Đọc truyện Âu Lạc Chi Nữ – Chương 34: Trở thành một kẻ ngốc!
Tôi đã gần như trải qua quãng thời gian một tháng đó, ngày xuất giá của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay…
Trong một tháng đó, có những lúc tôi từng cảm thấy thời gian thật dài đằng đẵng, thật vô vọng, bản thân tôi thật cô đơn trống trải… và cõi lòng tôi không lúc nào yên…
Những lúc nghĩ đến hắn, để tránh cõi lòng hoang mang, để trốn tránh cái cảm giác có một ngọn lửa cứ thiêu đốt lồng ngực từng chút một, tôi lại lao vào tập luyện.
Mỗi buổi sáng, tôi đều dậy rất sớm mà chạy bộ, leo núi. Buổi chiều tôi tập cưỡi ngựa, bắn cung, đến buổi tối lại tập luyện kiếm.
Mặc kệ Thúy Hương có đối xử với tôi như thế nào, có hằn học như thế nào, hay có những lúc chị ta tỏ rõ thái độ không nhiệt tình dạy tôi, tôi vẫn tự bản thân cố gắng, tự quan sát tỉ mỉ kĩ năng của chị ta…
Mấy ngày gần đây tôi đã không còn ở căn nhà gỗ giữa đồi núi, tôi đã chuyển về hoàng cung, lý do là để chuẩn bị cho ngày xuất giá cận kề.
Cũng có một điều tốt là tôi có thể thường xuyên đến thỉnh giáo mấy vị thị vệ của An Dương Vương, thời gian của tôi là để chạy lăng xăng tìm một trong bốn người họ xin chỉ bảo, tôi đã không muốn nhờ đến cô ả Thúy Hương khó chịu đó nữa…
Bốn người thị vệ của An Dương Vương thì ra mỗi người giỏi một biệt tài, người tinh thông bắn cung, người biệt tài cưỡi, huấn luyện ngựa, người có thiên phú về kiếm thuật, người lại có khả năng về các môn quyền cước… thế nhưng họ lại bảo rằng, ở Âu Lạc này, người có thể tinh thông vượt trội tất cả các loại võ công, lại có đủ cả trí dũng, chỉ có mình hắn mà thôi, bốn người họ dù là thi đấu kĩ năng giỏi nhất của mình cũng không thể thắng hắn…
Có lẽ như vậy hắn mới có thể coi như bảo vật trấn quốc của An Dương Vương, thậm chí An Dương Vương cũng cho rằng hắn là do thần linh ban tặng ngài…
Nhưng họ cũng khen tôi chăm chỉ, lại cũng có khả năng tiến bộ hơn người, họ nói khi tập luyện, trông tôi rất tập trung, chỉ cần dạy một lần, tôi liền cố gắng học theo nhanh chóng, họ cũng tán dương tôi chỉ tập luyện một tháng mà như người khác tập luyện nửa năm…
Sở dĩ tôi đã tập trung cố gắng đến vậy, là để lấp đầy thời gian của mình… Tập từ sáng sớm đến tối muộn, nhảy lên giường là muốn ngủ luôn, như vậy suy nghĩ sẽ ít hơn…
Cũng không phải là tôi muốn tránh việc nghĩ đến hắn, mà là tôi sợ mình có thể còn hoang mang do dự, tôi muốn mình chỉ có một quyết tâm mà thôi…
Tôi muốn gặp lại hắn, dù chỉ một lần…
Tôi muốn học cưỡi ngựa thông thạo để còn cơ hội đi tìm hắn, học các loại kĩ năng bảo vệ mình cần thiết để vượt đường xa… tôi muốn nhìn thấy hắn …
Dù không biết rõ sẽ nói gì, sẽ hỏi gì hắn, sẽ còn hi vọng hay trông đợi gì… nhưng tôi đơn thuần muốn gặp lại hắn…
Thời gian của tôi tưởng như dài, vậy mà đến lúc này tôi lại sợ nó trôi quá nhanh, cái ngày ấy sắp đến, mà tôi còn chưa biết mình sẽ ra sao…
Tôi cảm thấy, nếu như không thể kịp nhìn thấy hắn một lần nữa, liệu sau này bản thân mình có hối hận…
…
…
Đến bây giờ là còn năm ngày so với ngày hẹn của sứ giả.
Buổi sáng hôm nay thức dậy, tôi nhìn vào mình trong tấm gương lớn…
Một tháng qua, dường như trông tôi đã khỏe mạnh, linh hoạt hơn trước rất nhiều, da dẻ cũng hồng hào căng mọng hơn… gần đây tôi còn chú ý đến dinh dưỡng và chăm sóc ngoại hình…
Tôi vẫn yêu thích kiểu tóc buộc cao trẻ trung và nghịch ngợm…
Tôi cũng thích những kiểu tóc không quá rườm rà nhưng lại nữ tính…
Tôi quyết định, ngay hôm nay sẽ đi tìm hắn.
Dẫu sao tôi cũng phải xin phép An Dương Vương một câu, vì có chút ngại ngùng, tôi sẽ nói là mình xin ra ngoại thành thăm thú một số ngày, ngắm kĩ cảnh non nước trước khi xuất giá, mặt khác tôi ngầm hỏi thăm tin tức từ chỗ những người nhà hắn, tôi cũng phải cầu xin thêm sự giúp đỡ từ vị thị vệ nhiệt tình tốt bụng nhất của An Dương Vương, anh ta rất hào hứng và nói sẽ giữ bí mật cho tôi…
Tôi cũng đã biết nơi ở hiện tại của hắn… Theo miêu tả của người thị vệ thì đi chếch về hướng cửa biển đông nam khoảng năm mươi năm dặm, có lẽ là vùng Thái Bình- Nam Định ngày nay. Nghe nói hắn đang ở đó nghiên cứu, giúp dân chúng xây dựng đê ngăn lũ…
Tôi đã chuẩn bị xong hành lý, từ nơi này đi ngựa, cộng với nghỉ ngơi và hỏi đường có lẽ mất đến hơn một ngày đường…
…
…
Lúc tôi xin cầu kiến An Dương Vương, ông cũng đang họp bàn với các cận thần khác, tôi cũng phải đợi ông một lúc khá lâu trong mật thất.
Khi ông bước vào và nhìn thấy tôi, ông vẫn mỉm cười vui vẻ như ngày thường. Mấy ngày hôm nay lại cận kề ngày xuất giá, ông đối đãi với tôi càng tốt hơn, cũng nói rằng tôi có yêu cầu gì ông sẽ đáp ứng, cho nên khi tôi trình bày việc muốn đi thăm thú, ông cũng chập thuận và chỉ dặn dò tôi phải cố giữ bí mật thân phận, vì trước đây tôi từng sắm vai thần nữ, còn trước mặt sứ giả lại là công chúa…
Ông mời tôi ngồi lại uống trà trò chuyện một lúc, tôi cũng không tiện từ chối. Sau một hồi nhắc nhở lại cho tôi những lịch trình, công việc phải làm trong thời gian tới, ông cũng tự yên lặng một hồi lâu…
Những việc cần nói có lẽ cũng đã nói…
Tôi vừa định cáo từ thì thấy ông quay sang phía tôi, ánh mắt đa cảm xúc, giọng điệu có chút luyến tiếc xen lẫn hàm ơn:
– Minh Hà, dù có nói bao nhiêu lần, thì ta vẫn mang ơn con, Mị Châu vẫn mang ơn con, đất nước này vẫn mang ơn con…
– Phụ vương, chuyện đó không cần bận tâm nữa… – Sau một thoáng bối rối tôi cũng mỉm cười trả lời ông.
Tại sao lúc này tôi lại bối rối, vì lòng tôi đã nảy sinh sẵn một tia do dự rồi, không hiểu sao tôi cứ mơ hồ hi vọng…
Phải, nếu như tôi đi tìm hắn…
Đó là lý do khiến cho tôi bắt đầu do dự sao?
Tôi không muốn tiếp tục ở lại, sợ ánh mắt bối rối của tôi sẽ biểu lộ ra khiến ông nghi vấn, dù sao tôi cũng không muốn nói ra, bởi tất cả vẫn rất mơ hồ, có thể chỉ là ảo tưởng vô vọng trong tôi…
Thế nhưng khi tôi một lần nữa định đứng lên nói lời tạm biệt, ông lại mở lời sau một tiếng thở dài:
– Minh Hà, chuyện của Cao Lỗ và con, ban đầu ta đã có ý tác hợp… nhưng xem ra có lẽ ta đã cố chấp hay theo cảm tính quá nhiều, các người… có lẽ là oan gia không thể nào tác hợp được chăng, phải chăng dù có theo giấc mơ tiên tri, các người cùng kết hợp nhận nghĩa vụ, thì cũng không phải là cạnh bên nhau, mà là mỗi người một vị trí, một nhiệm vụ,… Ta thấy trước đây hắn cũng có một số biểu hiện quan tâm đến con, nhưng mà… dường như đã có chuyện xảy ra phải không?
Khi ông nhắc đến hắn, lại với ý tứ chưa rõ ràng như vậy, chợt lại làm lòng tôi rối bời. Tôi không biết nói gì, chỉ nhìn ông, sau rồi ông cũng bình tĩnh mà kể lại:
– Trước khi hắn đi xuống phía Nam thị sát, ta đã hỏi hắn thực sự quyết định như vậy sao, lúc đó hắn chỉ gật đầu mà nói rằng, có lẽ là hắn đã nhầm, có lẽ hắn đã hồ đồ…
– Đã nhầm… đã hồ đồ…? – Đôi mắt tôi mở to, đôi môi vô thức nhắc lại câu nói của ông.
Lúc này trong lòng tôi tự dưng có cái cảm giác rất chơi vơi lẫn sợ hãi… Hắn đã nói những lời như thế mà rời đi…
Là do tôi đã từ chối hắn sao? Hay là hắn thực sự nghĩ đó là cảm xúc nhất thời, giống như những gì mà Thúy Hương vẫn nói.
– Cho nên…- An Dương Vương tiếp lời – Bây giờ ta lại thấy rằng, các người vốn không có hi vọng, ta cũng đã làm hết sức nhưng dù là chuyện tình cảm hay duyên phận của các người có lẽ đều không thể có, bản thân ta vốn rất mong hắn tìm được hạnh phúc, nhất là nếu một ngày Mị Châu phải đi cầu thân, hắn sẽ không quá phẫn uất… Nhưng bây giờ, con lại đồng ý thay Mị Châu cầu thân, nhận sứ mệnh và hi vọng của ta, cho nên, ta cũng đã nảy sinh ý nghĩ là… hay tác hợp lại cho hắn và Mị Châu, dù sao hắn cũng yêu mến Mị Châu mười mấy năm, chỉ có điều không dám bày tỏ. Còn Mị Châu, để nó cũng yên phận, chín chắn hơn, bỏ cái ý định hàm hồ tìm kẻ trong mộng nào đó, con lấy danh phận của Mị Châu xuất giá, còn Mị Châu từ nay sẽ sống ẩn dật, ta vẫn có thể gần gũi, vẫn có thể nhìn thấy nó… như vậy, con thấy có được không?
Gả Mị Châu cho hắn? Ông nói muốn tác hợp cho họ ư?
Đúng vậy, nghe rất hợp lý, nhưng mà… nếu như ông hỏi tôi như vậy?
Cõi lòng tôi bây giờ đã rối rắm lắm rồi, chuyện này dù có phải là ý định ông muốn bàn với tôi hay đã là quyết định của ông, liệu tôi có thể trả lời ông quan điểm của mình sao?
Có lẽ, ông cũng không hiểu được lòng tôi lúc này, dù câu hỏi đó có thể chỉ là vô tình chạm đến…
Chính tôi cũng không hiểu được mình cơ mà…
– Phụ vương, con… không biết! Con phải đi đây…!
Tôi vội vã, hấp tấp cáo từ ông, không đợi ông nói thêm đã chạy ra ngoài.
Tôi muốn gặp hắn, bất luận thế nào, tôi lúc này chỉ muốn gặp hắn, tôi phải hỏi hắn cho rõ…
Đúng, tôi đã quyết định đi gặp hắn rồi, chuyện vừa nãy An Dương Vương nói, dù có khiến lòng tôi thêm một phần hoang mang, một phần lo sợ… tôi vẫn phải gặp hắn.
Tôi muốn xác nhận lại, liệu hắn có thực sự thích tôi, hay đó có phải chỉ là cảm giác nhất thời, cảm xúc bị chi phối do bị thách thức, hoặc là đơn thuần chỉ là muốn khuất phục kẻ ngang bướng như tôi…
Tôi muốn gặp hắn, càng nghĩ đến chuyện của An Dương Vương nói, tôi càng muốn gặp hắn hơn…
…
Tôi phi ngựa đi, chỉ biết đi và đi, ngoài hỏi đường ra không bận tâm đến bất cứ việc gì, quang cảnh trên con đường ra sao, tôi dường như cũng không biết, cùng lắm chỉ thấy cảnh vật cứ vùn vụt lướt qua, cùng với những tiếng gió bên tai…
Đi xa khỏi kinh thành, tôi cũng không cần đội chiếc mũ rộng vành để che bớt khuôn mặt nữa, có lẽ đến nơi xa kinh thành này, họ cũng không biết đến mặt mũi của người từng sắm vai Kim Quy chi nữ…
Theo xuống vùng hạ lưu sông Ninh Cơ (Lạch Giang), phía gần ra cửa biển, tôi hỏi thăm người dân nơi đây, họ cho biết khoảng một tháng trước có vị Lạc tướng của triều đình xuống đây vừa giúp nhân dân khai khẩn đất hoang trồng trọt, lại giúp dân xây dựng đê điều, truyền bá cách làm nông cụ, vũ khí, cách làm gốm…
Vị tướng đó đang nghỉ ở tư gia của một vị già làng…
Hỏi được tin tức của hắn rồi, tôi vừa vui mừng vì mình đã đi đúng hướng, lại vừa thấy nôn nóng hồi hộp.
Tôi tìm một quán bên đường, gửi con ngựa lại chỗ họ, nghỉ ngơi một chút, tranh thủ sửa soạn, chỉnh trang lại dáng vẻ bên ngoài.
Tôi không hiểu rõ tại sao mình lại có tâm trạng này…
Tôi không muốn xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng mệt mỏi do đã vượt một chặng đường xa, tóc tai cũng rối bời, quần áo cũng lấm bụi…
Tôi muốn sửa soạn lại…
Ngượng thật đấy, tại sao tôi lại có cái suy nghĩ muốn mình trông xinh đẹp hơn một chút khi đến tìm hắn… chẳng nhẽ, tôi đã thực sự quan tâm đến hắn, còn đến mức đã thích hắn sao? …
Tôi từng muốn chối bỏ, nhưng mà, thời gian qua không phải là tôi không nghĩ tới…
Có thể… sự sốt sắng và hi vọng trong lòng tôi… là bởi vì…
Thấy tôi ngắm vuốt khá lâu trước cái gương của bà chủ quán, bà cũng bước vào mỉm cười mà trêu chọc:
– Chà cô gái này, ắt là đi tìm người yêu rồi, tuổi trẻ thật là…
– Không phải đâu bà! – Tôi lắc đầu chối, nhưng tấm gương vẫn như tố cáo gương mặt đang ửng hồng lên của tôi .
Bà chủ quán chỉ cười tủm tỉm thích thú, sau đó còn mời tôi uống trà nước miễn phí, nhưng tôi còn có lòng dạ nào mà đợi được, chỉ muốn tìm đến chỗ hắn ngay…
Tôi đã trút bỏ bộ quần áo giống như nam phục vốn để thuận tiện cho việc cưỡi ngựa đường xa, khoác lên mình một cái áo yếm hồng phấn, áo ngoài yểu điệu màu xanh nhạt, chiếc váy dài màu biếc của biển, gấu váy có thêu hoa đơn giản nhưng vẫn tinh tế, xõa xuống mái tóc dài, điểm lên đó một chiếc kẹp con bướm bằng bạc. Có vẻ mái tóc với chiếc kẹp này rất hợp với gương mặt đã trở nên bầu bĩnh hồng hào hơn của tôi…
Khi tôi vui vẻ bước trên con đường làng lớn dẫn đến nhà già làng, thỉnh thoảng lại có một vài chàng trai quê ngẩn ngơ ngước theo nhìn… Tôi cảm thấy trong lòng càng thích thú tự tin, còn mỉm cười với họ. Một chàng trai ngờ nghệch đã đánh rơi cái cuốc xuống chân… a, tôi thật tội lỗi…
…
…
Đoạn đường đến nhà già làng có đi qua một cái chợ. Người dân ở đây đem hàng đến trao đổi, buôn bán khá đông đúc, tập nập. Tôi tuy có vội vàng nhưng cũng lướt mắt ngó nghiêng một chút. Có một điều phiền toái là một chị bán vải dệt bên đường cứ nhất quyết kéo tôi vào xem hàng.
– Chị ơi, em đang có việc, em không mua đâu!
Tôi xua tay từ chối, vậy mà chị ta vẫn nhiệt tình mời mọc.
– Em gái, trông em vừa trẻ trung vừa xinh xắn thế này, có lẽ nào lại không thích may quần áo đẹp chứ!
– Nhưng em…
Tôi đang cố thoát khỏi sự mời hàng quá nhiệt tình của chị ta, chợt thấy bên tai rầm rập tiếng vó ngựa từ đằng xa lao tới, sau đó là mấy tiếng hô lớn:
– Khẩn cấp! Mọi người mau tránh ra!
Mọi người nhốn nháo vội dẹp sang hai bên tránh đường cho ngựa đi. Đám người ngựa nhanh chóng, vô cùng khẩn trương lao qua chỗ tôi.
Khoảng khắc tôi quay đầu lại, vẫn còn đủ kịp để nhìn thấy…
Người cưỡi ngựa đi đầu, thân hình rắn chắc cao lớn, gương mặt tuấn tú cương nghị nhưng có phần hiện rõ biểu cảm đang vô cùng cấp bách, đôi mày rậm nhíu lại, đôi mắt sáng quắc lại chứa đầy một nỗi âu lo… Hắn rất gấp gáp, rất vội vàng, dường như đôi mắt chỉ chăm chăm hướng về phía trước mà thúc ngựa đi…
Trong vòng tay của hắn, còn có một cô gái đang dựa đầu vào ngực hắn, gương mặt yêu kiều nhợt nhạt, đôi mắt khép hờ, mái tóc vốn đen nhánh, tựa như dòng suối mềm mại lại đang xõa sượi, nhưng vẫn diễm lệ động lòng người …
Đó là hắn, còn cô gái kia… không phải là công chúa sao?
Khoảng khắc đó trái tim tôi như lặng đi…
Tại sao họ lại cùng ở đây? Hắn và công chúa? Không phải hắn đi thị sát, còn công chúa vẫn sống ở biệt cung đó sao?
Đoàn người ngựa đã khuất bóng, tôi vẫn còn ngẩn ngơ, ánh mắt đờ đẫn hỗn loạn…
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc lẫn lo ngại, những lời của An Dương Vương mồn một trong đầu.
“… hay tác hợp lại cho hắn và Mị Châu, dù sao hắn cũng yêu mến Mị Châu mười mấy năm, chỉ có điều không dám bày tỏ…”
Họ ở cùng một chỗ sao?
Tôi không biết, bây giờ tôi đang khó chịu lắm, đang có cái gì xâu xé lòng tôi, đến cả hít thở dường như cũng không còn dễ dàng…
Thế nhưng trong tôi bỗng trỗi dậy mạnh mẽ cái cảm giác không cam tâm, vẫn có chút mơ hồ hi vọng mong manh…
Chỉ là tôi muốn nghe câu trả lời, không phải vì tôi muốn gặp hắn nên mới đến đây sao?
Chân tôi vẫn bước đến nơi tôi định đến…
Trước cổng nhà già làng lúc này, những binh sĩ đứng canh đầy, họ ngăn không cho tôi vào.
Tôi lấy lại chút ít bình tĩnh, giọng điệu nhờ vả họ:
– Vị quân nhân này, anh có thể làm ơn cho tôi vào gặp tướng quân của các anh được không?
– Không được! – Anh ta xua tay, gương mặt đầy nghiêm trọng – Về đi, ngày nào cũng bao cô gái đòi đến gặp tướng quân, hết mang hoa trái lại mang rượu, đồ ăn đến làm phiền, tướng quân không có thời giờ để tiếp!
– Không, tôi không phải có ý đó, tôi … chỉ là có việc rất quan trọng mới đến đây…
– Việc quan trọng gì cũng không được, tướng quân đã căn dặn bất cứ ai không có trọng trách cũng không được làm phiền, mà lúc này tình hình lại đang khẩn cấp, về đi! – Anh ta vẫn một mực cộc lốc đuổi tôi về.
– Khẩn cấp? Có chuyện gì sao?
– Không liên quan đến nhà cô, công chúa đang bị thương, tướng quân đang sốt ruột lo lắng, làm gì có thời gian quan tâm đến mấy người rỗi việc các ngươi!
Công chúa… bị thương sao? Thì ra đó là lý do họ vội vàng đến vậy, nhưng tôi đã đến đây rồi, cũng có thể đợi được… hắn không muốn bị ai làm phiền, nhưng còn tôi, liệu hắn cũng không muốn gặp sao?
– Xin hãy giúp tôi một câu! – Tôi hết lời xuống giọng nhờ vả, gương mặt đầy thành khẩn – Anh có thể nói với tướng quân tôi tên là Minh Hà được không? Tôi có thể đợi được…
– Cô nghĩ mình là ai chứ? – Anh ta thô bạo vung tay.
Tôi vẫn giữ được kiên nhẫn, vội tháo chiếc kẹp tóc bằng bạc xuống dúi vào tay anh ta.
– Xin anh đấy, tôi đã từ kinh thành đi hơn một ngày đường đến đây, anh chỉ cần báo với tướng quân một câu tên tôi, nói rằng tôi có thể đợi lúc tình hình của công chúa ổn hơn, nếu được tôi sẽ hậu tạ anh thêm!
Anh ta nhìn cái kẹp tóc bằng bạc, ánh mắt trong khoảnh khắc sáng lên mà nói:
– Được, đợi đây một lát đi!
Tôi sốt ruột đi đi lại lại trước cổng nhà với rất nhiều tâm trạng.
Công chúa với hắn ở cùng một chỗ…
Công chúa bị thương, hắn sốt sắng lo lắng như vậy, còn nói không ai được đến quấy nhiễu…
Nhưng nếu tôi đến thì sao? Hắn thực sự cũng không cần nhìn thấy tôi?
Trong lòng tôi vừa nặng nề, vừa như có lửa đốt.
Đợi một hồi, cuối cùng người lính gác kia cũng đi ra. Tôi đang hồi hộp, chạy đến phía trước anh ta trước thì ngờ đâu được anh ta đáp lại bằng thái độ vô cùng bực mình, giọng điệu vô cùng cục cằn:
– Cút đi! Tại cô mà ta cũng bị tướng quân quở trách, ngài còn thiếu chút là nổi trận lôi đình! Muốn gặp ngài ư? Đừng có mơ, ngài không muốn gặp cô!
Lúc này hai con ngươi trong mắt tôi đầy hỗn loạn, một tấn muối mặn chát như chờ để xát vào lòng, tôi hoang mang, vẫn như còn cố bám trụ lấy sợi dây hi vọng mong manh mà hỏi:
– Anh đã thực sự vào báo với hắn sao? Anh đã nói tôi là Minh Hà đến gặp mà hắn cũng không bận tâm sao?
– Con ranh phiền toái này! – Anh ta chẳng cần giữ kiên nhẫn lịch sự mà đẩy tôi ra ngoài cổng – Có biết ta chỉ cần dài dòng thêm một lời sẽ bị xử tội ngay không? Cái gì mà Minh Hà, tướng quân không muốn gặp là không muốn gặp, ngươi không nghe rõ sao?
– Không đâu… – Mắt tôi rưng rưng, đôi môi lại cố cười cợt như không muốn tin vào chuyện trước mắt – Anh nhất định đã không nói tên tôi phải không? Anh lừa tôi phải không? Để tôi vào, tôi phải gặp hắn!
Tôi không thèm bận tâm đến chuyện gì, lúc này chỉ muốn lao vào bên trong, nhưng ngay sau đó bị tên lính đó cùng với một tên lính khác lập tức lôi ra ngoài, thô bạo dúi ngã xuống đất. Tên lính kia thì quát to:
– Ngươi muốn chết sao con ranh này! Tướng quân đã nói là không muốn gặp ngươi, ngươi nghe không rõ sao? Tướng quân còn bận lo cho công chúa, đến cơm còn chưa muốn dùng, ngươi không muốn chết thì mau xéo đi!
…
…
Sau lúc đó, tôi vừa cười lại vừa khóc, khóc vì tội nghiệp cho bản thân mình đã nhầm tưởng, hi vọng mơ hồ, cười vì mình như một con ngốc thảm hại đã tìm đến đây…
Mặc kệ những ánh mắt của người người đang nhìn, tôi đứng dậy xoay lưng bước đi, nụ cười vẫn trên môi, nhưng nước mắt chua xót thì cứ rơi lã chã…
Hắn nhầm, tôi cũng nhầm…
Nhưng hắn tỉnh táo sớm hơn chăng…
Trong lòng hắn trước sau vẫn chỉ có hình bóng mang theo mười mấy năm, đó là công chúa kiều diễm, công chúa hoàn mỹ…
Còn tôi là gì chứ?
Là một con ranh tính tình không ra đâu, ương ngạnh, vô duyên, vô tích sự, vô tình chọc vào hắn, khích bác lòng tự kiêu của hắn, cho nên mới nhất thời khiến hắn bận tâm, khiến hắn tìm mọi cách để khuất phục…
Giờ thì hắn thắng rồi! Tôi đến tìm hắn, còn sửa soạn, còn hồi hộp hân hoan như một con ngốc… nhưng hắn chỉ nói một câu cộc lốc là không muốn gặp…
Hắn còn bận tâm đến công chúa, mà nếu công chúa không bị thương, chắc gì hắn đã gặp tôi, nếu có thì hắn sẽ đến mà giễu cợt tôi…
Ngươi thua hoàn toàn rồi…
Ngươi chỉ có thể trở về mà làm thế thân cho công chúa thôi…
Lời nói của An Dương Vương không hẳn là không có lý, biết đâu đó chính là ý nguyện của hắn.
Trời đã về chiều tối, tôi lê bước qua con phố chợ, nước mắt đã ngừng rơi, tôi đi như một kẻ thất thần…
Người dân đã dọn hàng, gánh hàng về gần hết, chỉ còn thưa thớt một số hàng quán đang rục rịch thu hàng…
Họ ai cũng có công việc của mình, họ cũng không thể để ý đến tôi.
Đúng vậy, họ ai cũng có việc làm, ai cũng có lý do để tồn tại…
Còn tôi tại sao lại tìm đến đây? Thật nực cười…
Trong lúc vô hồn bước đi, dường như tôi đã va phải một ai đó. Tôi không còn đủ sức quan tâm, định bước đi tiếp, bước được hai bước đã bị kéo lại.
Tôi ngước đôi mắt thơ thẩn dửng dưng mà nhìn.
– Va vào người khác không biết xin lỗi sao?
Hai tên đàn ông, một béo một gầy, mặt mũi, dáng vẻ trông gian trá, phàm phu tục tử như bọn vô lại, đến quần áo cũng không chỉnh tề, và đặc biệt là ánh mắt đầy khiếm nhã khi chúng nhìn tôi dò xét một hồi.
– Thì ra là một cô em còn trẻ đến vậy! Cũng có thể bỏ qua, đi uống rượu với bọn này không? – Một tên cất giọng dụ dỗ, còn vuốt tay qua mặt tôi.
– Rượu? – Môi tôi lẩm bẩm.
– Đúng, gần đây có môt quán rượu rất ngon, bọn anh sẽ chiều em tận tình, hí hí… – Tên mập kia cũng cất giọng đểu cáng, còn vòng tay qua người tôi.
– Chiều tôi? – Tôi bật cười nhạt nhẽo, lúc đó đầu óc gần như trống rỗng– Các người thật lòng với tôi sao?
– Thật lòng! Thật lòng!
– Được! Các người đã nói là thật lòng với ta… ta hỏi các người, ta và công chúa, các người thích ai hơn?
Bọn chúng bỗng ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nhau.
– Ta nói cho các người biết…- Tôi vẫn tiếp tục cười – Chắc chắn là các người thích công chúa hơn, vì công chúa đẹp hơn, công chúa cái gì cũng tốt hơn, các người như vậy, không có tư cách mời ta uống rượu!
Tôi nói rồi hờ hững bước đi, nhưng tên vô lại dáng người mảnh khảnh đã nhanh lẹ túm lấy cánh tay:
– Cô em này…! – Hắn đảo mắt qua tên kia, giọng nói ngọt xớt – Cô em có chuyện buồn gì sao? Hai chúng ta sẽ đi uống rượu cùng em, chúng ta thích em hơn công chúa, được chứ?
– Đúng vậy! – Tên mập kia có vẻ cũng không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu lia lịa.
….
….
Vừa bước vào cửa quán rượu vào lúc sẩm tối này, đã thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra, bên trong đông đúc đủ hạng người…
Có vẻ như đây đồng thời cũng là một quán trọ và là một quán ăn, chỉ có điều quan sát thì thấy khách ngồi trong quán này toàn chủ yếu là khách uống rượu…
Mùi rượu chỉ làm đầu óc tôi mơ hồ hơn…
Chúng kéo tôi vào một cái bàn ở giữa, mỗi tên ngồi một bên, chúng gọi khá nhiều rượu và đồ nhắm… Lúc đầu chúng còn thi nhau đòi rót rượu cho tôi, lúc sau thấy tôi tự lấy bình rượu mà uống như nước lã, chúng cũng thấy hơi kinh hoàng.
Thật ra dù không say, đầu óc tôi cũng đã không còn tỉnh táo là mấy nữa…
Tôi không biết đã trôi qua bao nhiêu chén, chỉ biết mắt tôi bây giờ đã hoàn toàn hoa lên, cả người nặng trĩu muốn gục xuống…
Trong lúc mơ màng, tôi dường như cảm nhận được tiếng cười đê tiện đắc ý của hai tên vô lại này, chúng sau khi đã thấy tôi say, dìu tôi ra khỏi quán rượu.
Sau đó tôi như không còn biết gì nữa…