Asisu Nổi Loạn

Chương 38 - 39


Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn: Chương 38 – 39

Chương 38: Trăng sáng trên biển (2)
Cửa sổ nặng nề đóng lại, ngay cả rèm cửa cũng khép lại, bên trong phòng âm u, ngọn đuốc lắc lư, càng thêm vài phần tĩnh lặng.
Lúc Ruka vào phòng, Unasu đang nằm trên giường, trên vai hắn buộc một lớp băng vai, quấn mấy vòng xung quanh, vẫn còn vương vệt máu. Áo choàng và khôi giáp đều cởi bỏ, đặt ở một bên.
Nghe thấy tiếng động, hắn hơi ngẩng đầu nhìn qua.
“Ruka?”
“… Ừ.” Ruak đứng yên một lúc, rồi mới trả lời.
“Có chuyện gì sao? Công nương Carol có gì cần sai bảo ư?” Lúc này hắn không hầu hạ bên cạnh cô Carol sao, chạy tới đây làm gì.
“Không có chuyện gì,” đặt một ít thuốc xuống bàn bên cạnh người, lấy tay sắp xếp, “Ta tới thay thuốc giúp ngươi.”
Unasu nghiêng đầu nhìn Ruka, có chút khó hiểu, “Ta vừa mới thay thuốc mà…”
“… Đúng, nhưng lần này ta mang tới thuốc rất tốt, tat hay giúp ngươi, sẽ mau khỏi. Trình tự chính xác, ngươi chịu đựng một chút.”
Nói xong đi tới bên cạnh Unasu, ngồi xổm xuống, Ruka vươn tay cởi băng vải.
“A?” Kinh ngạc nhìn động tác của Ruka, “Không, không cần phiền ngươi, bảo người khác tới làm là được rồi, ngươi mau về hầu hạ công nương Carol đi.”
Ruka không trả lời, trái lại tự tiếp tục cởi băng vải.
Băng vải chậm rãi được tháo ra, động tác của Ruka rất nhẹ nhàng, ngón tay thô ráp luyện võ nhiều năm lướt qua làn da trần của Unasu, vuốt nhẹ khiến Unasu rợn cả tóc gáy.
Đều là thị vệ bảo vệ công nương Carol, bình thường hắn và Ruka thường xuyên kề vai chiến đấu, cùng giết địch, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đối phương.
Unasu từ nhỏ được Mefuisu cứu, một lòng thề trung thành với hoàng đế không hề để ý tới người khác, ngoài quân y trị liệu, chưa từng có hành động thân mật với bất kì ai. Huống hồ, đối phương là chàng trai cùng mình đẫm máu chiến đấu…
“Ru… Ruka, nên gọi người khác tới đây đi, ngươi không cần làm như vậy…”
“Không sao. Hay là… ta làm đau ngươi?” Ruka nhíu mày hỏi, sắc mặt nghiêm túc nhìn Unasu, giọng nói hết sức dịu dàng.
Khụ!
Sắc mặt Unasu đỏ hồng.
Khụ… Sao Ruka lại có vẻ mặt như vậy?!
Không nghe thấy có tiếng trả lời, Ruka ghé sát mặt lại, “Vừa rồi sắc mặt tái nhợt, giờ lại đỏ như vậy, có phải sốt rồi không?” Vừa nói vừa đưa tay qua định thử độ ấm.
“Không! Không bị sốt…”
“…” Trầm mặc nhìn.
Rút tay về, kéo toàn bộ băng vải xuống, vết thương vừa được băng bó của Unasu hoàn toàn lộ ra. Tuy rằng đã được quân y xử lí qua, máu đã chảy ít đi, nhưng vẫn còn một dòng máu nhỏ không ngừng chảy ra.
Mà miệng vết thương đột ngột bị tháo khỏi sự bao vây ấm áp của băng vải, bị không khí lạnh kích thích khẽ run rẩy.
Tiếp theo định làm gì?
“…” Ruka suy nghĩ, cúi đầu, ghét sát vào bả vai Unasu.
“?!” Định làm gì?!
Unasu mở to mắt, không thể giải thích nổi, nhìn tình huống trước mắt.
Ruka cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương của hắn ư?! Miệng vết thương vừa ngứa vừa buồn khiến hắn run rẩy muốn lui về phía sau.
Unasu quá đỗi kinh ngạc không nói được gì, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ruka.
Ruka, hắn đang làm gì? Hắn…?!
Xoẹt, Unasu ngẩn ra, hắn nhớ có lần nữ hoàng từng nói…
Thực ra, ngươi có biết không Unasu, lúc ngươi bị thương, còn có một người đau lòng, người đó yêu ngươi, sẽ nhanh chóng tới chăm sóc ngươi, ngươi phải giữ cho tốt nhé…
“…”
Này… Chẳng lẽ là Ruka?!

… Sao có thể như vậy chứ?!
Trời đất sụp đổ, không còn thấy ánh sáng…
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Ruka mang thuốc lại, thấy vẻ mặt Unasu rất phấn khích.
“Không, không có, không nghĩ gì cả…” Unasu luốn cuống… Không thể là Ruka chứ?
“… Ta bôi thuốc giúp ngươi.”
“… Được.”
Cẩn thận cầm bình thuốc đổ lên miệng vết thương, lại nhẹ nhàng thổi nhẹ, sau đó cầm lấy một băng vải sạch sẽ băng bó lại. Động tác cẩn thận khiến Unasu thán phục.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai ngươi, ngoài ra còn có tiếng băng vải ma sát.
Dưới ánh lửa lay động, sắc mặt Ruka trầm tĩnh không chút thay đổi, không biết rằng vì hành động của mình khiến Unasu tâm tình bất an.
“…” Hôm nay Ruka rất dịu dàng, dịu dàng đáng sợ… Chẳng lẽ đúng như lời nữ hoàng…
Không! Tuyệt đối không thể như vậy! Ta là một người đàn ông, Ruka sao có thể có suy nghĩ như vậy?
Đúng, nhất định là ta đã hiểu nhầm rồi.
“… Ta đã sai người nấu thuốc, nhớ uống lúc nóng.” Sau khi băng bó xong xuôi, Ruka đứng dậy đặt túi thuốc lên bàn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
“Nấu… nấu thuốc?!” Kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi bảo?”
Lấy một chiếc khăn lau tay, “Đúng, uống thuốc sẽ giúp vết thương của ngươi mau lành.”
“Không, ta ngạc nhiên là vì, vì sao ngươi lại bảo người khác nấu thuốc?”
“…”
“Ngươi… Ngươi không ở bên cạnh công nương Carol sao, vì sao lại chạy tới đây… Còn nữa, sao hôm nay ngươi lạ vậy…”
“Không có gì, ta chỉ tới giúp ngươi mà thôi.” Cắt ngang lời Unasu.
Nhưng giúp ta cũng không cần ngươi tự mình làm như vậy, mà cũng không cần dịu dàng chu đáo đến thế.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, lời nói của Tử Huyền khiến Unasu nghĩ thấy rối bời, hắn đang miên man suy nghĩ, Jinna đã bê bát thuốc tới.
Ruka nhận lấy, tới gần Unasu, “Nào, uống thuốc đi.”
Cầm thìa khuấy nhẹ bát thuốc màu đen, đưa đến bên miệng Unasu.
“…”
Unasu run rẩy…
“… Ruka, để ta tự làm là được rồi.” Nói xong vươn tay phải ra muốn cầm bát thuốc.
Ruka tránh tay hắn, “… Ngươi bị thương rất nặng, không sao, để ta đút cho ngươi.”
“… Khụ, Ruka, rốt cuộc ngươi…”
Ruka lập tức ấn thìa đổ vào miệng Unasu.
“A.” Uống một ngụm, Unasu miễn cưỡng nuốt thuốc xuống.
“Khụ, khụ khụ khụ, ngươi…”
Nhìn thấy Unasu bị sặc, Ruka bật cười, khiến Unasu vốn đang oán trách nhìn đến ngây người.
Thực ra Ruka rất đẹp trai, khuôn mặt trắng nõn, các đường nét trên mặt nhu hoa. Lúc cười rộ giống như có cơn gió mùa xuân thổi qua…
A, sao trước kia không phát hiện ra Ruka đẹp trai như vậy nhỉ…
Đang bị nụ cười mê hoặc, tay Ruka lại vươn tới, Unasu kinh ngạc nhìn cái tay kia chạm vào bên miệng mình, nhẹ nhàng lau đi vệt nước thuốc dính bên khóe miệng.
“…” Khỉ thật, nguy rồi.

Unasu mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập loạn… Thình thịch, thình thịch…
Đột nhiên thân tàu bị lắc mạnh một cái, chén thuốc trong tay bị Ruka bị sánh ra ngoài, cả người hắn nhào vào trong lòng Unasu.
“…”
Tàu vẫn lắc lư như trước, hơn nữa càng ngày càng mạnh, xóc dữ dội.
Ruka lập tức đứng dậy.
“Nguy rồi! Có bão!”
“Cái gì?!”
Nghe thấy vậy, toàn bộ thuyền đều hỗn loạn.
“Ta đi xem.” Nói xong, nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Bỏ lại một mình Unasu ngây người trong phòng.
Thực ra, hôm nay Ruka tới chăm sóc Unasu chỉ vì hắn bị đe dọa… Hắn vẫn nhớ như in những lời mà nữ hoàng nói với hắn.
“Đúng rồi, nghe nói Unasu bị thương rất nặng, ngươi tới thăm hắn không? Như vậy đi, ngươi phải hết sức dịu dàng xử lí miệng vết thương cho hắn, đút cho hắn uống thuốc, nghe chưa?”

Nếu ngươi không muốn đi cũng không sao, nhưng ta đã biết được bí mật của ngươi, ta có thể bịa đặt, thêm mắm thêm muối công bố ọi người biết…
Ha ha ha, cái bí mật kia chính là… Thực ra, ngươi thầm mến quan tư tế Kaputa từ lâu!
Yên tâm, ta nhất định sẽ cho tất cả mọi người đều biết, chúng ta sẽ thông cảm cho ngươi, để Menfuisu tứ hôn cho ngươi!”
Không biết nữ hoàng nói vậy có ý gì, nhưng chăm sóc Unasu so với Kaputa, có vẻ như bớt đi rất nhiều phiền phức.
Tuy… phải làm theo mọi động tác mà nữ hoàng yêu cầu…
Soạt…
Một cơn sóng to đánh úp lên sàn tàu, Ruka lảo đảo vài bước, sóng to gió lớn quá!
Bầu trời u ám, thỉnh thoáng lóe lên tia sét, sóng biển không ngừng đánh vào mạn tàu, con tàu lắc lư dữ dội trong mưa gió.
Con tàu mà nhân dân Ai Cập đang ngóng chờ trở về gặp phải cơn bão.
“Nhanh lên! Lái thuyền sang bên phải!”
“Giảm bánh lái!”
“Mọi người chú ý an toàn!”
Menfuisu nhảy lên nhảy xuống chỉ huy binh lính trên thuyền, mà người vụng trộm xem kịch hay vừa rồi trở về lại nôn mửa trong phòng mãi không thôi.
“Ụa…”
Sao xui vậy… lại gặp bão!
“Ụa…!”
Imhotep! Ta hận ông!
Chương 39: Trở lại Ai Cập
“Ari…”
Thanh âm lười nhác truyền ra từ tầng tầng lớp lớp màn sa, Ari đang ở ngoài điện sắp xếp dầu ô liu vội vàng đặt mấy cái hũ xuống đi vào trong.
“Nữ hoàng.”
“Ưm…” Tử Huyền nằm trên giường, miễn cưỡng vươn tay vén một góc tấm màn sa lên, nhìn Ari quỳ dưới đất: “Bên ngoài sao vậy, sao ầm ĩ thế?!”
“Ầm ĩ lắm ạ? Để nô tì đóng cửa lại.” Ari hối hận nhíu mày. “Là đám dân chúng tụ tập trước cửa hoàng cung chúc mừng hoàng thượng trở về.”

“Hử?” Tụ tập dân chúng sao?
“Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài xem đi.”
“Vâng, để nô tì lấy y phục cho người.”

“Hoàng thượng!” “Cô gái sông Nile!”
“Cung nghênh hoàng thượng trở về!” “Hoàng thượng đã cứu cô gái sông Nile trở về!”
Đi càng gần tới quảng trường, tiếng vang càng lớn, tiếng hoan hô cao thấp nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc.
“…” Dân Ai Cập thật điên cuồng mà.
Từng luồng sóng âm biểu đạt tình cảm mãnh liệt và lòng trung thành của nhân dân đối với hoàng thất, Ai Cập đúng là một vùng đất thần kì.
“Cô gái sông Nile, xin hãy nhận bó hoa này!”
Một tiếng la lên, đám người bắt đầu tung hoa, một bó hoa thủy tiên buộc chặt được ném lên không trung, mang theo lời chúc phúc của nhân dân tới Carol đang đứng trên đài cao.
“Cám ơn, cám ơn!” Carol cầm trong trong tay bó hoa thủy tiên, nụ cười xán lạn rực rỡ, mái tóc vàng càng thêm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Menfuisu yêu thương nhìn Carol, vòng tay cẩn thận ôm lấy nàng, quay đầu vẫy tay với dân chúng.
“Dường như thân thể cô ta đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể đi ra nhận hoa.” Nhìn mọi người vui vẻ như thế, Tử Huyền cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, lần trước ở Assyria vội vàng tác chiến cứu người, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hiện giờ đã có thể thoải mái nghỉ ngơi trong hoàng cung Ai Cập, cũng không tệ.
“Vâng.” Ari mang chiếc quạt lông đưa cho Tử Huyền. “Nghe nói gã thương nhân lữ hành kia hiểu biết y thuật, trải qua vài ngày an dưỡng, sức khỏa của Carol đã không còn đáng lo ngại.”
“Ồ…” Hassan này cũng hữu dụng đấy.
Phe phẩy chiếc quạt, Tử Huyền đi về phía trước vài bước, mỉm cười tựa vào lan can.
Bầu trời Ai Cập luôn sảng sủa như vậy, trời trong nắng ấm, còn có sông Nile lăn tăn gợn sóng, bồi đắp phù sa màu mỡ cho cả vùng đất, tất cả hòa hợp lại thành một phong cảnh vô cùng tươi đẹp.
“Nữ hoàng Asisu! Là nữ hoàng Asisu kìa!”
Trong đám người đột nhiên có một tiếng thét lên.
Tử Huyền giật nảy mình vì tiếng thét bất ngờ, cúi đầu nhìn lại, hóa ra có một đám dân chúng đứng trước cửa cung của cô. Mà rất nhanh sau đó, đám người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
“Đúng là nữ hoàng Asisu! Nữ hoàng bệ hạ!”
Tiếng hò hét của dân chúng càng vang xa, toàn bộ đều hướng về phía cô, khiến Tử Huyền có chút kinh ngạc, từ khi nào đám người này lại nhiệt tình với Asisu như vậy?
Giơ tay lên theo bản năng, Tử Huyền mỉm cười thay lời chào hỏi với dân chúng.
Thấy cô đáp lại càng khiến dân chúng thêm phấn khích, “Nữ hoàng vạn tuế! Nữ hoàng vạn tuế!”
Quần chúng hoan hô nhảy nhót, đồng loạt hướng về bên này.
“Chị!” Menfuisu ở cung điên bên kia thấy Tử Huyền xuất hiện, cười chào một tiếng. Mà Carol bên cạnh hắn thì khẽ run lên, cúi đầu trốn tránh không nhìn Tử Huyền.
Nghe thấy giọng nói của Menfuisu, Tử Huyền quay đầu nhìn qua, bên cạnh cô chỉ có Ari, ngược lại bên canh Menfuisu lại có rất nhiều người. Imhotep vẫn như trước vuốt vuốt chòm râu dài của lão, đứng bên cạnh là gã hói Kaputa vẫn nhìn chằm chằm Carol. Minue ở phía còn lại, cùng nhìn về phía Tử Huyền, còn có Ruka…
Lạ thật, có gì không đúng sao, vì sao thấy ánh mắt Ruka nhìn mình lại có cảm giác quỷ dị…
“Nữ hoàng Asisu! Nữ hoàng Asisu!”
Tiếng hò hét của dân chúng khiến Tử Huyền chú ý, tiếp tục mỉm cười. Cười một hồi lâu, Tử Huyền cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi.
“…”
Ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao vậy…
… Nhưng cũng quá sáng đi!
Chưa từng có nhiều người hành lễ với mình như vậy, Tử Huyền cảm thấy da đầu khẽ run…
“Ari, bọn họ… Sao bọn họ lại kích động như vậy?” Rõ ràng trước kia đâu có nhiệt tình đến thế.
“Nữ hoàng.” Nghe Tử Huyền hỏi, ánh mắt của Ari cũng lóe sáng, “Bọn họ kích động chính là vì nhớ đến thần tích ngày đó.”
“… Thần tích?”
“Vâng ạ.” Giọng của Ari cũng có chút kích động, “Ngày hôm đó con tàu của hoàng thượng dọc theo sông Nile trở về thành Thebes, toàn bộ dân chúng đều ra quảng trường nghênh đón, nô tì ở trong cung cũng ngông tróng từ lâu. Đợi thật lâu, mới thấy hoàng thượng đỡ người đi ra.”
Ari ngừng một lát, vẻ mặt cô cũng đã biểu hiện rõ ràng tình cảm mãnh liệt của nàng có với chủ nhân.
Khụ…
“Chỉ thấy người yếu ớt dựa vào người hoàng thượng, nghiêng đầu nói với hoàng thượng mấy câu, sau đó người nhìn về bên này, đột nhiên vọt người nhảy lên, bay lại đây!”

Ta…
“Tất cả dân chúng đều trông thấy! Thấy người sáng tạo ra thần tích! Người bay thẳng về phía nô tì, lướt qua người nô tì, lắc mình một cái vào cung điện, lúc ấy nô tì chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua, những tấm sa đều bay phấp phới, quay đầu lại đã không còn trông thấy bóng dáng người!”
… Ari, ta không ngờ cô giỏi văn như vậy đấy!
… Không đúng, vấn đề là ta không nhớ gì cả!
“Sau đó nô tì đi vào bên trong, mới thấy người đã nằm ngủ trên giường. Vì quá bất ngờ nên đám người bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó đồng loạt hô lớn, tất cả mọi người đều kích động trước kì tích!”
“…” Ta nên nói gì đây, có lẽ lúc đấy say sóng quá mệt mỏi, nên đã hành động theo bản năng ư?
“Nữ hoàng bệ hạ.”
“Nữ hoàng bệ hạ, xin hãy nhận hoa của chúng thần!”
Vút một tiếng, một bó hoa to được ném lên đài cao, bay tới trước mặt Tử Huyền, Tử Huyền theo bản năng giơ tay đón lấy.
… Hoa?
… Tặng cho ta ư?!
Đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác đó lan tỏa từ tận đáy lòng. Có người tặng hoa cho ta đó nha!
Trong thế giới Hunter chỉ tràn ngập máu, không bao giờ có thể hái được một bông hoa ở bất kì nơi nào, ngay cả ở cuộc sống đời thường, Tử Huyền cũng chưa bao giờ được người khác tặng hoa, đột nhiên… Cảm thấy thật vui vẻ…
“Ha ha ha, “ Tử Huyền cười rộ lên, “Ari! Bọn họ tặng hoa cho ta nha!”
Nụ cười tươi trên gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành, khác hắn khí chất lạnh lùng thường ngày, nụ cười êm tai dễ nghe, dưới ánh mặt trời chan hoa, nữ hoàng vốn xinh đẹp động lòng người càng cuốn hút hồn phách mọi người.
Dân chúng nhìn nữ hoàng xinh đẹp vui vẻ như vậy sửng sốt một lúc, lập tức tiếng hò reo càng thêm vang dội.
Nữ hoàng thích bọn họ tặng hoa!
“Nữ hoàng bệ hạ! Nữ hoàng bệ hạ!”
Từng bó hoa tươi đều được tung lên.
Dân chúng không được đến quá gần cung điện, những bó hóa tung lên không trung, rơi xuống lại được tung lên… Dưới ánh mặt trời xán lạn, quảng trường như được bao phủ bởi một trận mưa hoa…
“Ari, nhanh lên! Đó là hoa cho ta đó!”
“Vâng, thưa nữ hoàng.” Ari cũng cười giúp Tử Huyền nhận những bó hoa dân chúng tặng, có thể thấy nữ hoàng vui vẻ như đứa trẻ, trong lòng cô cũng cảm thấy rất vui.
“Hôm nay chị rất vui.” Menfuisu đứng ở cung điện bên kia nhìn Tử Huyền vui vẻ chạy tới chạy lui nhận hoa, “Lâu lắm rồi không thấy chị vui như vậy.”
“… Vâng.” Carol ôm bó hoa thủy tiên gật đầu.
Quen Asisu lâu như vậy, trừ lúc nhìn thấy cô ấy ấn định ngày kết hôn với Menfuisu, cô chưa từng nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy. Nhưng Menfuisu lại vì cô mà hủy bỏ hôn lễ đó…
“Menfuisu…”
“Cái gì?”
“… Em yêu chàng.” Chàng từ bỏ nữ hoàng Asisu xinh đẹp để chọn em, đó là may mắn lớn nhất của em.
Nghe Carol nói vậy, Menfuisu mỉm cười dịu dàng, vươn tay ôm chặt Carol.
“Carol, ta sẽ mang hạnh phúc tới cho nàng… Vào ngày lễ thần Amun, chúng ta sẽ cử hành nốt nghi thức bị gián đoạn lần trước trước mặt toàn bộ dân chúng trong thành. Để nàng chính thức trở thành hoàng phi Ai Cập!”
“A, nghi lễ thần thánh của Ai Cập cổ đại!”
“Ha ha, nhớ nhé, trước khi tiến hành hôn lễ, nàng phải chú ý sức khỏe.”
Mefuisu đi về phái trước, vịn tay vào lan can hô lớn: “Hỡi thần dân Ai Cập! Vào ngày lễ thần Amun, ta và Carol sẽ cử hành hôn lễ, hoàn thành nghi thức, Carol sẽ chính thức trở thành hoàng phi của Ai Cập!”
“Hoàng thượng vạn tuế!” Dân chúng lại càng phấn khích, “Chúc mừng hoàng thượng và cô gái sông Nile!” “Chúc mừng!”
“Chúng thần nhất định ở sẽ chuẩn bị mọi thứ trước khi hôn lễ diễn ra!”
“Xin nữ thần sông Nile phù hộ cho Ai Cập!”
Tiếng dân chúng hô lớn, tiêng hò reo dường như muốn theo sông Nile truyền khắp Ai Cập.
Quần chúng đã giảm bớt sự chú ý, khiến Tử Huyền có thể thở phào một hơi, cô ôm đống hoa gật đầu mỉm cười nhìn Menfuisu và đám người bên kia.
“Nữ hoàng…” Ari lo lắng nhìn nữ hoàng, hoàng đế chuẩn bị cử hành hôn lễ dang dở với Carol, thật sự nữ hoàng chấp nhận buông tay ư? Đó là tình cảm từ mười mấy năm nay…
Nhưng Ari còn chưa nói xong, một giọng đàn ông xa lạ vang lên từ phía sau hai người…
“Vị này… Chắc chắn là nữ hoàng Asisu rồi.”
Ai?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.