Đọc truyện Âu Thần – Chương 272: “Là bọn quỷ Nhật, đánh!”
Translator: Nguyetmai
Bên chỗ Hồng Tiểu Phúc.
“Hơi kỳ lạ nhỉ.” Tô Oánh vừa đi vừa không ngừng xoa cánh tay.
Địa hình trong đầm lầy nước độc này đối với kiểu con gái bình thường thích sạch sẽ như cô quả thật thường không thân thiện cho lắm. Có điều dù sao chính sự quan trọng, vẫn nên cố gắng chịu đựng, cô vừa đi vừa nói: “Tiểu Phúc, cậu nói xem liệu ở đây có kẻ địch hay không?”
“Khó mà nói được.” Hồng Tiểu Phúc hạ giọng, nói: “Mọi người hãy cố gắng cẩn thận.”
“Hoàn cảnh nơi này thật đáng sợ.” Tô Oánh cảm giác da gà trên cánh tay sắp nổi hết cả lên, bước đi trong hoàn cảnh hoang vu, lạnh lẽo này thật sự không thể hào hứng nổi, có điều cô nhanh chóng lấy lại được tinh thần!
“Tiểu Phúc, cậu mau nhìn đi, bên kia, bên kia!” Tô Oánh kéo cánh tay Hồng Tiểu Phúc, tay chỉ sang phía bên phải ở đằng trước bọn họ, hưng phấn nói: “Bụi cỏ đen nhánh đằng kia kìa, có phải quả hắc minh không?”
Mấy người đồng loạt quay đầu nhìn, Luna thấy thế liền cười: “Cỏ đen phát sáng, chính là quả hắc minh!”
Không ngờ có thể phát hiện ra quả hắc minh nhanh như vậy, mấy người vô cùng hứng khởi, đi nhanh về phía đó.
“Hãy đề cao cảnh giác lên đấy.” Trương Dương dò đường phía trước vừa đi vừa cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, bỗng nhiên cậu ta cúi người, trầm giọng nói: “Khoan đã, có người!”
Có người!
Ngay lập tức mọi người dừng bước chân của mình lại rồi cúi người xuống, Trương Dương chỉ về vị trí ở đằng trước cách khoảng ba mươi mét, nói: “Vừa rồi tớ nhìn thấy bên kia có bóng người lướt qua!”
Trái tim của mọi người vọt lên cổ họng. Có người ở nơi này, không phải đồng đội thì là kẻ địch!
Lập tức cả đội bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, Luna là người đầu tiên xông ra ngoài, hạ giọng nói: “Mọi người ở đây chờ chị, chị đi xem sao đã!”
Luna đi rất nhanh, chưa được một lúc đã chạy về, hạ giọng nói: “Đã xác định được là một tiểu đội năm người. Nhưng đó hình như là người của chúng ta, dẫn đầu là một người đàn ông tóc húi cua rất bình thường, ngoại hình phổ thông, dáng người tầm trung, khoác một thanh đao LV2 ở sau lưng, mặc trang phục chiến đấu của Hoa Hạ.”
Người của chúng ta?
Vừa nghe đến đây, mọi người lập tức thở phào một hơi.
Người Hoa Hạ thích nội chiến, đấu đến chảy máu, đấu đến một cảnh giới cao, nhưng khi có kẻ địch bên ngoài sẽ bện thành một sợi dây thừng siết cổ kẻ ngoài trước, sau đó mới từ từ nội chiến tiếp…
Ở bên trong dị cảnh, trong hoàn cảnh kẻ địch vây quanh, dĩ nhiên người Hoa Hạ cũng sẽ đoàn kết lại.
Nếu là người Hoa Hạ vậy thì đơn giản, mọi người bèn đi về phía tiểu đội đó.
Đi không bao lâu, đã thấy một tiểu đội năm người đang vô cùng cẩn thận từ phía đầm lầy tiến về phía trước.
Đi ở đằng trước nhất chính là Fujo Ichito tóc húi cua mà Luna nói đến, bốn người đằng sau thì chia làm hai nhóm, ở giữa là một người đàn ông cao lớn mặt đen nhánh, còn có một người vóc dáng nhỏ gầy. Tiếp theo đó là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, tóc không còn mấy sợi, tiêu chuẩn đầu hói, bên cạnh có người nước màu đen đi theo. Cuối cùng là một người thân hình mập mạp cỡ hơn trăm cân!
Năm người đều mặc trang phục chiến đấu LV2 của Hoa Hạ, đeo mặt nạ phòng độc, vừa đi vừa cảnh giác.
Khi đám Hồng Tiểu Phúc nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc, lập tức dừng lại.
“Này.” Hồng Tiểu Phúc chào hỏi từ xa: “Mọi người có gặp kẻ thù ở đây không?”
Mấy người trong đội nhìn nhau, tên cầm đầu tóc húi cua khẽ gật đầu: “Vẫn chưa thấy, các cậu thì sao?”
“Bọn em đã gặp một tên rồi.” Hồng Tiểu Phúc cười ha hả: “Mọi người cẩn thận một chút nhé!”
“Không thành vấn đề.” Tên tóc húi cua cười ha ha trả lời, sau đó hỏi: “Đúng rồi, các cậu có phát hiện ra điều gì hay ho không?”
“Bọn em cũng không phát hiện ra gì.” Hồng Tiểu Phúc cười chỉ quả hắc minh cách đó không xa: “Vừa mới tìm thấy cái kia.”
“Quả hắc minh?” Vẻ mặt của tên cầm đầu tóc húi cua Fujo Ichito liền biến sắc, hắn ta suy nghĩ rồi nói: “Các cậu cần quả hắc minh làm gì vậy?”Hả?
Hồng Tiểu Phúc vừa nghe được câu nói đó lập tức nhíu mày lại.
Luôn cảm giác giống như có chút không đúng lắm ấy…
Đột nhiên, Hồng Tiểu Phúc nhận ra rằng sao những người của tiểu đội này lại biết đến quả hắc minh?
Thứ quả này khẳng định chưa có trong tài liệu của Hoa Hạ!
“Có điểm gì là lạ!” Hồng Tiểu Phúc liền trầm giọng xuống nói: “Triệu Minh, cậu hãy lập tức kiểm tra thân phận của bọn họ đi.”
“Được.” Triệu Minh lấy điện thoại di động ra bắt đầu kiểm tra.
Lúc này Hồng Tiểu Phúc bắt đầu đánh lạc hướng mấy người đối diện: “Quả hắc minh là đồ tốt, có thể giúp từ LV3 đột phá thẳng lên LV4 đấy!”
Mấy người đối diện nở nụ cười: “Đúng vậy, thứ này là vật tư cấp chiến lược đấy! Rất quan trọng!”
Triệu Minh hạ giọng, nói: “Tiểu Phúc, mặt nạ phòng độc cản trở, không tra được tài liệu về mấy người này.”
Không tra được tài liệu thì không dễ xử lý rồi.
Mặc dù chuyện mấy người này biết quả hắc minh không hợp lý cho lắm, nhưng nếu chỉ vì vậy mà đã cho rằng đối phương là kẻ địch thì cũng không nên…
Phải biết rằng, trong cuộc chiến bảo vệ dị cảnh lần này, vì để tránh tình trạng người nhà đánh nhau trong dị cảnh, cho nên quốc gia đã triệu tập toàn bộ người Hoa Hạ chính thống, nhìn ngoại hình một cái thôi cũng có thể nhìn ra có điểm khác biệt rõ ràng so với những người nước ngoài.
Phải làm sao đây?
Hồng Tiểu Phúc sờ cằm, sau đó dần dẫn dắt bọn họ từ từ bước về phía trước: “Tên của ông anh là gì vậy ạ?”
“Anh à, anh tên là Phong Thành.” Tên để tóc húi cua cười ha ha nói: “Chú em thì sao?”
Hồng Tiểu Phúc cười nói: “Em tên là Lý Hạc.”
Đám Triệu Minh: “…”
Vào thời khắc mấu chốt thì Hồng Tiểu Phúc cũng vô cùng cẩn thận, còn biết dùng cả tên giả nữa!
Anh Lý Hạc đáng thương, thật lòng xin lỗi…
“Lý Hạc?” Fujo Ichito vừa nghe thấy cái tên này, lập tức trầm ngâm một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng lên, hỏi: “Cậu chính là Lý Hạc, người xông đến tận ải thứ bảy trong tháp tu luyện?”
Hồng Tiểu Phúc: “!!!”
Ôi chao? Cả Lý Hạc mà hắn ta cũng biết được nữa hả?
Nhưng có điều rất rõ ràng là chắc chắn Fujo Ichito chưa từng gặp Lý Hạc, cho nên Hồng Tiểu Phúc quả quyết bắt đầu khoác lác: “Ha ha, đúng vậy, thật ra tháp tu luyện đó cũng không khó lắm.”
Cùng lúc đó, mấy người Triệu Minh không ngừng nháy mắt ở phía sau.
Hồng Tiểu Phúc hạ giọng: “Có biện pháp khác để kiểm tra không? Tớ cứ cảm thấy mấy người này là lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu.”
Lúc này không biết mấy người Fujo Ichito nói gì, sau đó Fujo Ichito bỗng nhiên lấy ra mấy cái bánh mì từ trong ba lô, huơ huơ với đám Hồng Tiểu Phúc, nói: “Đúng rồi, các cậu đã ăn chưa? Có muốn qua đây ăn cùng không?”
“Được ạ.” Hồng Tiểu Phúc cười ha ha đồng ý, bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim thần thánh lúc trước từng xem, lập tức trong lòng đã có tính toán, hạ giọng nói với mấy người Triệu Minh: “Mọi người chuẩn bị đi, tớ sẽ thử bọn họ.”
Mọi người ngạc nhiên: “Hả?”
Mặc dù không biết Hồng Tiểu Phúc dự định làm sao để có thể thử mấy người đối diện, nhưng tốt nhất vẫn là chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sau đó bọn họ liền thấy Hồng Tiểu Phúc đứng thẳng, cúi người chào: “Arigatou!”
Phong Thành ở đối diện hoàn toàn theo thói quen gật đầu một cái: “Dou itashimashite*!”
(*) Arigatou: từ này có nghĩa là cảm ơn trong tiếng Nhật.
Dou itashimashite: từ này có nghĩa là không có gì trong tiếng Nhật.
Đầu tiên mọi người sửng sốt, rồi không nói hai lời trực tiếp ra tay!
“Là bọn quỷ Nhật, đánh!”
Chính nghĩa chân chính chưa bao giờ mềm yếu.
Trong cuộc chiến bảo vệ dị cảnh này, không phải người Hoa Hạ, vậy thì chính là kẻ xâm lược.
Cho nên khi vừa phát hiện năm tên đối diện là người Nhật Bản, Lý Thiên Kỳ đã bắt đầu hành động, trực tiếp hung hãn xông thẳng tới tông tên có hình thể to lớn mập mạp, bởi vì trong suy nghĩ của cậu ta, tên mập đó chắc chắn là hệ sức mạnh trong đội ngũ của đối phương, lại có thể thỏa mãn rồi!
Cậu ta bay lên không trung, trêu chọc nói: “Tên quỷ Nhật kia, ông bố thất lạc người Hoa Hạ đến chơi với mày đây!”
Mà Trương Dương cũng hành động rồi, cả người cậu ta đều giống như một con quỷ dữ, hai con dao trong tay đâm thẳng đến tấm lưng của tên đàn ông gầy!
Trong quá trình tu luyện ở tháp tu luyện lúc trước, đám Hồng Tiểu Phúc liền đúc kết được một biện pháp đơn giản nhất và trực tiếp nhất là chia ra hành động*, lấy đại cục làm trọng**!
(*) Chia ra hành động, ý là trong quá trình chiến đấu của đoàn đội, bọn họ nhất định phải lựa chọn đối thủ thích hợp với mình nhất.
(**) Lấy đại cục làm trọng nghĩa là không hành động bồng bột, không làm vướng chân đồng đội.
Cho nên, bên Hồng Tiểu Phúc vừa ra tay đã rất rõ ràng là người của ai người đó đánh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ tự tìm đối thủ cho mình, Tô Oánh phụ trách ở một bên di chuyển và điều khiển đoàn đội, mục tiêu của cô chủ yếu là tên đầu hói kia… Chủ yếu là trong đội của đối phương, tên này giống pháp sư nhất…
“Nước độc!” Bây giờ kinh nghiệm chiến đấu của Tô Oánh và Lam mập đã khá phong phú. Tô Oánh vừa chỉ vào ao nước cách đó không xa, lập tức Lam mập vung tay lên, một vòi rồng nước bay lên từ trong ao nước, lao về phía tên đàn ông đầu hói ấy!
“Bị phát hiện rồi, lên!”
Fujo Ichito lập tức ném chiếc bánh trong tay đi, rút đao xông tới!
“Khà khà khà khà…” Tên đàn ông đầu hói kia cười điên cuồng, sau đó vung tay một cái thật mạnh, một vòi rồng nước độc khác cũng lao ra từ trong ao nước, lao về phía vòi rồng mà Lam mập triệu hoán!
Quả nhiên là người thức tỉnh hệ nước!
Nơi này là đầm lầy nước độc, thật ra sức sát thương của nước độc mới là lớn nhất!
Hiện tại mấy người Hồng Tiểu Phúc đã hiểu ra, vì sao đội người Nhật Bản này dám tới đây, tên đầu hói kia mới là chủ lực thật sự của bọn chúng!
“Chị Luna, quấn lấy Phong Thành, Tô Oánh giết tên đầu hói trước đi!” Hồng Tiểu Phúc ở một bên chỉ huy.
Trong đội của đối phương, uy hiếp của tên đầu hói lớn nhất, sức sát thương của nước độc không phải trò đùa, cho nên lúc này Luna giữ chân được tên võ sĩ Fujo Ichito là rất quan trọng!
Nhưng vấn đề là…
Đối diện còn có một người…
“Ha ha ha!” Tên đó cười to đi về phía Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh, vừa đi vừa nói: “Này bọn nhóc, bốn đồng đội của bọn mày đã bị giữ chân, nhìn dáng vẻ của hai bọn mày, không phải là vú em hoặc là người bình thường đấy chứ? Ui chà chà, vậy thật lòng xin lỗi trước nha, tao thích chuyện giết người bình thường nhất đấy…”
Hai người Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh cùng lui về sau.
Thấy vẻ mặt trêu tức của tên này, Hồng Tiểu Phúc đột nhiên hỏi: “Vậy, ông anh à, tôi hỏi anh một câu được không?”
“Ồ? Hỏi gì vậy?” Tên đó vừa đi vừa hưng phấn nói: “Mày hỏi đi… Tao thích nhất là hưởng thụ quá trình giết người một cách chậm rãi đấy, ha ha ha, lát nữa tao sẽ từng lát một cắt da của bọn mày, sau đó cắt tai của bọn mày, rồi cắt mũi của bọn mày…”
Hắn nói vô cùng hung ác, vừa nói còn vừa rút thanh đao dài sau lưng ra!
Dĩ nhiên lời của hắn thì Hồng Tiểu Phúc chắc chắn tin, tên này chắc chắn sẽ làm được!
Có điều, cái Hồng Tiểu Phúc hỏi không phải là chuyện này…
“Này ông anh.” Hồng Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Anh đã đạt cấp LV4 chưa?”