Đọc truyện App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói FULL – Chương 2: Lời Nguyền Đầu Quỷ
Edit: Heo
Hệ thống không ngờ rằng nó sẽ bị ký chủ mưu sát lúc sinh thời.
Khi viên gạch này đập tới, não ù ù, đến cả lòng đỏ trứng gà cũng run lên.
Tần Linh không ngờ rằng thời đại này còn có thứ cứng hơn viên gạch, viên gạch đã thành hai nửa, nhưng trứng vẫn còn nguyên.
“Thật kinh ngạc!” Tần Linh dùng hai ngón tay cầm lấy quả trứng, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy hứng thú nghiên cứu.
Cậu từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều thứ tốt, nhưng lớn lên cũng chưa từng thấy quả trứng cứng như vậy!
Tần Linh vui vẻ cho vào nồi luộc chín, kết quả làm người khiếp sợ, quả trứng khốn kiếp này cực kỳ ngoan cường, nấu xong mười phút vừa, đem nó ra ngoài cả quả trứng đều đang nhảy nhót, vừa nhảy vừa chửi!
“Thú vị đấy.”
“Thú vị em gái cậu!” Hệ thống thực sự phát điên, đập bàn thô bạo, “Cậu đối với tôi như vậy, cậu… cậu được chọn chỉ vì linh khí cao thâm! Cậu… không muốn sống nữa à!”
Tần Linh chậc chậc vài tiếng, một quả trứng mà thôi, lại dám mắng người, không biết nói chuyện văn minh một chút sao? Ngay sau đó, quả trứng được Tần Linh ném vào lò nướng ở nhiệt độ 220, trước tiên nướng một tiếng, cho nó biết thế nào là lòng người nham hiểm, xã hội hắc ám.
Hệ thống:!!!
“Khoai chín rồi mà mày còn chưa chín.
Đúng là sản phẩm của Thiên Đạo.” Một giờ sau, Tần Linh dùng kẹp ném quả trứng vào bồn rửa mặt, đổ nước rồi chế nhạo, rất nhiều khói trắng bốc lên hệ thống sắp tức điên lên, cả quả trứng đều run rẩy.
Tần Linh cầm lấy một củ khoai lang nướng vừa ăn vừa nhìn, ánh mắt này khiến cho hệ thống toàn thân run lên, trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt.
Tần Linh ăn khoai lang xong, rửa tay, lấy một cái bình trên giá, đặt Khốn Khiếp vào rồi đậy nắp lại.
Trấn sát phù, trừ ma nguyền rủa, bát quái ngũ lôi phù, nhiếp tà trận… tất cả những chiêu trò có thể khiến những thứ có linh thức bị hồn phi phách tán đều dùng tới.
Hệ thống hiểu được, ký chủ muốn giết nó.
Theo lý mà nói, những thứ này uy lực đến mức coi như cấm chế trong thế giới bí cảnh, người bình thường cả đời cũng không dễ dàng học được một cái, Tần Linh tuổi còn trẻ, lại có nhiều như vậy! Hơn nữa còn là một người tàn nhẫn hơn! Bây giờ nó đang ở trạng thái linh thể, thực sự có khả năng nó sẽ bị cậu giết chết.
Âm thanh điện tử lạnh lùng không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu, giọng nói bắt đầu nôn nóng, “Đừng động thủ, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tần Linh đặt một cái phù cấm nói, đậy nắp hộp tro lại, sau đó tắt điện thoại, thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.
Cậu đặt chiếc bình lên giá, cuộn tay áo màu trắng hình lưỡi liềm, để lộ một đoạn xương thanh tú, rồi cầm cây bút chu sa lên và vẽ vài đạo phù văn.
Làm xong, ông chủ Tần nhướng mày tự đắc hỏi: “Nói chuyện cùng tao? Mày cũng xứng à?”
——
Buổi trưa ngày hôm sau, trước cửa có một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, lễ phép hỏi: “Ông chủ Tần có ở đây không?”
Tần Linh ngẩng đầu, ôn nhu nói: “Đây.”
Người bên kia sửng sốt một lúc rồi bật cười, “Tưởng ông chủ Tần đã lớn tuổi, không ngờ còn trẻ như vậy.
Nghe người ta nói cậu thần cơ diệu toán, muốn hỏi chuyện tiền đồ của tôi một chút.” Tôi tên là Lỗ Việt, 39 tuổi, chính là người hôm qua ta tới mời cậu xem nhà – Tiểu Hà giới thiệu tới.
Tần Linh không biết Tiểu Hà là ai, cũng không quan tâm, sau khi nhìn mặt người kia, Tần Linh trước tiên nói ra quy tắc: “Tôi thu tiền dựa vào tài vận cá nhân, nếu tính ra thì có giá hai nghìn..
“
Lỗ Việt gật đầu, “Được, hai ngàn là hai ngàn.”
Tần Linh lúc này đã ngồi thẳng người, cửa hàng nhỏ của cậu chỉ bán mỗi giấy tiền hàng mã, một tháng cũng không kiếm được ba nghìn, không ngờ hai ngày qua liên tiếp có người tìm cậu xem bói.
Cậu quyết định, sau một thời gian kiếm tiền, cậu sẽ đi mua, mua, mua và tiêu hết.
“Thân thể anh khỏe mạnh, gia đình mỹ mãn, tổ tiên cũng tích mấy phần Âm đức.
Lúc này mà tính mệnh, hẳn là tính tiền đồ.
Với bằng cấp của anh, lương hiện tại hẳn không thấp.
Nói một chút đi, có cái gì không nắm chắc được?”
Lỗ Việt ngạc nhiên siết chặt nắm đấm, mấy chữ này cũng có thể biết được mình đã thực sự gặp được cao nhân, “Chính là như vậy, quả thực tôi đang có một công việc ổn định, lương cũng không thấp, nhưng gần đây có vài công ty.
Công ty muốn đào tôi ra, lương đưa ra cũng tốt hơn bây giờ. Tôi chần chừ, công ty khác cũng hứa sẽ cho phòng.
Tôi không biết nữa, bằng cấp của tôi thực sự không cao, cũng không dễ dàng gì để có được ngày hôm nay.
Tôi sợ quá khứ.
Sau này, liệu có thực sự tốt hơn bây giờ không? “
Lỗ Việt cảm giác hiện tại chính là đang đứng ở ngã ba đường, không biết là đi bên trái hay bên phải, đặc biệt rối rắm.
Tần Linh đẩy giấy bút qua, “Viết một chữ đi.”
Lỗ Việt càng do dự, anh ta viết từ “thay đổi” trong “thay đổi công việc”.
*换 /huàn/: đổi
Tần Linh vừa nhìn cái chữ này liền nở nụ cười, “Anh ở giữa, bị bao chặt chẽ vững vàng, trên đầu lại có một con dao khiến anh không thể động đậy.
Với một con dao một tay, phía dưới có người cần chăm sóc, anh còn có thể tự do sao? Lại nhìn một chút, chỉ cần chân khẽ nhúc nhích, chữ Huân /奂/ liền trở thành chữ miễn trong miễn chức /免字/, e là việc này không phải người khác lừa anh, thì tốt hơn là không nên đổi.
“
Lời nhận xét này khiến Lỗ Việt vô cùng kinh ngạc, công ty anh muốn đến làm cùng ngành với công ty hiện tại, tuy không có mâu thuẫn gì nhưng đó là mối quan hệ cạnh tranh.
Gần đây thị trường áp lực rất lớn, nếu anh ấy nghỉ việc, công ty hiện tại nhất định lỗ lớn, sau đó lại kiếm cớ khác loại bỏ anh ấy… Nghĩ xong, trong căn phòng ấm áp này, anh bàng hoàng toát mồ hôi hột..
“Cảm ơn đại sư giải thích nghi hoặc.” Lỗ Việt kích động quét mã QR trên bàn, nhanh chóng chuyển hai nghìn.
“Tần đại sư, tôi có thể thêm WeChat cậu được không? Nếu sau này có việc gì, tôi muốn thỉnh giáo cậu.
“
“WeChat …” Tần Linh miễn cưỡng lấy điện thoại di động ra, bật lên.
Qua một đêm, hệ thống gửi cho cậu hơn hai nghìn tin nhắn, quả thực rất dai dẳng.
Tần Linh nghe thấy tiếng bíp liên tục, không ngừng thông báo, tắt tiếng điện thoại, mở WeChat lên, nói: “Thêm vào.”
Lúc này, chiếc bình đặt trên giá cao chuyển động, Vương Bát Đản biến thành hệ thống nhảy vào trong bình, tức giận đến mức hận không thể trực tiếp nổ tung.
Lỗ Việt theo tiếng nhìn tới, thấy bình đầy lá bùa vẫn động đậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, “Cái này, đây là trấn…”
Tần Linh bình chân như vại nói: “Trừ tà trấn sát, không có chuyện gì, hai ngày nữa liền yên tĩnh.”
Giờ phút này, hình tượng của Tần Linh đột nhiên cao hơn vô số lần, Lỗ Việt trầm trồ khen ngợi, “Ông chủ Tần quả thật là một cao nhân.
Mấy năm nay, những đại sư có bản lĩnh như cậu thật sự quá ít!”
Tần Linh cười đưa danh thiếp cho đối phương, “Có khách hàng thì giới thiệu cho tôi, sang tên được giảm giá 20%.”
Đối phương thụ sủng nhược kinh, lúc đi còn có ý thỉnh thần bài để đem về cung phụng nhang khói cho Tần Linh.
App vẫn đang gửi tin nhắn, Tần Linh cũng không thèm nhìn, lên mạng mua hết tiền ăn vặt, cảm thấy rất vui vẻ, căn bản không phản ứng nó.
Bốn năm giờ chiều, một chiếc xe thể thao dừng ở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi từ trên cao bước xuống, chừng hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, mặc một thân đồ hiệu.
Tuy nhiên, có thể thấy rằng trong thời gian gần đây trải qua không quá tốt, có một số nếp nhăn rõ ràng trên cơ thể, sắc mặt ố vàng, tóc tai rối như tơ vò.
Sau khi bước vào cửa hàng, đầu tiên anh ta nhìn vào cửa hàng và thấy không có khách hàng khác, sau đó anh ta hỏi: “Ông chủ có ở đó không?”
Tần Linh đưa mắt nhìn người nọ, trong lòng thầm nói, hôm nay vận khí của mình vượng sao? Rõ ràng là quên thắp hương tổ tiên lúc sáng.
Người thanh niên cũng đang nhìn anh, lo lắng nói: “Tấm biển ở cửa ghi ‘Có thể bắt ma’, là thật sao?”
Tần Linh gật đầu, “Chuyện bắt ma, còn phải xem cậu có làm sai chuyện gì, có thể trả bao nhiêu tiền.
Sinh ra đã có cuộc sống giàu sang, gia thế giàu có, tính tình rộng mở, có nhiều bằng hữu, tuy không có đầu óc kinh doanh nhưng may mắn là có anh trai ở trên nên giữ được mạng cho mình, còn bây giờ giữa lông mày lại có một khí huyết hung ác, không nợ mạng nhưng cũng bị lấy mạng.
Gia đình cậu có chuyện buồn gì lại khiến cậu gặp vận rủi vậy?”
Nghe xong những gì Tần Linh nói, Vương Tử Hoàn liền tin Tần Linh, hắn nói đúng! Gia đình cậu ta có tài sản nhỏ nhưng không phải là vật chất làm ăn, may mắn có người anh trai có đầu óc kinh doanh tốt nên gia đình cũng theo cậu đi học chuyên ngành đạo diễn.
Cậu ta thường thích chơi, vì vậy cậu có rất nhiều bạn bè.
“Đại sư, cứu mạng!” Vương Tử Hoàn nắm lấy cổ tay Tân Linh, kích động nói: “Tôi đụng phải quỷ, trên người cũng có mấy cái mặt quỷ! Cứu tôi với!
“Mặt quỷ?” Tần Linh nắm tay áo đối phương, nhẹ nhàng kéo từ cổ tay của cậu ta kéo xuống, làm sao lại có cảm giác đã nghe qua rồi?
Vương Tử Hoàn vén quần áo cho cậu xem, trên eo cậu ta có một cái, rõ ràng là một khuôn mặt quỷ xanh đen, ngũ quan đã thành hình, vị trí của mũi và miệng thậm chí còn phình ra.
Thứ như vậy mọc trên người, trông thật quỷ dị làm sao.
Tần Linh trầm trồ: “Thật giống như một bức phù điêu, còn 3D hơn cả hình xăm.
Tôi cũng muốn xăm hình, ma vương hay gì đó, nhưng đau đến mức không thể tự xử lý được.” Nói xong lời cuối cùng cậu còn lắc đầu một cái, kiểu tiếc nuối.
“Tôi sắp chết rồi!!” Vương Tử Hoàn gần như sụp đổ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt (mặt Tần Linh í, không phải mặt quỷ đâu), đừng tưởng rằng lớn lên đẹp thì tôi sẽ không đánh anh, lão tử sắp mất mạng rồi! Đâu còn tâm trí nào mà thảo luận hình với chả xăm!”
Tần Linh lấy trong túi ra một viên kẹo, ân cần an ủi: “Đừng lo lắng, hiện tại cậu không thể chết được.
Phần độc nhất của lời nguyền này là từ đầu đến chân cậu phải bị thông khí mới chết được.
Như người ta nói, lở loét trên đỉnh đầu và chảy mủ ở lòng bàn chân chính là loại thông khí ấy, dù có tệ đến đâu, cậu vẫn có thể sống đến Tết Nguyên đán, còn có thể bắn pháo hay gì đó.
”
Vương Tử Hoàn sắc mặt trắng bệch, hai chân theo bản năng kẹp chặt, nghe xong đều muốn tiểu.
Tần Linh thở dài, tố chất tâm lý của người thanh niên này quá kém.
Cậu tự tay bóc một viên kẹo và hỏi trong khi ăn, “Còn những người khác trong gia đình cậu thì sao? Cha mẹ và người lớn tuổi của cậu hẳn phải nghiêm trọng hơn cậu.”
Vương Tử Hoàn sắc mặt càng khó coi hơn, “Ba mẹ tôi còn nghiêm trọng hơn, đã khám rất nhiều bác sĩ, anh cả và chị dâu cũng bị bệnh.
Bác sĩ nói là vi rút, nhưng không có loại thuốc nào hiệu quả.
Bố mẹ tôi đã đi nước ngoài và đang chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ, tôi chỉ mới bị gần đây.”
Tần Linh suy nghĩ một chút, đột nhiên bước tới trên giá nghiêm túc giới thiệu: “Trong bình có lim sợi vàng, hắc đàn hương, tử đàn, đá, thủy tinh, gốm sứ……!Đặc điểm nổi bật nhất chính là cái này, Chiếc bình đựng rượu bằng gỗ cẩm lai màu đỏ tối cao thứ 95, nam nữ đều có thể sử dụng được.
Cậu được giảm giá 20% cho gói gia đình.
Chúng tôi cũng có thể cử hành nghi thức, đáp lều chứa linh cữu, và thổi kèn suona.
Năm nghìn một ngày, gia đình đông người thì được giảm giá, càng đông người thì càng rẻ.
”
Vương Tử Hoàn ngẩn người, muốn đánh người một trận cho hả giận, nghĩ một liền quỳ lạy cậu, “Đại sư! Tôi cảm thấy cả nhà tôi đều có thể cứu được! Ngài đừng từ bỏ!”
Tần Linh bất lực nói: “Nói thật, loại lời nguyền này chính là tà ác điên cuồng.
Một hồn ma chết oan thà dùng linh hồn phân tán, biến thân thể đầy oán hận thành lời nguyền.
Đây là quả báo vì đã làm chuyện ác độc thì tôi sẽ không quản chuyện như vậy.
Thấy cậu chưa từng làm ác, tôi bán cho cậu một tấm phù bảo đảm cái mạng nhỏ của cậu, gỡ ra không dễ đâu, về xin cha mẹ đi.
Bạn đã xúc phạm ai.
muốn đi trừ cũng không phải chuyện đơn giản, cậu đi về hỏi hỏi cha mẹ cậu xem đắc tội với người nào.
Nhớ kỹ, tấm bùa này nhất định muốn mang trên người, có thể bảo đảm mạng của cậu.
Ba nghìn tệ một miếng, mua không? “
Vương Tử Hoàn không thiếu tiền, cầm lấy tờ giấy bùa gấp lại, sốt sắng hỏi: “Đại sư, cậu có thể bán cho tôi một ít nữa không, cha tôi, mẹ tôi, anh trai, chị dâu và cháu trai chưa chào đời của tôi nữa… “.
ngôn tình hài
Tần Linh cười vẫy vẫy tay, “Bọn họ không cần, mua cũng phí.
Cậu về sau cẩn thận một chút, nếu cần lại đến gặp tôi.”
Sau khi người bên kia rời đi, Tần Linh cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy thứ tương tự ở đâu, mở điện thoại lên, kiểm tra ứng dụng Thần Quái, trên đó hiển thị: Nhiệm vụ: Lời nguyền đầu quỷ.
Thời gian còn lại của nhiệm vụ: sáu ngày.
Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ hiện tại: 5%
Nhiều thứ trấn như vậy rồi sao còn không an phận? Tần Linh không vui lấy quả trứng ra, hỏi ông lão đang dọn dẹp bên ngoài, “Ông ơi, ông có biết chỗ nào có cầu tiêu không ạ?”
Cầu tiêu?
Hố phân!!
Hệ thống kinh hãi hét lên: “Đừng đừng! Có việc dễ thương lượng! Đừng ném tôi xuống hố! Xin đừng ném xuống hố!”.