Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 94: Bức Ép


Đọc truyện Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện – Chương 94: Bức Ép

Đến cuối ngày, cả bọn đều tụ tập cả ở phòng riêng Mạc Vũ, với hơn mấy chục hòm đựng đầy kim ngân, Vi Văn Vinh cằm cuốn sổ khế ước, đọc qua con số tổng đặt cược trên năm trăm vạn kim ngân. Chênh lệch hơi cao khi số kim ngân đặt cửa Trịnh Văn Hán lên đến bảy mươi vạn.

Lâm Vương Hạo lo lắng quay sang Vi Văn Vinh nói: “Con số này không có lợi chút nào, chúng ta phải làm sao cho cân đối một chút.”

Vi Văn Vinh cười nói: “Ngày cá cược còn dài. Tỉ lệ chưa xác. Vài ngày tới tôi cho gọi anh em phao thêm tin cậu Vũ có kế đánh bại Trịnh Văn Hán, tôi tin tỉ lệ cược sẽ tăng lên.”

“Động thái của Trịnh Văn Hán thế nào?”, Mạc Vũ trầm ngâm một lúc hỏi.

“Hắn tức lắm! Hắn làm sao chịu nằm cửa dưới được.”, Đoàn Thế Xung cười hì hì nói.

Cả bọn nghe gã nói thì bật cười, chỉ có Mạc Vũ là đau đáu trong lòng, có cười cũng chẳng cười nổi.

Mạc Vũ cho cả bọn rời khỏi phòng, khép cửa lại, nhìn qua mấy cái hòm đựng kim ngân thôi đã nổi da gà. Trò này đi quá xa mức tưởng tượng. Trước mặt bọn Lâm Vương Hạo, Vi Văn Vinh, Đoàn Thế Xung cậu không dám thể hiện ra mặt, sợ cả bọn phân tâm. Vụ cá cược này cậu muốn dằn mặt Trịnh Văn Hán là chính yếu, thắng thua cậu đã tính cả, nhưng không tính tới kẻ đục nước béo cò ẩn nấu trong tối.

Mạc Vũ lo lắng đi quanh phòng suy nghĩ, thì nghe bên ngoài Lâm Vương Hạo khẽ gọi: “Họ tới rồi!”

“Nói với họ tôi đi ra ngoài rèn luyện rồi, vài hôm nữa mới quay về được.”, Mạc Vũ tựa lưng vào cánh cửa thở dài một tiếng nói.

“Họ không chịu thì sao.”, Lâm Vương Hạo thủ thỉ qua cánh cửa.

“Chuyện nhỏ này anh còn không làm xong thì nói gì đến chuyện báo thù Trịnh Văn Hán.”, Mạc Vũ giậm chân nói.

Lâm Vương Hạo ngẫm nghĩ một lúc mới ‘ừm’ giọng: “Được rồi!”

Mạc Vũ vừa quay lại giường ngồi xuống đã nghe tiếng Phan Thúy Bình đập cửa ‘thình thình’: “Mạc Vũ! Cậu bước ngay ra đây cho tôi!”

Liền đó đã nghe tiếng Lâm Vương Hạo nói với theo: “Cậu Vũ đã ra ngoài từ bữa cơm trưa, dặn tôi trực ở đây, gặp người trong hội thì thông báo vậy.”


“Anh là cái tên béo nào thế?”, Phan Thúy Bình giận dữ hỏi.

“Tôi là bạn đồng hương cậu Vũ.”, Lâm Vương Hạo cười khì khì nói.

“Cậu Vũ bao giờ thì về?”

“Cậu Vũ nói sẽ ra ngoài rèn luyện ít hôm. Còn khi nào quay về thì tôi không biết!”

“Gây ra chuyện tày trời mà dám trốn biệt đi à? Được lắm! Anh báo cho cậu ta hay! Tội mượn danh nghĩa hội gây thù chuốc oán, nặng thì đánh cho tàn phế, nhẹ thì đuổi ra khỏi hội. Nhớ lấy!”, Phan Thúy Bình dứt lời, tiếng chân bình bịch rời đi xa. Mạc Vũ thở phào nhẹ nhõm, mở cửa thò đầu ra nhìn.

Lâm Vương Hạo nào có thấy đâu.

Mặt Phan Thúy Bình dán chặt vào mắt, khi nhìn rõ cậu mới ngã ngửa ra sau, kêu lên một tiếng ‘Ôi chao!’.

Phan Thúy Bình nào đã rời đi, cô vươn tay chộp lấy cổ Mạc Vũ. Bên cạnh Trần Ý Yên tay khoanh trước ngực, mặt lạnh như tiền, biểu cảm chế giễu ‘trứng mà khôn hơn vịt’.

Mạc Vũ chưa hết sửng sờ, Phan Thúy Bình đã đẩy cậu sang một bên bước vào phòng, Trần Ý Yên theo sau khóa chặt cửa. Cả hai thấy hòm xiểng đặt la liệt trong phòng, bước lại mở ra xem. Cả hai mở một hòm thì chẳng nói làm gì nhưng mở đến hòm thứ hai, thứ ba, đầu tóc dựng ngược. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cả hai chưa từng thấy nhiều kim ngân đến vậy, vừa sợ vừa giận, hướng nhìn Mạc Vũ chằm chằm.

Phan Thúy Bình tay trỏ Mạc Vũ nói: “Cậu vào hội nhầm chuộc lợi phải không!”

“Nói cho mau!”, Trần Ý Yên gằn giọng quát.

Mạc Vũ không ngờ tới cả hai thình lình xông thẳng vào phòng mình, còn chưa biết phải đối phó ra sao cho phải, nghe quát, miệng cứng đơ ấp úng một lúc mới trả lời được: “Chuyện này…chuyện…không như hai cô nghĩ đâu…nghe tôi giải thích…giải thích trước đã…!”

“Cậu giải thích cho rõ ràng.”, Phan Thúy Bình lạnh giọng nói.

“Mọi việc ra thế này không phải do ý tôi, mà có kẻ khác muốn khuấy đục giở trò. Tin đồn thổi bên ngoài đều giả trá cả. Hai cô hẳn không tin chứ?”, Mạc Vũ hoang mang nói.


“Cậu phải làm cho chúng tôi tin mới được.”, Trần Ý Yên bĩu môi, mắt nhìn kim ngân chất đống trong hòm.

“Hai cô thừa biết tôi mới vào hội hôm qua, nhưng vụ cá cược giữa tôi và Trịnh Văn Hán đã định trước đó rồi. Làm thế nào tôi có thể lấy danh nghĩa hội để thách đầu hắn ta được. Các cô không tin tôi nhưng không thể không tin người đề bạt tôi được.”

Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình nhìn nhau mỉm cười, cùng gật đầu một cái. Vẻ mặt cả hai gian manh hiện rõ cả ra, Mạc Vũ chớm thấy giật thót cả mình: “Hai cô tin lời tôi chứ?”

“Muốn chúng tôi tin, dễ thôi! Cậu hiếu kính chúng tôi thế nào đây?”, Trần Ý Yên cầm lên một xấp kim ngân nhét vào trong túi áo. Phan Thúy Bình lườm cô một cái, giật lấy kim ngân ném trả lại vào hòm: “Chị tham lam cái nhỏ này làm gì.”

Trần Ý Yên cười hì hì nói: “Kim ngân nhiều thế này lấy đi một ít, cậu Vũ chắc không giận đâu.”

Phan Thúy Bình đưa hai ngón tay lên trước mặt: “Hai chúng tôi mỗi người một phần.”

Mạc Vũ bấy giờ mới biết cả hai giở trò, đến trách tội là giả, chia phần mới là thật, sầm mặt nói: “Hai cô tính thế nào?”

“Hai chúng tôi bốn phần, cậu sáu phần.”, Trần Ý Yên nhanh nhảu đưa bốn ngón tay ra.

Mạc Vũ không khỏi nổi giận. Lòng dạ đàn bà thật ghê gớm, mới đó còn nắm tay tỉ tê bạn bè tri kỉ, ngoắc cái đã muốn chiếm phần tiện nghi rồi.

“Không được!”

Phan Thúy Bình nhoẻn miệng cười: “Quốc có quốc pháp, gia có gia pháp! Vậy cậu chưa biết phép tắc của hội rồi? Chị Yên cho cậu ta biết chút mùi vị thử xem.”

Trần Ý Yên đi quanh phòng xem qua các hòm xiểng, gõ gõ ngón tay phải lên bàn tay trái tỉ mỉ nói: “Phản bội thì bẻ chân, cắt gân, lột da, thiêu sống…chà chà cậu không thuộc vào nhóm nhẹ này. Trái lệnh cấp trên phạt một tháng thu thập nguyên vật liệu cho hội, ừm, tội này thì nhẹ nhàng quá. Anh em bất hòa phạt một nghìn kim ngân, tội bài xích năm nghìn kim ngân. Vu cáo bịa đặt, giá họa vô cớ chặt ngón tay, chặt ngón chân. Lợi dụng hội làm việc bất minh…!”

Mạc Vũ mồ hôi tuôn đầy mặt, xua tay nói: “Tôi chấp nhận ba phần.”


Phan Thúy Bình cười hì hì nói: “Không thể dưới bốn phần.”

“Các cô hơi quá lắm.”, Mạc Vũ nổi đóa, bước đến đóng sầm nắp hòm trước mặt hai cô lại: “Các cô nghĩ đây là kim ngân của tôi chăng.”

Trần Ý Yên xoa xoa hai tay cười nói: “Bốn phần là còn ít, cậu tưởng hội phó bỏ qua chuyện này sao. Mỗi người một ít mới toại lòng nhau! Cậu cắt máu ăn thề, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sớm đã quên rồi à! Cậu kiếm nhiều kim ngân thế này, chúng tôi hưởng một phần là đúng rồi!”

Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình cùng bước tới xốc vai Mạc Vũ lên, gằn giọng nói: “Cậu có biết mình đang kéo người trong hội vào chỗ nguy hiểm không? Chính hội phó chỉ thị chúng tôi đến bảo vệ cho cậu đó. Bên ngoài bà cô Hà Thị Thắm cho người dò la tin tức, chị Hoàng Thúy Thúy phải đích thân mang một đội cận vệ trực chờ bên ngoài. Trong ngoài ra sức bảo vệ cậu, mất bốn phần thì to tát lắm sao?”

“Buông tôi ra!”, Mạc Vũ kẹp giữa hai người, thở không ra hơi, kêu lên một tiếng.

“Cậu ngoan ngoãn mang hết kế hoạch ra nói cho chúng tôi hay, bằng không thì đừng có hòng thoát được ngày hôm nay.”, Trần Ý Yên, không biết rút ra đoản kiếm từ khi nào, hướng xuống hạ bộ Mạc Vũ lướt qua một đường.

Mạc Vũ toát mồ hôi lạnh, chẳng biết mình gặp phải vận hạn đen đủi gì. Mới trải qua mấy tháng, đã nếm thử hai lần đại họa tuyệt tôn tuyệt tự.

Phan Thúy Bình dùng dây trói gô cậu lại ném lên giường.

Phan Thúy Bình phủi phủi tay cười nói: “Không mau nói ra thì cậu chết chắc! Chúng tôi sẽ mang hết số kim ngân này đi, xem cậu ứng phó thế nào.”

Mạc Vũ sợ quá kêu lên: “Không được! Ôi chao! Mau tháo dây trói giúp tôi được không. Tôi sẽ nói ngay cho mà nghe.”

Trần Ý Yên lướt mũi kiếm lên mặt Mạc Vũ cười hì hì: “Ngoan ngoãn ngồi yên kể ra. Cậu nắm chắc mấy phần thắng? Làm thế nào để thắng được Trịnh Văn Hán! Kế hoạch chi tiết, không được bỏ xót. Nói nhăng nói cuội, không qua được tôi đâu!”, Trần Ý Yên khoan khoái véo lên đùi non cậu một cái rõ đau: “Bắt đầu đi!”

Đến tận nửa đêm Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình mới mở cửa đi ra, hít dài một: “Cái tên ngốc này đáng sợ thật.”

Phan Thúy Bình ‘ừm’ một tiếng: “Cậu ta không vừa đâu! Chúng ta báo cho hội phó một tiếng.”

Trần Ý Yên gật đầu một cái, cả hai bỏ đi về phía cầu thang xuống tầng dưới, thì một toán hơn hai mươi người đứng đợi ở đó vội vàng hướng hai người chào một tiếng.

“Các cậu cảnh vệ ở đây, không cho bất cứ ai được gặp riêng Mạc Vũ! Cậu ta bước ra ngoài thì báo ngay cho Hoàng Thúy Thúy rõ chưa!”

Cả bọn dạ rang một tiếng.


Cả hai bước xuống dưới, bắt gặp Lâm Vương Hạo nằm dài trên bệ cầu thang, ngủ ngáy o o. Trần Ý Yên đá vào mông hắn một cái nói: “Này, tỉnh lại mau! Mi ghi khế ước cho ta. Một vạn cho…cô rỉ tai hắn nhỏ tới mức không ai nghe rõ ra được.

Cùng khi ấy trong một căn phòng rộng rãi, bày biện xa hoa ở đại bản doanh Khí Sư. Trịnh Văn Hán, mặc đồ ngủ, đứng chấp tay sau lưng, cây quạc xếp vỗ vỗ vào lưng, mắt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ.

Bầu trời trước mắt hắn tờ mờ như một bức màn mỏng khói sương, dần lấm tấm những tia sáng li ti xuất hiện bên dưới viền màn.

Một ngày mới thật ngột ngạt, bức bối.

Tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’ vang lên, hắn lạnh giọng nói: “Vào đi!”

Một người mặt mày trắng bệt, hai mắt thâm quầng bước vào, khép nép nói: “Tôi hay được một chút tin tức.”

“Nói!”

“Cách đây không lâu Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình gặp riêng Mạc Vũ đến tận khuya mới ra ngoài, cả hai còn tự tin chọn cửa thắng cho Mạc Vũ.”, Hắn nói dứt lời, mặt cúi gầm xuống, không dám ngước lên nhìn.

Trịnh Văn Hán gương mặt méo mó dữ tợn, răng nghiến chặt vào nhau: “Cút ra!”

Tên mặt trắng vội vàng bước ra ngoài, không dám thở lấy một tiếng, đến khép cửa hắn còn không dám mạnh tay.

Trịnh Văn Hán chợt vung tay vỗ mạnh lên tường: “Khốn kiếp!”

“Chỉ vì một trận cá cược nhỏ mà làm cho đệ nhất thiếu gia Diễn Ngọc phải giận dữ ư?”, Một phụ nữ xinh đẹp từ trong giường ngủ, vén mùng thò đầu ra cười nói.

“Cô thì biết cái gì.”, Trinh Văn Hán cau mày nói.

Người phụ nữ giận dỗi, buông mùng xuống nói: “Hừ, bọn đàn ông khốn kiếp! Vậy thì mặc xác cậu.”

Trịnh Văn Hán bực bội, khoác y phục võ quán vào người mới bỏ đi ra ngoài, vài người vội bước theo sau đều bị hắn gạt đi: “Không được theo ta!”

Trịnh Văn Hán đi thẳng đến đại sảnh lục giác, đi thẳng xuống căn hầm của vị kế toán trưởng võ quán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.