Đọc truyện At First Sight – Chương 17: Ngang bướng
Tôi thích rừng cây. Thêm một dòng sông và một căn nhà gỗ nhỏ là đủ biến tôi thành một nơi cắm trại hạnh phúc. Năm giờ chiều ngày thứ năm, tôi háo hức xỏ đôi giày chạy mới của mình vào. Bất chấp lời cảnh báo của Ben, tôi đang mong ngóng chuyến đi tới Windhaven.
Sandra, kẻ đã sẵn sàng đến buổi hẹn với Ben, đi vào phòng tôi, lùng một đôi hoa tai màu bạc hợp với bộ cánh của nó. “Nếu chị không ngại thì em khuyên chị một tý,” nó nói, nhìn xuống đôi giày nặng nề của tôi. “Mike thích những thứ thực sự nữ tính.”
Tôi nhún vai. “Nếu anh ấy đi giày ống cao gót thì với chị cũng không sao.”
Julia đang ở trong nhà tắm, tiếng cười của nó vọng tận ra ngoài. “Em mượn đôi giày chạy cũ của chị được không, Allie?”
“Được chứ, chị thừa cả mấy đôi tất ấm nữa.”
Chúng tôi cần tất len khi chúng tôi đến vùng tàu đậu ở Windhaven Marina trên bờ sông Hudson. Đêm rất trong và lạnh. Các con tàu lướt qua với hàng ngàn bóng đèn màu nhấp nháy trong gió, mỗi con tàu như một vì sao lấp lánh trên nền đêm đen. Mike đứng sau lưng tôi, đôi tay ấm áp của anh ta choàng quanh tôi, đầu hắn chụm vào đầu tôi, hai đứa hú lên mỗi lần có một con tàu đi qua. Đó là một quang cảnh lung linh, lãng mạn và có thực; có thể chính điều đó đã thuyết phục tôi rằng đã đến lúc bỏ cuộc. Dù đã cố gắng hết sức, tôi vẫn không thấy có cảm giác gì với Mike cả.
Sau cuộc diễu hành, chúng tôi trở lại bế thuyền để lấy mấy chiếc ba lô đựng chăn và đồ ăn nhẹ.
“Tôi nghĩ chúng ta nên để ô tô lại đây và đi bộ dưới trăng lên chỗ nhà gỗ,” Ford nói khi chúng tôi khoác túi lên. “Chỉ cách đây khoảng nửa dặm thôi.”
“Nghe hay đấy,” tôi đáp. Tôi ước gì có thể đi bộ cả đêm.
Ford dẫn đường, theo sau là em gái tôi và tôi, Mike đi cuối hàng. Con đường lộng gió nhưng ánh trăng dõi theo bước chúng tôi đi, rọi xuống qua những cành cây trơ trụi lá, long lanh trên những thân cây cổ thụ và những khúc gỗ nằm ngổn ngang phủ trắng tuyết. Quãng đường đi đã rất tuyệt vời nếu như Ford ngậm miệng lại. Thay vì lắng nghe sự im lặng diệu kỳ của đêm và những náo nức bí ẩn của các sinh vật trong rừng, chúng tôi phải nghe hắn cứ lải nhải về mình.
Trên đường đi, tôi để ý thấy ba lô của Ford bị tuột dây kéo. Tôi nhìn lom lom vào mấy cái lon sáng loáng bên trong; hắn đã mua một lốc bia sáu lon. “Mọi người có mang theo lon soda nào không?” tôi hỏi.
“Nhiều lắm,” Julia nói, chỉ vào cái ba lô của Ford, rồi nó nhìn thấy bia.
Ford ngoái lại nhìn qua vai rồi bỏ ba lô ra để kéo khóa lại. Tôi mở cái ba lô mình đang mang ra, kiểm tra các thứ bên trong. Lại bia nữa. “Tôi hy vọng là chúng ta có soda,” tôi nói “bởi vì tôi không uống chất cồn đâu.”
“Mọi người sẽ khát khi chúng ta tới căn nhà gỗ,” Ford đáp, “Uống bia thì sẽ ngon hơn.”
“Chúng ta còn chưa đến tuổi mà,” tôi nhắc hắn.
“Đừng lo, Allie, làm gì có ai ở đó,” Ford nói.
Mike liếc từ Ford sang tôi.
“Chỉ thế thôi, ” tôi bảo Ford, “Nếu chúng ta có đến tuổi đi chăng nữa, tôi cũng không uống vì tôi ở một nơi biệt lập với những người chưa thân lắm.”
“Allie là bồ của ông,” Ford bảo Mike. “Đêm trước ông bảo gì nhỉ – ông thích một thách thức à?”
“Gì cơ?” tôi nói.
“Được rồi, Allie,” Mike bình thản trả lời. “Anh có mang một lon soda. Chúng mình có thể chia nhau.”
“Chia ba nhé,” Julia đề nghị.
“Julia là bồ của ông,” Mike nói.
“Họ sẽ thay đổi ý kiến khi chúng ta đến chỗ nhà gỗ và ở đó lạnh cóng như một miếng thịt cấp đông.” Ford đáp.
“Đừng có mong” tôi nói.
“Allie, ở đó không có lò sưởi điện đâu,” hắn nói tiếp. “Phải mất một lúc mới nhóm lửa được.”
“Tôi biết. Tôi là một nữ hướng đạo sinh mà.”
“Thì biết thế,” Ford nhận xét. Hắn quay sang nói với Julia. “Ba mẹ anh có cất rượu mạnh ở đó. Em sẽ thích cho mà xem. Em uống đến đâu thấy ấm đến đấy.” Hắn kéo Julia dựa vào người hắn rồi đưa tay lần từ trên xuống dưới phía trước người Julia.
Julia chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng gãy cái rầm trong bụi. Cả lũ chúng tôi giật nảy mình. Nghe như một con thú lớn, có lẽ một chú hươu, vừa chạy ngang sau lưng chúng tôi. Ford tranh thủ giây phút ấy giữ Julia chặt hơn, tay hắn lướt phía trước người nó, miết chặt vào thân thể nó. Tôi thấy Julia đẩy ra, cố thoát khỏi vòng tay hắn.
Lại một tiếng rầm nữa, rồi có tiếng la. “Chị Allie! Chị Allie! Cứu với!”
Là giọng Tim. Trong một thoáng, tôi đứng ngây ra vì kinh ngạc, rồi tôi chạy ngược lại phía sau. Julia ở ngay sau tôi, hai gã kia theo sau nó.
“Tim, em ở đâu?”
“Đằng này,” nó hét trả lời tôi. “Ở đây.”
Chúng tôi tìm thấy nó trong một khoảng rừng trống hẹp cùng với ai đó nữa. “Craig!” tôi ngạc nhiên kêu lên.
Anh hàng xón nhà Tim đang đứng trên một chân, dựa lưng vào một thân cây, tay bám chặt vào một cành cây sà thấp. “Chào mọi người,” Craig chào chúng tôi, cứ như chúng tôi gặp nhau tình cờ ở căng-tin nhà trường vậy. “Có chuyện gì vậy?”
“Craig bị đau hả?” Tôi hỏi. Tuyết bám đầy áo khoác hắn. Và tôi thấy hắn không dám đứng thẳng trên chân bên kia.
“Chỉ dừng nghỉ thôi mà,” hắn đáp.
“Anh ấy bị đau, anh ấy thụt chân vào một cái hố,” Tim nói.
Mike lắc đầu, miệng anh ta mím chặt có vẻ phẫn nộ. Rồi anh ta cúi xuống nắn thử cái mắt cá chân bị đau. Craig nhăn mặt. “Tôi ổn mà, thật đấy,” anh ta khăng khăng.
Mike không chịu. “Tôi nghĩ ông đã làm gẫy chân ông rồi. Ông phải đi khám thôi. Allie, cho anh mượn cái khăn của em và đỡ chân nó lên khỏi mặt đất cho anh, nhé?”
Tôi quỳ xuống, đỡ chân cho Craig trong khi Mike cố định cái chân đó lại bằng khăn của anh ta và khăn của tôi, quấn chặt bàn chân và mắt cá chân như một cái găng đấm bốc khổng lồ. Ford ngồi xuống một khúc gỗ và nhìn, trông điệu bộ cứ như sắp bóp cổ Craig. Julia thì vẫn đứng, dù Ford đã phủi sạch một chỗ rộng trên khúc gỗ cho nó.
“Em làm gì ở đây thế Tim?” nó hỏi.
“Ừm…”
“Tôi chụp ảnh cuộc diễu hành tàu thủy,” Craig trả lời hộ thằng bé, “và mang Tim theo.”
Ford nheo mắt lại. “Thế máy ảnh của ông đâu?”
“Trong xe. Tôi chụp gần hết phim mất rồi.”
Mike ngồi lên gót chân, ngắm nghía công trình của mình. “Xong rồi đấy.”
“Cám ơn, Mike,” Craig nói. “Đã thấy đỡ hơn nhiều rồi. Đi chơi vui vẻ nhé, mọi người. Tim và tôi quay lại bãi đỗ xe đây.”
Nhưng Tim lắc đầu. “Craig,” nó nói.
“Chúng ta về thôi,Tim,” Craig đáp, chưa lần nào tôi nghe anh ta cộc cằn như thế. Anh ta cố bước đi, rồi dừng lại hít mạnh một hơi. Tôi biết anh ta đau đớn kinh khủng.
“Đừng có mà bước trên chân ấy, thằng ngu!” Mike nói gay gắt.
“Được mà, không sao đâu,” Craig đáp. “Mọi người cứ đi đi. Chúng tôi cũng không còn cách xa chỗ đậu xe mấy, Tim sẽ tìm cho tôi một cái gậy để chống, đúng không, Tim?”
Thằng bé không nhúc nhích.
“Vòng tay qua vai tôi rồi dựa vào tôi,” tôi bảo Craig. “Tôi sẽ đưa Craig xuống.”
Anh ta từ chối. “Tôi không muốn phá hỏng buổi tối của các bạn.”
“Tôi thấy rất khó tin ông,” Ford nói với một nụ cười mỉa mai. “Nói thật là tôi thấy ông rất khó tin.”
“Anh sẽ đỡ phía bên kia nó, Allie,” Mike nói. “Chúng ta sẽ đi nhanh hơn.”
“Tôi xin lỗi về chuyện này,” Craig bảo tôi khi chúng tôi giúp anh ta bước đi.
“Khi nào ông đi lại được, tôi sẽ giết ông,” Mike đáp.
“Tại sao không chấp dứt nỗi đau đớn của tôi ngay bây giờ đi?”
“Bởi vì tôi còn nợ ông mấy bức ảnh đẹp trên báo.”
Chúng tôi đã về đến bãi đậu xe. Vì xe hơi của Craig là xe số sàn, đòi hỏi phải dùng cả hai chân khi lái, nên Mike đành phải đóng vai tài xế chở Craig và Tim. Julia và tôi ngồi trên xe của Ford chạy theo sau. Sáu chúng tôi gặp nhau tại phòng cấp cứu của bệnh viện cách Thornhill khoảng mười dặm đường. Vừa đến nơi tôi liền điện thoại cho chú Sam từ một trạm điện thoại công cộng. Chú nói sẽ liên lạc với cha mẹ Craig, rồi mau chóng ra ngoài để lo mọi chuyện.
Đến lúc tôi quay lại chỗ cả nhóm thì Craig đã được đăng ký xong và được cho ngồi trên chiếc xe đẩy, thành thử chẳng có việc gì cho chúng tôi làm ngoài ngồi chờ đến lúc có người trông nom anh ta.
“Không có lý do gì để mọi người nấn ná ở đây cả,” Craig bảo chúng tôi. “Có người ở nhà sẽ đến mà.”
Ford và Mike liếc cái đồng hồ treo tường. Mới có tám giờ hơn mấy phút – còn khối thời gian để tiếp tục cuộc đi chơi.
“Tôi ở lại,” tôi nói.
Julia vẫn không nói gì, nhưng nó chọn chỗ ngồi kế tôi, ý như muốn nói, Allie làm gì thì tôi làm nấy.
“Ông biết tôi đang nghĩ gì không,” Ford nói với Craig, “làm sao ông luôn nhìn về hướng chúng tôi trong trận bóng rổ – cả ở quán Bingos nữa – mà lại không nhìn thấy Julia vào lúc này?”
Tôi muốn thoi vào mũi hắn một thoi, nhưng Craig điềm tĩnh đáp, “Đó là phản ứng bình thường khi ta cư xử như một thằng ngốc.”
“Đó là phản ứng bình thường khi ta thực sự say mê một cô gái mà ta không thể có được,” Ford nói.
Craig nhìn thẳng vào mắt Ford.
“Nếu tôi không biết rõ ông,” Ford vẫn khăng khăng, “tôi sẽ nghĩ là ông đang theo dõi chúng tôi tối nay.”
“Chúng em theo dõi đấy,” Tim tự nguyện nói, “để đảm bảo là chị Allie và chị Julia được an toàn.”
“Cái gì?” Mike nói. “Tại sao?”
“Anh Ben bảo chị Allie là chị ấy không nên đi bởi vì anh Ford làm các thứ trong căn nhà gỗ của anh ấy,” Tim đáp. “Anh ấy nói anh cũng sẽ thế, Mike, bởi vì anh là người gánh đùa”
“Ganh đua,” tôi bình thản đính chính.
Mike, Julia và Ford quay sang nhìn tôi – Ford nhìn vẻ hoài nghi.
“Đó là điều Ford khoác lác với mọi người.” tôi nói.
“Thế mà chị Allie vẫn muốn đi.” Tim nói tiếp. “Và anh Ben nhất định không đi với em để bảo đảm an toàn cho chị ấy. Cho nên em mới nhờ anh Craig vì anh ấy định chụp ảnh cho buổi diễu hành.”
“Allie,” Julia nói vẻ buộc tội, “Sao chị lại có thể không nói gì với em về điều này được nhỉ?”
Tôi nhún vai. “Chị cho rằng đó chỉ là lời đồn đãi. Ngoài ra chị biết chúng ta có thể tự lo lấy thân.”
Ford lầm bầm chửi thề. Mike trông bực bội. Craig nhìn chăm chăm vào cái bàn đăng ký, miệng mím lại trông dữ tợn. Julia nhìn Craig một chút rồi kê tay lên cằm, ngón tay che kín phần dưới của gương mặt.
Đó là cảnh Ben tìm thấy cái nhóm nhỏ ngộ nghĩnh của chúng tôi. Anh và Sandra được cử tới bệnh viện trong lúc chú Sam cố liên lạc với cha mẹ Craig.
Ford là người đầu tiên thấy Ben. “Cám ơn nhé,” hắn nói một cách châm chọc. “Cám ơn nhiều.”
Ben ngập ngừng nhìn từ nguời này sang người khác. “Tim, em đã ở đâu với…”
“Anh nhất định không đi với em,” Tim la lên tự vệ. “Em đã nhờ anh, nhưng anh nói chuyện bạn bè của chị Allie không phải là chuyện của chúng mình.”
“Ôi trời,” Ben lẩm bẩm, hình dung được tình huống. “Tôi đã gây ra chuyện gì thế này?”
Rồi Ben nhận nhiệm vụ, bảo rằng anh sẽ ở lại với Craig và Tim. Julia trông như thể sắp khóc và yêu cầu Ford đưa về nhà.
“Tôi cũng thế,” tôi nói.
“Cả tôi nữa,” Sandra hùa vào. “bệnh viện lúc nào cũng buồn chết đi được.” Nó là người duy nhất vẫn còn tâm trạng phấn chấn. “Tôi thật không hiểu nổi tại sao nguời ta lại chịu nổi bệnh viện.”
“Người ta đến bệnh viện không phải để vui vẻ,” tôi cắn cảu.
Nó nhún vai và ít phút sau đã chui vào xe của Ford, ngồi chen vào giữa tôi và Mile, Sandra và Mike nói chuyện suốt trên đường về nhà, tuy thế họ nói gì tôi không biết và không quan tâm.
Tâm trí tôi đang nghĩ về Craig… với Julia và Ben với tôi, và cái mớ lùm xùm chúng tôi đã tạo ra.