Đọc truyện Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện – Chương 27: Nội tịnh
***
Mạc Vũ lên đến đỉnh dốc núi, thì người lờ đờ như sắp kiệt lực đến nơi. Mặt mày cậu đỏ như gấc chín, hơi thở nặng nề, đôi chân chẳng khác gì đeo phải chì có muốn nhấc lên cũng chẳng dễ dàng gì. Mắt hướng nhìn con đường ngoằn ngoèo đi xuống vực phía dưới không khỏi kêu khổ.
Bình thường một người đi lại đã khó khăn, trên lưng Mạc Vũ lại mang theo Diễm Lan, ban đầu cậu còn thấy nhẹ nhàng nhưng lúc này cơ thể chẳng còn muốn nghe theo ý chí nữa, bước thêm mấy bước đã khụy xuống. Diễm Lan té lăn ra đất, Mạc Vũ vội vàng đỡ cô ngồi dậy mắng thầm bản thân mấy câu. Chợt nghe miệng Diễm Lan mấp máy, cậu ghé sát tai tới vẫn nghe thấy rõ: “Tôi xin lỗi làm chị đau nhé, chúng ta gắng một chút nữa thôi.”
Cậu loay hoay một lúc mới đưa được Diễm Lan lên lưng. Đi lên đã khó, đi xuống lại càng khó. Mạc Vũ xoay lưng, khom người bò lùi dần đi xuống dưới, quá nửa giờ tưởng như sắp ngất tới nơi thì nghe trên đỉnh đồi có tiếng người đi tới. Mạc Vũ mừng quá kêu lớn, thì thấy ba phụ nữ vội vàng chạy lại. Một người kêu lớn: “A, cậu Vũ đây rồi, cậu Vũ đây rồi!”
Ba người đều là người giúp việc cho bà nội Mạc Vũ, tướng tá khỏe mạnh, thấy Diễm Lan chật vật trên lưng cậu thì xúm lại đỡ lấy. Một người to khỏe bế thốc cô lên lưng như không, nói: “Để tôi giúp cậu! Ba chúng tôi vừa rồi chạy hoảng tìm cậu, không ngờ cậu lại ở đây thật may quá chừng. Mọi người đều xuống cả hầm rượu rồi! Bà cả lo xong việc mới hỏi tới cậu thì không thấy, bà lo lắng kêu chúng tôi lên nhà tìm. Cậu đi đâu mất! Chúng tôi lo quá định chạy về nhà báo cho bà hay. May rồi, chúng ta mau xuống hầm rượu thôi. Trong nhà nam nhân trai tráng đều đi hết, chẳng còn ai bảo vệ nữa rồi. Hầm rượu này có mấy cơ quan, bọn tặc khấu muốn tới cũng không được.”. Bà ta vừa nói vừa cõng Diễm Lan thoăn thoắt đi xuống dưới đồi.
Hai người kia thấy bộ dạng thảm hại của Mạc Vũ vội vàng chỉnh lại áo quần giúp cậu hỏi: “Cậu đi được nữa hay không?”
Mạc Vũ gật đầu: “Tôi còn đi được, cảm ơn các bà kịp tới. Chúng ta đi xuống hầm rượu thôi!”
Hai bà giúp việc thấy Mạc Vũ có thể đứng dậy được thì gật đầu tán thưởng. Cả năm người không dám chậm chân đi xuống hầm rượu dưới vực.
Mạc Vũ đã quen biết nơi này, không khó nhận ra phía trên đầu con hẻm chạy xuống vực. Nơi đó chất đầy đá lớn chỉ cần khởi động lập tức đá bên trên sẽ rơi xuống lấp kín đường đi xuống. Cạm bẫy này trừ phi cấp bách mới được dùng tới.
Đi sâu xuống sẽ thấy từng hốc đá tự nhiên trên vách đá nằm không theo trật tự nào, nhưng bên trong đều chứa hung khí không biết khi nào được phóng ra. Trước kia hầm rượu này là nơi khai khoáng, làm nơi tạm trú của đám thợ khai thác, địa hình vừa cấu tạo tự nhiên còn có bàn tay con người thiết kế thành. Đường hầm đi xuống vì thế có chỗ uẩn khúc nguy hiểm, về sau Mạc gia mở rộng biệt phủ đến tận nơi này. Thấy dưới vực có hang động mới tận dụng làm chổ ủ rượu, bên ngoài thiết kế cơ quan chống trộm. Gần đây Mạc Lâm thấy nơi này thích hợp để rèn luyện thân thể, điều dưỡng tâm tính trước khi tiến hành đột phá Rèn Luyện Trường, thành thử ông cho thiết kế thêm cơ quan phòng bất trắc.
Cả năm người đi quá nửa giờ mới đến trước cửa động. Ngoài cửa một cô hầu nhỏ đứng đợi, thấy mọi người tới thì mừng rỡ kêu lớn chạy hẳn vào trong động.
“Con bé này đúng là mau mồm mau miệng.”. Một bà giúp việc mặt mày mồ hôi mồ kê nhể nhại thấy vậy không kìm nổi trỏ tay cô bé mất hút phía hang nói.
Mạc Vũ chạy vào trong hầm thấy Tô Thị Nương ra đón thì cười nói: “Mẹ, con tới rồi đây! Bà nội cùng mọi người tới đông đủ cả rồi chứ ạ?”
“Thằng bé hư hỏng này, con chạy đi đâu lung tung để mẹ mất công phải đi tìm.”, Bà vừa gõ đầu Mạc Vũ lại nhìn thấy bà giúp việc cõng Diễm Lan đi vào thì đi tới hỏi: “Con bé thế nào rồi? Mau đưa nó vào giường nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thưa bà!”
Mạc Vũ chạy theo sau thì Tô Thị Nương tóm lấy vai cậu dặn dò thêm: “Con ở đây không được đi lung tung, bên ngoài đã có cha con và chú Mạc Minh lo rồi. Con chớ gây phiền phức để mọi người thêm lo nghe chưa.”
Mạc Vũ gật đầu: “Mẹ yên tâm.”
Mạc Vũ nói rồi chạy đến chỗ bà nội.
Lê Thị Tịnh ngồi trên ghế tựa cạnh lò than sưởi ấm, hai người hầu thay phiên vuốt ve cánh tay mắc phải bệnh đau khớp kinh niên. Bà lão thấy Mạc Vũ đi tới thì vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh: “Cháu ngồi xuống đây sưởi ấm, trong hầm rượu này lạnh lắm, khéo lại cảm lạnh mất đấy.”
“Bệnh đau khớp của bà nội thế nào rồi a?” Mạc Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm lấy bàn tay bà lão xoa xoa hỏi.
“Hầm rượu lạnh quá! Chân tay lại dở chứng hành bà nội rồi. Hơ lửa cũng chẳng tốt hơn chút nào. Không biết lúc này loạn lạc bên ngoài ra sao nữa.”, Lê Thị Tịnh lắc đầu ngao ngán, nhìn trần hang động lồi lõm thở dài.
“Bà nội yên tâm, chúng ta sẽ sớm quay về nhà thôi.”, Mạc Vũ cười nói.
Lê Thị Tịnh thấy Mạc Vũ cười cười thì gật đầu nói: “Con từ bé đến giờ chưa từng gặp cảnh này mới ung dung tự tại như thế, ừm, vậy có khi lại tốt. Cứ bươn chải một phen, biết đâu là vốn quý của cháu sau này thì sao! Nội sống ở đây bao nhiêu năm, trải qua không ít khổ nhục. Kiếp nạn nội vượt qua nhiều hơn đòn roi cháu bị cha đánh nữa đó. Nội già thật, nhưng đầu óc còn minh mẫn lắm. Đám tặc khấu Hắc Cốt Sơn không phải đám lưu manh, cướp giật bình thường. Triều đình mà có xuất quân đánh thì may ra một vài năm mới bình yên được.”
Mạc Vũ nghe ra không khỏi há hốc miệng: “Bà nội không ra ngoài nhiều mà tin tức về Hắc Cốt Sơn lại hay rõ như thế, cháu phải bội phục bà rồi.”
“Thằng bé này xem thường bà nội cháu rồi! Mạc gia chúng ta mấy đời phát triển đều có bàn tay nữ nhân trợ giúp. Chỉ là bản thân chịu không ít thiệt thòi, tiếng thơm gây dựng nên Mạc gia đều hưởng cả. Bà nội con trước kia cũng là nữ hiệp, đi đây đi đó, học tài kinh doanh, mánh khóe xảo diệu không gì là không rõ. Người kinh doanh không khéo tin tức, phán đoán kỹ càng thì bỏ nghề còn hơn, ra đời chỉ để người ta khi dễ có tốt lành gì. Cháu còn bé, đừng gây chuyện không đâu nữa. Gắng chăm chỉ theo cha, chú mà học hỏi, sau này gánh vác lấy cơ nghiệp tổ tiên. Hai em cháu còn bé, cháu phải làm tấm gương cho chúng nghe rõ chưa?”
Mạc Vũ nghe lời này đã nhiều, không lấy làm cảm động bao nhiêu nhưng ra vẻ bị lụy gật đầu: “Cháu nghe lời dạy bảo của bà, ngày sau chắc chắn sẽ tạo nên cơ nghiệp, không để bà thất vọng đâu.”
Lê Thị Tịnh gật đầu hài lòng, minh mẫn khuyên giải Mạc Vũ mấy câu nữa thì Tô Thị Nương vội vàng chạy đến hỏi: “Mạc Vũ, con bé Hồng đi đằng nào rồi?”
Mạc Vũ lo lắng cho Diễm Lan, cuống quýt cõng cô đến tận đây, người ngợm mệt nhừ thành ra quên khuấy đến chuyện này. Vừa nghe hỏi tới không khỏi nhảy dựng lên: “Con quên khuấy đi, chị Hồng theo chú Tô Vũ Hộ ra ngoài giúp chú Mạc Minh rồi. Con phải ra đó xem sao!”
Cậu vội vội vàng vàng muốn chạy ra ngoài hang thì Tô Thị Nương quát: “Cái thằng bé này lại muốn gây chuyện à. Con ở yên đây cho mẹ!”
Mạc Vũ biết tính mẹ, bề ngoài bà điềm đạm, bình dị, nhỏ nhẹ với kẻ ăn người làm, chăm lo việc nhà chu tất nhưng khi kích động nổi giận thì ngay đến Mạc Lâm nóng tính là vậy còn phải e dè chịu thua. Cậu thấy bà mặt mày đỏ lựng miệng còn muốn nói thì nuốt cả lại.
Tô Thị Nương trông mặt Mạc Vũ đã rõ ý định thế nào thì gọi lại nói: “Con ở yên đây với bà nội.”
Tô Thị Nương chạy ra ngoài cho gọi một người làm nhanh nhạy dặn dò mấy câu, rồi cùng theo đi ra khỏi hang.
Mạc Vũ dậm chân, đứng ngồi không yên, đi loanh quanh. Lê Thị Tịnh xua tay càu nhàu: “Cái thằng bé này làm bà chóng mặt rồi! Làm gì mà phải cuống cuồng lên vậy? Mọi việc tự nhiên nó sẽ đến, cháu cứ thong thả vui vẻ đi cho xong.”
Mạc Vũ chạy đến nắm lấy tay Lê Thị Tịnh lo âu nói: “Bà nội giúp cháu với, chị Hồng ra ngoài chẳng biết thế nào. Cháu là đấng nam nhi lu lú ở trong này còn ra thể thống gì nữa, để mọi người hay biết thì còn gì mặt mũi.”
Lê Thị Tịnh điềm tĩnh như không, chẳng để tâm đến lời Mạc Vũ còn quay lại nhắc cô người hầu nắn bóp cánh tay phải của mình: “Con nghỉ ngơi đi thôi! Ra ngoài làm một ấm trà nóng. Dặn dò không ai có việc gì chớ được vào đây nghe chưa.”
Cô bé người hầu được thả tự do mừng cuống vâng dạ đi ra ngoài.
Lê Thị Tịnh lại quay sang Mạc Vũ nói: “Bên ngoài còn ai nữa không?”
Mạc Vũ đang lo cuống quýt, nghe bà nội hỏi lấy làm nghi hoặc nhưng vẫn chạy ra ngoài đứng nhìn một lượt, không thấy ai thì quay vào thưa: “Thưa bà, không có ai bên ngoài cả ạ!”
Hầm ủ rượu bên trong chia làm mấy ngăn nhỏ. Hai người ở ngăn trong cùng, bên hông còn một hầm đối diện để chặt các vò rượu lớn, hành lang ở giữa lúc này để ngổn ngang đồ đạc, hòm xiểng. Lúc này mọi người tụ tập phía bên ngoài, một số không chịu được cái lạnh bên trong đã ra ngoài hang động nghe ngóng tin tức, bàn tán sôi nổi.
Lê Thị Tịnh ngồi ở ghế tựa, nghe Mạc Vũ thông báo, dáng vẻ uể oải của người già chớp mắt biến mất. Hai mắt tinh ranh, bà khẽ vươn người ngồi chồm dậy làm Mạc Vũ suýt chút nữa há hốc miệng kinh hãi, bà đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng: “Cháu làm gì phải ngạc nhiên. Bà nội ngồi lâu, xương cốt muốn đông đá cả rồi. Đứng dậy cử động một chút.”
Mạc Vũ vội chạy đến đỡ bà nội làm lạ hỏi: “Bà nội khỏe rồi chăng? Mấy ngày trước bà chẳng phải kêu mệt không cử động được hay sao.”
“Cháu thì biết cái gì, bà lười biếng không muốn ra ngoài. Mẹ cháu biết bà khỏe rồi thì đến làm phiền đủ chuyện. Đúng là con dâu tỏ ra hiếu thảo cũng chẳng dễ chịu gì. Nào, chúng ta đến đằng kia!”, Lê Thị Tịnh chậm bước đi về phía cuối hang.
Mạc Vũ nghe bà nội tặc lưỡi không khỏi cười nói: “Bà nội không thích hay sao? Mẹ cháu thương bà thật mà!”
“Hừ, một bà lão gần đất xa trời nhìn đã thấy chán ghét rồi, thương nội sống dai thôi mà. Nào, nhanh cái chân đi!”, Lê Thị Tịnh lầm bầm.
Mạc Vũ không để ý tới lời bà nội mỉa mai. Cả hai đi đến cuối hang. Thì rẽ vào một cái ngách nhỏ. Mạc Vũ đã từng tới đây một vài lần, cái ngách nhỏ này vừa hẹp vừa khó đi. Phía trước là đoạn cụt nhìn tới đã thấy, thành thử cậu không mấy khi để ý tới. Không ngờ Lê Thị Tịnh đến ngách thì sải bước đi vào, Mạc Vũ làm lạ theo sau.