Đọc truyện Âu Thần – Chương 4: Người thức tỉnh, chuỗi gene
Translator: Nguyetmai
Lúc này tất cả học sinh có mặt trong phòng đều vểnh tai lên, đợi thầy giáo giảng giải tình hình cụ thể.
Đây là lần giảng giải tình hình cụ thể và tường tận đầu tiên trong trường kể từ khi năng lực thần kỳ của con người trỗi dậy, cần phải lắng nghe thật nghiêm túc.
“Đầu tiên thầy sẽ xác nhận lại thời gian năng lực thần kỳ thức tỉnh.” Thầy Lý Hoằng viết lên bảng đen bốn chữ “năng lực thức tỉnh”, sau đó nói tiếp, “Thực ra năng lực thức tỉnh là cách gọi của một bộ phận độc giả yêu tiểu thuyết trong nước. Theo nghiên cứu trong thời gian này của các nhà khoa học đến từ năm quốc gia là Ủy viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, tên gọi đúng đắn nên là mã gene thức tỉnh.”
Nói rồi, Lý Hoằng viết ba chữ “mã gene thức tỉnh” bên dưới “năng lực thức tỉnh”, giải thích rằng, “Dùng cách nói phổ thông hơn một chút, Trái đất của chúng ta xảy ra một số điều thần bí, dẫn đến mã gene của loài người trên Trái đất bắt đầu xảy ra hiện tượng thức tỉnh.”
Học sinh bên dưới chăm chú lắng nghe, Triệu Minh đột nhiên giơ tay lên, “Thầy ơi, điều thần bí mà thầy nói là gì thế ạ?”
“Câu hỏi hay lắm!” Lý Hoằng vỗ tay, sau đó viết tiếp bốn chữ “chất dịch thức tỉnh” lên bảng đen, “Nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến thức tỉnh mã gene trong cơ thể là một trận mưa sao băng hồi tháng Chín năm ngoái. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trận mưa sao băng lần này đã mang đến một thứ vật chất chưa từng xuất hiện ở Trái đất của chúng ta, nó cũng chính là “chất dịch thức tỉnh”. Chất dịch thức tỉnh này được mưa sao băng mang tới, khi tiến vào tầng khí quyển, nó bốc hơi hết vào không khí. Cho nên nếu như mọi người chịu khó quan sát sẽ phát hiện ra rằng, từ sau trận mưa sao băng ấy, trên Trái đất dần dần xuất hiện người thức tỉnh.”
Nghe thầy Lý Hoằng giải thích như vậy, các học sinh có mặt trong lớp bỗng chốc hiểu ra.
Mốc thời gian trùng khớp rồi.
Sau tháng Chín năm ngoái, đất nước họ đột nhiên xuất hiện một số người có khả năng khác biệt.
Tổng thể không khác mấy so với chủng người biến dị Mutant trong phim điện ảnh X-Men. Chỉ có điều, những người Mutant đã có năng lực phi thường từ nhỏ, ở thế giới thực lại là đột nhiên xuất hiện khả năng khác thường.
Các học sinh bắt đầu rì rầm thảo luận.
“Hóa ra là thế, mã gene thức tỉnh, chất dịch thức tỉnh, nghe giống khoa học viễn tưởng quá!”
“Đúng thế, cái này đỉnh quá đi mất, chúng mình lần đầu tiên được nghe giải thích có hệ thống như vậy đó.”
“Xem ra các nhà khoa học kia đã phát hiện được thứ gì ghê gớm lắm!”
Lý Hoằng đợi các học sinh bên dưới thảo luận xong mới gõ gõ vào bảng đen, tiếp tục giảng, “Được rồi, đây chính là những thay đổi trước mắt của thế giới. Sau đây thầy sẽ nói tiếp. Từ khi Trái đất xuất hiện chất dịch thức tỉnh này, người thức tỉnh của nhân loại dần dần xuất hiện. Tất nhiên, sinh mệnh luôn bình đẳng. Không chỉ có loài người, các loại động vật và thực vật cũng xuất hiện không ít biến đổi. Cho nên mọi người nhất định phải chú ý, trong thời gian ngắn cố gắng đừng tới những nơi vắng người, có trời mới biết động thực vật sẽ biến đổi những gì, rất nguy hiểm đấy, các em hiểu chưa?”
Đám học sinh đồng thanh hô lên, “Hiểu rồi ạ!”
“Tốt lắm”, thầy Lý gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục, “Nói xong mấy thứ này, phần sau đây thầy sẽ chú trọng giảng giải về bản chất của việc thức tỉnh.”
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính rồi!
Bỗng chốc, tất cả học sinh nín thở lặng im, chăm chú lắng nghe.
Nói không ngoa, trước kia cho dù phải học tiết dự giờ lũ học sinh cũng không có được sự chăm chú này…
“Như chúng ta đã biết, gần như tất cả sinh vật trên thế giới đều do gene tạo thành”, Lý Hoằng viết tiếp chữ “gene” lên bảng, “Ở điều kiện bình thường, trong nhóm gene của con người có khoảng 98 phần trăm mã gene không có tác dụng. Trước kia chúng ta gọi nó là gene vô dụng. Có một bộ tiểu thuyết từng giải thích về điều này, gọi là gene bị khóa, đúng không?” Có học sinh ở phía dưới bỗng bật cười, “Đúng đúng đúng, tên sách là Nỗi sợ hãi vô hạn, em từng đọc rồi, có mấy cấp cơ!”
Đám học sinh cười ầm lên.
Lý Hoằng cũng cười theo, “Lần thức tỉnh mã gene này cũng na ná như vậy, nhưng còn phức tạp hơn chuyện này rất nhiều. Ở điều kiện bình thường, 98 phần trăm gene là vô dụng, nhưng từ sau khi có chất dịch thức tỉnh, rất nhiều gene vô dụng trong cơ thể người đột nhiên trở thành gene hữu ích. Tất nhiên, đột nhiên này không phải biến đổi trong một đêm, mà là cả một quá trình từ từ thay đổi. Các nhà khoa học trên thế giới, thông qua một loạt công tác phân tích, thí nghiệm, lấy mẫu vân vân đã rút ra công thức bên dưới.”
Lý Hoằng nói đến đây thì cầm phấn viết một dòng công thức bằng chữ Hán bên dưới chữ “gene”.
“Tư chất thức tỉnh = (Chỉ số mở khóa DNA tính đến hiện tại – chỉ số gene bình thường 2)*10000.”
“Công thức này nghĩa là gì?” Lý Hoằng giải thích, “Từ góc độ bình thường, trên lý thuyết, tất cả chúng ta đều có thể mở khóa gene để trở thành người thức tỉnh. Nhưng dù gì giữa người với người vẫn có khác biệt. Trong cùng một thời gian, số lượng gene được mở khóa càng cao thì tư chất càng cao. Tất nhiên đó là trong điều kiện bình thường. Cũng có rất nhiều người vì cơ duyên và trùng hợp, có lẽ đã gặp phải điều gì đó đột nhiên xảy đến kích thích, cũng có thể gặp phải cơ ngộ, tóm lại tình huống gì cũng có, mọi người không cần để tâm đến điều này. Công thức mà thầy nói có trọng điểm ở chỗ, ví dụ như, tỷ lệ gene đã mở khóa của một người chiếm 2.99 phần trăm tỷ lệ gene trong cơ thể, vậy thì áp dụng công thức, tư chất thức tỉnh của cậu ta sẽ là 2.99 phần trăm – 2 phần trăm = 0.99 phần trăm, nhân thêm với 10000, vậy thì tư chất thức tỉnh là 99. Tư chất thức tỉnh 99 nghĩa là sao? Nghĩa là người này có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, hơn nữa tư chất của người này cao hơn người cùng độ tuổi rất nhiều.”
Lý Hoằng nói đến đây, về cơ bản mọi người đều hiểu.
Tính theo mốc thời gian thì thực ra vạch xuất phát của mọi người đều như nhau.
Loại trừ bớt những người thức tỉnh vì bị kích thích hoặc cơ duyên, phần còn lại tất nhiên càng thức tỉnh sớm thì tư chất càng tốt.
Các học sinh ngồi bên dưới lập tức phấn khởi, mồm năm miệng cười thảo luận râm ran
“Oa! Hóa ra là thế, nói như vậy thì tư chất của tôi chắc chắn là 99 rồi!”
“Đừng chém nữa, giữ lại tí liêm sỉ đi được không? Tôi đoán chắc tôi cũng chỉ 98 thôi.”
“Lạy trời lạy Phật cho tôi có thể ở 90 trở lên…”
Một đám học sinh líu ra líu ríu nói chuyện gì cũng có, Lý Hoằng nhanh chóng gõ bàn, “Được rồi, mọi người yên lặng trước đã, nói nốt chuyện này rồi chúng ta kiểm tra, cho nên không cần phải vội.”
Các học sinh im lặng trở lại trong chớp mắt.
“Nói xong về tư chất thức tỉnh, sau đây chúng ta nói tiếp xem sau khi thức tỉnh mọi thứ sẽ thế nào.” Lý Hoằng hắng giọng, “Chúng ta đều đã biết, người thức tỉnh là nhờ cấu trúc gene có biến hóa mới thức tỉnh. Vậy thì điểm giới hạn này nằm ở đâu? Chính là ở chỗ 3 phần trăm. Khi lượng gene có tác dụng của một người đạt đến 3 phần trăm sẽ trở thành người thức tỉnh. Sau khi trở thành người thức tỉnh sẽ xuất hiện một khả năng chủ chốt. Khả năng chủ chốt này về cơ bản là cố định, ít nhất thì theo số liệu mà các cơ quan nghiên cứu khoa học của các quốc gia, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra khả năng của ai phát sinh thay đổi sau khi thức tỉnh. Cho nên cũng có nghĩa là, một khi thức tỉnh, khả năng là gì sẽ là cái đó luôn. Vậy thì sau khi thức tỉnh, lượng gene có tác dụng này có tiếp tục tăng nữa không? Đáp án là có.”
Nói rồi, Lý Hoằng viết mấy chữ “chuỗi gene” lên bảng đen.
“Mời mọi người nhìn mấy chữ này”, Lý Hoằng nói, “3 phần trăm lượng gene trong cơ thể có tác dụng là điểm giới hạn, khi vượt qua 3 phần trăm sẽ là người thức tỉnh. Ở khoảng 3 phần trăm đến 3.99 phần trăm, thế giới thống nhất tên gọi là chuỗi gene LV1, các em đều chơi trò chơi điện tử rồi, nói một cách giản thì nó tương đương với cấp một. Tất nhiên, không phải trong phạm vi cấp một này thì khả năng của mọi người đều giống nhau hoàn toàn. Ví dụ như, với cùng một khả năng, người có chuỗi gene LV1, lượng gene hữu hiệu 3.99 phần trăm chắc chắn sẽ mạnh hơn người có chuỗi gene LV1, lượng gene hữu hiệu 3.01 phần trăm.”
Cái này rất dễ hiểu thôi.
Thực ra nó đồng nghĩa với một số cảnh giới nhỏ chưa xác định nằm bên dưới một cảnh giới lớn trong các tiểu thuyết huyền huyễn.
Rất dễ hiểu.
Lý Hoằng tiếp tục, “Nếu đã biết đến chuỗi gene, vậy thì tiếp theo sẽ là có thể phân thành bao nhiêu cấp bậc. Các cấp bậc này phải chia thế nào? Lượng gene có tác dụng từ 3 phần trăm đến 3.99 phần trăm là cấp một, từ 4 phần trăm đến 4.99 phần trăm là cấp hai, sau đó cứ 5 phần trăm đến 5.99 phần trăm là cấp ba, 6 phần trăm đến 6,99 phần trăm là cấp bốn, 7 phần trăm đến 7.99 phần trăm là cấp năm, 8 phần trăm đến 8.99 phần trăm là cấp sáu, 9 phần trăm đến 9.99 phần trăm là cấp bảy. Còn về từ 9.99 phần trăm trở lên, bây giờ vẫn đang ở giai đoạn lý thuyết, vẫn chưa xuất hiện trong thực tế nên chưa thể nói trước.”
“Thầy ơi”, Tô Oánh giơ tay lên, “Bây giờ người có cấp bậc cao nhất thế giới là chuỗi gene LV mấy ạ? Có đỉnh lắm không ạ?”
Lý Hoằng tươi cười nhìn Tô Oánh, “Câu hỏi này rất hay, rất then chốt đấy.”
Thầy vừa nói tiếp vừa gạch nối cụm từ “chuỗi gene” với “khoảng 6 đến 6.99”, “Trước mắt, các quốc gia đều đang cố gắng phát triển mặt này. Hiện tại, người có cấp bậc cao nhất trên thế giới là một người thức tỉnh hệ nguyên tố trong quân đội nước Hoa chúng ta, cấp bậc hiện tại của anh ấy là chuỗi gene LV4, chỉ số cụ thể vẫn đang được giữ bí mật, nhưng theo video được cấp trên đưa ra và các tin tức được đăng tải, chuỗi gene LV4 về cơ bản có thể chống chịu các loại vũ khí nóng thông thường, ví dụ như súng hay đạn đạo mà chúng ta thường thấy.”
Lý Hoằng vừa dứt lời, đám học sinh bên dưới bỗng chốc nổ tung!
“Thánh thần thiên địa ơi! Thật hay đùa vậy?!”
“LV 4 đã có thể chấp cả đạn đạo rồi?!”
“Đỉnh quá trời ạ! Như thế không phải chẳng khác gì thần thánh à?!”
“Thế nếu người thức tỉnh phạm tội thì sao? Những người chưa thức tỉnh như chúng ta khác gì con tốt thí?”
Tất cả học sinh kinh ngạc đến đờ đẫn.
Lẽ nào thế giới này thực sự sẽ biến thành cục diện hận trời hận đất hận Trái đất như trong tiểu thuyết vẫn nói sao?!
Thật đáng mong chờ, nhưng cũng thật đáng sợ!
“Được rồi, được rồi”, Lý Hoằng ra hiệu cho học sinh im lặng rồi cười nói: “Mọi người không cần lo lắng, dù sao môi trường trong nước vẫn rất ổn định, bây giờ cấp trên đã thành lập Cục Quản lý Hồ sơ quan sát và báo cáo thức tỉnh, chỉ cần có người thức tỉnh sẽ báo cáo ngay. Mà nếu thực sự phải đánh đấm cũng có quân đội chống đỡ ở tuyến đầu, người dân thường như chúng ta không cần lo lắng chuyện này đâu.”
Thầy nói xong điều này, học sinh bên dưới lập tức yên tâm hẳn.
Nói không hề quá lời, ở nước Hoa, có thể phải lo lắng kẻ làm quan tham ô mục nát, cũng có thể lo lắng người uống rượu say lái xe gây tai nạn bất ngờ, nhưng quân đội nước Hoa như con em của nhân dân, thực sự không cần lo lắng.
Chỉ cần có họ ở đó, ai cần ăn cứ ăn, ai cần uống cứ uống, không sao hết.
“Được rồi, nói nhiều như vậy”, Lý Hoằng cuối cùng cũng lấy ra thiết bị mà mình đã mang theo vào phòng học, “Đây là máy kiểm tra tư chất thức tỉnh. Mọi người có thể kiểm tra thử, xem xem tư chất thức tỉnh của mình rốt cuộc thế nào.”
“Thầy ơi”, bên dưới có học sinh hỏi ngay, “Thứ này phải kiểm tra như thế nào ạ?”
Lý Hoằng giải thích cho cậu chàng hiểu, “Chỉ cần đặt tay lên trên nó là được, rất đơn giản thôi. Chỉ số hiện lên chính là tư chất thức tỉnh.”
Thầy Lý nói như vậy, học sinh bên dưới hiểu được ngay – phần trước thầy vừa giảng giải rồi.
“Được rồi, sau đây các em sẽ kiểm tra lần lượt theo vị trí ngồi nhé”, Lý Hoằng lướt nhìn học sinh cả lớp, sau đó hướng ánh mắt về phía Tô Oánh, “Tô Oánh, em là lớp trưởng, em lên làm mẫu cho các bạn đi.”
Thầy vừa nói xong, Tô Oánh đã sững sờ, “Hả? Em…”
Hồng Tiểu Phúc cổ vũ cho cô, “Đừng sợ, cậu chắc chắn có thể mà, cố gắng nhé!”