Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn: Chương 71 – 72
Chương 71: Chrollo
Xác chết ngổn ngang trên bờ cát, những hạt cát vàng óng ánh ngấm đẫm máu tươi, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng đỏ kì dị. Một cơn gió biển thổi qua, mùi máu tươi tanh nồng sộc vào mũi, không tiêu tán bớt… Cũng không hề thấy ai xuất hiện, chỉ thấy không khí xunh quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Đây… đã xảy ra chuyện gì?” Tử Huyền kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ari điều tra ra được chiến thuyền kia đã đưa Jinna ra khỏi hoàng cung, sau đó đổi sang một chiếc thuyền đánh cá đưa tới một hòn đảo trên biển. Tử Huyền lừa Irumi rằng trên đảo có lẽ có kho báu, kéo hắn cùng đi, tránh quân đội Ai Cập, hai người đạp nước đi tới hòn đảo này. Nhưng không ngờ rằng tình hình trên đảo lại như vậy…
“… Vũ khí giết chúng là đoản kiếm, xuống tay lưu loát, một phát chí mạng.” Irumi đi tới kiểm tra một xác chết.
Tử Huyền cũng đi tới, gạt y phục của thi thể, rơi ra một vài vật phẩm tùy thân, rõ ràng không phải của người Ai Cập.
“Đây đều là trang sức của Libya… Xem ra bọn chúng là người của Kafura.”
Không ngờ cô không ở Thượng Ai Cập một thời gian, công chúa Kafura lại lén lút sắp đặt nhiều binh lính Libya đến vậy. Có lẽ đây là những thị vệ đưa cống phẩm tới, không trở về, đều ở lại trên đảo này.
Nhưng nơi này gần biên giới Ai Cập, Menfuisu cũng không hề biết bọn họ trốn ở đây, vậy ai đã ra tay…
“Jinna…” Tử Huyền nhíu mày, “Không biết Jinna có bị giam ở trên đảo này không, nếu có, chỉ sợ lành ít dữ nhiều…”
Irumi nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Huyền, quan sát bốn phía, chậm rãi chỉ về một phía: “Nơi đó có mùi máu tươi mới.”
Máu tươi ư?
Có người sống sao?!
Hơn nữa… Irumi, anh là cẩu sao.
Tử Huyền ngẩng đầu, Irumi đã chạy vào trong rừng, cô cũng nhanh chóng đuổi theo.
Jinna, nếu là cô, cô nhất định phải gắng gượng đợi ta tới cứu, nếu cô chết… chắc chắn ta sẽ báo thù cho cô!
…
Một chiếc khăn trùm đầu màu trắng dính máu bị ném xuống đất, chủ nhân nó đã ngã dưới gốc cây, gắng sức di chuyển hai chân, muốn rời khỏi cô gái đáng sợ trước mắt.
Bãi cỏ vô cùng hỗn độn, có thể thấy rằng hắn kịch liệt giãy giụa, một đám lá cây dính máu, hòa lẫn với màu xanh của lá cây, xanh đỏ tạo thành một bức tranh diễm lệ.
“Xin, cầu xin cô… Xin cô hãy tha cho ta.” Giọng nói của người đàn ông cuối cùng gần như khóc nức nở, hắn đã nhìn thấy cô gái lẽ ra phải nằm bẹp trên tấm ván này giết chết đồng đội của hắn, ra tay lưu loát, động tác nhanh gọn, mà điều khiến hắn hoảng sợ chính là đôi mắt không gợn sóng kia, giết nhiều người như vậy nhưng không hề có cảm xúc gì, xung quanh tỏa ra luồng khí hắc ám… Giống như… Giống như ác ma…
Mà hiện giờ, đùi hắn đã bị thương nặng, cánh tay phải cũng đã bị phế, không thể trốn thoát.
Nhìn người đàn ông yếu đuối cầu xin tha thứ trước mặt, cô gái không có vẻ gì là động lòng trắc ẩn. “Đây là đâu, vì sao lại bắt ta đến đây?”
Có rất nhiều chuyện cần giải quyết, cô vẫn chưa rõ tình huống xung quanh.
“Đây, đây là hải đảo gần biên giới Ai Cập, là công chúa Kafura bắt cô tới đây! Không liên quan tới chúng ta! Xin hãy tha cho ta!”
Ai Cập, công chúa Kafura?
Đang định hỏi tiếp, chợt có luồng gió đẩy tới.
Nhanh chóng cảnh giác, tất cả mọi người nơi này đều đã bị cô giết, vậy đó là ai?
“Jinna!”
Một tiếng hô lớn, Tử Huyền đẩy hai cành cây che chắn gần đó, mái tóc nâu, dáng người đó, chính là người mà cô đã lo lắng rất lâu – Jinna!
Cô chờ được ta đến cứu cô sao?
Tử Huyền hận không thể chạy tới ôm chầm lấy Jinna.
“Khoan đã.” Đột nhiên Irumi đưa tay ra ngăn cô lại.
“Irumi, anh làm gì…”
…
Tử Huyền cũng cảm giác có điều gì đó không ổn, rõ ràng đối phương đang ở tư thế đề phòng, bất kì lúc nào cũng có thể tấn công sang bên này. Mà thứ cô ấy cầm trong tay chính là đoản kiếm được Irumi kết luận là hung khí giết người. Nhất là ở trên người cô ấy, Tử Huyền cảm nhận được…
Niệm lực…
Chắc chắn Jinna không biết dùng niệm, đây là thế giới Ai Cập cổ đại, có thể tỏa ra niệm… Chắc chắn là người từ thế giới Hunter xuyên qua…
Nói cách khác, thân thể là của Jinna, nhưng linh hồn lại là của người khác…
“… Ngươi là ai?”
Người trong thân thể Jinna không trả lời, vẫn quan sát bọn họ, có lẽ cũng đã nhận ra bọn họ cũng tỏa ra niệm lực. Tử Huyền cũng đã không chờ được nữa.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, hiện giờ ngươi đang ở trong thân thể Jinna! Là Jinna của ta! Dù thế nào đi nữa ta cũng không thể để ngươi chiếm cứ thân thể cô ấy, trả Jinna lại cho ta! Irumi, giúp ta chặn đường lui của cô ấy.”
Irumi không kích động như vậy, chậm rãi nhắc một câu: “Hai chiến thuyền khảm châu báu.”
“Khụ!” Tử Huyền bị sặc.
“Ông trời ạ, đợi chút!” Liên quan đến nguyên tắc, Tử Huyền nhanh chóng giữ Irumi lại, “Bản thân tôi tự làm là được rồi, ngài cứ nghỉ ngơi đi! Không dám làm phiền hai tay quý của ngài ạ!”
Nói xong, Tử Huyền nhảy lên, tung người bay lên không trung, giơ tay ngưng tụ bọt nước tấn công đối phương. Hơn nữa, niệm lực và tốc độ nước dường như có thể xuyên suốt cơ thể con người, nhưng dù sao đối phương cũng là Jinna, Tử Huyền lựa chọn cách tập kích không ảnh hưởng tới tính mạng.
Người này đã hoàn toàn phẫn nộ!
Jinna… có một vị trí đặc biệt trong lòng cô. Đây là người đầu tiên cô gặp khi tới Ai Cập, từ từ quen thuộc với Ai Cập cũng là nhờ Jinna ở bên hướng dẫn.
Cô ấy luôn mỉm cười, chuẩn bị điểm tâm cho cô, luôn luôn dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, luôn… Ở bên nhau lâu như vậy, đột nhiên không thấy, nếu ở tình huống khác cô còn thể cứu cô ấy, nhưng lúc này… Chỉ còn là một cái xác không hồn bị người khác chiếm giữ…
“Khốn kiếp!”
Bọt nước bay tới sẽ nhanh chóng chạm tới cánh tay đối phương, lúc này, đột nhiên cổ tay người lóe sáng, tốc độ di chuyển cực nhanh, dùng đoản kiếm đỡ lại toàn bộ bọt nước sắc bén, đẩy về phía bãi cỏ, trong nháy mắt đã hiện ra vô số hố sâu dưới đất.
Đỡ được sao?
Tử Huyền kinh ngạc nhìn kĩ đối thủ một lần nữa, dựa theo kinh nghiệm, niệm lực của người mới đến thế giới Ai Cập không mạnh, khôi phục rất chậm, nhưng rõ ràng người này mới tới không bao lâu, cũng không thể chỉ trông vào phản ứng và động tác của thân thể, có thể dùng đoản kiếm đỡ được bọt nước của cô rõ ràng là một người có cùng đẳng cấp niệm lực..
Nếu kẻ này hoàn toàn khôi phục niệm lực, thì sẽ có năng lực đáng sợ như thế nào…
“Irumi, một chiến thuyển khảm châu báu nhé.”
“Hai chiến thuyền.”
“Nhân nhượng chút đi, sau này dễ buôn bán hơn.”
“… Một con thuyền bán.”
“Chấp nhận.”
Nhưng chưa đợi Irumi tấn công, đối phương đã mở miệng.
“Là Irumi Zoldyck đó sao?”
Bước chân của Irumi dừng lại một chút.
Tử Huyền nheo mắt lại, “Ngươi quen Irumi sao?”
“Lúc ấy ta chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, không ngờ rằng ngươi và ta cùng tới nơi này.”
“…” Irumi chần chừ một lúc, “Chrollo?”
“… Irumi, ngươi đang nói gì vậy?”
“Hắn là Chrollo.” Giọng nói chắc chắn.
Chrollo khẽ cười một tiếng, đúng là Irumi. “Nói như vậy cô ấy chính là Tử Huyền rồi, năng lực ngưng tụ nước và… Irumi có thói quen cò kè mặc cả.”
Irumi gật đầu, quay lại nhìn Tử Huyền…
…
Hắn… Là… Ch… ro… llo…
Hắn… Là… Ch… ro… llo…
Hắn… Là… Ch… ro… llo…
Chớp mắt một cái, giống như sét đánh giữa trời quang, chém hình ảnh đó thành hai nửa. Tử Huyền đứng sững lại, vẻ mặt giống như trời đất sụp đổ trước mắt, cả người ngẩn ra, chậm rãi hóa thạch trong gió… rồi vang lên một tiếng… vỡ vụn…
Khóe miệng Chrollo tươi cười nhìn phản ứng của Tử Huyền, vẫn thú vị như xưa.
“Irumi, đây là đâu?”
“Phí tình báo…”
“Cô ấy trả.”
“Đây là Ai Cập, là nơi lạc hậu so với thế giới chúng ta ba nghìn năm. Hiện giờ Tử Huyền là nữ hoàng Ai Cập, ta là hoàng tử một quốc gia nhỏ. Hiện giờ ngươi đang ở trong thân thể thị nữ của Tử Huyền, bị công chúa lân bang bắt cóc, chúng ta đang nghĩ cách cứu viện.”
Có thể cướp chút đồ trong tay Tử Huyền, Irumi trả lời nhanh chóng.
“Ba nghìn năm trước sao… Tảng đá ở ngôi mộ cổ kia đúng là có năng lượng xuyên qua thời không.”
Hai ngươi họ nói chuyện, Tử Huyền vẫn còn chưa hết khiếp sợ, bắt đầu phiêu tán theo gió.
Đối với thân thể nữ tính mới, Chrollo vẫn lạnh nhạt tự nhiên, nhìn Tử Huyền ngây ngốc đứng đó, “Lần đó đang chiến đấu tự nhiên thấy cô biến mất, không ngờ lại có thể gặp ở nơi này.”
Irumi nhìn Tử Huyền gật gật đầu.
“Nghe nói cha cô công chúa kia hôm nay muốn tới Ai Cập ép hôn, Tử Huyền còn muốn trở về đối phó với bọn họ, gã này không cần giết, để lại làm nhân chứng.”
Rất tự nhiên xử lí giúp Tử Huyền mọi chuyện, dù sao phí làm việc cũng do cô nàng trả.
Quay lại kéo người vẫn đang hóa thạch vì chưa tiêu hóa nổi mọi chuyện diễn ra trước mắt, khóe miệng Irumi cong lên 0.03°
“Chúng ta đi thôi.”
…
“Lúc hai người tới đây không ngồi thuyền sao?”
“… Tử Huyền bị say sóng, cô ta đạp nước kéo ta tới đây.”
“…”
Chương 72: Quốc vương Libya
Trong đại điện tiếp khách, Menfuisu và Carol ngồi vị trí chủ tọa, ngoại trừ Imhotep vẫn chưa trở về, gần như các đại thần đều có mặt đông đủ. Bởi vì có quốc vương nước láng giềng hôm nay tới Ai Cập.
Không khí trong đại điện trầm mặc, sau khi chào hỏi xong xuôi, quốc vương Libya an vị ở chỗ ngồi chờ công chúa Kafura tới. Đám thị nữ đi lại liên tục, thỉnh thoảng rót thêm rượu, bê thêm đồ nhắm.
Menfuisu nhìn quốc vương nước láng giềng chậm rãi uống rượu, có chút đăm chiêu. Mấy hôm trước nhận được thư từ Libya nói quốc vương Libya muốn đích thân tới Ai Cập đề cập tới chuyện liên minh, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, không phải đã sớm kí hiệp ước liên minh rồi sao? Quốc vương Libya còn tự mình đến đây, rốt cuộc có mục đích gì?
Carol cau mày, chắc chắn vị quốc vương này đến để chủ trì hôn lễ cho công chúa Kafura. Biết được điều này khiến cô thấy căng thẳng. Nhìn Menfuisu bên cạnh… Bản thân đã quyết tâm, sẽ không buông tay.
“Phụ vương!” Theo tiếng kêu yêu kiều vọng vào, Kafura chạy vội vào đại điện, lao thẳng vào trong lòng quốc vương Libya. Phá vỡ không khí yên lặng trong đại điện.
“Phụ vương, con chờ người lâu quá, rốt cuộc người cũng tới thăm con!” Kafura vui vẻ nhảy nhót, không coi ai ra gì, nhún nhẩy bám tay cha mình.
“Ha ha, Kafura, đã lâu không gặp, phụ vương rất nhớ con.” Quốc vương Libya mỉm cười trấn an Kafura, gương mặt hiện lành. Lại dùng tiếng nói khe khẽ chỉ hai cha con họ nghe thấy, “Con gái ngoan, phụ vương đã biết tâm ý của con, lần này đến giúp con trở thành hoàng phi của Menfuisu đây.”
“Phụ vương!” ánh mắt Kafura lóe sáng, vô cùng vui vẻ. “Con rất vui!”
Phụ vương tới, vì liên minh hai nước, hoàng đế Menfuisu không thể không cưới cô!
Menfuisu nhìn hai cha con họ đoàn tụ, cũng cười nói: “Quốc vương Ligosu, chúng ta rất hoan nghênh ông tới chơi. Đã lâu không gặp công chúa Kafura, có lẽ hai cha con có rất nhiều lời muốn nói, vậy đi, hai người cứ từ từ trò chuyện, chúng ta không quấy rầy.”
Quốc vương Libya nghe thế vội ngẩng đầu, mở miệng ngăn lại. “Không cần đâu. Hoàng đế Menfuisu quá khách sao rồi, lần này ta đến đấy hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của Kafura.”
Menfuisu khó hiểu: “Chuyện của công chúa Kafura ư?”
Carol nghe vậy, trong lòng càng hoảng hốt, dù đã quyết tâm, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào, cô siết chặt chiếc quạt lông vũ trong tay. Không phải cô không tin Menfuisu, nhưng lợi ích Ai Cập đặt trước mắt… Không, không thể lùi bước, chắc chắn sẽ có cách.
“Hoàng đế Menfuisu,” quốc vương Libya đẩy Kafura sang một bên, đứng dậy nói. “Lúc chúng ta kí kết hiệp ước liên minh đã từng bàn qua, hoàng đế Menfuisu muốn cưới trưởng công chúa của Libya là công chúa Kafura làm đệ nhị hoàng phi, vì sao đã lâu như vậy vẫn chưa cử hành hôn lễ?”
Cái gì?!
Toàn bộ đại điện đều chấn động, mọi người kinh ngạc nhìn quốc vương Libya. Đã có hứa hẹn cưới công chúa Kafura làm đệ nhị hoàng phi sao?
Menfuisu kinh ngạc thả li rượu. “Quốc vương Ligosu, chúng ta không thề hứa như vậy!”
“Không có ư?” Quốc vương Libya giả vờ lo lắng, “Hoàng đế Menfuisu, chuyện này không có sao, chẳng lẽ đã kí kết hiệp ước liên minh rồi lại không làm theo, muốn đổi ý sao?”
“Không, quốc vương Ligosu. Chúng ta hoàn toàn không biết chuyện này, chắc chắn có hiểu lầm…”
Ligosu kéo tay Kafura, “Hiểu lầm ư? Hoàng đế Menfuisu, chính đại tư tế Kaputa của Ai Cập đã thương nghị với chúng ta. Tất cả mọi người đều biết ở Ai Cập, đại tư tế có quyền lựa chọn hoàng phi cho hoàng đế, vì thế chúng ta mới tin chuyện này, tất cả dân chúng Libya đều biết tin, hiện giờ ngài nói với ta rằng mọi chuyện chỉ là hiểu làm ư?”
Nói câu cuối cùng, ánh mắt quốc vương Libya nheo lại, dáng vẻ lên án, không khí hết sức căng thẳng.
Menfuisu và các đại thần đều không hề biết chuyện này, không khỏi bị vây vào thế hạ phong, cảm thấy tình huống trước mắt hoàn toàn không biết làm thế nào, quốc vương nước láng giềng đột nhiên dùng hiệp ước liên minh gây khó dễ khiến người ta trở tay không kịp.
Cưới Kafura làm phi sao, điều này sao có thể chứ? Chẳng lẽ đây chính là lí do khiến Kafura không chịu về nước ư?
Menfuisu cảm thấy bực mình vì không quản lí được chuyện hôn nhận của mình: “Quốc vương Ligosu, nếu Ai Cập đã đồng ý hứa hẹn, đương nhiên sẽ tuân thủ, nhưng ngay cả ta cũng không hề biết chuyện đệ nhị hoàng phi, hơn nữa cũng không ra lệnh cho đại tư tế Kaputa thương nghị điều kiện như vậy với ông. Cho nên, ta không thể cưới công chúa Kafura.”
“Hoàng đế Menfuisu, chuyện này đã sớm quyết định, sao ngài có thể phủi sạch sẽ như vậy, Kafura là trưởng công chúa Libya, sao có thể chịu sự sỉ nhục như vậy? Đường đường là đế quốc Ai Cập, nói chuyện lại không giữ lời như vậy sao?”
“Quốc vương Ligosu,” Menfuisu cũng nổi giận. “Ông nói rằng đại tư tế Kaputa thương nghị với ông, vậy để Kaputa đối chất với ông là được, chuyện này chắc chắn Ai Cập sẽ trả lại công bằng cho ông. Người đâu, truyền đại tư tế Kaputa tới đây!”
Tướng quân Minue cũng đi tới, “Quốc vương Libya, xin hãy bình tĩnh chờ một chút, chắc chắn chuyện này có hiểu lầm, chờ đại tư tế Kaputa tới có thể giải thích rõ ràng…”
“Được, ta sẽ chờ đại tư tế của các ngươi nói rõ ràng.” Kaputa và Kafura đã chuẩn bị hôn lễ xong xuôi, giờ có thêm áp lức, chắc chắn sẽ ép được Menfuisu thỏa hiệp vì quan hệ hai nước, “Dù sao danh dự của trưởng công chúa Libya cũng không thể bị hủy hoại vô lí như vậy được…”
Lúc này, bên ngoài cung điện vang lên tiếng nói cao ngạo cắt ngang lời ông ta, “Ồ! Quốc vương Ligosu, việc này còn chưa điều tra rõ ràng, sao lại đổ danh dự công chúa các người lên đầu chúng ta vậy?”
Mọi người đều nhìn ra ngoài, Tử Huyền mặc y phục nữ hoàng xuất hiện trước cửa. Dưới ánh mặt trời, khí thế kiêu ngạo càng giống như nữ thần.
…
Tử Huyền ngồi xuống nhuyễn sạp bên phải Menfuisu, Carol vừa thấy cô, đã giảm bớt được một nửa căng thẳng, còn Kafura lại vô cùng lo lắng.
Lại là nữ hoàng Asisu…
“Quốc vương Ligosu, hoan nghênh ông đã đến. Ta là nữ hoàng Asisu của Ai Cập.”
Quốc vương Libya đã sớm nghe danh tiếng của cô, thái độ sắc bén cũng thu bớt lại, “Hóa ra là nữ hoàng Asisu, nghe đại danh đã lâu. Hôm nay cũng đã có cơ hội gặp mặt, quả không hổ danh nữ hoàng của đại đế quốc Ai Cập.”
“Quốc vương Ligosu quá khen.” Tử Huyền cười khẽ, “Vừa rồi ta ở ngoài cửa cũng đã nghe được một ít, chuyện này không đợi quốc vương Ligosu đích thân tới chơi, ta cũng đã tra ra được một số chuyện chuẩn bị xử lí.”
Quốc vương Ligosu tái mắt, tra ra được một số chuyện chuẩn bị xử lí sao?
“Mời quốc vương Ligosu ngồi.” Tử Huyền ngoảnh mặt lại, “Nào, chúng ta mau mời đại tư tế Kaputa vĩ đại tới mau đi…”
Vừa dứt lời, đã thấy Kaputa bị mấy thị vệ áp giải, rụt rè sợ hãi đi tới, lão biết hôm nay quốc vương Libya tới, bản thân cũng sẽ bị gọi đến. Nhưng không ngờ nữ hoàng lại dùng cách này để áp giải lão tới. Nhưng trước mặt quốc vương nước láng giềng, chắc chắn hoàng đế Menfuisu sẽ không thực sự xử lí lão đâu!
Đi đến phía trước nhuyễn sạp của Menfuisu, Kaputa giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, vô cùng trấn tĩnh tự nhiên.
“Khởi bẩm bệ hạ, bệ hạ triệu kiến vi thần sao?”
“Kaputa!” Menfuisu đã không chịu được nữa, lớn tiếng quát chói tai: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi giấu giếm mọi người, lén bày ra cuộc hôn nhân này để liên minh với Libya sao?”
Khí thế của Menfuisu vốn hung mãnh, nay lại hét to như vậy khiến Kaputa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng rối loạn: “Bệ… bệ hạ, xin hãy nghe thần nói, thần vì suy nghĩ cho bệ hạ, suy nghĩ cho vương quốc mà thôi!”
Nghe vậy, biết chuyện này là sự thật, Menfuisu càng giận dữ: “Nói láo! Nhân lúc ta không có mặt, lén lút tiến hành, đây là suy nghĩ cho ta sao?”
“Bệ hạ, xin hãy nghe thần giải thích, từ xưa đến này, ngôi vị hoàng phi đều do các quan tư tế quan sát tinh tượng để lựa chọn, thần chỉ nghe theo ý chỉ của thần linh mà quyết định thôi!” Trong mắt Kaputa đã có lợi thế chắc chắn, dễ dàng giải thích, “Huống hồ, gần đây tình hình Ai Cập luôn luôn bất ổn, thần tính toán thấy hoàng thượng chỉ có thể liên minh với quốc gia Libya ở phía tây mới khiến quốc gia hưng thịnh trở lại. Thần suy nghĩ đều vì Ai Cập mà thôi.”
Phì, lí do đường đường chính chính thật đấy…
Tử Huyền không nói gì, ngồi bên cạnh xem kịch hay.
“Ngươi hoàn toàn không coi hoàng đế Ai Cập là ta ra gì, lén lút tiến hành đại sự hai nước, tự tiện quyết định chuyện cưới đệ nhị hoàng phi của ta, đây là chuyện một đại tư tế nên làm sao? Do ngươi tự ý, hiện giờ khiến quốc vương Libya hiểu nhầm, ngươi còn dám nói dối rằng ngươi làm vì Ai Cập, Kaputa, đây là trọng tội, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Menfuisu chuẩn bị sai người lôi Kaputa ra ngoài, đột nhiên quốc vương Libya cắt ngang lời bọn họ.
“Hoàng đế Menfuisu, xin chờ một lát.” Nhìn thấy Menfuisu muốn trừng phạt Kaputa, ông ta thấy mình cần phải lên tiếng, “Hoàng đế Menfuisu, xem ra tất cả chuyện này đều do đại tư tế Kaputa quyết định, ngài thật sự không biết chuyện này. Nhưng dù sao đại tư tế cũng vì lo nghĩ cho hiệp ước liên minh giữa Libya ta và Ai Cập, cũng không cần trách phạt quá mức.”
“Đúng vậy, đúng vậy thưa bệ hạ.” Lời giải thích của bản thân không được chấp nhận, Kaputa vội vàng quỳ xuống đất, luôn miệng nhấn mạnh, “Thần suy nghĩ đều vì Ai Cập, vì Ai Cập mà thôi!”
Mấy đại thần bình thường giao tiếp qua lại với Kaputa, hơn nữa thân phận Kaputa lại là đại tư tế cao nhất ở Ai Cập, tuy rằng không đồng tình với hành động của lão, nhưng cũng tiến tới, khuyên nhủ Menfuisu, “Hoàng thượng, đại tư tế Kaputa cũng vì suy nghĩ cho Ai Cập…”
“Ha ha, vì Ai Cập sao…”
Ngồi xem chán chê, Tử Huyền vỗ tay đi xuống dưới, đứng trước mặt Kaputa đang quỳ dưới đất, chớp mắt một cái, mồ hôi lạnh của Kaputa thánh thót rơi xuống.
Nếu Menfuisu nổi giận, lão có thể nhờ quan hệ với quốc vương Libya giúp đỡ, nhưng nếu là nữ hoàng Asisu, người mà càng ngày càng không thể khống chế thì…
“Chẹp chẹp, đại tư tế Kaputa, thật vĩ đại nha.” Tử Huyền phe phẩy chiếc quạt lông vũ, ngồi xổm xuống nhìn Kaputa đang quỳ dưới đất. “Vì Ai Cập, vì dân chúng, đại tư tế cao nhất của chúng ta không ngại nguy hiểm bị Pharaon phát hiện, liều chết đàm phán với quốc vương Libya, bản thân dâng lên ngôi vị đệ nhị hoàng phi Ai Cập, sau đó có thể âm thầm che giấu những lễ vật mà công chúa Kafura đưa vào hoàng cung, che giấu kín kẽ đến mức chờ quốc vương Libya xuất hiện mới nói ra, ai dà, vì Menfuisu, vì vương quốc mới khiến ngươi sắp đặt chuyện đệ nhị hoàng phi, tất cả đều chuẩn bị xong xuôi mới khiến mọi người kinh ngạc và vui mừng nhỉ, về phần cô gái sông Nile, ngươi cũng đã nói với cô ấy, thân là hoàng phi Ai Cập, phải chấp nhận chuyện này, ngươi xem, ta đã hủy hết đường lui của ngươi rồi, giờ thì ngươi nhận mệnh cưới công chúa Kafura đi…”
“Nữ… nữ hoàng bệ hạ…” Kaputa run rẩy nói không nên lời, “Không, không phải như thế! Xin đừng hiểu nhầm, thần toàn tâm toàn ý vì Ai Cập…”
“Đúng vậy, ta không phủ định ý đồ của ngươi, đều vì Ai Cập, đặc biệt nhờ có công chúa Kafura mà ngươi nhận được biết bao nhiêu vàng, tất cả tương lai của Ai Cập đều bị chìm dưới đống vàng chói lóa,ngươi phải vô cùng miễn cưỡng, vô cùng khó chịu mới chấp nhận, sau khi xong việc sẽ nhận được vàng hậu hĩ, ngươi thật khổ tâm quá!”
Sắc mặt Menfuisu tối sầm, đã không nghe nổi nữa, rút kiếm ra khỏi vỏ, “Kaputa! Ngươi còn dám nói láo à? Ta sẽ giết ngươi!”
“Không không không, bệ hạ! Sự thật không phải như thế! Ta không có nhận vàng! Ngài có thể hỏi công chúa Kafura, thần thật sự không có mà!”
Nếu hi sinh Kaputa, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hôn sự của bản thân, đương nhiên Kafura không thể không cứu hắn, “Bệ hạ, thiếp không hề giao dịch như vậy với đại tư tế, có lẽ nữ hoàng đã nghe tin tức sai lệch từ ai đó rồi.”
Tử Huyền nhíu mày nhìn Kafura. “Công chúa Kafura, nếu những lời ta nói là sự thật, các ngươi là đồng bọn, thì sao lại không có bằng chứng cơ chứ? Được, gọi tiểu tư tế đó vào đây đi.”
Theo tiếng truyền lệnh, một chàng trai mặc y phục tư tế đi vào, mang theo chiếc hộp vàng mà Kafura đã đưa cho Kaputa.
“Vi thần tham kiếm hoàng thượng, nữ hoàng.” Giơ lên hộp vàng rực rỡ, chàng trai cung kính quỳ xuống.