Đọc truyện Âu Lạc Chi Nữ – Chương 3: Mị Châu công chúa
Nàng vẫn đối đãi với tôi bằng thái độ hết mực cung kính:
– Người là con gái Kim Quy thần, đã giúp phụ vương xây thành, còn ban cho móng vuốt làm nỏ thần, khi ấy tiện thiếp chưa ra đời, chưa được diện kiến ngài, nay lại có dịp gặp gỡ con gái của ngài, không biết nữ thần có hài lòng với sự thờ phụng của dân chúng Âu Lạc?
– Hài lòng, hài lòng… – Tôi cười, cố cười chân thật nhất – Các người thờ phụng cha con ta thật tốt quá, làm cả tế lễ quá ư là linh thiêng, xa xỉ và đã cực kì đề cao vai trò của tế lễ và thần thánh, đến việc ngắt buổi lễ một chút cũng làm ầm lên, làm sao ta không hài lòng được!
Những lời nói đầy hàm ý của tôi làm công chúa có phần ngạc nhiên, không hiểu gì. Thật ra đúng là tôi đang cố ý chọc vào tên Cao Lỗ kia. Có chết cũng phải gặt hái lại được cái gì.
– Người thật sự hài lòng, thật là tốt quá ! – Gương mặt công chúa lộ rõ vẻ vui mừng, rõ ràng là đến công chúa còn hết mực sùng bái thần linh.
Khoan, lát nãy công chúa có nhắc đến chuyện thần Kim Quy giúp xây thành và ban móng vuốt làm nỏ, chẳng nhẽ chuyện đó là sự thật, không phải hư cấu? Quả thật tôi bắt đầu mông lung về những gì mình nghĩ, biết đâu thời này có thần thánh thật, biết đâu Trọng Thủy cũng yêu Mị Châu, đến tôi còn không ngờ được mình lại còn xuyên không về đây.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, tôi cũng hơi tò mò muốn biết câu trả lời.
Đang suy nghĩ thì tôi chợt thấy công chúa đi về phía Cao Lỗ, ngước nhìn lên, ánh mắt thân thiện:
– Cao Lỗ, phụ vương bảo chàng lát nữa xong việc thì đến gặp người.
“Xong việc” – tôi đoán đó là việc gì rồi, thanh toán tôi êm gọn. Không được rồi, tôi phải bình tĩnh kiếm cách chuồn.
Ô, nhưng nhìn kìa, tên Cao Lỗ đang có những biểu cảm lạ, lúc này hắn đang mặt đối mặt với công chúa, ánh mắt nhìn công chúa có nét si mê. Đó có lẽ không phải đơn thuần là sự ngỡ ngàng trước sắc đẹp của nàng, dường như đầy nhu tình. Khác hẳn với một loạt biểu cảm tôi trông thấy từ hắn vừa nãy, dường như hắn đang ngập ngừng, có chút ngại ngùng như một tên con trai đang tuổi yêu đứng trước người con gái mình thích.
A, hắn thích công chúa sao? Có thể nào không ?
Thấy vậy tôi chợt có chút suy nghĩ đắc ý, bèn lên tiếng:
– Công chúa, nàng đã có người yêu chưa?
Chợt công chúa ngạc nhiên, còn tên Cao Lỗ cũng giật mình, thái độ kì lạ như kiểu ai đó chạm đúng chỗ ngứa.
– Kim Quy chi nữ sao lại hỏi tiện thiếp như vậy? Thiếp năm nay mới mười tám, chưa hề yêu và cũng chưa có ý…
Xem thái độ của công chúa có vẻ chân thật, vậy là có kẻ yêu thích đơn phương rồi.
Hình như thời điểm này chưa có chuyện cầu thân của nàng và Trọng Thủy.
– Ha ha… – Tôi cười – Ta thấy rằng công chúa cũng sắp phải kết hôn rồi, hơn nữa không phải người gần gũi bên cạnh – Tôi liếc nhìn sang Cao Lỗ châm chọc – Người ta nói bụt gần nhà thì không thiêng đâu!
– Thần linh nói vậy là sao? Tiện thiếp ngu muội không hiểu… chẳng hay người có ý muốn truyền đạt…
Ánh mắt nàng nhìn tôi ngạc nhiên, còn tên Cao Lỗ vừa dò xét, lại vừa đe dọa, lại như có chút ấm ức. Đúng là để mắt đến công chúa, ta dày vò tinh thần ngươi cho đến chết.
– Thiên cơ khó tiết lộ, có điều ta chỉ biết trong vòng vài chục dặm sẽ không ai có thể làm chồng nàng ! – Tôi tỏ ra vẻ bí hiểm – Bây giờ nàng chưa thấy được, sau này sẽ thấy ứng.
Tôi thấy công chúa tỏ ra ngưỡng mộ và có chút thán phục trước lời tiên đoán của tôi, dù nàng không hiểu gì, nhưng ắt nhìn thấy thần linh tiên đoán đã đủ ngưỡng mộ rồi. Trái lại, tên Cao Lỗ không một chút tin tưởng nào, hắn ắt nghĩ tôi là thần linh giả, còn là một tay hắn bày ra.
Hắn nhìn tôi đầy sát khí nhưng tôi thì vui sướng. Chắc chắn hắn đang tức tối vì tôi giả thần linh phán linh tinh trước mặt công chúa mà hắn yêu thích. Ý của tôi rõ ràng châm vào hắn, nói là hắn nhất định không có cơ duyên với nàng, mà tôi đâu có nói linh tinh, chỉ dựa vào lịch sử thôi, có điều một quy tắc mà tôi nên nhớ là không được làm thay đổi lịch sử, vì thế không thể nói toạc ra những gì mình biết từ tương lai.
Cái mà tôi đang nghi hoặc là tính tồn tại của các yếu tố hư cấu trong truyện và chuyện tình Mị Châu – Trọng Thủy.
Có lẽ bây giờ công chúa vẫn chưa gặp Trọng Thủy. Không biết trong lịch sử anh ta là người thế nào.
Tôi liếc nhìn người tên Cao Lỗ, đây có phải là nhân vật danh tướng của An Dương Vương được nhắc đến không? Tôi cứ nghĩ nhân vật này tuổi đời phải xấp xỉ Thục Phán, còn là một lão tướng uy nghi bất khuất, không ngờ lại là một tên nham hiểm khó lường, có chút hơi mất hình tượng, nhưng không ngờ hắn trẻ thế.
– A, thưa thần linh … – Công chúa tự dưng lên tiếng – Hôm nay người hiển linh có gì chỉ dạy chúng dân?
Tôi hơi giật mình, chẳng lẽ tôi lại nói những lời như An Dương Vương đã tuyên bố, cái quan trọng là tôi cần sống sót, có lẽ phải dựa vào công chúa rồi. Thấy vậy tôi mỉm cười, tìm bên mình cái ba lô.
– Ta có vật này đặc biệt tặng cho công chúa ! – Tôi đưa ra con rùa bằng thủy tinh trước sự ngạc nhiên của công chúa và Cao Lỗ.
– Ồ, đây là thứ bảo vật gì vậy, hình thần Kim Quy, lại trong suốt như nước, nhưng lại đông kết, có phải bảo vật của thủy cung? – Công chúa ngỡ ngàng đón lấy.
Xem công chúa ngạc nhiên, trầm trồ như vậy tôi biết kế hoạch sắp có tác dụng, ngay cả tên Cao Lỗ cũng phải kinh ngạc, phải rồi, thứ thủy tinh này chưa xuất hiện ở thời này. Cũng may là tôi có mua vài thứ đồ lưu niệm. Thấy vậy càng được thể, tôi tìm trong túi có cái gì tốt hơn không, may quá, cái Iphone của tôi trong ví chống thấm nước, vẫn còn xài được.
– Công chúa! Hôm nay ta có nhã hứng chụp với nàng một kiểu!
– Là sao thưa thần linh?
Tôi mỉm cười lại bên nàng, cầm cái Iphone cùng nàng tự sướng một kiểu. Xong rồi đưa cho nàng xem.
Đôi mắt nàng kinh hãi tột độ, tôi cũng đoán được thái độ của Cao Lỗ.
– Trời ơi ! Phép thuật của người thật kì diệu ! – Công chúa thốt lên – Có thể họa trong nháy mắt, thật không thể tin…
– Cái này để ta mang về cho cha ta, Kim Quy thần xem, để người cũng thấy mặt nàng ! – Tôi tỏ ra chân thật.
– Kim Quy thần muốn xem mặt tiện thiếp sao?
– Tất nhiên, người sẽ bảo hộ cho Âu Lạc mãi mãi, như đã từng ban móng vuốt làm nỏ thần… – Tôi quay sang thái độ bắt đầu hỗn loạn, nửa tin nửa ngờ trong mắt Cao Lỗ – Có điều công chúa, ta muốn ở lại đây một thời gian!
– Thần linh muốn ở lại đây?
– Ta muốn ở lại quan sát, để về báo cáo cho cha ta! – Tôi diễn kịch quả nhiên không sơ hở.
– Vậy thật là thần phúc, được người hiển linh, đó là niềm vinh hạnh lớn của chúng dân! Xin hỏi người muốn ngự ở đâu, tiện thiếp sẽ bảo cha thiếp chuẩn bị đối đãi tốt nhất!
– Ta muốn ở bên nàng, ta thích nàng, công chúa à! – Tôi mỉm cười đắc ý.
Thế này thì tôi sẽ được tạm thời an toàn rồi. Ha ha, Cao Lỗ, xem ngươi làm gì ta.
– Không được, công chúa ! – Cao Lỗ đột nhiên lên tiếng.
– Tại sao? – Công chúa ngơ ngác hỏi lại.
– Kim Quy chi nữ là linh thần, con gái thần Kim Quy, là biểu tượng ban phúc cho cư dân Âu Lạc, nhất định phải ngự trong đền thờ lớn này, hơn nữa lúc nãy người cũng đã quyết định như vậy, ý của người là công chúa có thể đến đây để được ban phúc bất cứ lúc nào, không chỉ nàng, nếu Kim Quy chi nữ ở đền này, dân chúng ngày ngày cũng có thể đến nhận ban phúc… – Gương mặt hắn bình tĩnh từ khi nào, ánh mắt không quên liếc sang tôi đe dọa, càng hung bạo hơn.
Có lẽ hắn đang ngầm tính, dù tôi có bám lấy công chúa thì hắn cũng tìm cách giết.
Tôi còn đang tính toán đối đáp lại như thế nào, hắn đã quay sang công chúa:
– Công chúa, ta còn có một chuyện riêng muốn khẩn cầu với linh thần, phiền công chúa đi trước, lát nữa ra sẽ đến chỗ nhà vua ngay…
Công chúa mỉm cười, cúi chào tôi rồi định quay lưng đi, tôi hoảng quá chỉ biết gọi với theo:
– Công chúa! Đợi với !
– Thần linh có gì chỉ bảo ?
– Ta… – Chợt tôi chưa nói được, con mắt hình nòng súng, ánh mắt hình quả đại bác của Cao Lỗ đã làm tôi giật mình, lắp bắp, run rẩy chân tay – À… không có gì, gặp lại sau, công chúa…
Thật là khổ cho tôi, công chúa đã bỏ đi rồi, thế này thì mọi hi vọng sống còn của tôi đều tiêu tan sao? Cao Lỗ, quả thật bây giờ tôi lại là con cá trên thớt của hắn rồi, sao oan trái lại rơi vào đúng lúc tế lễ chứ. Mà bộ dạng tôi giống gián điệp lắm sao, không phải hắn đã kiểm tra rồi sao, tại sao vẫn còn muốn giết nhầm hơn bỏ sót, thật là vô tình, tàn nhẫn mà.
Cánh cửa một lần nữa lại đóng lại. Lần này tôi nhắm chặt mắt, hay tay chắp vào nhau cầu nguyện, cùng lắm chỉ làm hai mảnh thôi, nếu làm sáu mảnh thì quá thê thảm, tôi thực sự không cam tâm.
– Xem ra ngươi cũng lợi hại đấy ! – Giọng hắn chẳng biết đang tán dương hay đang miệt thị – Có điều những trò kì quái của người phương Bắc hay Tây vực ta cũng nhìn thấy không ít, giả thần giả thánh trước mặt ta không được đâu!
Tên này lợi hại quá, tuy không muốn xem trọng hắn, nhưng mà thực sự hắn không chỉ nổi bật ở ngoại hình, võ công mà tài trí, cách suy đoán và độ bình tĩnh, ứng biến tình huống cũng thật đáng nể, gặp phải đối thủ nặng kí rồi. Không phải ai tôi cũng dễ qua mặt được, hắn lại càng không giống mụ chủ nhiệm nông nổi. Danh tướng Cao Lỗ được sử sách nhắc đến quả thật không đơn giản.
– Thôi được rồi… – Tôi cố van nài – Anh làm ơn cho tôi chết nhẹ nhàng, kiểu như lại cho tôi nhảy xuống giếng được không?
Tôi đang hi vọng nếu lại nhảy xuống giếng thì lại được xuyên về nơi cũ.
– Ngươi tưởng qua mặt được ta sao? – Hắn lại rút gươm, lần này kề lên cổ tôi sát hơn, khiến tôi nhíu mày vì cổ bị xước một đường chảy máu – Trước khi ta kiểm tra lại cái giếng đó, ngươi nên biết điều thì hơn. Vừa nãy cứ cho là ngươi có phần không giống bọn gián điệp ngoại bang, nhưng mấy trò lừa bịp của ngươi không giống người lương thiện, có thể là lũ tà ma ngoại đạo…
– Bây giờ anh định giết tôi? – Tôi thấy gần như mọi cơ hội đã tiêu tan, không có gì để đem ra uy hiếp hắn được nữa…
A, nhưng mà, còn một điều. Đầu tôi lại lóe lên ý tưởng.
– Đúng, tôi là tà ma ngoại đạo, anh giết tôi đi, nhưng đừng quên công chúa và người dân đã tin có sự xuất hiện của thần linh, vừa nãy anh còn nói là công chúa có thể đến đây để nhận ban phúc và tôi sẽ ở lại thần điện này, bây giờ anh giết tôi, anh dự tính giải thích thế nào với công chúa? Đừng quên công chúa rất thích tôi…
Đúng rồi, nhắc đến công chúa là có phản ứng kìa, anh hùng thì cũng khó qua ải mỹ nhân, ai bảo nhà ngươi thích công chúa.
– Ngươi cũng khôn ngoan lắm, dám lợi dụng nàng… – Giọng hắn bắt đầu phẫn nộ.
– Xem kìa, gãi đúng chỗ ngứa sao? – Tôi đã rơi vào đường cùng nên cũng đã liều – Để tôi nói cho anh biết, tôi cá chắc là công chúa không lấy anh! Nhưng mà tội nghiệp anh quá! Anh chưa bày tỏ sao, hay là để tôi giúp anh một câu trước mặt nàng nhé, bù lại anh để tôi sống…
Á ! Tôi kêu lên khi hắn thô bạo tát tôi một cái. Đau quá, từ thời cha sinh mẹ đẻ chưa có ai dám tát tôi. Nỗi tức giận trào lên đến tận cổ, nhưng tôi vừa định quay ra định chửi hắn thì hắn đã bóp lấy cổ tôi, khiến tôi ngộp thở:
– Ta cảnh cáo ngươi, không được tùy tiện nói những chuyện như vậy, không được xem thường nàng như vậy ! Chuyện hôn sự của công chúa cao quý sao có thể để ngươi tùy tiện…
A, đau quá, hắn không chỉ yêu thích công chúa mà còn yêu thích cuồng điên, không nên dây vào. Nhưng cớ gì lại đối xử với tôi như vậy, tôi đâu có xem thường công chúa.
– Ặc… ! – Tôi cố dằn từng chữ, còn không biết có rõ không – Tôi..nói cho…anh biết… cái gì…mà cảnh cáo… sợ thì…giết luôn đi… nói cho biết… người đáng xem thường…nhất là anh…
– Ngươi tưởng ta không dám! – Hắn siết mạnh hơn.
Thôi, thế là hết… Tôi đang cố dãy dụa.
Xem ra trời vẫn còn thương người lành, khi tôi sắp về chầu tổ tiên, đột nhiên bên ngoài lại có tiếng người gọi:
– Tướng quân, bệ hạ cho gọi người đến ngay !
– Ta chưa xong việc, một lát nữa ! – Hắn đáp.
– Bệ hạ ra lệnh nếu chưa xong thì cứ mang “vật” đến!
Nói rồi dường như người đó lại bỏ đi. Hắn đột nhiên nghĩ gì rồi dừng lại, buông tay ra. Tôi tức thì cả người chao đảo ngã xuống đất, ho sặc sụa, thở dốc. Chỉ xém nữa là tiêu. Tuy rất muốn băm vằm đối phương, nhưng biết mình yếu thế, đến ngước mắt nhìn lên cũng không dám.
Lát sau hắn đi ra ngoài, nhanh chóng đem vào một bộ y phục giống của các nữ tư tế thời này rồi bảo tôi nhanh chóng thay vào. Thật ra đó chỉ là một cái áo choàng rộng chấm đất, vải thô, hình như may bằng sợi cây đay dệt thành, tuy nhiên có nhiều hoa văn hình mặt trời, chim lạc, cá, thú vật, cây cỏ cách điệu… biểu tượng văn hóa Đông Sơn đây mà.
Tôi bị bí mật đưa đi, hình như là vào cung điện của nhà vua sao? Nơi này không cách xa cái đền là mấy, nằm bên phải đền, cách chỉ hơn một cây số. Từ đằng xa tôi đã được chiêm ngưỡng kiến trúc cổ xưa của dân tộc, đặc biệt là nơi ở của vua chúa càng được xây cầu kì hơn. Nếu để ý thì kiến trúc thành cổ loa nổi bật với tường cao, vòng cung nối tiếp nhau, chắc là theo hình trôn ốc, chân tường đắp gốm vững chãi. Mái nhà cũng lợp ngói to, ngói có hoa văn dây từng hay mây cuốn khá cầu kì, chứng tỏ trình độ làm gốm thời này đã phát triển.
Rõ ràng thành Cổ Loa bây giờ trước mặt tôi đang hiện ra rất sinh động, vượt xa mọi tưởng tượng và ghi chép trong sách vở. Có lẽ trong sách vở chỉ là do khảo cổ phân tích và phán đoán lại, thực sự thành này lớn hơn rất nhiều, có lẽ tường thành không chỉ dài 16000m thôi đâu, nó phải tương đương với một thành phố cỡ vừa. Tiếc là trải qua thời gian bị chôn vùi, người ta đã đánh giá sai lệch về độ vĩ đại và kì công của công trình này.
Nếu để ý tinh mắt, có thể thấy đây là một công trình lao động quy mô lớn của dân tộc, vừa có thể phòng vệ, vừa là căn cứ quân sự, tôi thấy dường như trong thành có cả căn cứ, lều trại của bộ binh và cả thủy quân. Có lẽ người xưa đã lợi dụng địa thế ở khu vực này, vận dụng sáng tạo, dùng sông làm hào thiên nhiên cung cấp nước cho hào, mương, kênh rạch và một số hoạt động sinh hoạt của nhân dân, họ đắp gò đống khắp thành thành nhiều hàng phòng vệ vững chãi, chân thành được kè đá và rải gốm chống sụt lở, quả nhiên là một tính toán phi phàm.
Bấy giờ tất nhiên nếu Cổ Loa thành hình trôn ốc có ba vòng, thì ắt tôi đang ở vòng trong cùng, nơi phòng vệ càng chắc chắn hơn. Có điều nếu tôi muốn nhòm ngó thêm một tí thì lại bắt gặp ánh mắt nghi ngờ hung dữ của Cao Lỗ, hắn luôn miệng giục tôi đi nhanh lên.
Để tránh thiên hạ nhìn thấy hoài nghi hay sao mà hắn bắt tôi mặc áo thùng thình, đội khăn kín như nữ tư tế. Nhưng có ai ngờ bên dưới lớp áo choàng, tay tôi bị trói về phía sau không thương tiếc.
Tôi trước khi được đưa vào cung bị bịt mắt và hắn vác tôi trên vai như một món hàng. Tôi không biết đã đi vào đâu, chỉ đoán có một quãng đường dài, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần không đếm được rồi lại dường như bước xuống. Chẳng nhẽ đó là mật thất sao? Xem ra không chỉ bề ngoài có kiến trúc độc đáo, mà bên trong thành cũng có những gian mật thất bí mật.
Đến khi bị quẳng xuống đất, mình mẩy ê ẩm, sau đó khăn che mắt tôi được tháo ra.
Bên trong đó dường như đúng là một căn mật thất. Không thấy ánh sáng, đúng là ở trong lòng đất rồi. Bên trong bày biện đơn giản, hình như toàn đồ bằng đồng, có một số ít đồ bằng sắt.
Ngạc nhiên hơn, từ buồng trong bước ra là An Dương Vương, theo sau có bốn cận vệ. Sau khi miễn lễ cho Cao Lỗ thì ông lại gần tôi dò xét, Cao Lỗ cẩn thận kề bên đề phòng. Cứ làm như là tôi dám làm hại tổ tiên của mình lắm ấy.
So với Cao Lỗ, An Dương Vương có vẻ uy nghi và dạn dày hơn, đúng là khí chất của bậc quân vương nước Âu Lạc. Sau một hồi thăm dò, ông hỏi lại Cao Lỗ:
– Đúng là đã kiểm tra sao?
– Vâng, thưa bệ hạ, tuy nhiên mới chỉ là sơ bộ. – Hắn đáp.
– Ưm, ta cũng đang nửa tin nửa ngờ, ả này liệu có phải gián điệp hay không…
Có vẻ An Dương Vương suy nghĩ cũng tương tự Cao Lỗ, ông nghĩ tôi là gián điệp, và cũng không tin một chút nào tôi là thần linh.
– Ta vừa nghe công chúa chạy đến kể, xem ra ngươi có nhiều tà thuật, mặc dù không phải là Kim Quy chi nữ, nhưng cũng đáng ngạc nhiên đấy!
Công chúa Mị Châu đã kể chuyện cho phụ vương nghe rồi sao? Xem ra dù nàng có thần thánh hóa thế nào thì cả An Dương Vương cũng như Cao Lỗ là những người tinh tường, không dễ tin.
– Công chúa rất ngưỡng mộ ngươi, chưa bao giờ thấy nó thích thú như vậy ! – Đột nhiên An Dương Vương mỉm cười khó hiểu – Kể từ khi mẫu hậu qua đời, nó chưa bao giờ thực sự vui…
Tôi còn đang phân tích tình huống thì tên Cao Lỗ đã nhanh nhẩu hơn, hắn tâu với An Dương Vương rằng dù thế nào cũng phải giết tôi để trừ hậu họa.
An Dương Vương nhìn tôi lần nữa, tôi cũng hơi sợ hãi cúi đầu, tuy nhiên thái độ của An Dương Vương không làm người ta sợ sệt như của Cao Lỗ. Một hồi sau, An Dương Vương trầm giọng nói, dường như nhiều cảm xúc:
– Từ ngày lập quốc, ta vì muôn dân đã chém giết bao kẻ địch, cũng hi sinh vô số người tốt vô ích như danh tướng Lý Ông Trọng, cũng vì bận rộn không thể chăm lo tốt cho con gái duy nhất Mị Châu… ta xem ngươi có phần cũng không giống gián điệp, ngươi đã đến đây do kì duyên, tự dưng xuất hiện bất ngờ giữa buổi tế, lại dưới giếng mà chỉ thông với mạch nước ngầm, lại được canh giữ nhiều ngày đêm… tuy ngươi không phải thần linh, nhưng ta không muốn vô cớ hại thêm người tốt!
Tự dưng trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra có thể không chết rồi.
– Bệ hạ, hành tung của ả này rất đáng ngờ, cần phải… – Tên Cao Lỗ độc ác kia lại định giết tôi sao, An Dương Vương còn nói thế mà hắn còn cố hại tôi, ắt là do thù riêng.
– Cao Lỗ tướng quân ! – Tôi cao giọng, không hề run sợ – Anh muốn giết tôi đến thế sao? Là vì việc chung hay thù riêng, hay là anh sợ tôi bép xép chuyện anh thích…
– Ngươi im ngay ! – Hắn quát, lập tức rút kiếm uy hiếp.
– Lùi lại, Cao Lỗ ! – An Dương Vương ra lệnh, Cao Lỗ kia tuy ấm ức nhưng cũng phải tuân mệnh.
An Dương Vương nhìn tôi rồi lại nhìn Cao Lỗ, đột nhiên bật cười:
– Ha ha, cô gái, ngươi quả nhiên lợi hại, có thể uy hiếp được đệ nhất danh tướng nổi danh ứng biến giỏi của ta, để hắn mất bình tĩnh như thế, Cao Lỗ, ngươi gặp đối thủ rồi. Là ta cũng muốn giữ lại cô gái này, để làm đối thủ khiến ngươi không nên quá tự tin.
– Bệ hạ… – Hắn như còn chưa định rút lui đâu đấy.
– Thôi được, ta quyết định thế này… – An Dương Vương gương mặt, ánh mắt biểu cảm thâm sâu – Ta sẽ dùng cô gái này như một biểu tượng Kim Quy chi nữ trong dân chúng, tăng thêm lòng tin và đoàn kết của nhân dân, tất nhiên cô gái này phải sống ở đền Kim Quy, ta sẽ cho Cao Lỗ ngươi trực tiếp giám sát hành tung, nếu lộ ra điểm đáng ngờ, có thể tùy ý xử lý…- Chợt An Dương Vương nhìn sang Cao Lỗ – Nhưng nhất định phải sáng suốt, không để sơ suất… còn nữa, nếu cô gái này không giữ tư cách như một thần nữ thực sự, làm hỏng hình tượng tốt của Kim Quy thần, cũng sẽ bị thanh trừng.
Tôi đang ngơ ngác, An Dương Vương muốn tôi sắm nốt cái vai được bày ra này. Vì lòng bao dung của một vị vua, vì con gái yêu quý hay vì lợi ích quốc gia? Có lẽ là vì tất cả.
– Tạ ơn ngài, tôi sẽ cố gắng, không để ngài thất vọng! – Tôi nhìn An Dương Vương với con mắt biết ơn.
– Hằng ngày ngươi hãy cùng các tư tế làm lễ tế mỗi sáng, cầu chúc cho dân… – An Dương Vương dặn dò – Vì ngươi không phải thần linh thật, nên không nên xuất hiện nhiều trước dân chúng… còn nữa, nếu ngươi có thể trò chuyện với Mị Châu, hãy thăm dò tâm tình của nó cho ta!
Nói rồi ông sai người cởi trói cho tôi.
Tôi mừng rơn, cảm ơn câu nữa rồi đánh ánh mắt đắc ý sang Cao Lỗ. Nhưng hắn cũng không vừa, đáp lại bằng ánh mắt “ ngày tháng còn dài, đừng quên sống chết của ngươi vẫn do ta quyết định!” .
Đúng vậy, ngày tháng còn dài, tôi không cần phải run sợ.
Thấy An Dương Vương là người có tình có lý như vậy, tôi bỗng thấy cảm kích, lục trong cái túi ra một con rùa bằng thủy tinh nữa.
– An Dương Vương, cái này tặng cho ngài coi như cảm ơn !
An Dương Vương vui vẻ đón nhận, có lẽ ngài cũng nhìn thấy ở tôi sự thân thiện và chân thật. Tôi thấy phía sau còn bốn vị hộ vệ nữa, đem tặng mỗi người một cái khác. Vừa vặn hết chỗ rùa thủy tinh tôi mua.
Nhìn sang Cao Lỗ kìa, hẳn hắn đang xem thường và ấm ức khi tôi biết cách lấy lòng mọi người khác.
An Dương Vương nhìn Cao Lỗ thì mỉm cười khó hiểu, rồi quay sang tôi:
– Cô gái à, cô cũng nên tặng quà cho Cao tướng quân, đó mới là người cô phải “nhờ vả” sau này!
Nhưng tôi đã hết đồ lưu niệm rồi, nhìn trong túi thấy còn một thứ hay ho tôi có thể đem tặng.
– Cao tướng quân, mạn phép kính tặng anh vật này ! – Tôi cố làm ra vẻ thành ý đưa ra cái móc điện thoại hình con bọ cạp, đó là cung theo ngày sinh của tôi, có điều tôi thích hàng độc nên mua một cái móc khóa bằng cao su, hình con bọ cạp dữ tợn trông rất đáng sợ.
Mọi người nhìn nhau e dè, nó giống bọ cạp thật thế sao. Tôi tiếp lời:
– Không phải bọ cạp thật đâu, chỉ là làm giả thôi, cái này đúng là hợp với Cao tướng quân! Nghe nói bọ cạp hay cắn người lung tung, lại rất tự kiêu…
An Dương Vương và bốn vị hộ vệ nghe thế thì che miệng khẽ cười, An Dương Vương còn “hèm” một tiếng rồi quay sang bảo hắn:
– Lòng tốt của người khác, khanh nên đón nhận !
Hắn đi về phía tôi, dùng ánh mắt “ hãy đợi đấy” để nhận món quà. Chắc chắn hắn sẽ vứt đi cho xem. Cái đó tôi mua 3 đô lận, đã chơi phải chơi đến cùng.
– Thật ra, đó là cái móc để treo vào chuôi gươm kiếm ! – Tôi liếc qua thanh kiếm của hắn thấy không có treo gì, bèn đắc ý nói tiếp – Cao tướng quân, nếu không chê thì anh hãy móc vào kiếm của anh đi, rất hợp đấy!
Hắn tỏ rõ ý không muốn, tôi nhìn vua Thục Phán với ánh mắt cầu xin ông giúp tôi thắng hiệp này, ông gật đầu, không ngờ ông cũng rất vui tính hài hước như vậy.
– Cao Lỗ, cứ làm như vậy đi, từ nay treo nó vào kiếm, đó là bảo vật đấy!
Hắn lại lườm tôi thù hận rồi miễn cưỡng treo nó vào kiếm, cái đó đi với hắn hợp không thể tả được.
Sau đó, bốn vị hộ vệ bịt mắt dẫn tôi sang một phòng khác, cho Cao Lỗ ở lại bàn bạc điều gì đó với An Dương Vương.
Khoảng một giờ sau, hắn lại “hộ tống” tôi về theo cách cũ.