Âu Thần

Chương 15: AI CTHỂ LÔI THẰNG NHÓC NÀY RA NGOÀI ĐÁNH CHẾT HỘ TÔI VỚI?


Đọc truyện Âu Thần – Chương 15: AI CTHỂ LÔI THẰNG NHÓC NÀY RA NGOÀI ĐÁNH CHẾT HỘ TÔI VỚI?

Translator: Nguyetmai

Khi hỏi câu này, Tô Cuồng thấp thỏm đánh giá sắc mặt của con gái mình.

Ban nãy con gái bảo bối nói muốn mình mời nó và mẹ nó ăn cơm, cái này không thành vấn đề, dù gì thức tỉnh mà, nhất định phải chúc mừng thật hoành tráng.

Nhưng lúc này mà dẫn theo bạn học, là con trai mà còn là bạn cùng bàn, lẽ nào đây là tình tiết phim hai đứa nhỏ vô tư thanh mai trúc mã?

“Ba, ba nghĩ đi đâu đấy?” Tô Oánh liếc qua biểu cảm của ba mình là biết ông đang nghĩ gì rồi, lắc đầu như trống bỏi, “Trong quá trình con thức tỉnh có công lao của cậu ấy, để con kể cho ba nghe.”

Tô Oánh lập tức kể lại quá trình thức tỉnh của mình.

Bao gồm cả việc mình đã căng thẳng như thế nào, Hồng Tiểu Phúc phá vỡ cục diện cứng ngắc đó thế nào, tư chất của cô đã vượt qua ngưỡng nhờ một lần giật mình vui mừng như thế nào, Tô Oánh kể ra hết.

Trong lúc cô kể, Tô Cuồng vẫn luôn quan sát biểu cảm của con gái.

Ánh mắt trong veo, không né tránh, ngôn ngữ cơ thể cho thấy Tô Oánh đang nói thật, hơn nữa có thể nhìn ra được Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc thực sự chỉ có tình cảm bạn bè, ít nhất đến bây giờ vẫn chưa có chuyện gì vượt quá giới hạn.

Thực ra Tô Cuồng rất yên tâm về con gái mình, Tô Oánh từ nhỏ đã hiểu chuyện, cô có thể làm lớp trưởng về cơ bản hoàn toàn dựa vào thực lực, điều này không thể nghi ngờ – ông chưa từng tặng Lý Hoằng lợi ích gì cả.


“Hóa ra là thế, vậy thì nên làm, nên mời cậu ấy!” Tô Cuồng nghe Tô Oánh kể xong mà không ngừng gật đầu, “Ôi chao, vợ à, nhìn con gái ngoan mà bà sinh kìa, tính cách này thật tốt! Không coi thường người yếu kém hơn mình, không nịnh hót người giỏi giang hơn mình, tuyệt!”

Lâm Dĩnh ở bên cạnh cười duyên dáng, “Tuy rằng công lao của tôi rất lớn, nhưng dòng giống nhà ông cũng không tồi.”

Tô Oánh ngồi một bên nghe mà nổi da gà.

Có lẽ, có khả năng rất lớn, hai vợ chồng này là chân ái, còn mình là chỉ chuyện ngoài ý muốn thôi…

Gia đình ba người nói cười một lúc, Tô Cuồng bảo, “Ừ, nếu đã muốn dẫn cậu ấy đến, vậy phải chọn chỗ nào tốt một chút. Không được keo kiệt, nhưng cũng không thể tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy. À phải rồi Oánh Oánh, con vừa bảo, cậu ấy cũng thức tỉnh rồi nhưng năng lực có vẻ hơi kỳ lạ?”

“Đúng vậy”, Tô Oánh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Có lẽ là khiến người ta quỳ xuống, tất nhiên bây giờ vẫn chưa dám khẳng định, dù sao Trương Dương lớp bên cạnh cũng quỳ hai lần liền.”

“Vậy sao…” Tô Cuồng bỗng chốc sờ cằm, “Năng lực này không trêu vào được… Vậy dẫn cả em gái của cậu ấy tới đi…”

Chuyện trong nhà Hồng Tiểu Phúc còn em gái, Tô Oánh từng kể với ba mẹ rồi, cho nên nếu đã định tổ chức tiệc cảm ơn, tất nhiên dẫn theo em gái cậu sẽ tốt hơn.

Lâm Dĩnh nhìn bản đồ trên điện thoại, lật tới lật lui rồi quyết định, “Vậy chọn khách sạn Thẩm Thành đi, khá cao cấp, thái độ phục vụ và môi trường đều rất được.”

Tô Cuồng sờ cằm nghĩ ngợi, sau đó gật đầu, “Được, đặt ở đó đi, vừa vặn ngày mai là thứ Sáu được nghỉ. Oánh Oánh, ngày mai con nói với cậu ấy một tiếng, sau đấy đến tối ba sẽ bảo lái xe… À thôi để ba tự đi, cũng bày tỏ thành ý. Nói ra thì ấn tượng của ba với thằng bé này cũng khá lắm, linh vật may mắn của lớp con mà, cứ quyết định như thế nhé!”


Ngày hôm sau Hồng Tiểu Phúc đi học bình thường.

Sau khi chạy bộ buổi sáng xong, quay về lớp, vừa ngồi xuống, Tô Oánh đã ghé tới, nhỏ tiếng hỏi, “Tiểu Phúc, tối nay cậu có bận gì không?”

“Tối nay hả?” Hồng Tiểu Phúc nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu, “Chắc là không bận gì đâu, cũng chỉ cày game giúp Triệu Minh thôi.”

“Ồ”, Tô Oánh cười hì hì, “Tiểu Phúc, hôm qua tớ thức tỉnh, cậu có công lao rất lớn nhé. Ba mẹ tớ định tối nay chúc mừng tớ, cùng ăn một bữa cơm, cậu cũng đến nhé? Đưa cả em gái cậu đi nữa, tớ phải tỏ lòng cảm ơn cậu.”

“Hả? Cảm ơn gì cơ?” Hồng Tiểu Phúc nghe xong mà sững người. Lúc đó cậu có làm gì đâu, sao lại tỏ lòng cảm ơn? Cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần, không cần, cậu xem xem cậu khách sáo chưa kìa, lúc đó tớ có làm gì đâu, không cần phải vậy!”

“Ồ…” Tô Oánh “ồ” một tiếng thật dài, sau đó gắt lên với Triệu Minh ở phía trước, “Triệu Minh, tối nay tôi mượn Tiểu Phúc dùng một tí, cậu tự chơi game, đừng để cậu ấy cày thay nữa, nếu không tôi đánh cậu đấy!”

Triệu Minh: “…”

M* kiếp tôi đã trêu vào ai đã chọc vào ai, tại sao đòi đánh tôi?


“Hai người làm gì thế? Đi hẹn hò à?” Triệu Minh quay đầu lại, trước hết nhìn Tô Oánh, sau đó nhìn Hồng Tiểu Phúc…

Rồi kết luận, “Trông đâu giống lắm nhỉ, có vụ gì phải không?”

“Thì tôi thức tỉnh rồi còn gì? Phải chúc mừng tí chứ”, chuyện này cũng không phải chuyện gì không thể nói ra, Tô Oánh đành giải thích với Triệu Minh một câu, “Khi ấy Tiểu Phúc hô một câu năng lực chiến đấu cấp chín giúp tôi hết căng thẳng, tôi mới thức tỉnh được, phải cảm ơn cậu ấy một chút, cho nên quyết định năm giờ tối nay ăn ở khách sạn Thẩm Thành, cậu cho tôi tí thể diện chứ?”

“Cho chứ, nhất định phải cho rồi!” Triệu Minh vừa nghe đã vui mừng, “Ai dám không cho lớp trưởng Tô của chúng ta thể diện chứ?”

Sau đó cậu ta nằm bò lên bàn của Hồng Tiểu Phúc, cười hì hì, “Tiểu Phúc, không hổ là linh vật may mắn, lớp trưởng thức tỉnh cậu cũng có phần công lao. Hầy, tối nay dẫn thêm cả tôi nhé? Kể ra thì khách sạn Thẩm Thành do nhà tôi mở, mọi người đến tôi bao được!”

Hồng Tiểu Phúc: “…”

Quả nhiên là nhà có mỏ!

“Khách sạn Thẩm Thành do nhà cậu mở à?” Tô Oánh nghe xong cũng sững sờ, “Sao trùng hợp thế?”

“Tất nhiên rồi”, Triệu Minh không ngừng gật đầu, “Ba tôi nói rồi, tôi phải cố gắng mà thức tỉnh, nếu như không thức tỉnh, sau này chỉ có thể về nhà thừa kế hai công ty bất động sản, một công ty điện ảnh, ba khách sạn với năm cái tòa nhà Thịnh Phúc* của gia đình thôi. Chán như con gián ấy nhỉ? Cho nên dẫn tôi đi với nhé, tôi phải thỉnh giáo hai người xem làm thế nào mới thức tỉnh được.”

(*) Tòa nhà Thịnh Phúc: các tòa nhà do tập đoàn Thịnh Phúc xây dựng..

Tô Oánh: “…”

Ai có thể lôi thằng nhóc này ra ngoài đánh chết hộ tôi với?


Nhưng nếu đã ăn bữa cơm chúc mừng, không phải bạn trai bạn gái đưa nhau về ra mắt phụ huynh, nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì cần giấu giếm người khác nhỉ?

Tô Oánh lập tức nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc, “Tiểu Phúc không có vấn đề gì chứ?”

“Tớ không sao hết”, Hồng Tiểu Phúc tươi cười, “Dù gì cũng không phải tớ tiêu tiền, tối nay ăn tiệc đông người cũng được luôn!”

“Cứ quyết định thế nhé!” Triệu Minh sướng rơn, vừa cười vừa nói, “Tối nay nhớ đúng giờ nhé, tôi chuẩn bị cho hai người, yên tâm đi!”

Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì một học sinh lớp 12/15 đột nhiên thò đầu vào liếc một cái, sau đó lén lút lẻn vào như ăn trộm. Trước ánh mắt tò mò của cả lớp, cậu chàng đi tới trước mặt Tô Oánh, hai tay run run, lôi một mảnh giấy ra khỏi túi áo đặt lên bàn của Tô Oánh, “Anh Dương của chúng tôi cho cậu nè, xem đi, mau xem đi!”

Tô Oánh: “…”

“Cái gì đây?” Tô Oánh tò mò cầm lấy, chưa xem đã hỏi ngay, “Thư tình hả? Thư tình thì tôi không nhận đâu.”

“Không phải, không phải”, cậu học sinh kia quả quyết tránh xa Hồng Tiểu Phúc, cậu chàng cũng sợ quỳ lắm chứ, lí nhí bảo, “Chỉ là một mảnh giấy, cậu cứ xem sẽ biết ngay.”

Tô Oánh mở giấy ra xem, bỗng chốc cười, “Ôi chao, năm giờ tối, mời tôi ăn cơm ở khách sạn Thẩm Thành? Trùng hợp thế nhỉ?”

Cậu học sinh kia sững người, “Sao lại nói vậy?”

Tô Oánh tươi cười giơ mảnh giấy rồi nhìn Hồng Tiểu Phúc, “Tối nay tôi với Hồng Tiểu Phúc và cả Triệu Minh cũng định tới đó ăn cơm, cậu chắc chắn Trương Dương thực sự muốn đi à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.