Đọc truyện Âu Thần – Chương 1: Linh vật may mắn của lớp 12/6
Translator: Nguyetmai
3 giờ 40 phút chiều, thứ Tư ngày 14 tháng 3 năm 2019.
Lớp 12/16, trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành.
“Reng reng reng…”
Cùng với tiếng chuông tan học vang lên là tiếng thở phào dài thườn thượt của các học sinh sau một ngày học tập dài đằng đẵng.
Lịch học cả ngày cuối cùng cũng hết thúc, tiết tiếp theo là giờ tự học có thể thả lỏng thần kinh. Đám học sinh chịu đựng được đến lúc này thật không dễ dàng.
Đợi khi giáo viên ra khỏi phòng học, cả lớp bỗng chốc ồn ào hẳn lên.
“Mau xem hotsearch trên weibo đi, lại thêm một người thức tỉnh rồi, thức tỉnh khả năng bay lượn trong hệ công năng đấy, được công ty Meituan tuyển vào rồi, lương khởi điểm ba mươi nghìn tệ!”
“Thật hay đùa vậy? Đâu đâu?”
Một đám học sinh nhao nhao vây lại, Hồng Tiểu Phúc cũng tò mò ghé tới hóng chuyện.
Hồng Tiểu Phúc, mười tám tuổi, cô nhi.
Bề ngoài cậu thuộc loại ưa nhìn, da rất trắng, chiều cao một mét tám mươi hai, thuộc kiểu người đặt giữa đám đông cũng thu hút ánh mắt của người khác, hơn nữa cậu rất tốt tính, còn hơi ngơ ngơ đáng yêu, nhân duyên với bạn cùng lớp cũng khá khẩm.
Lúc này cậu nhìn vào màn hình điện thoại của bạn cùng lớp, trên đó là một chàng thanh niên chừng hai bảy hai tám tuổi đang giơ tay hình chữ V với ống kính, sau lưng anh chàng là biển hiệu cực lớn của Meituan, bên cạnh có nhân viên lễ tân nâng tấm bảng, trên bảng viết mấy chữ rất to “lương khởi điểm 30000 tệ”.
Nhìn hình ảnh này, thực ra Hồng Tiểu Phúc rất ngưỡng mộ.
Không nhớ rõ nổi bắt đầu từ lúc nào, thỉnh thoảng lại xuất hiện tin tức có người thức tỉnh, trở thành người có khả năng đặc biệt.
Ban đầu quốc gia khống chế nghiêm ngặt, tin tức trên mạng dường như vừa mới xuất hiện đã biến mất ngay.
Nhưng dần dần, khi người thức tỉnh càng lúc càng nhiều, quốc gia cũng dần dần nới lỏng mức độ quản lý, người dân bình thường cuối cùng cũng chính thức hiểu một chuyện rằng, thế giới này thay đổi rồi.
“Hầy, nếu như mình cũng thức tỉnh thì tốt rồi.” Quay về vị trí của mình, Hồng Tiểu Phúc khẽ thở dài.
Mấy năm nay, “thức tỉnh” chẳng khác nào trúng cử dưới thời phong kiến, giá trị bỗng chốc tăng mấy lần, cho dù chỉ là khả năng bay lượn trong hệ công năng cũng dễ dàng kiếm được công việc có mức lương khởi điểm ba mươi nghìn tệ.
Huống hồ là người thức tỉnh hệ nguyên tố và hệ cường hóa được quốc gia xem trọng. Không phải nói quá, số lượng người thức tỉnh của hai hệ này gần như đã trở thành một tiêu chí ngầm để đánh giá một cường quốc, trở thành một trong những tiêu chuẩn so sánh vũ lực của thế hệ quốc gia mới.
Cho nên các học sinh bây giờ điên cuồng hâm mộ người thức tỉnh, sức hút ấy có thể chèn ép được fan cứng của các minh tinh thời xưa.
“Tin mới đây! Tin mới đây!”
Hồng Tiểu Phúc đang nghĩ tới đây thì một người bạn cùng lớp đột nhiên xông vào, vừa vào cửa đã hét to: “Lớp trưởng Trương Dương của lớp 12/15 thức tỉnh rồi! Cậu ta thức tỉnh tố chất tổng hợp của hệ cường hóa! Đã được Đại học Thanh Hoa tuyển thẳng. Bây giờ cậu ta đang ký tên cho các bạn cùng lớp kìa, ai muốn xin chữ ký thì mau đi đi!”
“Ôi trời!”
“Thật hay đùa thế?!”
Vừa nghe thấy câu này, tất cả học sinh có mặt trong lớp bỗng chốc sôi lên!
Người thức tỉnh cường hóa, đây là dạng thức tỉnh nóng đến phỏng tay bây giờ đấy!
Bất kể là cường hóa về sức mạnh hay cường hóa về tốc độ, đều là dạng cường hóa được quốc gia vô cùng coi trọng! Nếu may mắn trở thành người thức tỉnh dạng cường hóa tố chất tổng hợp, phù hợp với chiến đấu nhất, chỉ cần thẩm tra lý lịch thân nhân không có vấn đề thì thậm chí có thể vào thẳng quân đội, trở thành sĩ quan cấp úy!
Rào rào rào, chưa đến nháy mắt mà học sinh lớp 12/16 đã chạy ra ngoài một nửa!
“Tiểu Phúc, cậu không định đi xin chữ ký à?” Bạn cùng bàn Tô Oánh nhìn Hồng Tiểu Phúc mà chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Tô Oánh là lớp trưởng của lớp 12/16, một cô gái xinh đẹp và hào phóng.
Điều kiện gia đình cô khá ưu tú, cô còn không mắc bệnh công chúa, rất tốt tính.
Ngày thường cô rất quan tâm Hồng Tiểu Phúc, không hề khinh bỉ vì cậu là cô nhi.
“Tớ không đi đâu”, Hồng Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn cô rồi mỉm cười, “Nghỉ ngơi một lát, tối về nhà còn phải làm việc, hề hề.”
Vì Hồng Tiểu Phúc là cô nhi nên trước kia nguồn kinh tế duy nhất là ba trăm tệ tiền trợ cấp xã hội được phát mỗi tháng. Sau khi lên lớp 12, lúc đầu, cậu thường ra ngoài tìm việc làm thêm theo giờ để kiếm chút tiền sinh hoạt vào mỗi buổi tối.
Nhưng quả thực lỡ quá nhiều thời gian mà tiền lương cũng không cao, cho nên một cậu ấm trong lớp tên Triệu Minh đã tìm cho cậu một công việc cày game thuê, luyện cấp tiện thể đánh phó bản trong trò chơi DNF đang khá nổi trong nước hiện nay.
Thực ra là Triệu Minh thấy cậu sống vất vả quá, dù gì cậu ta cũng có tiền, đỡ cho cậu phần nào.
Cậu ta không có thời gian chơi nên nhờ Hồng Tiểu Phúc chơi hộ, luyện cấp, đánh phó bản, kiếm trang bị, đôi bên cùng có lợi.
Tất nhiên tiền công cũng không thấp, mỗi ngày hai tài khoản tổng cộng bốn mươi tệ, tiền mua vật phẩm tính riêng, một tháng chi tiêu tiết kiệm về cơ bản đủ dùng rồi.
Không thể không nói rằng môi trường của trường Trung học Phổ thông Phực nghiệm Thẩm Thành khá tốt, bạn bè hòa đồng, về cơ bản không có chuyện đầu gấu trường học xuất hiện. Không chỉ như thế, bạn bè biết thân phận của Hồng Tiểu Phúc còn quan tâm cậu hơn.
“Hầy”, Tô Oánh nhìn Hồng Tiểu Phúc cười rạng rỡ như ánh mặt trời mà khẽ thở dài, người thì tốt, nhưng số hơi khổ, tội nghiệp.
Đám bạn cùng lớp đi nhanh mà về cũng nhanh.
Chưa được bao lâu, tiếng chuông báo tiết tự học vang lên, đám học sinh đi xin được chữ ký thì bừng bừng hứng khởi, không xin được chữ ký thì ủ rũ quay về.
Triệu Minh ngồi phía Hồng Tiểu Phúc hiển nhiên không xin được chữ ký, cậu ta than thở không ngừng: “Chậm chân rồi, chậm chân rồi, haizz!”
Thấy cậu ta không vui, Hồng Tiểu Phúc vội vàng chọc vào người cậu ta một cái, cười bảo: “Đừng ủ rũ, chỉ không xin được chữ ký thôi mà, cậu nhìn tớ này, còn gì không vui đâu?”
Triệu Minh ngoái đầu nhìn cậu rồi đột nhiên cười tươi như hoa nở: “Đúng rồi, cậu lạc quan như thế, tôi phải sầu khổ cái gì? Chỉ là một chữ ký thôi mà, có gì to tát đâu! Không nói nữa, tối nay tranh thủ kiếm vật phẩm nhé!”
Hồng Tiểu Phúc lập tức giơ ngón tay cái: “Chắc chắn rồi!”
Không thể không nói rằng, đây là nhận thức chung của lớp 12/16.
Hồng Tiểu Phúc cứ như linh vật may mắn trong lớp.
Có thảm thế thảm nữa thì cũng thảm bằng Hồng Tiểu Phúc không?
Người khác đau khổ đến mấy, không vui đến mấy, nghĩ tới cô nhi như Hồng Tiểu Phúc còn lạc quan yêu đời thì mình có lý do gì để không biết hài lòng?
“Các em.”
Giáo viên chủ nhiệm Lý Hoằng đeo kính, kẹp tập văn kiện dưới cánh tay, bước lên bục giảng.
Đợi khi cả lớp đã yên lặng, thầy Lý Hoằng mỉm cười nói, “Tin tốt đây, ban nãy các giáo viên có cuộc họp. Theo tinh thần của văn kiện thứ 20191014 mà Sở Giáo dục Thẩm Thành đề ra, các trường học lớn cần tập trung phát hiện các học sinh có thiên phú thức tỉnh hoặc đã thức tỉnh. Theo điều thứ ba của văn kiện này, bất kỳ học sinh nào chỉ cần thức tỉnh cần báo ngay cho sở, sở sẽ phái người tới kiểm tra, sau đó căn cứ theo thể chất mà gửi tới khoa Người thức tỉnh của Đại học Công nghiệp Thẩm Thành đào tạo chuyên sâu. Cũng có nghĩa là, một khi thức tỉnh, đồng nghĩa với việc được tuyển thẳng vào Đại học Công nghiệp Thẩm Thành thuộc đề án 985.”
Thầy nói đến đây rồi tiếp tục: “Tất nhiên, đây chỉ là đãi ngộ mức cơ sở, còn có thêm đãi ngộ khác nữa, mỗi một học sinh thức tỉnh thành công, trong thời gian học tập sẽ được trợ cấp ba nghìn tệ mỗi tháng.”
Sau cùng, Lý Hoằng nhìn vào dòng cuối cùng trong văn kiện: “Ngoài ra, ngày mai trường ta sẽ có thiết bị kiểm tra tư chất người thức tỉnh mà quốc gia mới phát triển để kiểm tra cho mọi người. Được rồi, mọi người tự học đi nhé.”
Thầy Lý nói xong, cả phòng học như nổ tung!
“Trời ạ, bây giờ đã ưu đãi đến mức này rồi à! Đại học Công nghiệp Thẩm Thành đó! Đề án 985 đó! Thức tỉnh rồi chẳng cần thi đại học đã được vào thẳng trường!”
“Quá đỉnh, đúng là một bước lên trời mà!”
“Ngày mai là kiểm tra tư chất rồi hả? Trời ạ, tôi còn chưa chuẩn bị gì mà!”
Tô Oánh chọt nhẹ vào cánh tay Hồng Tiểu Phúc, thì thầm: “Tiểu Phúc, nghe thấy chưa? Chỉ cần thức tỉnh, cậu sẽ không cần lo lắng chuyện sinh hoạt phí nữa, cố lên! Hy vọng ngày mai lúc kiểm tra thể chất của cậu có thể qua cửa!”
“Ừ, hy vọng thế”, Hồng Tiểu Phúc cười hềnh hệch gãi đầu, “Nhưng làm sao mà nói trước được thứ tư chất này, bây giờ tớ cũng mờ mịt lắm, chắc cũng chỉ dựa vào may mắn được thôi, đúng không?”
Nghe Hồng Tiểu Phúc nói vậy, Tô Oánh cũng gật đầu và thở dài theo: “Đúng vậy, haizz, cũng không biết tớ có cơ hội hay không.”
Hồng Tiểu Phúc vội vàng cổ vũ cô: “Chắc chắn có đó! Cậu vừa lương thiện thông minh lại xinh đẹp, nếu như tư chất của cậu mà không được thì người khác càng không có hy vọng gì, cố lên!”
Tô Oánh hít một hơi thật sâu: “Ừ, cùng nhau cố lên!”
Giờ tự học nhanh chóng trôi qua, Hồng Tiểu Phúc thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà.
Thế mà vừa đi đến cửa, thầy Lý Hoằng đã cười khà khà đứng dậy theo, vỗ vai Hồng Tiểu Phúc: “Về nhà hả? Nhớ về nhà cũng không được quên làm bài tập nhé. Đi thôi, đúng lúc tiện đường, thầy trò ta cùng nhau về.”
Hồng Tiểu Phúc cười hề hề gật đầu: “Vâng thầy Lý.”
Hai người ra khỏi tòa nhà dạy học.
Trước cổng trường thường lúc nào cũng có quầy đồ ăn vặt, đợi khi học sinh tan học sẽ bán ít mì lạnh chiên, bánh crepe, bánh rán hoa quả, vân vân. Lý Hoằng lôi ví ra mua ba chiếc bánh rán hoa quả, đưa cho Hồng Tiểu Phúc hai cái, “Buổi tối thời gian eo hẹp, em với em gái cũng không dễ dàng, đừng nấu cơm nữa, ăn tạm cái gì đi.”
Lý Hoằng biết chuyện buổi tối về nhà Hồng Tiểu Phúc phải cày game thay bạn.
Dù gì một học sinh phổ thông còn có thêm em gái thì kiểu gì cũng phải có nguồn thu nhập.
Ban đầu Lý Hoằng còn sợ vì chuyện này mà Hồng Tiểu Phúc làm lỡ việc học, nhưng sau này cũng thông suốt. Đối với Hồng Tiểu Phúc, có thể ăn no bụng mới là nhiệm vụ hàng đầu, việc học có quan trọng đến mấy thì phải sống được trước đã, đúng không?
Nghĩ thông suốt nên bình thường Lý Hoằng cũng có thể chăm sóc cho Hồng Tiểu Phúc. Nói thế nào cũng là giáo viên chủ nhiệm của Hồng Tiểu Phúc, đối với người không thân thích như Hồng Tiểu Phúc, thầy cũng tạm coi như là người thân rồi.
“Cảm ơn thầy”, đây cũng không phải lần đầu Lý Hoằng cho Hồng Tiểu Phúc đồ ăn, Hồng Tiểu Phúc cũng không nói gì nhiều, nhận lấy bánh rán cất vào cặp sách, cậu cười, “Lại làm thầy tốn kém rồi.”
“Không đến mức tốn kém đâu”, Lý Hoằng mỉm cười, vừa đi vừa nói. “Dù sao thì điều kiện của thầy cũng tốt hơn em nhiều, đợi sau này em có tiền đồ rồi thường xuyên về thăm thầy là được. À phải rồi, ngày mai kiểm tra tư chất, cũng không biết tư chất của em thế nào. Nếu như có thể thức tỉnh thì tốt, con đường phía sau sẽ bằng phẳng hơn nhiều, ít nhất không cần lo về sinh hoạt phí.”
“Vâng ạ”, Hồng Tiểu Phúc quẹt mũi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, “Thầy yên tâm đi, em làm được mà!”
Khi nói câu này, trong lòng Hồng Tiểu Phúc không ngừng cầu nguyện- Hy vọng có thể, hy vọng có thể thức tỉnh!
Nếu không thì tấm lòng mà thầy giáo và các bạn dành cho mình, cả đời này cũng không trả hết được!