Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn: Chương 08 – 09 – 10
Chương 8: Yến tiệc tiễn khách
Đèn đuốc rực rỡ, có thể so sánh với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những vũ công xinh đẹp nhún nhảy mê hoặc lòng người. Những tấm sa nhẹ nhàng tung bay, ăn uống linh đình. Trong bữa tiệc, nhóm sứ giả nhiệt tình đối ẩm buôn chuyện, trong lòng đều chất chứa ý đồ xấu xa.
“Sao Asisu vẫn chưa đến?” Đẩy thị nữ đang rót rượu ra, Algol ồn ào hỏi.
“Đại vương, xin hay nhỏ tiếng một chút, sứ giả các nước khác đang ở đây…”
“Đừng dài dòng!” Nghển cổ nốc cạn chén rượu, Algol lại nhìn về phía cửa lớn.
“A! Rốt cuộc cũng đã tới.”
Tử Huyền mỉm cười đi vào đại sảnh, ngồi trên ghế cao nhất. “Các vị, ta đến chậm, thật thất lễ.”
Nhóm sứ thần cúi người hành lễ với nữ hoàng Ai Cập.
Thấy Asisu càng đẹp hơn so với ban ngày vài phần, Algol trực tiếp đi tới. “Nữ hoàng khách khí quá rồi, người đẹp trang điểm luôn tốn thời gian, chờ đợi một chút đâu có đáng là bao.”
Thằng cha này là ai thế nhỉ? Lục lọi, lục lọi, lục lọi, nhớ ra rồi. Gã là… Algol, hoàng đế của Assyria, là kẻ… háo sắc.
“Cảm ơn sứ giả Assyria đã thông cảm.”
Algol tham lam nhìn Asisu che miệng cười. “Nếu chờ đợi có thể đổi lấy lời vàng ngọc của nữ hoàng, bắt ta chờ bao lâu cũng không sao.”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh ngạc.
“Đại… Đại vương…” Lời nói yếu ớt của cận thần không ai để ý tới, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Algol đang đứng trước mặt Tử Huyền.
Sứ giả Assyria lại to gan lớn mật thế sao? Dám nói như vậy với nữ hoàng Ai Cập? Tất cả các sứ giả đều kinh hãi.
Imhotep vuốt chòm râu dài, nhìn kĩ vị sứ thần đến từ vương quốc Assyria. Mà Minue càng nhìn gã chăm chú hơn, chỉ là một sứ thần mà dám nói những lời vô lễ như vậy, đó là nữ hoàng bệ hạ tôn quý.
“Ha ha ha ha.” Đột nhiên Tử Huyền ôn nhu cười lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.
“Sứ giả Assyria cứ nói đùa, xin mời ngồi, yến tiệc tiếp tục đi nào.” Sau đó không nhìn hắn, quay lại nói chuyện với mọi người.
Tử Huyền giơ cao li rượu trong tay: “Các vị sứ giả, mọi người vất vả đường xa tới đây tham dự hôn lễ của hoàng đế và hoàng phi. Đêm nay lẽ ra là tiệc cưới của hoàng đế, đáng tiếc… Có lẽ mọi người cũng đã biết, hoàng phi quay về bên mẫu thần dưỡng thương, cho nên đám cưới tạm thời chưa hoàn thành, nhưng vẫn muốn cảm ơn các vị đã mang tới những lời chúc phúc của quốc vương các nước. Xin mời các vị hãy tận tình hưởng thụ rượu ngon và đặc sản của Ai Cập.”
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Đương nhiên Algol đâu chịu để người đẹp lơ là hắn, lúc Tử Huyền không chú ý, tiến tới nắm tay cô, vuốt ve da thịt mềm mại trên tay. “Lời đồn quả không sai, nữ hoàng Asisu đúng là người đẹp mê hoặc hồn phách…” Người đẹp như vậy, nên ở trong hoàng cung của hắn mới phải.
Đám sứ giả ngoài mặt thì hưởng thụ tiệc rượu, nhưng đều lén lút quan sát Algol, giờ thấy hắn hành động lớn mật như vậy, đều hoảng hốt.
Tử Huyền còn chưa nói gì, Minue đã tiến lên trước ngăn Algol lại: “Xin sứ giả Assyria hãy giữ tự trọng!”
Algol liếc mắt nhìn hắn, tràn đầy khinh thường. “Ngươi là ai, nữ hoàng còn chưa mở miệng, ngươi lắm lời làm gì?”
Nghe thế, Minue càng thêm phẫn nộ, hoàng thượng không có ở đây, chỉ có nữ hoàng chủ trì yến tiệc, sao có thể để kẻ khác xâm phạm nữ hoàng. Vừa muốn mở miệng, đã bị Tử Huyền nhàn nhạt cắt ngang: “Minue, lui xuống đi.”
Sau đó tươi cười quyến rũ, nhìn thẳng vào ánh mắt Algol: “Ta nghe nói vương quốc Assyria mĩ nữ nhiều như mây, e rằng dung mạo của ta cũng không thể xuất chúng hơn các nàng, là sứ giả đã quá lời rồi.”
Algol bị nụ cười này câu hồn đoạt phách, chỉ có thể si ngốc trả lời: “Nếu hoàng đế Assyria có thể nhìn thấy một người dung nhan tuyệt sắc như nữ hoàng đây, đám mĩ nữ trong hậu cung đã sớm bị dẹp bỏ.”
“Ha ha, sứ giả nói thật dễ nghe. Đáng tiếc hôn lễ đã kết thúc, các vị sứ giả nên quay về nước báo cáo tình hình cho quốc vương đi thôi, hoàng đế Assyria chắc chắn cũng đang chờ sứ giả trở về sớm đó.”
Lời này vừa nói ra, tất cả các sứ thần đều hiểu ý cô. Nếu hôn lễ tổ chức không thành công, các ngươi cũng không nên ở Ai Cập quá lâu, tốt nhất nên quay về sớm đi.
Nhưng có kẻ cố tình không thức thời như vậy…
“Không cần lo lắng, mĩ nhân của ta, hoàng đế Assyria không cần ta vội trở về đâu.”
Một câu đại bất kính như vậy, nếu Tử Huyền không biết thân phận đích thực của hắn, cũng cảm thấy hắn quá cuồng vọng rồi.
“Vậy ư? Những sứ thần khác của Assyria cũng có ý như vậy sao?”
Đám thủ hạ của Algol đột nhiên bị điểm danh, không biết nói sao, lắp bắp: “Chuyện này… chuyện này…”
“Gì?” Không hài lòng trước phản ứng của bọn họ, Algol quay đầu trừng mắt một cái, mấy người đó lập tức nháy mắt lia lịa.
Trong lòng Tử Huyền trợn trừng mắt, cầu xin ngươi diễn xuất chuyên nghiệp một chút có được không, hiện tại ngươi là sứ thần, không phải là đại vương đâu! Biểu hiện vừa rồi, mọi người đều nhìn ra thân phận của ngươi cao hơn so với bọn người kia, hơn nữa câu nói kia lại do ngươi tự tiện quyết định!
“Thật vui khi nghe sứ giả Assyria lại thích Ai Cập như vậy, nhưng chuyện về trễ, nếu hoàng đế Assyria nghĩ Ai Cập lưu luyến giữ người thì còn dễ nói, chẳng may lại hiểu lầm sứ thần không làm tròn trách nhiệm thì không tốt rồi.”
Rút tay ra: “Nếu sứ thần đã yêu thích Ai Cập như vậy, xin mời uống một li rượu Ai Cập đi.”
Algol không nghi ngờ gì, giơ li rượu nốc cạn, không chú ý tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Tử Huyền.
Nhìn Algol đã uống xong, “Ôi, sao sứ thần lại uống nhanh như vậy?”
“… Có gì không đúng sao?”
“Loại rượu này rất nặng nha! Phải chậm rãi nhấm nháp, nếu uống quá nhanh…”
Lời còn chưa nói xong, Algol phát hiện bản thân dần dần mơ hồ, ngay cả mặt Tử Huyền cũng không nhìn rõ nữa.
“A… Asisu…” ầm ầm ngã xuống đất.
“… Sẽ say rượu.”
Sao cô không nói sớm?
Hắn uống quá nhanh đấy chứ, không kịp nghe…
“…” ← Đây là phản ứng của mọi người khi nhìn Algol ngã xuống
“Không ngờ tửu lượng của hắn lại thấp như vậy, thật đáng tiếc.” ← Đây là phản ứng của Tử Huyền, vui sướng khi có người gặp họa.
Biểu hiện của ngươi không nói như vậy.
Ngay cả Minue cũng hết nói nổi. Thực ra Tử Huyền đã sớm chuẩn bị thuốc mê giấu trong vòng tay, nhân lúc Algon không chú ý đã đổ xuống. Cũng không thể nói trước ở yến hội có xảy ra sai lầm gì hay không, chẳng hạn như mấy vị sứ giả không chịu trở về, linh tinh gì đó… nguyên nhân Tử Huyền chuẩn bị thuốc mê là muốn giết gà dọa khỉ, chẳng qua Algon xui xẻo biến thành con gà kia mà thôi…
Thuốc mê đúng là hữu hiệu, quét sạch toàn bộ phiền toái, chuẩn bị thuốc là đúng đắn a… Oa ha ha ha ha…
“Ừm… Nếu vị sứ giả này đã say rượu, xin mời các sứ thần khác của Assyria sáng mai hãy đưa hắn về nước, xin hãy yên tâm, Ai Cập nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho các người lên đường.”
“Hay là… các vị muốn ở Ai Cập vài ngày?”
“Không cần, không cần, trong nước còn bận nhiều việc, thật sự không dám ở lại quấy rầy, ngày mai chúng tôi muốn trở về nước.”
“Vậy làm phiền các vị nhắn hộ lời cảm ơn và lời thăm hỏi ân cần của hoàng đế Ai Cập tới quý quốc.”
“Nữ hoàng khách khí quá rồi.”
Ngày hôm sau, đám sứ thần nhanh chóng rời khỏi Ai Cập.
Thực ra, Tử Huyền cũng không ngờ có thể đuổi họ về sớm như vậy, nhưng lúc đó ra tay quá nặng, cũng không biết khi nào Menfuisu mới tỉnh lại, mà thân thể chính mình, đã sớm không thể chống đỡ được nữa…
Chương 9: Hôn mê bất tỉnh
Cung điện của Asisu.
Một người đàn ông cao tuổi đứng ở bên ngoài cửa cung. Chòm râu dài màu bạc, trên người mặc một kiện áo bào trắng, trong đáy mắt ông thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng sắc bén, thần thái của một người đã trải qua nhiều lần tang thương, đây đúng là Imhotep.
“Nữ hoàng bệ hạ vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vâng.” Ari cúi đầu trả lời.
“…”
Sau khi yến hội chấm dứt, nữ hoàng Asisu đã sai người đuổi toàn bộ đám sứ giả say rượu đó về nước. Ngay khi sứ thần cuối cùng rời khỏi đại điện, đột nhiên nữ hoàng ngất đi, khiến tất cả mọi người lo lắng.
Imhotep vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ, không để ý thấy Ari len lén quan sát ông. Phần lớn thời gian, Imhotep luôn ở bên cạnh hoàng đế Menfuisu thỏa luận việc quốc sự, rất ít khi đến cung điện của nữ hoàng, không ngờ hôm nay lại chờ ngoài cửa lâu như vậy để hỏi thăm tin tức.
Lại nhớ tới nữ hoàng còn đang mê man, trong lòng cô tràn đầy lo lắng.
“Ari, chị ta vẫn còn chưa tỉnh lại sao?” Không biết Menfuisu đã tới gần từ khi nào.
“Hoàng thượng.” Ari cung kính quỳ trên mặt đất trả lời. “Nữ hoàng vẫn chưa tỉnh ạ.”
“… Ta vào xem!” Nói xong đẩy cửa bước vào.
Cung điện nguy nga lộng lẫy, ở giữa là một chiếc giường lớn xa hoa, bốn phía là những trụ cột có tượng rắn vòng quanh, trang trí theo phong cách cổ xưa. Tấm màn sa màu trắng trong suốt từ trần nhà rủ xuống mặt đất, chỉ cần một luồng gió thổi qua, lại cuốn lượn tung bay, lộ ra bóng người như ẩn như hiện sau lớp sa mỏng.
Menfuisu chậm rãi đến gần, vén tấm mành sa, nhìn người trên giường.
Tử Huyền vẫn nằm im không nhúc nhích, những lọn tóc phủ trên gối, có vài sợi tóc vương trên khuôn mặt, màu đen của tóc đối lập hoàn toàn với sắc mặt tái nhợt của cô.
Ánh mắt long lanh mê người thường ngày giờ nhắm lại, hàng lông mi dài phủ xuống. Khuôn mặt không trang điểm càng lộ rõ nét mệt mỏi.
“Đã hơn hai ngày rồi, sao vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại?” Menfuisu nhìn Asisu tiều tụy nằm đó, thì thào hỏi.
Imhotep đứng sau lưng mở miệng an ủi: “Ngự y nói, nữ hoàng mệt mỏi quá sức, thể lực không chống đỡ nổi nên mới ngất đi, thần tin rằng nữ hoàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
“Chị vì ta mà đã hao tâm tổn sức!” Trong lòng người thanh niên tràn ngập áy náy và tự trách… “Thị nữ đi theo từ Hạ Ai Cập nói như thế nào?”
“Thị nữ đó nói, đột nhiên nữ hoàng hạ lệnh về Thượng Ai Cập, thậm chí còn tự mình thuần phục một con ngựa hung ác, ngày đêm không nghỉ trở về. Về phần bàn tay, là do lúc thẩm vấn hoàng tử nước Hittite lẻn vào xâm nhập mà bị thương, do quá nóng ruột nên nữ hoàng không có thời gian băng bó. Trải qua thời gian dài cưỡi ngựa trên đường, dây cương ma sát khiến cho vết thương nặng hơn, mới chảy nhiều máu như vậy, sợi dây cương đó đã bị máu ngấm tới ẩm ướt…”
Đến đây Imhotep không thể nói tiếp được nữa, cứ nhớ tới sợi dây cương đẫm máu kia, ông lại cảm thấy bàng hoàng.
“… Khi chị đuổi tới bãi săn, chắc chắn thân thể đã rất mệt mỏi, vậy mà lại còn cố sức chỉ huy quyết đoán, dự yến tiệc… Để rồi tới tận bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại…” Nhìn băng vải trên tay Tử Huyền, lại phẫn nộ đứng dậy. “Tên hoàng tử Izumin đáng ghét! Dám lén lút lẻn vào Ai Cập, làm chị ta bị thương, ta nhất định không tha cho hắn!”
“Imhotep! Lập tức hạ lệnh, lùng bắt hoàng tử Hitite, có lẽ hắn vẫn chưa rời khỏi Ai Cập!”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Trước khi rời đi, lại liếc nhìn Tử Huyền đang ngủ say trên giường, chiếc giường to như vậy càng khiến thân hình cô thêm mảnh mai.
“Ari, chăm sóc chị ta cho tốt, bao giờ chị ấy tỉnh lại, lập tức thông báo cho ta.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Nhìn theo bóng dáng Menfuisu và Imhotep đi xa, Ari mới quay đầu lại gọi người vẫn tránh sau tấm màn sa.
“Jinna, ra đi.”
Một thị nữ băng bó đầy người chậm rãi đi ra. “Nữ quan Ari.” Jinna phủ phục trên mặt đất.
“Lần này ngươi làm rất tốt, không nói những lời không nên nói. Nhưng, lại không chăm sóc tốt nữ hoàng, tội của ngươi rất lớn.”
Đầu Jinna càng cúi thấp hơn: “Nữ quan Ari, là Jinna đã không làm tròn trách nhiệm, nô tì cam nguyện chịu phạt.”
“… Nhìn vết thương trên người ngươi nặng như vậy, tạm thời ta không phạt ngươi. Ngươi lui xuống đi, chờ khi nào nữ hoàng tỉnh lại rồi nói sau.”
“Vâng.”
Jinna lui xuống, Ari lại xoay người đến bên cạnh giường Tử Huyền. Nhìn dung nhan kiều diễm đang ngủ say, tim cô đau nhói.
Ôi, những vị thần che chở cho Ai Cập, cầu xin các ngài bảo hộ cho nữ tư tế của các ngài, nữ hoàng vĩ đại của Ai Cập, Asisu bệ hạ.
Ari thành tâm hướng về phía mặt trời cầu nguyện, mà Tử Huyền vẫn cứ im lìm, lặng lẽ nằm đó, không nghe thấy gì hết…
Chương 10: Tỉnh lại
“Oa, Tử Huyền! Chị thật giỏi nha, ngay cả mấy con sói chẳng mấy khi hòa thuận với con người cũng đi săn thỏ cho chị!” ← Ánh mắt lấp lánh như sao, tràn đầy ngưỡng mộ.
“Ừ, coi như nó thức thời.” ← Được khen ngợi, mỗ Huyền đắc ý dào dạt.
“Nhưng mà… em quen nó đã lâu, cũng chỉ có thể khiến nó không tấn công em mà thôi, cũng không thể trở thành bạn bè, chị làm cách nào vậy?”
“À, rất đơn giản thôi, đập cho nó vài cái là được ấy mà.” ← Mỗ Huyền thản nhiên nói.
“…” ← Gon hoàn toàn không biết nên nói gì. Xoay người, cậu vô cùng thương cảm nhìn mấy cục u đầy to tướng trên đầu con sói, mà mỗ sói sau khi đối diện với Gon, nhanh chóng thầm hạ quyết tâm. So với nữ đại ma đầu đáng sợ kia, cậu nhóc này hiền lành hơn nhiều, nhất định sau này sẽ làm bạn bè với cậu ta!
…
“A, Tử Huyền… Huyền… lâu rồi không gặp mặt…”
Lông tơ dựng đứng… Không phải hắn đang ở đấu trường trên không sao?
Ha ha, Pisoga, sao anh lại ở đây thế?”
“Ha ha… a… Tôi đặc biệt vì Tử Huyền mà đến nha… Thế nào, chúng ta đấu một trận chứ…?”
Khóe miệng cô run rẩy. Kaito, vì cứu anh mà tôi đã cố gắng trở nên mạnh hơn, nếu tôi chết ở đây, thành quỷ cũng không buông tha cho anh!
“Đợi chút! Pisoga.” Vội vàng né tránh mấy lá bài, cô kêu lên: “Đấu với anh một trận cũng được thôi, nhưng mà tôi sợ anh nhất thời hưng phấn quá độ, đánh chết tôi thì sao?”
“Sao có thể như vậy… Tử Huyền là một loại trái cây rất đặc biệt…” Ở đầu ngón tay lại biến ra một lá bài, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cạnh quận bài, “Trái cây chưa chín mà đã hái sẽ rất đáng tiếc… Cô không tin tôi sao?”
Người như ngươi đáng tin à?
“Tôi có một đề nghị! Tìm một trọng tài, để chẳng may có lúc anh không bình tâm được “làm thịt” tôi lúc nào không biết.”
“Ừm… Được…” Lại có người có khả năng ngăn ta sao?
Ôi ôi ôi ôi…
“Hì! Vậy là tốt rồi.” Lôi điện thoại ra, “Alo, Irumi?”
“Xoạt” Pisoga thản nhiên tráo bộ bài.
“… Irumi… Nếu ngươi thấy chết mà không cứu, được thôi, ta chết cũng chẳng sao, số tiền sáu mươi triệu zeni ta nợ ngươi đừng hòng đòi lại được, ngươi nói xem, tốt xấu gì nếu ta còn sống, chẳng phải ngươi vẫn có thể lấy tiền sao?… Được rồi, được rồi, tiền nợ tăng thêm một trăm triệu zeni là được chứ gì…”
…
“Đại ca, anh thật sự muốn đi tìm tộc Kuruta sao?”
“Đương nhiên, màu mắt đỏ chính làm một trong bảy màu đẹp nhất thế giới, hiện tại ta đang có hứng thú với kiến thức mới mẻ một chút.” Đang cắm mặt vào quyển sách, Chrollo ngẩng đầu lên nói.
“Có vấn đề gì sao?” Bình thường thực hiện phi vụ nào đi chẳng nữa, không phải cô ta không có ý kiến gì hết sao?
Vấn đề là ở trên mặt anh viết rõ rành rành “kiến thức mới mẻ một chút” không đơn giản như vậy!
“Cũng không có vấn đề gì, chẳng qua, anh có thể buông tha cho Kurapika được không?”
“Ủa? Vì sao?” Ngẩng cao đâu, đôi mắt đen nhíu mày nhìn thành viên trong đội đang do dự.
“Ừm… Lúc tôi bị thương, cậu ta đã từng cứu tôi.”
“Phải không?”
“… Đại ca, anh có thể không cười như vậy có được không?”
“?”
“Anh cười như vậy làm tôi cảm giác không biết bao giờ sẽ bị anh lừa bán…”
…
Phù, cũng có khả năng ta đã sớm bị bán, chẳng qua bản thân lại không biết mà thôi.
Ừm, chân tay đau nhức, bị sao thế nhỉ…
Mở to mắt, Tử Huyền nhìn bốn phía xung quanh… Là cung điện Ai Cập.
Cố gắng ngồi dậy, chậm rãi dựa vào thành giường, suy nghĩ một chút rồi cũng nhớ ra. Kí ức chỉ dừng lại tới đoạn yến tiệc chấm dứt, có lẽ đã bị ngất xỉu sau đó.
“Bệ hạ.” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
Tử Huyền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ari đang kinh ngạc và mừng rỡ. “Bệ hạ, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại. Thật may quá!”
Ari quỳ trước giường, đôi mắt rưng rưng lệ.
Nhìn Ari, Tử Huyền cảm thấy cảm động, tuy rằng không phải cảm động vì bản thân mình, mà là cảm động thay cho Asisu đang ở thời không khác, “Ừ, Ari, ta không sao. Ta ngủ bao lâu rồi? Sao tay chân đều tê mỏi như vậy?”
“Đã năm ngày rồi, thưa bệ hạ. Ngày nào hoàng thượng cũng tới thăm người, tất cả mọi người đều chờ người tỉnh dậy.”
Năm ngày? Lâu như vậy, thân thể không hoạt động nên sinh ra mệt mỏi. “Ta chỉ mệt mỏi quá sức mà thôi, đã để ngươi lo lắng rồi.”
Ari nhìn Tử Huyền vừa mê man tỉnh dậy, “… Nữ hoàng bệ hạ, tuy lúc trước người đã nói nhường cho Carol và hoàng thượng ở bên nhau, nhưng nô tì vẫn còn muốn nói, người yêu hoàng thượng như vậy, vì hoàng thượng trả giá nhiều như vậy, người mới xứng đáng là hoàng phi của Ai Cập. Chỉ cần người muốn, người vẫn có thể trở về bên cạnh hoàng thượng…”
Ari vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này sao?
“Ari.” Tử Huyền nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn ánh mặt trời ấm áp tỏa sáng dưới mặt đất, từ từ mở miệng. “Ngươi biết không? Tình yêu, là một thứ không thể miễn cưỡng được. Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu, cho dù có mất bao nhiêu thời gian, sức lực, tiền tài, thậm chí là tính mạng, cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi, không thể cưỡng ép đối phương yêu thương ngươi. Nếu không, cho dù ngươi đạt được mục đích, tình cảm của đối phương hoặc là cảm kích, hoặc là áy náy, chứ không phải là tình yêu, khiến cho bản thân càng thêm đau lòng, không có được một tình yêu trọn vẹn!
Tình cảm Menfuisu dành cho ta chỉ là tình cảm chị em, không phải tình yêu nam nữ, trước kia là do ta quá u mê. Hắn không từ chối hôn ước với ta, bởi vì lúc đó hắn chưa trải nghiệm qua cái gọi là tình yêu, cảm thấy cưới ai cũng không sao. Nhưng tới bây giờ, hắn đã có Carol, ở bên ta, hắn không cảm nhận được cảm giác yêu là thế nào, ở bên Carol, hắn đã tìm được. Đó là duyên phận. Hắn yêu ai là quyền của hắn, hôn nhân của hắn không bao gồm cả ta trong đó, nếu như ta cứ tiếp tục cố chấp, người chịu tổn thương chỉ là ta mà thôi.”
Ari nghe xong, trong lòng càng thương tâm: “Bệ hạ…”
Đột nhiên Tử Huyền chuyển giọng, đổi sang âm điệu nhẹ nhàng: “Hơn nữa, Ari, buông tay không phải tốt hơn sao? Menfuisu đã yêu Carol, sự thật đó không thể nào thay đổi được, ta cứ ôm giữ mãi một mối tình, nhìn bọn họ uyên ương ngọt ngào, trong lòng sẽ càng thêm đau đớn, không bằng ta rút lui, tự đi tìm một bầu trời cho riêng mình. Ngẫm lại, không bị trói buộc, không bị bó buộc trong cương vị một hoàng phi, ta càng thêm tự do tự tại… Ngươi nói xem, Ari, với điều kiện của ta, chẳng lẽ sau này không tìm được một người chỉ yêu mình ta sao?”
Giọng nói nghẹn ngào, thương tâm, lại có chút làm nũng của cô gái trẻ, khiến cho Ari không biết phải làm sao.
“Không đâu, bệ hạ là nữ hoàng vĩ đại nhất, là người xinh đẹp nhất, trí tuệ uyên thâm, cao quý tao nhã, đủ để mê hoặc toàn bộ thiên hạ!”
“Ha ha! Đúng, chính là như thế. Ari, đi chuẩn bị nước ấm đi, nữ hoàng xinh đẹp muốn tắm rửa…”
“Vâng.” Ari cũng cười. “Nô tì đi chuẩn bị ngay.”
Chờ Ari lui ra ngoài, Tử Huyền mới tiếp tục mở miệng. “Tới lâu như vậy rồi, ra đi.”
Vừa nói xong, từ sau lớp màn sa trùng trùng điệp điệp một bóng người chậm rãi đi ra.
Lời vừa nói kia, một phần muốn cho Ari hiểu rõ tình cảm hiện giờ của bản thân, để Ari không cần lo lắng, một phần để thân thể này bớt đi tình cảm cố chấp, cuối cùng là muốn nói cho người đứng sau màn sa nghe thấy.
Tử Huyền nhìn vào khuôn mặt người đó, dịu dàng mỉm cười, nụ cười ấy dường như khiến cả căn phòng bừng sáng. Nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Menfuisu.”