Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn: Chương 42 – 43
Chương 42: Ta là nữ hoàng
“Muộn thế này rồi, sao hoàng đế Ragashu còn chưa tới?” Menfuisu khó hiểu hỏi.
Yến hội đã bắt đầu từ lâu, nhưng nhân vật chính lại chậm chạp chưa tới, các vị đại thần đều ngồi ngay ngắn giơ li rượu run rẩy nhìn về phía cửa cung.
Hoàng đế Ragashu làm khách cũng quá vô lễ rồi…
Yến tiệc này được tổ chức để chào mừng hoàng đế Ragashu tới chơi, muốn tăng thêm tình hữu nghị giữa hai dân tộc, chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, nhưng hiện giờ mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm rượu ngon món ngon trước mặt.
Chỉ có Tử Huyền thản nhiên uống rượu, ngón tay thon dài vươn ra bốc ít đồ ăn. Một lát sau, có một người hầu mặc y phục Babylon đi vào, là thị vệ tùy thân của Ragashu.
Vừa đi vào đại điện đã quỳ xuống trên mặt đất, “Thuộc hạ tham kiến hoàng đế Menfuisu.”
“Hoàng đế Ragashu đâu?”
“Khởi bẩm bệ hạ, hoàng đế Ragashu cảm thấy không khỏe, không thể tới tham dự yến hội, sai thuộc hạ tới thông báo một tiếng.”
“Không khỏe ư?” Menfuisu thả li rượu xuống. “Sao có thể như vậy? Để ta tới thăm ngài ấy.”
“Không dám làm phiền hoàng thượng.” Gã thuộc hạ kêu lên. “Có lẽ khí hậu ở Ai Cập không giống với ở Babylon, thân thể hoàng đế Ragashu chưa kịp thích ứng, hoàng đế nói chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, đặc biệt dặn dò là không thể làm phiền hoàng thượng.”
“Sao? Không hợp khí hậu Ai Cập ư?… Để ta phái ngự y qua thăm.”
“Đa tạ ý tốt của bệ hạ.” Gã thị vệ cúi đầu hành lễ, “Hoàng đế Ragashu đã ngủ rồi ạ, nếu ngày mai tình hình sức khỏe không có chuyển biến, xin bệ hạ hãy phái ngự y tới xem xét. Hiện giờ, xin bệ hạ và các vị đại thần không cần chờ hoàng đế của thuộc hạ nữa, xin hãy tận tình hưởng thụ yến hội đi thôi.”
“Vậy hãy chăm sóc hoàng đế Ragashu chu đáo, thay ta nhắn giùm lời thăm hỏi ân cần. Chờ thân thể ngài ấy khỏe lại sẽ tổ chức yến hội chiêu đãi.”
Gã thị vệ khom người hành lễ, rời khỏi đại điện.
Dù sao đã chuẩn bị yến hội chu đáo như vậy, cũng không thể lãng phí, vì thế trong đại điện, mọi người lại ăn mừng Menfuisu và Carol chuẩn bị cử hành hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.
Hoàng cung Ai Cập đúng là biết hưởng thụ, không thể không cảm thán, ngày nào cũng có yến hội chiêu đãi, “Ari, mang đĩa bánh ngọt kia lại đây.”
“Vâng.” Ari cúi người bê đĩa bánh ngọt tới trước mặt Tử Huyền, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nữ hoàng nói thích ăn món này.
Lúc này, Imhotep vốn yên tĩnh dự tiệc lại đi tới trước mặt Tử Huyền.
“Nữ hoàng Asisu, lần này hoàng đế Ragashu tới Ai Cập có mục đích, thần tin rằng nữ hoàng bệ hạ cũng đã biết.”
Xung quanh yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía này. Đã thẳng thắn đề cập hôn sự với nữ hoàng Asisu rồi sao?
Tử Huyền cầm lấy li rượu nhấp một ngụm, nhướng mày mỉm cười, “Đúng, ta đã biết, thế thì sao? Tể tướng đại nhân có ý gì?”
“Nếu nữ hoàng đã biết hoàng đế Ragashu tới cầu thân, không biết ý của nữ hoàng ra sao?”
Tay Ari run lên, bình rượu trong tay hơi lung lay.
Tử Huyền liếc Ari một cái, quay lại chậm rãi mở miệng. “Ý ta…”
“Vâng, thưa bệ hạ. Hiện giờ đã thấy được dã tâm của đế quốc Assyria, mà nước ta lại có thù oán với đế quốc Hittite, chúng thần đều nhất trí thỉnh cầu, hi vọng nữ hoàng sớm chấp nhận thành thân với hoàng đế Ragashu.”
“Đúng vậy, thưa nữ hoàng, thành thân với hoàng đế Ragashu sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Ai Cập.” Một đại thần khác tươi cười phụ họa theo.
Thế cả cả đám đại thần ồn ào đứng dậy, ngươi một câu ta một câu thảo luận về đám cưới sắp tới.
“Nữ hoàng Asisu là nữ hoàng của Ai Cập, gả cho hoàng đế Ragashu vô cùng thích hợp!”
“Đúng, mấy năm gần đây Babylon đều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, dần dần giàu có đi lên.”
“Đây là mối nhân duyên tốt như vậy, tin rằng nữ hoàng Asisu cũng sẽ vui vẻ đồng ý!”
“Đúng vậy, ha ha ha ha, đám cưới giữa Ai Cập và Babylon, tình hữu nghị hai nước thêm bền chặt.”
Tử Huyền lạnh lùng uống rượu, để mặc bọn họ thảo luận.
Đến khi Imhotep nhận ra nữ vương lạnh nhạt, lại mở miệng, “Phải chăng nữ hoàng đã có quyết định rồi?”
“Hừ…” Tử Huyền nghĩ thầm, đám bề tôi này chỉ chăm chăm nghĩ lợi ích quốc gia, không ai để ý tới sống chết của cô, “Không gả.”
Một câu nói ra, tất cả các đại thần im bặt lại, sửng sốt một lúc, dường như không thể tưởng tượng nổi Asisu lại có thể từ chối cuộc hôn nhân này.
Menfuisu ngồi bên cạnh nghe thấy, “Chị.. Chị không muốn gả cho hoàng đế Ragashu ư?”
Imhotep lập tức quỳ xuống, “Xin nữ hoàng hãy cân nhắc cho kĩ, vì hòa bình của Ai Cập, cũng vì hạnh phúc của nữ hoàng, xin nữ hoàng hãy đồng ý cuộc hôn nhân này.”
“Hạnh phúc? Ha ha,” Tử Huyền cười lạnh, “Các ngươi thật sự suy nghĩ vì hạnh phúc của ta sao? Luôn miệng nói ta cống hiến bao nhiêu cho Ai Cập, sau đó lại muốn ta hi sinh lần nữa, làm cốn phẩm để các ngươi liên minh với Babylon sao?”
“Chị!” Menfuisu nghe lời nói sắc bén của Tử Huyền, trong lòng cảm thấy không vui, “Chị, chúng ta cũng suy nghĩ vì hạnh phúc của chị, hoàng đế Ragashu yêu chị, danh hiệu hoàng phi Babylon cũng xứng với chị…”
“Menfuisu!” Tử Huyền hét lớn một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ thấy được lợi ích cho Ai Cập mà không thèm để ý tới tương lai chị của ngươi sao?!”
“Không phải! Chị! Em thật sự hi vọng chị hạnh phúc…”
“Ai nói hắn yêu ta, ta gả cho hắn là có thể hạnh phúc, Menfuisu, ngươi không cần ích kỉ như vậy! Trước kia ta cũng yêu ngươi, ngươi cũng không từ chối ta ta, nếu ta yêu ngươi ngươi có thể vui vẻ như vậy, vì sao còn kiên quyết muốn cưới Carol làm vợ?! Thế nào, hạnh phúc của ngươi do bản thân ngươi chọn lựa, bản thân ngươi nắm giữ, còn tình cảm của ta thì không đáng để ý?! Ngươi thật sự lo lắng cho ta sao?!”
Không thèm để ý tới sắc mặt Menfuisu tái mét, quay mặt nhìn đám đại thần.
“Từ nhỏ tới lớn, ta phải học biết bao nhiêu thứ để trở thành một người đủ tư cách làm hoàng phi Ai Cập, hiện giờ ta không thể trở thành hoàng phi, Ai Cập không còn chỗ cho ta dung thân, nóng lòng muốn giải quyết ta sao?”
Câu nói cuối cùng của Tử Huyền nhằm thẳng vào Imhotep vẫn đang quỳ dưới mặt đất, rõ ràng hắn vẫn chưa hết nghi ngờ Asisu.
Thực ra trong lòng Imhotep vẫn có điểm cố kị, nghe kể về hành động của Tử Huyền ở Assyria, vẫn kiêng kị thần lực của nữ hoàng, dù sao bây giờ hoàng đế muốn thành thân với cô gái sông Nile, nữ hoàng Asisu luôn không chấp nhận hôn lễ này, không thể chắc chắn một lúc nào đó hận thù ra tay hạ sát cô gái sông Nile, mà trùng hợp lại có hoàng đế Ragashu tới cầu thân, nếu Asisu chấp nhận gả cho Ragashu, càng có lợi cho Ai Cập.
Imhotep liên tục dập đầu lạy, “Nữ hoàng Asisu, chúng thần tuyệt đối không có ý này, nhưng hôn nhân với Babylon thật sự có lợi cho Ai Cập, cũng chắc chắn mang lại hạnh phúc cho nữ hoàng. Vì muôn dân trăm họ, vì Ai Cập, hi vọng nữ hoàng có thể suy nghĩ kĩ về hôn sự này.”
Tử Huyền cười lạnh, “Imhotep, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì. Trong mắt ngươi cho tới bây giờ đều chỉ có Menfuisu, không chấp nhận một nữ hoàng Ai Cập như ta.”
“Không phải! Chị! Imhotep không có ý như vậy!”
“Khởi bẩm nữ hoàng” Imhotep nói, “Xin nữ hoàng bớt giận, chúng thần thật sự lo lắng cho nữ hoàng, hoàng thượng sắp thành hôn, chúng thần cũng hi vọng nữ hoàng có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Hơn nữa, hoàng đế Ragashu lại là người thích hợp nhất.”
“Đúng vậy! Menfuisu và Carol sắp thành hôn, ta ở đây là dư thừa, gả cho Ragashu vừa vặn mang tới lợi ích cho Ai Cập chứ gì?”
“Nữ hoàng, đây là mối nhân duyên tốt…”
“Đủ rồi!” Tử Huyền thật sự không nghe nổi nữa, hầm hầm ném li rượu xuống đất, cái li vỡ vụn, rượu bắn tung tóe.
“Ta, là hoàng tỉ của hoàng đế Ai Cập Menfuisu, là con gái của hoàng đế Nephenmaat, là nữ hoàng Ai Cập!”
Khí chất cao quý lấn át tất cả, khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
“Nếu không có Menfuisu, ta chính là người thừa kế duy nhất cai quản quốc gia này! Hiện giờ các ngươi có hoàng đế, có hoàng phi, chỉ biết để ý tới nguyện vọng của hoàng đế, để hắn lựa chọn người vợ hắn muốn, thế sao không để hoàng đế đi thành thân, cưới công chúa nước láng giềng để khuếch trương thực lực đế quốc đi! Dựa vào cái gì mà các ngươi lại đối xử bất công với ta như vậy?”
“Các ngươi nói Carol là con gái nữ thần sông Nile, vì thế dễ dàng quyết định vứt bỏ ta, giờ ta đã không tranh giành danh phận hoàng phi, các ngươi còn muốn ép ta chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị này ư, thật giỏi lợi dụng đấy!”
Đứng bật dậy. “Hôm nay ta chịu đựng đủ rồi, Ai Cập muốn lợi dụng ta, đừng có trách ta vứt bỏ quốc gia này! Từ nay về sau, cuộc sống của ta do ta làm chủ! Ai dám ép buộc ta phải xuất giá…” Ánh mắt sắc như đao lướt qua mọi người, Tử Huyền lạnh lùng ngẩng cao đầu, “Chắc chắn sẽ có một ngày ta xuất binh tiêu diệt Ai Cập các ngươi!”
Nói xong, Tử Huyền đứng dậy vượt qua đám đại thần quỳ rạp dưới mặt đất đi ra khỏi đại điện.
Ta không phải là Asisu trước đây, ta không có tình yêu mãnh liệt với Ai Cập.
Ta không phải là Asisu trước đây, không cần vì Carol lên làm hoàng phi mà cảm thấy nơi này không còn đất cho ta dung thân.
Ta không phải là Asisu trước đây, nàng có thể vì Ai Cập mà xuất giá, cho dù mất đi tình yêu cũng vẫn mong có được quốc gia này.
Không bao giờ.
Ta sẽ phá hủy nó!
Chương 43: Yuuki
Ari sắp xếp lại các tư liệu của Hạ Ai Cập xong xuôi, cầm một chồng văn tự viết trên giấy papyrus đi về phía phòng nghị sự, chuẩn bị bỏ vào trong tủ hồ sơ.
Sau khi nữ hoàng Asisu nổi giận, không còn ai dám đề cập đến hôn sự của nữ hoàng, nghe nói hoàng đế Menfuisu đã ra lệnh, không cho phép đám đại thần đề cập chuyện này trước mặt nữ hoàng nữa.
Nhưng ngày lễ thần Amun cũng sẽ không vì chuyện cãi vã đó mà dừng lại, nước sông Nile vẫn còn đang dâng lên, rất nhanh thôi, chờ đến khi nước dâng đến cửa thần điện, chính là ngày hoàng đế cử hành hôn lễ với Carol. Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, theo quy định, toàn bộ công việc ở Hạ Ai Cập sẽ chuyển cho hoàng đế và hoàng phi quản lí, cho phép hoàng phi Ai Cập được quyền kế thừa một nửa vương quốc. Vì thế, lúc này cần sắp xếp lại các tài liệu nộp cho Menfuisu.
Lúc đầu nữ hoàng Asisu cũng không thèm để ý tới quyền cai quản Ai Cập này, bảo Ari chuẩn bị, đến lúc đó giao cho Menfuisu. Nhưng sau ngày hôm đó, khi trở về cung điện, tâm tình nữ vương vô cùng không vui, sửa lại toàn bộ mệnh lệnh, những tư liệu tương đối tuyệt mật đều phải cất hết, chỉ cho bọn chúng xem tài liệu giả, Hạ Ai Cập, nữ hoàng sẽ không buông ra!
Thực ra, Ari cũng cảm thấy, Hạ Ai Cập trung thành với nữ hoàng, nên để nữ hoàng cai quản. Cho tới nay, hầu hết công vụ ở Hạ Ai Cập đều do nữ hoàng giải quyết. Một nửa giang sơn Ai Cập là nhờ có nữ hoàng giúp đỡ gây dựng, sao có thể dễ dạng tặng không cho Carol. Huống hồ ngày đó nữ hoàng đã nói, nếu như Menfuisu khăng khăng ép buộc, người cũng không tiếc nuối sẽ đem binh linh tiêu diệt Ai Cập, đương nhiên binh lực sẽ từ Hạ Ai Cập đến.
Không thể trách cô nghĩ đến cảnh chị em phản bội, là do hoàng đế Menfuisu quá đáng, cũng không nghĩ lại, nữ hoàng Asisu vẫn còn có Hạ Ai Cập phía sau kia mà.
Vừa nghĩ vừa bước nhanh về phía trước, Ari định cất hết đống hồ sơ này xong sẽ trở về cung điện. Nữ hoàng thích ăn nho, phải đi sai người hái một ít nho tươi mang đến.
Trên hành lang quanh co, loáng thoáng bóng dáng Ari bước vào cửa lớn, sắp hết giờ nghị sự, trong đại điện tĩnh lặng không có bóng người…
Không đúng! Đó là ai?!
Kinh ngạc khi phát hiện đại điện lẽ ra không có một ai mà nay lại có bóng người, Ari cố gắng trấn tĩnh, chăm chú nhìn kĩ, một bóng dáng thướt tha, mặc y phục thị nữ trong cung đang lén lút lục lọi văn kiện trên bàn.
…
“Nữ hoàng.”
Tử Huyền nghe tiếng gọi, miễn cưỡng mở mắt, “Ari, ngươi đã về.”
“Vâng, thưa bệ hạ. Nô tì đã sai Jinna đi gọi người mang nho tới, chắc sắp có rồi ạ.”
“Ưm… vẫn là Ari tốt với ta nhất…”
Ari đỏ mặt, “Nữ hoàng, được hầu hạ người là phúc phận của nô tì.”
Sau đêm yến hội đó, còn tưởng tâm tình nữ hoàng sẽ không vui vài ngày, không ngờ chỉ qua hôm sau nữ hoàng lại thản nhiên tự tại, cũng không để ý tới bên kia chuẩn bị rầm rộ thế nào, chỉ ở trong phòng tự tay làm vài “món ngon” cho vị hoàng đế Ragashu không hợp khí hậu kia, vì thế hoàng đế Ragashu vẫn không thể nào hợp được khí hậu nơi này…
“Đúng rồi, Ari…” đang phe phẩy chiếc quạt lông trên nhuyễn sạp, Tử Huyền quay đầu lại, “Ngươi có phát hiện ra gần đây Ruka hay lảng vảng gần cung của ta không?”
Đi tới chuồng ngựa cũng vòng qua đây.
Tuần tra cung điện cũng vòng qua đây.
Thỉnh thoảng tự dưng lại đi qua đây.
“Ruka?” Ari ngẩn người, giận dữ, “Ruka là cận vệ bên người Carol, chẳng lẽ Carol lo lắng hôn lễ nên phải người tới giám thị nữ hoàng?! Không được! Để nô tì phái người đi bắt hắn về đây!”
Tử Huyền thấy Ari giận dữ như vậy, mập mờ hỏi. “… Carol mà cũng nghĩ được như vậy?”
“…”
“Nếu không phải như vậy, bệ hạ cho rằng vì sao hắn lại hay tới chỗ chúng ta?”
Tử Huyền thản nhiên nói, “Chắc chắn là hắn trốn Unasu nên mới chạy tới đây”
“…”
Cộc cộc cộc
Tiếng đập cửa vang lên.
“Ai?” Thị vệ của Ragashu hỏi vọng ra.
Một giọng nói mềm mại vọng vào: “Hoàng đế Menfuisu sai ta tới thăm hoàng đế Ragashu.”
Nghe thấy là có lệnh của hoàng đế Ai Cập, thị vệ vội ra mở cửa, khi thấy người bên ngoài là một cung nữ lạ mặt, vô cùng xinh đẹp, hắn hơi sửng sốt, vội đưa cô ta vào.
Ragashu nằm trên giường, dạo này bị “món ngon” hành hạ, thượng thổ hạ tả(31), khiến cho thân thể vô cùng mệt mỏi. Nghe tiếng trả lời là do Menfuisu phái tới, quay đầu lại nhìn, đã thấy một thị nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đi tới, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ động lòng người, trong lòng kinh ngạc, sao cung nữ xinh đẹp này lại tới tận đây?
(31) Thượng thổ hạ tả: buồn nôn và tiêu chảy.
“Để hoàng đế Menfuisu lo lắng, xin hãy chuyển đạt lời cảm ơn của ta tới hoàng đế.”
Thị nữ kia đi tới gần vài bước, nhẹ nhàng nói, “Thiếp nhất định sẽ chuyển lời tới hoàng đế Menfuisu… Nhưng, chuyện hoàng đế Ragashu luôn nằm trên giường không dậy nổi là có nguyên nhân, chẳng hạn như, mọi thứ đều do nữ hoàng Asisu làm…”
Nghe thế, sắc mặt Ragashu trầm xuống, “Gì? Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dáng vẻ thị nữ nhu nhược yếu đuối, “Xin hãy gọi thiếp là Yuuki, thưa hoàng đế.”
…
“Đúng rồi, thưa nữ hoàng.”
Ari cầm một chùm nha chín mọng đặt lên bàn, Tử Huyền bứt lấy mấy quả chuẩn bị cho vào miệng, “Có chuyện gì thế Ari?”
“Vừa rồi nô tì mang tài liệu tới phòng nghị sự, có gặp tiểu yêu tinh.”
Tiểu yêu tinh? Tử Huyền nghe tên gọi như thế, có chút khó hiểu: “Ai là tiểu yêu tinh?”
“Chính là con gái của quan đại thần Zarga, bệ hạ không nhớ sao? Lần trước ả dùng thân phận thị nữ vào cung, mấy lần muốn quyến rũ mê hoặc hoàng thượng, về sau người đã sắp xếp cho ả đi quét dọn phòng nghị sự. Không cho phép ả lại gần tẩm cung của hoàng thượng.”
Ặc… còn có chuyện này nữa hả?
Tử Huyền điềm tĩnh hỏi lại, “Ừ, gặp được nàng rồi, có chuyện gì sao?”
Ari trầm ngâm một lúc, “Nô tì thấy ả đứng ở trong phòng nghị sự, quay lưng về phía nô tì, dường như đang đọc trộm tài liệu, sau đó nô tì hỏi ả, ả nói đang dọn dẹp lại bàn… Nhưng dọn dẹp đại điện là việc của mấy cung nữ cùng nhau làm, mà ả chỉ có một mình, lại lén lút như vậy…”
“Hử?” Một cung nữ lén lút lục lọi hồ sơ Ai Cập ư?
“Lúc ấy không nghĩ ra, giờ nhớ đến, thấy rất kì lạ, nơi đó để rất nhiều tư liệu cơ mật của Ai Cập. Ả muốn làm gì đây?”
“… Ari, đi điều tra xem, xem ả có âm mưu bí mật gì.”
“Vâng.”
Lúc này, trong phòng Ragashu.
“Yuuki? Ha ha, đúng là một mĩ nhân, nhưng… Lời nàng vừa nói, bổn vương nghe không hiểu.”
“Hoàng đế không cần phải đề phòng như vậy, nói thẳng ra, hôm nay thiếp đến… Là muốn thực hiện một giao dịch.” Câu sau, Yuuki cúi người cuống, nhẹ nhàng thở nhẹ bên tai Ragashu.
Giao dịch? Ragashu cẩn thận quan sát cô gái xinh đẹp trước mặt, nhếch miệng cười:
“Giao dịch thế nào?”
“Để thiếp trở thành hoàng phi Babylon.”