Đọc truyện Bà Chị Xinh Đẹp, Ký Hợp Đồng Với Tôi Đi – Chương 28: Bạn đểu tại website TruyenChu.Vip
-“Được rồi mọi người chuẩn bị quay cảnh tiếp theo” Đạo diễn Kim vẫy vẫy tay. Mọi người cũng theo đó mà giải tán. Bỗng nhiên có tiếng xe ô tô hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cửa xe được mở ra, một thân ảnh quen thuộc bước xuống xe – Trương Hàn.
-“Trương Hàn” Vương Kình Huy niềm nở giống như đang tiếp đón một vị khách quý. Mà vị khách quý kia lại không hề để í đến chủ nhà.
-“Tránh ra. Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Trương Hàn đẩy Vương Kình Huy ra đi thẳng vào trong ngang nhiên nói lớn.
-“Chủ tịch, Vương tổng cho chúng tôi mượn căn nhà này để quay vài cảnh trong phim. À nhưng tại sao ngài lại ở đây?” Đạo diễn Kim dè dặn hỏi, trên trán đổ mồ hôi hột. Nghe tiếng Chủ tịch đã lâu, giờ mới gặp không ngờ hắn lại có khí chất hơn người khiến người ta dè chừng như vậy.
-“Đây là nhà tôi. Không phải nhà của cái tên mà Ông gọi là Vương tổng kia” Trương Hàn gằn giọng quay lại lườm Vương Kình Huy. Vương Kình Huy cười, lại còn đưa tay vẫy vẫy chọc tức hắn.
-“Còn chị…” Trương Hàn chỉ tay vào Hàn Tử Tuyết chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã bị Hàn Tử Tuyết bịt miệng.
-“Mọi người, tôi ra ngoài nói chuyện một chút, sẽ trở lại ngay” Hàn Tử Tuyết kéo Trương Hàn ra ngoài, Vương Kình Huy với Mạc Kỉ Vân liền đi theo ra hoa viên sau nhà.
-“Chuyện này là thế nào?” Trương Hàn lườm Vương Kình Huy.
-“Chỉ là có lòng tốt thôi mà. Dù gì tớ cũng là fan của chị ấy” Vương Kình Huy cười gian, tay khoác lên vai Hàn Tử Tuyết.
-“Đừng có duỗi móng vuốt lung tung” Trương Hàn chen vào giữa hai người tay đặt lên vai cô.
-“Cậu cũng đừng có duỗi móng lung tung” Hàn Tử Tuyết cau mày đưa tay tát mạnh vào tay hắn một cái khiến hắn cau mày phải buông tay ra.
-“Này, đây là nhà cậu, cho chúng tôi mượn quay vài cảnh thì có sao đâu chứ? Làm gì phản ứng quá lên vậy?” Cô phát cáu. Có gì mà ki bo vậy, chỉ là cho mượn nhà quay phim thôi mà.
-“Chị… tóm lại tôi không thích. Nếu muốn có thể lấy nhà của Vương Kình Huy, nhà của hắn cũng đâu có khác. Tôi không muốn có người lạ vào nhà tôi” Trương Hàn bướng bỉnh như một đứa trẻ.
-“Gì mà căng. Hạ hỏa, hạ hỏa” nụ cười trên môi Vương Kình Huy từ nãy đến giờ vẫn chưa tắt. Người bạn thân nổi tiếng lạnh lùng giờ lại đang phát ra lửa ghen vô tận. Thật đúng là kịch hay, kịch hay.
-“Im lặng” Trương Hàn với Hàn Tử Tuyết đồng thanh. Hai người thấy vậy liền hờn dỗi quay lưng lại với nhau.
-“Hứ”
-“Trương Hàn, nếu cậu thấy phiền như vậy thì để mọi người quay ở chỗ khác. Chị Tử Tuyết, chị không ngại quay lại cảnh vừa rồi chứ?” Mạc Kỉ Vân đi đến cạnh Hàn Tử Tuyết, mặt có vẻ rất hài lòng.
-“Được. Tôi không ngại đâu. Dù gì tôi cũng không phải là lần đầu tiên quay phim có cảnh hôn. Không sao. ” Hàn Tử Tuyết liếc xéo hắn. Được, vậy cứ ở đấy đi. Bản cô nương đây không cần. Ta đây không tin trong cái thành phố này lại không còn căn biệt thự nào.
-“Đến nhà tôi đi, nhà tôi tuy không xa hoa như ở đây nhưng cũng thuộc loại cao cấp” Mạc Kỉ Vân Kéo tay Hàn Tử Tuyết rời đi. Hàn Tử Tuyết lại bị một lực kéo lại. Một bàn tay rắn rỏi gìm lấy tay cô, không quá chặt cũng không quá lỏng nhưng chắc chắn cô rất khó để có thể thoát ra.
-“Làm gì vậy? Buông ra”
-“Không được đi” Trương Hàn gằn giọng, ngọn lửa ghen tuông ngày càng bùng cháy lớn hơn trong lòng hắn. Nếu quay lại thì chẳng nhẽ là quay lại cảnh hôn vừa rồi. Lại còn ở nhà Mạc Kỉ Vân. Không thể được, tuyệt đối không thể được. Thà cứ để cô tiếp tục quay ở đây chứ tuyệt đối không được quay lại cảnh phim đó.
-“Trương Hàn, cậu vừa nói là không thích chúng tôi mà. Giờ lại không muốn cho chúng tôi đi, ý gì đây?” Mạc Kỉ Vân cau mày khó chịu.
Lúc này có thể thấy được ánh mắt của hai người đàn ông đang tóe ra tia sét, không khí hết sức u ám. Thế mà Vương Kình Huy lại bình thản lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh. Hai người đàn ông đang tranh nhau giành cùng một cô gái. Thật thú vị, hết sức thú vị. Không biết nếu có thêm Âu Dương Quân Nghị ở đây nữa thì sẽ thế nào? Vương Kình Huy cười nham hiểm, tiếp tục là người đứng ngoài xem kịch hay.
-“Tôi sẽ cho các người ở lại” Trương Hàn nhẫn nhịn. Vì cô, hắn sẽ nhẫn nhịn.
-“Thật sao?” Ánh mắt Hàn Tử Tuyết trở nên vui vẻ hơn.
-“Bao giờ cần tới căn nhà này thì chị bảo Đạo diễn liên lạc trước cho tôi”
-“Được. Giờ hai người bỏ tay ra được chưa? Nắm chặt quá đấy” Hàn Tử Tuyết nhìn xuống hai cổ tay đáng thương của mình sắp bị hai người này nắm chết rồi.
-“Xin lỗi” Cả hai đồng thanh.
-“Ôhôhô, hai người đúng là tâm đầu ý hợp” Vương Kình Huy cười lớn, nụ cười nham hiểm giống như mụ phù thủy đang đắc ý.
-“Im miệng đi đồ đểu” Trương Hàn đi tới đấm cho Vương Kình Huy một quả vào đầu.
-“Cậu chụp bao nhiêu ảnh rồi. Đừng tưởng tôi không biết gì” Mạc Kỉ Vân cũng đập một cái.
-“Giao nộp điện thoại ra đây” Hàn Tử Tuyết kiểm tra người Vương Kình Huy. Sờ tới sờ lui.
-“Ui, xàm sỡ” Vương Kình Huy tố cáo cô, giống hệt như một cô gái trong sáng đang bị một tên đê tiện là cô xàm sỡ.
-“Cậu có muốn mất đời con cháu không?” Hàn Tử Tuyết đe dọa.
-“Không nên, không nên. Tội lỗi, tỗi a. Riêng vấn đề này là không được” Vương Kình Huy nhanh chóng đưa tay bảo vệ bộ phận nào đó.
-“Điện thoại” Trương Hàn chìa tay ra trước mặt Vương Kình Huy.
-“Đây” Vương Kình Huy đưa điện thoại cho Trương Hàn.
Hắn cầm lấy điện thoại, mở ra xóa ảnh rồi trả lại cho Vương Kình Huy.
-“Quên. Mới nâng cấp máy, những dữ liệu gì mới trong máy điện thoại đều được gửi về trong máy tính của tớ rồi. Vậy nhá” Nói xong Vương Kình Huy chạy mất dạng.
-“Chết tiệt, thằng đểu” Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi nhìn người bạn đểu đang chạy mất dạng kia.