lo lắng.”
“Thật mà, meo em chưa bao giờ nói láo, hôm đó chính meo nhìn thấy hết!” Mèo vàng gấp đến độ cứ meo hoài, sợ Sơ Ngữ không tin nó.
Sơ Ngữ trấn an nói, “Chị tin em.”
Nhưng cô không thể để người khác biết cô có thể nghe động vật nói chuyện, vì vậy nhất định phải lên kế hoạch thật tốt, có phương pháp ổn thỏa rồi mới báo cảnh sát.
Sơ Ngữ suy nghĩ nửa ngày bỗng nhiên có chủ ý
– ——-
Cục công an thành phố Giang Thành, phòng tiếp khách sáng ngời, nhân viên mặc đồng phục bước chân vội vàng, bận rộn lạ thường.
Giản Diệc Thừa từ phòng cục trưởng đi ra, sắc mặc hơi khó coi, Lâm Lang đi lại bên cạnh dùng cùi chỏ đụng anh một chút, “Ây, cục trưởng Cố lại làm khó cậu à?”
Giản Diệc Thừa không lên tiếng, góc cạnh còn lại của khuôn mặt không nhìn ra được biểu tình gì.
Lâm Lang tự nói, “Hầy, tớ nói nè, cậu xin lệnh điều động đi, cứ để cục trưởng Cố ngày ngày dày vò cũng không phải biện pháp tốt, dựa vào quan hệ của cậu thì đi chỗ nào không giống nhau, tội gì phải ở đây cùng ông ta…”
Lâm Lang còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Giản Diệc Thừa quét tới đe dọa. Mặt anh bình tĩnh, rõ ràng không có biểu cảm gì mà lại khiến Lâm Lang áp lực gấp đôi, ngượng ngùng cười nói, “Tớ đùa thôi, đừng coi là thật hihi!”
Giản Diệc Thừa đảo tròng mắt, “Sau này đừng đùa giỡn như vậy nữa, tớ không thích.”
“Biết rồi,” Lâm Lang cười ha hả xem thường, trong lòng cảm thấy Giản Diệc Thừa không cần làm quá lên như vậy. Ngày đầu tiên anh tới đã bị cục trưởng Cố phơi bày sạch sẽ, trong cục còn có người nào không biết bối cảnh của anh đâu?
Cục trưởng Cố nói như thế này — “Cậu ấy là công tử từ thủ đô tới, là con ruột của cục trưởng tiền nhiệm, đến tôi còn nể, mọi người cũng đừng nên đắc tội vị đại gia này nha!”
Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người trong đội thay đổi, vốn lúc đầu còn hết sức coi trọng nhân tài bước ra từ trường cảnh sát, bây giờ thì ai cũng lạnh nhạt, gần như là né tránh.
Cục trưởng Cố không phải không biết nếu ông ta nói ra thì Giản Diệc Thừa sẽ bị xa lánh, nhưng ông ta vẫn nói như vậy, có lẽ ông ta cũng không mong đợi gặp anh. Nghe nói là bởi vì trước kia lúc Giản cục trưởng còn tại chức, Cố cục trưởng đã chịu biết bao giày vò, thời gian qua đi gió nước thay đổi, cha làm con nhận, bây giờ đến phiên Giản Diệc Thừa cũng phải chịu đựng ông ta.
Chỉ là Lâm Lang không hiểu, Giản Diệc Thừa có thể làm đơn xin điều đi mà tại sao anh cứ phải ở đây để ông ta giày vò?
Ngay tại lúc này, ngoài cửa cục xuất hiện xôn xao, có mấy người đang tránh né gì đó, Tiếp đó Lâm Lang liền thấy một con chó xông vào, màu lông tỏa sáng, uy phong lẫm liệt.
“Ha, hay thật, có một con tiểu Hắc xông vào đội chúng ta liều mạng nè.”
Lời còn chưa dứt Lâm Lang liền thấy con chó kia chạy vọt tới chỗ anh ta, Lâm Lang trợn tròn mắt, bận bịu lui về sau né tránh, “Ây, ây, cẩu huynh, đừng nha, tao đâu có khen mày đâu…”
“Uông uông uông!”
Ngay tại lúc Lâm Lang cho là nó sẽ nhào tới cắn anh ta thì chó mực đột nhiên ngừng lại, sủa một trận. Sủa xong rồi thì quay người đi, nhưng khi ra tới cửa phát hiện mấy người cảnh sát không đuổi theo, nó lại chạy tới lớn tiếng sủa…
Ba lần bốn lượt rốt cuộc cũng có người hiểu, “Có phải nó muốn chúng ta đi cùng nó không?”
Lúc này chó mực không nhịn được nữa, nó xông lên cắn vạt áo của Giản Diệc Thừa, lôi anh ra ngoài.
“Thật đúng là. Chú chó này thông minh ghê.”
Giản Diệc Thừa quay đầu xin phép lệnh từ đội trưởng Lý Trường Phong, “Đội trưởng Lý?”
Lý Trường Phong xua xua tay, “Đi đi, cậu đi cùng với Lâm Lang, không chừng đúng là có chuyện gì thật.”
Vì vậy Giản Diệc Thừa và Lâm Lang cùng đi theo Nhị Lang Thần.
Đúng vậy, con chó mực chính là Nhị Lang Thần mà Sơ Ngữ nuôi. Sơ Ngữ muốn báo án nhưng không biết giải thích tại sao mình phát hiện xác chết nên mới nghĩ ra ý như vậy.
Cô đã suy nghĩ chu toàn và chuẩn bị các biện pháp khác, không ngờ cảnh sát thật sự đi theo Nhị Lang Thần. Sơ Ngữ một lần cảm ơn cảnh sát nhân dân đã nghiêm túc có trách nhiệm, ngay cả khả năng nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Cục cảnh sát cách đường Ngô Đồng một khoảng xa, Lâm Lang chạy theo Nhị Lang Thần ba con phố thì thở hổn hển, mồ hôi chảy ướt áo, “Sai lầm rồi, nên lái xe đuổi theo mới đúng.”
Ngược lại với anh ta, Giản Diệc Thừa mặt không đỏ tim không đập mạnh, thể lực vẫn dư thừa, đỡ Lâm Lang, “Đuổi theo mau, nó quẹo cua rồi.”
Quẹo cua là tới đường Ngô Đồng, rồi sau đó Nhị Lang Thần dẫn hai người họ tới tiểu khu Hinh Uyển.
Đường Ngô Đồng nằm trong một khu phố cũ, những công trình ở khu này dần được cải tạo sửa đổi, có rất ít dân cư ở trong Hinh Uyển. Hinh Uyển là khu dân cư cũ, xây vào mấy năm 90, mặt ngoài của tường đã bị bong tróc loang lỗ không nhìn nổi, tầng cao nhất là tầng năm, không có thang máy, bậc thang hẹp lại dốc.
Bọn họ cùng nhau đi lên cũng thấy không có mấy người, cửa sổ nhà nào nhà nấy đóng chặt, hình như rất lâu không có người ở.
Leo lên bậc cầu thang nhỏ, hai người thanh niên thậm chí phải xếp hàng mà đi, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang một trước một sau leo lên, vừa đi đến lầu 3 thì phát hiện điểm lạ.
“Mùi gì vậy?” Lâm quạt quạt quanh mũi, cau mày nói.
Giản Diệc Thừa tỉnh táo mở miệng, “Xác chết thối rữa.”
Mặt Lâm Lang ngây ra sau đó trầm mặt. Ban đầu anh ta cho là chó mực chơi đùa với bọn họ thôi, nhưng dính đến mạng người thì sự việc không còn đơn giản nữa.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo Nhị Lang Thần, leo đến lầu năm, đây đã là tầng cao nhất, Nhị Lang Thần đang trước trước nhà 501. Càng đến gần, mùi thối rữa càng nặng.
Lâm Lang vừa khẩn trương lại không nén nỗi vẻ hưng phấn, “Lâu như vậy rồi cuối cùng cũng đụng phải án mạng một lần!”
Giản Diệc Thừa tỉnh táo nói, “Cũng có thể là những thứ thịt khác thối rữa.”
Lâm Lang cười ha ha, “Cũng đúng, dù sao người báo án là con chó, có thể là đồ ăn của nó không chừng, ây, phải hông chó?”
Nhị Lang Thần không biết đã chạy mất từ khi nào, Giản Diệc Thừa nói, “Đừng để ý nó nữa, gõ cửa trước đã.”
Anh gõ cửa hồi lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Lang nói, “Để tớ đi tìm bảo vệ lấy chìa khóa.”
Nửa giờ sau Lâm Lang đầu đầy mồ hôi chạy tới, “Bảo vệ chưa đi làm, điện thoại cũng không gọi được! Bảo vệ của tiểu khu này cũng thiếu chuyên nghiệp quá, mai mốt quay lại khiếu nại bọn họ!”
“Đạp cửa đi.” Vừa nói xong Giản Diệc Thừa sạch sẽ lanh lẹ đạp một cước.
Một luồn hơi khó chịu đập vào mặt hai người. Lâm Lang vén quần áo lên bịt miệng, “Ây má ơi, thở muốn hổng nổi luôn!”
Giản Diệc Thừa không đổi sắc mặt, từ trong túi móc ra một bộ bao tay, nhanh chóng trang bị đầy đủ, quay đầu nhìn Lâm Lang nói: “Không có ủng che chân thì đừng vào.”
Bên ngoài trời vừa mưa xong, hai người chạy thẳng tới, trên giày toàn là nước đọng.
Lâm Lang đành phải chờ ở ngoài cửa, Giản Diệc Thừa đi vào trong một lát liền nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của anh truyền tới, “Gọi điện thoại bảo mọi người tới đây đi.”
Vậy là… có án mạng thật?
Lâm Lang cúp điện thoại, mười phút sau dưới lầu truyền tới còi báo động. Giang đội phó mang người nhanh chóng chạy tới. Vừa đi vừa hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Lang vội nói, “Trong phòng tắm phát hiện một thi thể nữ, thời gian tử vong hơn nửa tháng.”
“Ai phát hiện trước?”
“Giản Diệc Thừa.”
Giang Liên Thành dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Giản Diệc Thừa? Vậy ai báo án?”
“Hả?” Lâm Lang mặt rầu rĩ nói, “Nói ra có thể anh không tin…”
“Người báo án là con chó.”