Đọc truyện Ba Ba – Chương 53: Mục đích của mỗi người
Buổi sáng hôm sau, báo chí đăng một tin chấn động:
Thẩm phu nhân -cô ba của Nghiêm thị bị cảnh sát câu lưu, sau đó chính thức tạm giam vì tình nghi liên quan đến vụ mưu sát Diệp Tâm năm xưa.
Diệp Tâm không phải bị tai nạn, là bị người hãm hại.
Không ít ý kiến đòi lật lại vụ án năm xưa, điều tra lại từ đầu. Diệp Tâm là bị người cưỡng bức, sau đó giết người để bịt miệng hay sao?
Tin tức hỗn loạn.
Bộ phận quan hệ công chúng của Nghiêm thị làm viêc vô cùng vất vả. Luật sư riêng của nhà họ Nghiêm cũng vội vã vào cuộc. Nhưng cảnh sát trưng ra không ít bằng chứng. Đám sát thủ ngày xưa bị bắt, đứng ra chỉ chứng bà Thẩm.
Cổ phiếu Nghiêm thị xuống thấp tới mức kỷ lục. Đại hội cổ động được triệu tập nhanh chóng. Nghiêm Thành lại bất ngờ “ngã bệnh” trong khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng này.
Nghiêm lão phu nhân không kiềm được cơn tức giận. Thái độ như vậy, khác nào công khai chống đối bà….Chống đối vì ngăn cản không cho nó cưới cô gái kia làm vợ hay sao?
-Thưa lão phu nhân, cậu Nghiêm….
-Gọi điện thoại cho nó….Không được…- Bà chợt hạ giọng- Chú….chú đến biệt thự, đưa ta đến biệt thự của nó. Ta….
Mạnh Bằng nhếch môi. Bà nội cao ngạo đã chịu nhường một bước sao?
Anh họ thật có bản lĩnh. Bản lĩnh dồn người vào bước đường cùng.
Thật hứng thú, hứng thú chờ xem.
Xe của tài xế chưa kịp ra khỏi biệt thự, bên ngoài Nghiêm Thành bỗng lái xe vào.
-Bà nội….
-Anh….
Nghiêm Thành không đến một mình. Theo sau anh là người phụ nữ từng giúp việc trong nhà- Du Hân Hân.
Khác với vẻ giản dị ngày trước, hôm nay cô mặc váy, tóc bới hơi cao, để lộ chiếc cổ thon. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, thoáng hồng lên, như một trái anh đào.
Xinh đẹp. Nhưng mà….
-Con chào bà nội.
Nghiêm lão phu nhân vẫn nhìn Du Hân Hân bằng đôi mắt ghét bỏ. Nhưng bà cố nén, không bài xích cô nữa, chỉ hất hàm:
-Ngồi đi!
Bàn tay nhỏ bé trong tay Nghiêm Thành vẫn bị nắm chặt. Nghiêm lão phu nhân không hổ là người xuất thân danh giá. Tình thế bất lợi nhưng bà vẫn tỏ ra hết sức thong dong:
-Con đã đăng ký kết hôn với Hân Hân rồi.
Đôi mày từng rất đẹp của Nghiêm lão phu nhân nhíu lại. Nhưng bà vẫn nhẹ nhàng:
-Về báo tin, hay muốn bàn điều kiện? Con…Con muốn gì, cứ nói thẳng với nội đi!
Đủ lông đủ cánh, đã đến lúc bay?
-Con chỉ thông báo với nội chuyện đó- Nghiêm Thành đặt chén trà xuống bàn- Con cũng đã gửi đơn trong phòng nhân sự, chính thức từ chức.
Như tiếng sấm nổ bên tai vậy. Không chỉ Nghiêm lão phu nhân mà cả Mạnh Bằng cũng không khỏi bất ngờ:
-Con nói gì?- Nghiêm lão phu nhân đứng bật dậy- Mấy năm qua con quen thuộc với chuyện trong Nghiêm thị….Giờ có chuyện, con lại muốn….
-Thật ra con cũng chỉ là một giám đốc bù nhìn thôi- Nghiêm Thành nhếch môi- Mọi việc đều nằm trong tay nội. Dù sao này quyền lợi của con có tăng lên chút ít, nhưng cuối cùng….vẫn nằm trong khống chế của nội. Vậy thì chức Tổng giám đốc phụ trách kinh doanh đó, ai làm mà không được phải không nội?
Ngực bà nghẹn lại. Nghiêm thị lớn mạnh, công lao Nghiêm Thành rất lớn. Nhưng đúng là anh vẫn bị kiềm kẹp bởi một số ràng buộc từ sự can thiệp của phía trên, mà tiêu biểu là Nghiêm lão phu nhân.
-Con muốn toàn quyền quyết định chuyện công ty sao?
-Không ạ -Nghiêm Thành nhún vai -Con không hứng thú nữa. Hiện giờ con chỉ muốn nghỉ ngơi cùng với vợ con thôi.
Nghiêm lão phu nhân từng dùng cái ghế Giám đốc, khống chế Nghiêm Thành bằng cách tước lấy những gì anh đang có. Nhưng bây giờ Nghiêm Thành lại chủ động rời xa chúng khiến bà bỗng rơi vào lo sợ. Bà còn gì để khống chế Nghiêm Thành đây?
Không lẽ….
-Đều là người trong nhà, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ không có….- Bà nhìn sang Du Hân Hân- Con đãi tiệc đi. Nhà ta cưới con dâu phải long trọng một chút. Không thể….
-Không thể để người ta cười nhạo- Nghiêm Thành ngước mắt lên- Nhưng vợ của con không cần những thứ đó. Chúng con muốn đơn giản.
-Sao cũng được -Bà ngắt lời- Con mới cưới vợ, không làm rình rang thì cũng phải có một bữa tiệc ra mắt. Tiếc là cô Út con đang gặp chuyện, nhà ta….
Dù thế nào, bà Thẩm cũng là con ruột. Vẫn hơn….
Nghiêm Thành cười nhẹ, nắm tay Du Hân Hân:
-Cô Út tốt hơn vẫn ở trong đó. Vẫn hơn ở ngoài, khiến vợ con nghĩ tới chuyện cũ lại đau lòng.
Nghiêm lão phu nhân yên lặng. Sườn mặt của Hân Hân nhìn nghiêng, bà lại thấy….thấy rất giống một người.
Nghiêm Thành vẫn nắm tay vợ, giọng nhẹ tênh:
-Vợ con tên thật là Diệp Tâm. Nhờ cô Út, cô ấy mới thay da đổi thịt thế này. Thật sự phải nhờ cô Út.
Bàn tay Thẩm lão phu nhân lạnh toát. Bà chợt hiểu ra. Nhưng Nghiêm Thành không để cho bà nói, chỉ lạnh lùng:
-Giờ con cảm thấy hơi mệt. Chúng ta về thôi em….
Hai người đã ra tới cửa mà Nghiêm lão phu nhân còn thẫn thờ đứng một chỗ. Bà không ngờ….không ngờ chuyện năm xưa bỗng quay trở lại. Con gái bà dù tùy tiện, dù ngoan cố, có phần tàn nhẫn nhưng nó làm mọi chuyện cũng vì Nghiêm gia, vì lợi ích của gia tộc này.
Bên ngoài Nghiêm Thành cho hai tay Diệp Tâm vào túi áo, hà hơi cho ấm. Cục diện rối rắm, cô cũng không biết Nghiêm Thành sẽ xử lý thế nào? Anh từ chức, thật ra là muốn gì?
-Chiều nay cả nhà chúng ta đi Thanh Đảo nghỉ hay về nhà em thăm ba mẹ đều được. Anh đang rảnh, chúng ta cùng đi đi!
Quả thật là rảnh rỗi? Diệp Tâm để yên tay mình trong lòng bàn tay mảnh khảnh, có phần thô ráp. Cô đứng lại, bàn tay nhỏ nhắn của nắm lấy tay Nghiêm Thành:
-Chỗ cậu em cũng rộng, yên tĩnh. Chúng ta về đó đi anh!
Nghiêm Thành đã gửi email cho Thạch Tư Nhiên. Chiều nay cổ phiếu Nghiêm thị sẽ được thu mua càng nhiều càng tốt. Đó cũng là điều kiện trao đổi cùng Thạch Tư Nhiên, tạo điều kiện để anh ta chiếm lại hai mẹ con Nhiếp Ân và Tiểu Lạc.
Tiếc là…người chứ đâu phải món hàng mua bán, Thạch Tư Nhiên chỉ là đối tác trong một cuộc chơi.
Nghiêm Thành gạt nhẹ một chiếc lá bé xíu trên vai Diệp Tâm. Tóc cô cũng dài ra không ít. Anh mỉm cười:
-Chúng ta đặt vé hạng thương gia vậy. Cũng phải mua ít đồ cho ba mẹ vợ rồi.
Trước bão tố thường yên tĩnh. Chỉ là xem sự yên tĩnh ấy kéo dài được bao lâu?