Đọc truyện App Địa Ngục – Chương 15
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Mặc dù đã đoán trước được nhưng khi nghe thấy tin xấu này, mọi người vẫn cảm thấy lòng chùng xuống.
Cả nhóm thảo luận trong chốc lát, mắt thấy một tiếng đồng hồ sắp hết, người nào chưa ăn no thì vội ăn ngấu nghiến lương khô, uống mấy ngụm nước rồi vội vã rời khỏi phòng tiếp tục đi làm việc.
Buổi chiều trong biệt thự cũng trôi qua bình yên vô sự. Mọi người hầu hạ ông bà chủ và cậu hai dùng bữa xong, ngày hôm nay xem như kết thúc.
Buổi tối, sau khi dọn giường sẵn cho chủ biệt thự, Tô Hiểu Thiến được cho phép đi về nghỉ ngơi, bọn họ không cần cô canh đêm.
Nghe vậy, Tô Hiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hôm nay không có người chết, chủ biệt thự cũng rất ôn hòa nhưng cô vẫn không muốn ngủ một mình với người nhà này vào buổi tối. Trong phim kinh dị, người lạc đàn là người dễ xảy ra chuyện nhất. Theo cô thấy chỉ khi ở chung với những người chơi tiến vào trò chơi với cô mới yên tâm nhất.
Giống như buổi trưa, sau khi làm việc của mình xong, cô vội vã chạy vào phòng cho người làm ngay cả nước cũng không kịp uống.
Khi cô về phòng, những người khác đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi cô.
Thấy cô vào cửa, An Tình cười chào cô. Thấy trong phòng không thiếu một ai, Tô Hiểu Thiến thầm thở phào, cầm lấy một miếng lương khô vừa ăn vừa nghe mọi người thảo luận về tình hình chiều nay.
“Hiểu Thiến, lúc cô chưa về, chúng tôi đã thảo luận trước một lúc, nhóm anh Lục đều không phát hiện điều gì đặc biệt.” An Tình nói: “Nhưng chiều nay khi đi dạy học cho cậu hai, tôi phát hiện một chuyện rất quỷ dị.”
“Chuyện gì?” Tô Hiểu Thiến đáp: “Tôi làm việc cả buổi chiều song không phát hiện ra manh mối gì hữu dụng. Cậu con lớn bị nhốt dưới hầm vẫn điên khùng giống như buổi trưa, ngoài nổi điên ra cậu ta chẳng nói được thông tin gì hữu dụng.”
“Chuyện là vầy. Vào lúc một giờ chiều, anh Chu cõng tôi lên lầu hai, đưa tôi đến phòng của cậu hai để dạy học. Khi tôi vào phòng, cậu hai không hề nói chuyện với tôi, chỉ đưa cho tôi một quyển sách tỏ ý bảo tôi đọc. Vì vậy tôi làm theo ý của cậu ta, đọc sách cả buổi chiều.”
“Cậu ta im lặng cả buổi chiều, chỉ nghe cô đọc sách thôi à?” Nghe đến đây, Bạch Ngôn giơ tay hỏi: “Buổi trưa tôi thấy cậu ta ăn rất ít, hỏi cậu ta có phải không hài lòng về bữa trưa hay không nhưng cậu ta chỉ liếc tôi một cái chứ không nói gì. Lẽ nào cậu con thứ của nhà này là người câm, không thể nói?”
Nghe Bạch Ngôn hỏi vậy, An Tình im lặng nghiêm túc nhớ lại. Suốt một buổi chiều, quả thật cậu hai không nói câu nào với cô. Ngay cả khi cô khàn giọng muốn uống nước, hỏi cậu ta có thể dừng lại hay không, cậu ta cũng không trả lời, mặc cho cô dừng đọc uống nước, cậu ta chỉ nhìn chứ không nói một lời.
“Đúng vậy, cậu ta không nói gì cả, có thể suy đoán của anh là đúng.” An Tình tiếp tục nói: “Cậu ta không nói chuyện với tôi, cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì nhưng tôi cũng không thể lười biếng. Khi giọng đỡ khàn một chút, tôi tiếp tục đọc sách. Bản thân cậu hai không có gì khác thường, điều khác thường là cậu ta bảo tôi đọc truyện.”
“Khi tôi đọc hết quyển sách mới phát hiện đây là một quyển truyện ma mang theo yếu tố huyền bí.”
“Truyện ma?” Vừa nghe thấy những lời này, Dương Kỳ cả kinh suýt lại hét ầm lên.
“Đúng vậy, là truyện ma, hơn nữa không chỉ có một quyển. Nhân lúc tạm dừng uống nước nghỉ ngơi, tôi lén quan sát phòng cậu ta, phát hiện sách trong phòng cậu ta đều có những có tên rất đáng sợ. Nếu tôi đoán không sai thì tất cả sách trong phòng đều là tiểu thuyết kinh dị, cuốn nào cũng là truyện ma.”
Vì đọc sách một buổi chiều nên giọng của An Tình hơi khàn. Cô uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Truyện rất dài, tôi không kể chi tiết, chỉ tóm tắt nội dung chính. Truyện như sau, trong một thôn nọ bỗng có một ngày xảy ra rất nhiều vụ án mất tích, nạn nhân đều biến mất vào ban đêm. Sau khi trải qua một sự việc khủng bố, hai đứa bé trong thôn phát hiện nguyên nhân gây ra những vụ án mất tích, trong thôn có một con quỷ, một con quỷ gõ cửa đáng sợ! Cứ đến nửa đêm, con quỷ gõ cửa này sẽ chọn một người rồi gõ cửa nhà đó, đứng lặng lẽ ở đầu giường người được chọn, dùng đủ cách đánh thức người nọ. Một khi phát hiện người nọ đã tỉnh, quỷ gõ cửa sẽ giết chết người nọ. Đây chính là nguyên nhân gây ra những vụ án mất tích.”
“Quỷ gõ cửa… tại sao cậu hai lại bảo cô đọc câu chuyện này?” Bạch Ngôn híp mắt suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của câu chuyện này: “Câu chuyện này có kết thúc không? Kết cục của hai đứa bé trong câu chuyện thế nào?”
“Đáng tiếc đây là một bi kịch, cả hai đứa bé đều chết.” An Tình thở dài đáp: “Sau khi về phòng, tôi cứ nghĩ mãi phải chăng đây là manh mối mà trò chơi này cung cấp cho chúng ta. Vết máu trên đầu giường ám chỉ những người làm trước kia đã bị sát hại khi ở trong phòng, phải chăng câu chuyện quỷ gõ cửa là gợi ý về cách giết người của con quỷ kia?”
“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Dương Kỳ nhát gan nhất trong nhóm bị dọa sợ đến mức suýt khóc: “Trong truyện không nói làm thế nào mới không bị quỷ gõ cửa giết chết à?”
“Chỉ cần khiến quỷ gõ cửa cho rằng cô vẫn đang ngủ say là có thể sống sót, trong sách gợi ý như vậy.” An Tình trả lời: “Hai đứa bé kia bị quỷ gõ cửa đánh thức nên cuối cùng mới chết.”
“Thú vị đây, nếu đúng vậy thì cậu hai nhà này không đơn giản đâu.” Bạch Ngôn sờ cằm, nhếch môi cười: “ Theo như kinh nghiệm do lớp đàn anh chia sẻ trên diễn đàn, trong kiểu trò chơi diễn ra mấy ngày thế này, thời khắc nguy hiểm nhất là vào buổi tối. Nếu quyển truyện đó đúng là gợi ý về đường sống cho chúng ta, vậy chúng ta phải bảo vệ tốt nhân vật manh mối này, không chừng cậu ta cũng biết được thông tin quan trọng gì đó giống cậu con lớn.”
“Nhưng nếu cậu bé này cũng là đồng lõa, dựa theo nội dung của quyển truyện, chẳng phải chúng ta là sẽ chết nhanh hơn sao?” Trải qua thảm kịch tất cả đồng đội đều chết ở vòng trước, bây giờ Lục Thiên Dực đều ôm lòng hoài nghi đối với các manh mối: “Theo tôi thấy loại manh mối này nghe cho biết thôi, nếu thật sự gặp được tình huống giống vậy, vẫn nên phán đoán dựa theo tình hình thực tế, không thể tin một cách mù quáng được.”
Thấy mọi người chịu nghe, Lục Thiên Dực nói tiếp: “Tóm lại dựa theo kinh nghiệm ở vòng trước của tôi, tối hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, không chừng có người sẽ bị quỷ tìm tới cửa. Dù cho chuyện gì xảy ra, hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, lúc cần thì la lớn lên kêu cứu, chỉ khi giữ được bình tĩnh mới tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Lục Thiên Dực nói xong, có mấy người đều mặt ủ mày ê.
Nghe xong câu chuyện vừa rồi, trong lòng bọn họ rất hoảng, hận không thể bảo mọi người đều tập trung trong một phòng, người nhiều lá gan cũng lớn hơn một chút.
Nhưng bà chủ không cho phép tất cả bọn họ ở chung một phòng, bọn họ cũng không dám hứng chịu kết quả khi làm trái lệnh của bà chủ.
Vì vậy khi sắp đến tám giờ, mọi người giải tán, lần lượt rời khỏi phòng của ba cô gái.
Lưu Quỳ và Lý Hào định tiếp tục đến vườn hoa xem thử có phát hiện manh mối gì ở vườn hoa vào ban đêm hay không. Còn Bạch Ngôn và Lục Thiên Dực thì đi theo Chu Phú Quý đứng ở cửa chờ xe chở hàng đến lúc tám giờ, tìm hiểu nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn.
…
Tám giờ, một chiếc xe chở hàng dừng trước biệt thự.
Thấy tài xế trong xe xuống xe dỡ hàng, ba người đi lên nhận nguyên liệu nấu ăn mới. Tất nhiên cũng giống như mấy thứ trong tủ lạnh, tất cả đều là mèo chết chó chết đều đã thối rữa biến chất, đứng ở xa cũng ngửi thấy mùi thối.
“Bác tài, sao hàng bác đưa đến đều là hàng biến chất vậy?”
Lục Thiên Dực xung phong nhận việc giúp dọn hàng. Lúc anh ta và Chu Phú Quý ôm nguyên liệu nấu ăn đi vào trong, Bạch Ngôn lấy can đảm đến gần bắt chuyện với tài xế.
Bác tài xế này có làn da ngăm đen, là một người da đen cao to. Trong đêm tối, Bạch Ngôn chỉ nhìn thấy một cục đen sì hình người. Đã thế tài xế còn mặc cả bộ đồ đen, nếu không nhìn kỹ, buổi tối thế này có thể dù ông ấy đi ngang qua bên cạnh anh, anh cũng không phát hiện ra ông ấy.
“Nguyên liệu nấu ăn của công ty chúng tôi đều như vậy, không thích mua thì đừng mua.” Nghe vậy tài xế lộ ra hàm răng trắng hếu, nhờ vậy Bạch Ngôn mới thấy đầu của ông bác ở đâu.
“À, thật ra tôi không có gì ý kiến gì về nguyên liệu nấu ăn hết, nguyên liệu nấu ăn có mùi vị đậm đà thế này rất độc đáo.” Cảm thấy tài xế này có thể là một ông bác yêu công ty, Bạch Ngôn lập tức nịnh nọt: “Tôi là quản gia mới đến của nhà này, có thể hỏi bác chủ của tôi bắt đầu đặt hàng ở quý công ty từ lúc nào không?”
“Nửa năm trước.”
“Vậy ngoài bán nguyên liệu nấu ăn, quý công ty còn kinh doanh nghiệp vụ khác nào không?”
“Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu đừng hỏi quá nhiều. Có lúc người biết càng nhiều, chết càng nhanh.” Sau khi nói xong những lời này, dù Bạch Ngôn có dụ kiểu gì, tài xế cũng không để ý đến hắn nữa.
Có thể là bị Bạch Ngôn hỏi phiền, tài xế vào xe đạp chân ga, rồ ga lái xe chở hàng đi xa, chỉ để lại một luồng khói cho Bạch Ngôn.
“…” Ý gì đây?
Thái độ không chút khách khí của tài xế khiến Bạch Ngôn hơi buồn bực, nhưng thông qua mấy câu ngắn gọn vừa rồi, ít nhất hắn cũng biết trạng thái dị thường xuất hiện trễ nhất là ở nửa năm trước.
Còn nữa, rốt cuộc lời cảnh cáo của tài xế nói với hắn ám chỉ điều gì? Phải chăng đang nhắc nhở hắn đừng tìm hiểu nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn nữa?
Bạch Ngôn ôm đầy bụng nghi vấn trở lại nhà bếp, lúc này Chu Phú Quý và Lục Thiên Dực đã cất tất cả nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh.
Mặc dù ông bà chủ có thể ăn thức ăn thối rữa bốc mùi một cách ngon lành nhưng bọn họ cũng không thể lừa bịp quá mức.
Thấy hai người xong việc, Bạch Ngôn nói lại những lời tài xế vừa nói cho bọn họ biết rồi quay về phòng, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Lúc Bạch Ngôn trở về phòng, Lưu Quỳ và Lý Hào còn ở bên ngoài chưa về.
Nhân lúc bọn họ không ở trong phòng, Bạch Ngôn vội rửa mặt xong, tiếp tục đánh phấn nền lên mặt sau đó lấy mắt kính xuống, nằm trên giường nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ kéo đến.
Đồng hồ trong phòng kêu tích tắc.
Bất giác hắn đã ngủ…
Nửa đêm, Bạch Ngôn bị một tiếng ngáy to đánh thức.
Trong cơn mơ màng do vừa tỉnh ngủ, hắn theo bản năng muốn mở mắt ra. Nhưng ngay sau đó hắn chợt nhớ bản thân đang ở trong trò chơi, vậy nên hắn giả bộ không thoải mái rồi điều chỉnh tư thế ngủ, sau đó rất tự nhiên mà đặt một tay lên mắt, hé mắt nhìn xuyên qua kẻ tay.
…
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
Hắn mới vừa mở mắt ra, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.