Đọc truyện At First Sight – Chương 9: Cửa hàng Jim Danners
Ngày trước Giáng Sinh, tôi đi một mình, tránh xa những người hối hả đi mua hàng vào giờ chót. Tôi đã chạy xe hàng mấy dặm trong cái ngày lạnh và hanh khô ấy, lòng cứ tự hỏi nếu giờ này Ben ở bên tôi thì sẽ thế nào. Tôi tưởng tượng Ben sải bước bên tôi, hai đứa cùng một nhịp chạy hoàn hảo, không nói gì cả, chỉ ở bên nhau. Và rồi tôi nhớ ra Sandra đã tưởng tượng diễn tiến với Ben thế nào.
Lúc tôi về đến nhà, cô Jen đã ghé qua và đang đi ngắm những công trình mừng Giáng Sinh của mẹ tôi. Tôi có thể nghe tiếng bước chân họ từ phòng này sang phòng khác, cô Jen cứ trầm trồ những món đồ trang trí. Sandra và Julia đang ở hành lang dưới nhà, Sandra đứng trước một cái gương, giơ tay lên sát mặt, nhìn chằm chằm bóng mình trong gương. Nó mỉm cười với tôi trong gương và ngọ nguậy ngón tay, bàn tay trái của nó lấp lành cái nhẫn đính hôn của cô Jen.
“Nào, Sandra,” Julia nói “Mày đã đeo nó được năm phút rồi.”
“Được thôi,” cuối cùng Sandra đồng ý, rút cái nhẫn ra khỏi ngón tay. Julia đeo vào và giơ bàn tay ra của nó, nhìn viên kim cương tỏa sáng.
“Đến lượt mẹ,” mẹ tôi nói khi bà và Jen nhập hội với chúng tôi.
Cô Jen thoáng nhìn tôi, nhưng tôi lắc đầu. Tôi đang cố dập tắt hết những ước mơ lãng mạng vớ vẩn, từ lúc tôi gặp Ben, những giấc mơ cứ thi nhau bùng lên. Tôi không cần phải xem một cái nhẫn đính hôn trên tay tôi trông thế nào.
“Cô Jen,” Julia nói, “cô đã chọn phù dâu chưa?”
“Phù rể của chú Sam thì sao hả cô?” Sandra hỏi.
“Bọn cô định bàn về tất cả những chuyện đó sau kỳ nghỉ,” cô chúng tôi đáp. “Hiện tại bọn cô chỉ tập trung vào việc làm quen với gia đình của chú Sam thôi.”
Mẹ tôi ngưỡng mộ nhìn viên kim cương lấp lánh trên ngón tay mình, rồi trả lại cho cô tôi. “Cô Jen mời chúng ta qua nhà Harrington tối nay để giúp trang hoàng cây thông,” mẹ nói.
“Cô không muốn xen ngang vào kế hoạch của các con,” cô Jen nói thêm “Nhưng nếu các con rảnh thì bọn cô rất thích được mời đấy.” Cô nhìn tôi đầy hy vọng, và tôi gật đầu.
“Tất nhiên là bọn con sẽ đến,” Sandra nói. “Đêm Giáng Sinh nào mà lại thiếu trẻ con được? Và Tim thì thật đáng yêu. Con thích ở bên nó.”
Julia nhìn sang tôi và trợn ngược mắt lên. Tôi cười vang.
Mẹ tôi cứ khăng khăng phải mang đồ ăn qua, và cô Jen chịu thua không thể thuyết phục nổi mẹ đừng mang. Cô Jen đi rồi, tôi được cử đến cửa hàng Jim Danners, một cửa hàng tạp hóa lâu năm trên đường Main, để mua mấy thứ đồ ăn chơi.
Tôi mất mười phút lượn vòng quanh bãi đỗ xe đông nghịt trước cửa hàng Danners mới đậu xe được, rồi đi vòng tới cửa trước. Tôi mở dây kéo chiếc áo trùm màu đỏ của tôi, khoác một cái giỏ lên tay và bắt đầu dạo qua dãy kệ đầu tiên, nhặt pho-mát bỏ vào giỏ.
“Xin chào, Cô bé quàng khăn đỏ!”
Tôi quay người lại. “Chào, Mike.”
“Mua bánh kẹo cho bà ngoại hả?” hắn hỏi.
“Ừm.”
“Đừng có hy vọng hảo, Sói kia,” tôi bảo hắn. “Cả hai bà đều qua đời rồi.”
Hắn cười vang.
Tôi chọn thêm hai loại pho-mát nữa. “Mike tìm cái gì thế?” tôi hỏi khi hắn cứ lởn vởn theo tôi.
“Mua ít bơ thôi ấy mà.” Hắn nhặt một loại lên.
Chúng tôi đã đi đến cuối dãy kệ. “Ừm, chúc chọn được hàng thanh toán nhanh nhất nhé. Và chúc kỳ nghỉ vui vẻ nếu tôi không gặp lại Mike.”
Hắn cầm lấy cái giỏ từ tay tôi.
Tôi nhìn hắn khôi hài rồi lấy lại nó. “Tôi phải mua thêm nhiều thứ nữa.”
Hắn giằng cái giỏ đến lúc tôi chịu thả ra mới thôi, rồi thả bơ của hắn vào đó. “Tôi cũng đoán thế. Tôi định giúp em.”
“Ồ! À… cám ơn.”
Mike cười. Hắn trông thật đẹp trai, mái tóc đen lượn sóng và hàng mi sẫm làm mắt hắn càng thêm xanh hơn. Hắn có gương mặt của một ngôi sao màn bạc, loại trông đẹp như tượng, nhưng chả có gì đáng chú ý cả. Hắn là một cặp hoàn hảo với Sandra.
“Và tôi sẽ gặp em sáng mai,” hắn nói khi xách giỏ theo tôi vào quầy bánh kẹo và khoai tây chiên. “Sandra mời tôi qua chơi.”
Tôi chọn một ít bánh lúa mạch hỗn hợp và kẹo giòn nhân mứt dẻo, rồi đưa cho hắn.
“Em thích quà gì trong Giáng Sinh năm nay?” Mike hỏi.
“Giày chạy. Một cái túi ngủ. Một đôi cọc giăng lưới chơi bóng mềm.”
Hắn mỉm cười. “Không có nước hoa à?”
“Nước hoa làm tôi chảy nước mắt.”
“Mắt tôi cũng đi thế,” hắn nói, “khi tôi tới gần một cô gái.” Hắn đứng sát lại và nhìn vào cổ tôi, chiếc cổ dài – một trong ngững nét đặc biệt của tôi – theo như Sandra nói. Tôi ngượng ngập đặt một tay lên cổ, còn hắn cười to.
“Em đúng là một loại cả thẹn phải không?” hắn nhận xét, theo tôi sang dãy kệ kế tiếp.
“Không.”
“Ừm, em cứ bẽn lẽn với tôi,” hắn đáp với một nụ cười đầy thuyết phục.
Tôi nhìn vào mắt hắn. “Nói chính xác là không thoải mái.”
“Tại sao? Tôi không muốn em như thế.” Hắn nói rất nghiêm chỉnh. “Em chắc chắn là rất khó đoán ý, Allie.”
“Tôi có cố làm cho khó đâu.” Tôi bỏ hai hũ ôliu vào giỏ, nhấc giỏ khỏi tay hắn rồi đi ra phía quầy bán đồ ăn nhanh.
“Nghe này,” hắn nói, ”Tôi đã hẹn hò với nhiều con gái đến mức tôi không nhớ hết tên.”
“Ấn tượng lắm.”
“Điều tôi đang cố gắng nói là tôi có kinh nghiệm. Và em không giống những người khác.”
Tôi nhăn mặt. “Tôi nghĩ câu tiếp theo sẽ là, trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này.”
Hắn nắm cánh tay tôi kéo lại. “Không, câu tiếp theo là, tôi không thường quấy rầy các cô gái làm khó tôi khi nói chuyện. Tôi không cần phải làm thế.”
“Trừ khi điều đó phục vụ cho mục đích riêng của anh,” tôi đáp. “Chiến lược của anh quá hiển nhiên đối với tôi.” Tôi hối hả ra quầy đồ ăn nhanh.
“Được rồi, Allie,” Mike nói, bắt kịp tôi. “Nói cho tôi biết điều gì hiển nhiên tới mức mà tôi không thấy thế.”
Các khách hàng đang chờ gọi số quay cả lại, nhìn chằm chằm vào chúng tôi, hơi tò mò. Tôi lấy một cái vé và vỗ nhẹ vào chân.
Mike đứng đối diện tôi. Khoanh tay trước ngực. “Em có định bảo tôi không?”
“Tôi không thích khi người ta cứ chơi trò trốn tìm với nhau. Tôi không muốn tham dự gì vào trò chơi của anh và Sandra cả.”
“Cái trỏ chơi gì thế?” hắn hỏi.
“Trò chơi gì à?” tôi nhắc lại, giọng tôi cao vống lên. Tôi hít một hơi thở và hạ giọng xuống. “Anh biết tôi đang nói về cái gì mà. Anh không phải là người đầu tiên định chơi trò đó. Mặc dù anh có lẽ là người đầu tiên nghĩ rằng anh có thể khiến nó ghen với tôi.”
“Chị em nhà em có thể đang chơi các trò,” Mike nói. “Nhưng tôi thì không.”
“À, anh đúng là không cư xử như một người bạn trai hết lòng rồi.”
“Con bé nói cái gì thế?” một ông già hỏi.
“Anh ta đúng là không cư xử như một người bạn trai hết lòng,” vợ ông ta trả lời to.
“Tôi nghĩ đó là bạn trai của em gái cô ấy,” một khách hàng khác thêm vào.
Ôi trời ơi, tôi nghĩ. Làm ơn gọi cấp cứu hộ tôi.
“Nên nói cho rõ – tôi không phải là bạn trai của Sandra,” Mike cứ khăng khăng.
“Nghe này, Sandra không có ở đây, vậy có ích gì? Tôi không định kể cho nó nghe cách anh ve vãn tôi đâu. Tôi không định giúp anh làm cho nó phát ghen lên đâu.”
“Điều gì khiến em nghĩ rằng tôi đang cố làm điều đó?”
Tôi quay đi, lắc đầu. Mike vươn tới, xoay người tôi lại phía hắn. “Tại sao em chắc chắn về điều tôi muốn vậy?”
“Cái này còn hay hơn phim truyền hình nhiều tập,” ông già hồi nãy nói.
Đúng thế thật. Mẹ tôi sắp phải sống mà không còn món pate gan ngỗng của bà. Tôi vò nhàu số của mình và đi về quầy tính tiền. Thế rồi tôi nhớ ra soda và nhanh chóng đi ngược lại, nhắc hai hộp soda loại sáu lon.
Mike đi theo và cố xách nó cho tôi.
“Làm ơn đi, cho tôi nghỉ tí mà,” tôi nói.
“Tôi đã để em nghỉ mấy lần, nhưng em có vẻ không hiểu.”
“Tôi hiểu từ hai năm trước, khi đám bạn trai của em gái tôi cứ vây lấy tôi để lấy thông tin về hai cô bé sinh đôi.”
“Nhưng tôi không phải là một trong số các bạn trai của em gái em,” hắn cãi, “và tôi nghĩ Sandra đã là rõ điều đó.”
“Anh chỉ muốn thôi,” tôi nói, rồi đứng vào hàng.
Tôi nghĩ câu đó đã trúng đích. Chúng tôi đứng im lặng xếp hàng chờ mấy người nữa mới đến lượt. Tôi bắt đầu bỏ đồ của tôi lên băng chuyền thì hắn giúp tôi nhưng không nhìn vào mắt tôi.
Sau khi tôi thanh toán xong, Mike túm áo khoác tôi và giữ chặt trong lúc chuông gọi đến lượt hắn thanh toán. Tôi đứng đó, không muốn gây thêm một màn nữa ở đây. Khi hắn thả ra, tôi nhanh nhẹn nhấc hai cái túi của tôi, nặng trịch những chai, những lọ và pho-mát. Hắn mấy lần cố giành lấy một quai túi.
“Thật cố chấp quá, Allie,” hắn nói khi chúng tôi đi vòng quanh tòa nhà và ngang qua bãi đậu xe, vẫn cố giành nhau, mỗi đứa nắm một tay lên quai túi. ”Để tôi xách một túi thôi. Thế sẽ làm tôi thấy dễ chịu hơn.”
“Tôi tự xách thì thấy dễ chịu hơn,” tôi đáp. Rồi lại nghĩ “Ôi, nguội bớt đi nào, Allie. Bây giờ thì hắn biết mày biết tỏng trò chơi rồi; hắn chỉ tỏ ra lịch sự thôi mà.”
Chúng tôi buông quai túi ra cùng một lúc.
“Ối!”
Hai đứa cùng chộp lấy cái túi, đập đầu vào nhau cái bốp. Cái quai nhựa trơn tuộc trượt khỏi ngón tay chúng tôi và chúng tôi cố chộp lại lần nữa, kẹp chặt nó giữa đầu gối hắn và đùi của tôi. Chúng tôi phá lên cười ngặt nghẽo, thế là tôi tuột nốt tay nắm cái túi kia. Cả hai đứa cùng nghiêng ngưới xuống cố giữ lấy hai cái túi, đầu lại va vào nhau, cười không kìm lại được. Cuối cùng Mike nắm chắc được một túi và đứng thẳng lên. Tôi giữ túi kia và dựa lưng vào một chiếc xe đỏ – một chiếc xe đỏ trông đầy bụi. Một chiếc Toyota màu súp cà chua.
Rồi mắt tôi gặp mắt Ben. Anh chàng Twist đang đứng kế Ben.
“Cần giúp không?” Ben hỏi.
“Không,” Mike đáp, vẫn đang cười. “Nhưng cảm ơn. Và này các ông, cẩn thận nhé. Giúp đỡ Allie là một môn thể thao nguy hiểm đấy.”
“Thật à,” Ben nói.
Twist nhe răng cười với tôi. “Tôi là Twist. Hai thằng ngốc này chẳng đứa nào nhớ ra phải giới thiệu tôi cả.”
“Chào. Tôi là Allie Parker.”
Hắn gật đầu. “Tôi biết. Bạn đã nổi tiếng ở vùng này rồi.”
“Nổi tiếng về cái gì?”
Cả ba tên cười phá lên.
Tôi nhìn từ tên này qua tên khác. Tôi ở đó, đứng trong bãi đậu xe với ba chàng trai tuyệt vời đang mỉm cười với tôi. Giá mà bọn con gái ở trường Fields thấy được tôi trong lúc này nhỉ, tôi nghĩ. Trừ chuyện tôi đang đỏ nhừ mặt mũi, để mọi người biết rằng tôi không quen cái kiểu được chú ý như thế.
Bọn con trai nói chuyện thêm một chút nữa, chủ yếu là vể bóng rổ và trận đấu trong kỳ nghỉ sắp diễn ra, rồi Mike giúp tôi mang đồ về xe tôi. Khi hắn và tôi đi ngang bãi đổ xe, tôi nghe thấy Twist nói. “Ông nói đúng, Ben. Khó mà tin được họ lại là chị em.”