Bạn đang đọc Aristocracy Club ( Câu Lạc Bộ Quý Tộc ): Chương 188
Vẫn như thường ngày, ai nấy đều có 1 nhật trình riêng.
Vũ quản lý tập đoàn công ty của Bạch gia và của chính mình cùng sự hỗ trợ của Thảo- trong “vai” thư kí riêng của TGĐ; thi thoảng Như cũng phụ giúp 2 ng nhưng công việc chính của cô là luật sư riêng cho gia đình nhà chồng; còn Kỳ vẫn theo nghiệp mẹ- quản lý, đào tạo những sát thủ giỏi giúp đỡ công an trong nước và FBI cùng CIA, 1 phần chống lưng cho tập đoàn Bạch gia.
Còn 6 con ng của “tuổi trẻ” kia vẫn dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đến trường hoàn thành nốt những năm tháng sinh viên. Nhưng giờ thì có chút thay đổi, bởi ai cũng có đôi có cặp rồi mà!
– – – – –
Tiếng chuông báo kết thúc buổi học vang lên như 1 làn nước mát dội lên tâm hồn muốn ngủ gật của tất cả. 6ng: 3 nam 3 nữ vừa ra đến cửa thì đc đc lời nhắn từ Vũ:
“Tan học, mấy đứa thay đồ rồi ra nhà hàng Restauren Of The Lake nhé! Ba mẹ 6 đứa đang chờ ở đó”
-Vụ gì đây nhỉ? Tớ có linh cảm ko lành- Lâm xoa xoa cằm y như ông cụ non.
-Chúng ta ko phá phách gì mà- Long vừa dứt lời, nhất loại 5 đôi mắt hướng thẳng vào Nhi nhìn chằm chằm trong khi cô bé đang tít mắt 2 tay cầm 2 que kem mát lạnh.
-Nhi, có phải mày…- Thoại Anh nhìn Nhi nói lấp lửng.
Nhận thấy mọi ng đang nhìn mình chằm chằm có phần vô duyên, Nhi mới thôi ăn và lên tiếng:
-Hử? Gì cơ? Tao làm sao? Mọi ng thích kem này á???
-Trời!!!- tất cả ôm đầu muốn đập vào tường. Điên mất!
-Ăn ăn ăn. Suốt ngày ăn- Phong cằn nhằn lầm bẩm trong miệng.
-Mày có gây sự ở đâu ko? Ba mẹ 6 đứa có lệnh triệu tập gấp này- Phương nói lại 1 lần nữa cho Nhi hiểu.
-Tao á? Ko, tao ngoan hiền mà!
Sau lời thanh minh của Nhi, cả nhóm có phần yên tâm hơn. Ít ra thì cũng ko sợ nghe mắng vì tội phá phách rồi.
Cả nhóm phải ghé qua shop thay đồ-theo như lời Vũ nói. Sau nửa tiếng chọn những bộ đồ phù hợp với mỗi ng. Chiếc xe ô tô lại lăn bánh hướng tới nhà hàng.
-Con chào ba mẹ. Cháu chào các bác.
Gia đình 6 ng đã đặt 1 phòng ăn riêng với 1 chiếc bàn hình bầu dục cỡ lớn. Vụ gì lớn đây. Trông mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng lắm.
-Các con ngồi đi- ba Phương lên tiếng đầu tiên.
-Chúng ta gọi các con đến đây là có việc rất quan trọng quyết định cuộc đời các con- ba Long tiếp lời, giọng điệu quan trọng lắm làm tim của 6 ng con đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài.
-Các con cũng đã lớn rồi. 18, 20t đầu rồi chứ ko còn bé nữa. Như những gia tộc lớn khác thì con cháu đã đính hôn từ bé và kết hôn từ khi còn học Trung học rồi để còn kế nghiệp gia đình- ba Lâm chậm rãi vào thẳng chủ đề.
-Nhưng 6 gia tộc: Bạch, Hàn, Trần, Nguyễn, Trương, Hoàng chúng ta ko đính ước hay hứa hôn gì cả. Chúng ta muốn các con có quãng đời học sinh đúng ý nghĩa. 1 phần cũng vì ở lứa tuổi Trung học, các con chưa ổn định về mặt tình cảm nữa, chúng ta muốn các con tự quyết định tương lai, hạnh phúc của mình- ba Thoại Anh tiếp lời ba Lâm. Giống như các vị phụ huynh đang dẫn dắt đám trẻ vào 1 câu truyện vậy.
-Giờ các con cũng đã lớn, thời gian bên cạnh nhau ko phải là ít để hiểu nhau. Các con cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi- lời ba Phong phán giống như 1 lời tuyên án giáng lên đầu 6 ng vẫn đang tuổi phá phách kia.
ÔI MAI DÉP! Gì chứ? Kết hôn á???
-Đừng có phản đối hay lý do lý chấu. Các con đừng qua mắt chúng ta. Chỉ cần mấy đứa gật đầu, chúng ta sẽ lo liệu chu toàn. Mau ổn định rồi giúp mấy thân già này đi- ba Nhi chợt nở nụ cười khi thấy khuôn mặt bàng hoàng của 6 đứa trẻ.