Đọc truyện Âu Thần – Chương 66: Anh phúc, cậu chính là thần tượng của tôi!
Translator: Nguyetmai
Là một kẻ nghiện chơi game, số lượng trò chơi mà Triệu Minh từng chơi không phải một trăm thì cũng có đến tám mươi.
Trò gì cậu ta cũng chơi, kiếm được trò chơi nào thú vị thì nạp tới hàng chục nghìn tệ cho đã nghiện.
Có lẽ vì biết đầu thai quá rồi nên lúc ở trong trò chơi, cậu ta khá xui.
Người bình thường rút một trăm bùa thì kiểu gì cũng có thể rút được một thẻ SSR, riêng cậu ta không rút đủ năm trăm bùa thì đừng hòng mơ mộng.
Ví dụ như gần đây cậu ta đang chơi “Langrisser mobile”, trong đó, tỷ lệ may mắn của người bình thường rơi vào khoảng 1:50, rút năm trăm lần thì thể nào cũng có 7-8 thẻ SSR, hơn nữa bên trang chính thức của trò chơi đã thông báo tỷ lệ SSR là 1/50, thế mà Triệu Minh là người đầu tiên phải rút 460 lần mới được một SSR.
Quả thực cạn lời.
Cũng may mà cậu ta có tiền, rút hơn năm nghìn thẻ cuối cùng cũng rút ra được một thế trận có thể chơi được…
Bây giờ nhờ sự may mắn đến mức vô lý của Hồng Tiểu Phúc, sau này Triệu Minh chơi game thoải mái hơn nhiều rồi!
“Anh Phúc! Đừng nói gì nữa!” Lúc này chính là thời điểm rèn sắt khi còn nóng, Triệu Minh mở ngay Langrisser mobile, chỉ vào màn hình rút thăm bên trong đó, “Mau giúp tôi thử cái này đi!”
Cậu ta đi tới trước mặt Hồng Tiểu Phúc, giơ cao hai tay lên như động tác tế bái, “Tham kiến thần may mắn!”
Sau đó chắp hai tay vào nhau, ánh mắt vô cùng thành khẩn, “Anh Phúc, tôi ước LaNa! Tôi ước Leon!”
Hồng Tiểu Phúc mờ mịt, “LaNa là gì? Leon là gì nữa?”
Triệu Minh giải thích cho cậu nghe, “LaNa là pháp sư mạnh nhất, Leon là kỵ binh đỉnh nhất!”
Trò chơi “Langrisser mobile” này là game mega drive kinh điển, được coi như một trong số những trò chơi thể loại mô phỏng chiến tranh có rút thăm ngẫu nhiên đang nổi tiếng trong nước.
LaNa và Leon có thể nói là thành viên nòng cốt trong đội ngũ của riêng họ, thế mà Triệu Minh chẳng có một ai cả, nghẹn sắp nổ tung rồi đây!
“Ồ…” Hồng Tiểu Phúc không để tâm lắm, “Được rồi, tôi thử xem sao, nếu không rút được cậu cũng đừng trách tôi nhé.”
Triệu Minh càng thêm chân thành, “Anh Phúc tuyệt đối không thành vấn đề! Tới thôi tới thôi!”
Vì thế cậu bắt đầu rút.
“Bụp! SR!”
Triệu Minh: “Khá lắm!”
“Bụp! SR!”
Triệu Minh: “Được!”
“Bụp! SSR! LaNa!”
Triệu Minh: “A a a a a a a a a! Cuối cùng cũng rút được LaNa rồi! Anh Phúc à cậu là thần tượng của tôi!”
“Bụp! SR…”
“Bụp! SSR! Leon!”
Triệu Minh: “Thánh thần thiên địa ơi! Thánh thần thiên địa! Leon cũng ra rồi! Ha ha ha ha ha ha! Anh đây đã vô địch!”
Mười lần rút liên tiếp, quả nhiên lại có hai SSR, còn đúng ngay nhân vật mà Triệu Minh muốn có nhất!
Tô Oánh ở bên cạnh nhìn thôi mà mắt tròn mắt dẹt!
Cuối cùng cũng đợi đến ngày khổ tận cam lai rồi!
Có năng lực này, Hồng Tiểu Phúc quả thực sinh ra để chơi game! Muốn gì có đó!
Thẩm Tiểu Linh ở bên cạnh cũng đơ người. Cô bé sững sờ một lúc rồi đột nhiên hoan hô, “Tốt quá rồi! Chúng ta quả nhiên là những đứa con mà ông trời thích nhất!”
“Ha ha”, Hồng Tiểu Phúc cười ha ha vuốt mũi, năng lực này thực sự đỉnh của đỉnh!
Sau này mình có thể giúp người ta rút thẻ có thu phí, cũng đủ sống rồi…
Hồng Tiểu Phúc vui vẻ, Triệu Minh cũng vui vẻ!
Tên này thậm chí còn bật bài “Sung sướng nhân đôi” đầy ma mỵ của Tengger…
“Thêm vài lần nữa đi, thêm vài lần nữa!” Triệu Minh đang có hứng, vội vàng bảo, “Tiếp tục nào anh Phúc! Hôm nay chúng ta rút thêm vài lần nữa!”
Đối với người anh em cứng cựa của mình, Hồng Tiểu Phúc còn nói gì được đây? Cậu đồng ý ngay tắp lự: “Được! Chúng ta tiếp tục!”
Bữa này hai người rút thẻ thực sự đã cơn nghiện, dường như Triệu Minh thiếu thẻ gì Hồng Tiểu Phúc sẽ rút được thẻ đó cho cậu ta!
Đợi khi rút xong, Triệu Minh ôm điện thoại cười như một tên ngớ ngẩn, “Khửa khửa khửa… há há há há há há há há…”
Cậu ta cười một lúc, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, “Anh Phúc, mau phối hợp nào!”
Hồng Tiểu Phúc sững người: “Hả? Ừ.”
Sau đó Triệu Minh bày cho Hồng Tiểu Phúc ngồi trên giường trong tư thế khoanh chân, chắp hai bàn tay, cậu ta chụp tanh tách mấy tấm liền.
Mấy người kia mờ mịt: “Cái quái gì đây?”
Triệu Minh: “Không nói cho mấy người đâu!”
Đám đông: “…”
Nhìn học sinh của mình vui vẻ, Lý Hoằng ở bên cạnh cũng vui lây.
Đứa bé Hồng Tiểu Phúc này làm người ta ưng bụng quá, bây giờ cuối cùng cũng có bản lĩnh riêng, sau này không cần ai phải lo lắng nữa rồi.
Thực sự quá tốt.
Triệu Minh cũng rất tốt, tuy rằng việc học bình thường, nhưng nhân phẩm lại khá.
Nhìn thời gian, Lý Hoằng mỉm cười, “Được rồi, bây giờ cũng hơn bảy giờ, thầy về trường xem các bạn tự học, các em tự chơi trước đi. Năng lực của Tiểu Phúc và Triệu Minh cuối cùng đã xác định rồi, các em trao đổi kinh nghiệm tâm đắc đi nhé.”
Bốn người còn lại vội vàng đứng dậy, Hồng Tiểu Phúc nói, “Thầy ơi để em tiễn thầy.”
“Ừ, đi thôi.” Đoàn người đi ra ngoài, Lý Hoằng vừa đi vừa vỗ vỗ vai Triệu Minh, Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh. Thầy cười, “Thấy các em thức tỉnh cả rồi, thầy rất vui. Sau này thế giới sẽ có những thay đổi to lớn hơn nữa, nhớ sử dụng năng lực của mình cho thật tốt. Thầy không bảo các em phải thành thánh nhân, nhưng ít nhất cũng phải làm điều có ích cho xã hội.”
Mấy người kia cùng gật đầu, “Vâng, chúng em biết rồi, thầy cứ yên tâm ạ.”
Tiễn Lý Hoằng lên xe rời đi. Nhìn theo bóng thầy xa dần, Triệu Minh mới cười hề hề, “Hầy, các cậu nói xem, có phải thầy mình phấn khởi lắm không? Lớp chúng ta bỗng chốc có tới ba người thức tỉnh đấy!”
Hồng Tiểu Phúc cười như hoa nở, “Phấn khởi chứ, chắc chắn phải phấn khởi rồi!”
“Đi nào”, Tô Oánh cười, “Chúng ta về nghiên cứu thôi.” Sau đó cô nhìn Triệu Minh và Hồng Tiểu Phúc, “Hai cậu đều không phải năng lực hệ chiến đấu, sau này nếu như thế giới có thay đổi lớn như thầy giáo nói, chúng ta phải nghiên cứu xem nên đối phó với nguy hiểm thế nào!”
Đây đúng là chuyện nghiêm túc.
Thế giới bắt đầu thay đổi nhanh chóng, sau này rất có khả năng sẽ tồn tại song hành cả cơ duyên và nguy hiểm.
Nguy hiểm này là nguy hiểm thực sự chứ không phải kiểu mạo hiểm phiêu lưu nữa.
Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh lập tức gật đầu đồng tình, “Đi thôi, quay về phải thí nghiệm cho cẩn thận, xem xem nên phối hợp với nhau như thế nào!”
…
Thẩm Kiều thuê xe từ thủ đô, lên đường cao tốc rồi chạy thẳng về phía Thẩm Thành.
Sau khi đến Thẩm Thành, hắn cứ tưởng bây giờ mình như con cá giữa biển lớn, mặc sức bơi, như con chim trên trời cao, tha hồ lượn. Thế mà chưa đi được bao xa hắn đã có cảm giác mình bị bám đuôi rồi!
M* kiếp, cái quái gì thế này? Từ lúc xuất phát đến khi tới Thẩm Thành hắn đã thay đổi hình dạng năm sáu lần, tại sao vẫn bị tìm được?!
Trừ khi…
Đối phương cũng điều động người thức tỉnh y như hắn, hơn nữa còn là tính năng đặc thù gì đó, chẳng hạn như khứu giác!
Nghĩ như vậy, Thẩm Kiều bỗng chốc thấy cuống.
Một khi bị bắt trở về, cuộc đời hắn sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa! Trước kia hắn còn nghĩ cuộc đời sau này chắc chắn sẽ dễ thở hơn, thế mà bây giờ chưa bắt đầu đắc ý đã bị bắt rồi!
Nghĩ như vậy, Thẩm Kiều cũng không nghĩ được chuyện bán thuốc nữa, tìm đại một hướng nào đó chạy thoát thân đã!
“Phía trước hình như có một khu di dời, toàn là nhà cấp bốn”, Thẩm Kiều nghiến răng nghiến lợi, “Cùng lắm đến lúc đó bắt vài con tin rồi đàm phán điều kiện!”
…
Ngay sau lưng Thẩm Kiều chừng hai trăm mét, một người đàn ông vạm vỡ cao chừng hai mét với cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu ngồi trên vai đang đuổi theo về Thẩm Kiều về phía mà hắn tháo chạy.
Người đàn ông vạm vỡ kia cắt đầu đinh, cơ bắp trên người gồ lên như muốn nổ tung. Tiết trời tháng Ba còn lạnh nhưng anh ta chỉ mặc áo lót, cánh tay của anh ta chắc sắp to bằng eo của cô gái kia.
Cô gái kia trông chỉ mới chừng hai mươi, bện tóc đuôi sam, ngồi trên vai người đàn ông mà không ngừng đung đưa chân, miệng chóp chép nhai kẹo cao su, vừa thổi bong bóng vừa cười, “Đại Tráng, hình như mục tiêu phát hiện ra chúng ra rồi.”
Người đàn ông có tên Đại Tráng gật đầu, giọng của anh ta vô cùng chất phác, “Bám chắc vào, tôi chuẩn bị tăng tốc đây.”
Cô gái kia cười hi hi ôm chặt cổ anh ta, “Cố lên, xung phong!”