Bạn đang đọc Áp Trại Tiểu Vương Phi – Chương 2
Ngày này, như thường ngày, Đức Chiêu một mình bái lạy ở một Miếu Quan Âm nổi danh ngoài thành, bái lạy xong, hắn đi ra phía sau.
Phía sau này mặc dù không có hùng vĩ như Ngũ Nhạc*, nhưng cũng có một cảnh phong tình.
(*Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc, Đông Nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn.)
Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, một tòa núi cao ngạo đứng vững trong trời đất, có một loại kiêu ngạo cô độc cùng ngang nhiên, làm trong lòng người ta bất giác sinh ra cảm động khó nói rõ.
Mặc dù trong nhà cũng có tạo cảnh núi hồ giả, nhưng đi tới vùng đại sơn nước biếc này hít thở không khí tự nhiên, có một loại cảm giác cực kỳ khác nhau.
Một người cảm giác thật tốt, cảm giác thật tự do, cảm giác thậ tuyệt, cảm giác tốt ──
“A!”
Hắn quá mức chuyên chú thưởng thức phong cảnh bốn phía, không chú ý tới cái hố phía trước, bước đi vô tư, thế là rơi vào trong hố.
“A. . . . . .” Hắn muốn đứng lên, lại phát hiện chân mắt cá chân của mình bị thương, nếu di chuyển sẽ đau đớn hơn.
“Đáng chết, là ai đào cái hố này? ! Để Bổn vương biết, ta nhất định đem hắn lôi đi chém!”
“Nha! Thật sự bắt được con mồi!”
Thanh âm của một cô gái từ đỉnh đầu hắn truyền đến, hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt vậy mà không kìm hãm được khóa lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn kia. . . . . .
Trên mái tóc đen nhánh cắm một cây trâm hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, hai hàng lông mày tựa như liễu rủ, đôi mắt vừa to vừa tròn, lấp lánh như sao, sống mũi thẳng khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch, tựa như củ ấu.
Hiển nhiên là một nhân nhi thanh lệ tinh xảo. . . . . .
“Ừ! Nàng mau cứu ta lên đi!” Hắn ra lệnh.
Mộng Tiểu Trúc nghiêng đầu, tựa hồ đang suy tư điều gì.
“Nàng còn do dự cái gì? Mau gọi người cứu ta lên!” Đức Chiêu tức giận. Xem ra nàng bất quá chỉ có cái vỏ đẹp, tiểu oa xinh đẹp không có cái đầu.
“Ta ──”
Lời của nàng bị một cô gái khác cắt đứt, “Tiểu thư, nàng bắt được cái gì?”
“Ta. . . . . . Ta bắt được . . . . . .”
Hương Nhi ghé đầu vừa nhìn, biết nguyên nhân tiểu thư nói lắp. Bởi vì nàng cũng bị hù dọa ──
Tiểu thư bắt được một nam nhân? !
“Tiểu thư, thảm rồi, hại người. . . . . .” Hương Nhi trong lúc nhất thời cũng tay chân luống cuống. Mà vẻ mặt nam nhân trong động kia cũng thật là đáng sợ. . . . . .
Ánh mắt Mộng Tiểu Trúc rơi vào trên người nam tử xinh đẹp trong động nói, “Nhưng thầy tướng số nói phải giữ chặt con mồi đầu tiên mang về nhà, nuôi ba ngày mới có thể thả ra, nếu không nhà chúng ta sẽ có chuyện bất hạnh phát sinh . . . . . .”
“Tiểu thư, đây không phải là một tiểu động vật, đây là một nam nhân!” Hương Nhi tay run rẩy chỉ vào quý công tử trong động đã giận đến đỉnh đầu bốc khói.
“Nhưng . . . . . .”
Thấy hai nữ nhân này ở trên đầu hắn đối đáp, Đức Chiêu nóng nảy, chân cũng càng ngày càng đau, khiến hắn hắn càng thêm nổi giận.
“Nữ nhân ngốc, nàng đào một cái hang hại người lớn như vậy, cẩn thận ta báo quan bắt nàng trị tội!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
Mộng Tiểu Trúc nhìn “Con mồi” của nàng. Công tử này dáng dấp thật anh tuấn, nàng cảm thấy hắn là đại soái ca có thể nhìn cả đời cũng sẽ không chán.
Bất quá nàng không thích ánh mắt hắn nhìn người ── lạnh như băng lại ngạo mạn, tuyệt không ưa thích.
“Hố là ta đào thì thế nào? Ta đâu có bảo ngươi nhảy xuống! Là ngươi ngốc, đi không chú ý. . . . . . Nếu ngươi hại nhà ta xảy ra chuyện gì, ta mới không tha ngươi!”
“Nàng đã làm sai, còn hùng hồn như vậy? !” Hắn giận đến gầm nhẹ.
Mộng Tiểu Trúc ấp úng, “Ta. . . . . .”
“Đào hố trước, chẳng lẽ nàng muốn có người té xuống?”
Nàng lắc lắc đầu nhỏ.
Hắn muốn té xỉu.
“Vậy bây giờ bởi vì nàng đào hố hại bổn thiếu gia té xuống, còn bị trật chân, nàng phải thấy áy náy mà nhanh một chút cứu ta lên!”
Nàng mở to mắt, dùng sức gật cái đầu nhỏ.
Cuối cùng còn có chút cứu giúp. . . . . . Đức Chiêu lúc này mới thoáng hết giận.
“Vậy còn không mau tới cứu ta? !”
Hắn gầm nhẹ một tiếng làm cả người nàng lập tức bật lên.”A!”
Mộng Tiểu Trúc đang muốn gọi Hương Nhi cùng nàng đi tìm cứu binh, lại bị hắn lần nữa gọi lại. “Chờ một chút.”
“Ngươi thật phiền, muốn ta tìm người cứu ngươi, còn gọi bọn ta lại. . . . . . Ngươi thật khó ở chung đó.”
“Ta khó ở chung? !” Đức Chiêu lần đầu bị người khác nói khó ở chung, hơn nữa còn là một nữ nhân ngốc như vậy.
Hừ, nàng không để cho hắn đi lên, hắn nhất định giết nàng!
“Ta làm sao biết nàng có bỏ đi hay không, vứt ta ở đây tự sinh tự diệt?”
“A!”
“Để dự phòng vạn nhất, nàng ở lại, kêu nha hoàn nàng đi cầu cứu.”
“Này. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc cắn môi dưới, nhìn Hương Nhi.
“Tiểu thư, nhìn dáng vẻ cùng cách ăn mặc của hắn, không giống hạng người bình thường. . . . . . Để chuyện không ầm ĩ lên, nàng ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, để ta đi gọi người cho.” Hương Nhi nhỏ giọng nói bên tai tiểu thư.
“Nhưng . . . . . .”
“Tiểu thư, đừng nhưng là. Nàng nhớ kỹ. Chớ chọc giận hắn, nếu không hắn nói với lão gia, chúng ta liền thảm.” Hương Nhi dặn dò.
Thật ra thì nàng là vì mình mới suy nghĩ, bởi vì một khi sự việc đã bại lộ, xui xẻo nhất định là nàng nha đầu này.
“Đúng rồi! Nếu bị cha biết, vậy ta lại không thể ra ngoài.” Nàng cũng không thể chịu nổi không được ra ngoài chơi!
“Vậy ──”
“Các nàng đang nói chuyện phiếm sao?” Đức Chiêu không nhịn được rống to.
“Hương Nhi, nàng nhanh đi.” Mộng Tiểu Trúc đẩy đẩy nha hoàn.
“Dạ.” Hương Nhi chạy lên phía trước mấy bước lại chạy về, “Tiểu thư, nhớ đó! Đừng chọc hắn tức giận có thể hắn sẽ tha chúng ta, sẽ không đi nói cho lão gia.”
“Được.” Nàng dùng sức gật đầu.
Không được chọc hắn tức giận nữa, không được. . . . . .
“Này! Đi tìm người chưa?” Trong hố lại truyền tới tiếng gầm nhẹ không hề vui mừng.
“Có có có, Hương Nhi đi.”
Nam nhân đó thật hung dữ! Nàng muốn về nhà . . . . . .
Nàng nhìn bốn phía, không có chỗ để ngồi. Hôm nay nàng mặc bộ đồ mới ra ngoài, không thể tùy tiện ngồi dưới đất, nếu không làm dơ y phục sẽ không tốt. . . . . .
Nàng đang suy nghĩ nhiều việc, nam nhân dưới hố lại rống lên, “Này! Nàng đang làm gì?”
Nàng đang tìm cái ghế, hắn không nhìn thấy sao? Mộng Tiểu Trúc trong lòng lầu bầu, căn bản quên hắn trong hố, muốn nhìn cũng không thấy được.
“Này!” Đức Chiêu lại kêu lớn một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng nhân cơ hội chạy đi?
“Chờ một chút, ta đang bận.” Nàng đáp hắn một câu.
“Nàng tới đây, cho ta nhìn nàng!” Nam nhân lại ra lệnh.
Cái gì, hắn thật ầm ĩ. . . . . . Mộng Tiểu Trúc cố hết sức di chuyển tảng đá đến bên hố, vừa để tảng đá xuống liền tiến tới miệng hố để cho hắn nhìn một chút. Làm hắn an tâm.
Kết quả nàng không có chú ý, tảng đá đè lên quần của nàng, nàng lại không cẩn thận bị vấp, sau đó ─ ─ “A ──”
Mộng Tiểu Trúc cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, một đôi bàn tay đã thô lỗ đã bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Ngay sau đó nàng nghênh đón một đôi hắc mâu xâm chiếm như báo săn, mà nàng trong mắt hắn giống như tiểu bạch thỏ ngon miệng──
“Hắc! Xem vật nhỏ nào rớt xuống đây?” Khẩu khí của hắn thập phần hưng phấn, giống như tiểu nam hài bắt được đồ.
“Buông ta ra!” Nàng như con mèo nhỏ không ngoan, liều mạng giãy giụa.
“Này, ta không có bắt nàng, là nàng ép ta.” Hắn cố sức giữ lấy miêu trảo của nàng đang muốn cào lên gương mặt tuấn tú của hắn.
Khuôn mặt hắn là kiệt tác trời cao, sao có thể để cho nàng cào loạn? !
Mộng Tiểu Trúc lúc này mới phát hiện cả người nàng đè trên người hắn ── khó trách mặc dù từ trên cao té xuống.
Nàng cũng không cảm thấy đau.
Nàng vội vàng đẩy hắn ra, lui đến một góc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn cũng duỗi thẳng chân, dựa vào tường đất, hung hăng nhìn thẳng nữ nhân trước mắt.
Hắn quyết định dùng ánh mắt của hắn đem tức giận truyền cho nàng, để cho nàng hiểu nàng không chính trực, nhàm chán, ngu ngốc hại hắn thảm hại!
“Ta. . . . . . Thật xin lỗi ! Ngươi không nên lại tức giận, bộ dạng ngươi tức giận thật đẹp. . . . . . Cái đó.”
Đức Chiêu không biết nên giận hay nên cười. Hắn cau mày nhìn tiểu nữ nhân lấm lem trước mắt, trên khuôn mặt nho nhỏ có điểm nhơ, thoạt nhìn chẳng những không làm người ta chán ghét, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thật đáng yêu.
“Cái nào?” Khẩu khí của hắn vẫn hung ác.
“Dường như. . . . . . Muốn đem người ta ăn sạch.”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cắn rơi đầu lưỡi mình. Sao nàng lại nói ra loại lời mập mờ này? Hi vọng hắn sẽ không hiểu lầm. . . . . .
Đáng tiếc hắn thật hiểu lầm, trong đầu hiện lên vô số viển vông ──
“Nàng thoạt nhìn đúng là ăn rất ngon.” Hắn tự lẩm bẩm.
Cái gì? ! Thân thể nhỏ bé của Mộng Tiểu Trúc vội vàng lui về phía sau, không che giấu được sợ hãi trong lòng.
“Nàng đang run. . . . . . Thế nào, sợ sao?” Đôi mắt nóng bỏng của Đức Chiêu dừng trên người nàng, giọng nói đầy đùa giỡn.
“Không có. . . . . . Này! Không được đến gần ta.” Nàng còn phất phất tay nhỏ bé, giống như tiểu miêu đang đuổi tiểu cẩu.
“Chân ta trật khớp rồi, nàng giúp ta xoa một chút.” Hắn cứng rắn chen đến bên người nàng, gần gũi nàng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực của hắn.
Tim của nàng đập thật mạnh. . . . . .
“Ta cũng sẽ không khước từ, vạn nhất không thể để cho tình xuống xấu đi ──”
Nàng còn chưa nói xong, hắn đã đưa tay túm lấy đuôi sam của nàng, kéo nàng đến lồng ngực của mình, lổ mũi của hai người chỉ cách mấy tấc.
“Bổn thiếu gia nói một, không cho phép người ta nói hai. Hiểu không?” Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí uy hiếp.
Mộng Tiểu Trúc nhìn chằm chằm hắn ── Gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện ra ngạo khí quý tộc, mày kiếm anh tuấn có hình, sống mũi thẳng tắc, đôi môi khiêu gợi, lông mi dài. . . . . .
“Nói!” Hắn bức bách nói.
Mộng Tiểu Trúc cũng tức giận. Nàng cũng không phải là đầy tớ, có thể mặc hắn kêu tới kêu lui! “Nếu như ta nói không muốn?”
Đức Chiêu không trả lời, lại bị nàng khơi dậy ham muốn chinh phục trời sinh trong cơ thể.
Thấy bộ dạng nàng có vẻ dễ ăn hiếp, không nghĩ tới không nghĩ tới lại là tiểu dã miêu cứng đầu. . . . . .
Thật tuyệt! Nàng gợi lên hứng thú của hắn rồi!
“Nàng tên là gì?” Hắn đột nhiên hỏi.
A? Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, có chút kinh ngạc, hắn nhanh như vậy liền nói sang chuyện khác. “Ngươi không thể như vậy! Vấn đề trước của chúng ta còn chưa nói xong, ngươi lại hỏi ta vấn đề khác, vậy ──”
Trong nháy mắt, lời nói của nàng biến mất, bởi vì đôi môi khiêu gợi của hắn ngăn lại miệng anh đào nhỏ của nàng.
“A. . . . . .” Nàng liều mạng giảy giụa.
“Ta còn tưởng rằng ta sẽ ghét nụ hôn này. . . . . .” Hắn đặt trên môi mềm mại của nàng, thanh âm khàn khàn hấp dẫn, tràn đầy khát vọng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?” Nàng bị nụ hôn của hắn làm cho choáng váng, trong lòng nhảy loạn không ngừng. “Ta còn chưa có. . . . . . Mắng ngươi. . . . . .”
“Mắng ta cái gì?”
“Hạ lưu. . . . . .”
Hắn đột nhiên kéo lại khoảng cách hai người, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm. “Nàng nói ta hạ lưu? !”
Hắn đường đường là một Tiểu vương gia, nữ nhân muốn cho hắn hôn còn xếp hàng đến cuối phố, con mèo nhỏ trước mắt này lại nói hắn hạ lưu?
Cái này đối với hắn là nỗi nhục lớn nhất!
“Được, ta liền cho nàng biết cái gì gọi là hạ lưu!” Hắn vừa nói xong, cánh môi bá đạo rơi xuống, nụ hôn lần này cơ hồ làm nàng muốn ngạt thở.
Mộng Tiểu Trúc liều chết giãy giụa, không muốn để mặc cho tên vô lại này muốn làm gì thì làm, nhưng hai tay của hắn giữ rất chặt, để làm nàng không cách nào tránh thoát.
Hơn nữa, vị vây ở trong hố không lớn không nhỏ này, nàng có thể chạy trốn đi đâu?
Đáng hận chính là, nàng còn tay chân vụng về ngã xuống dưới hố. . . . . .
“Dừng tay. . . . . .” Nàng hoa dung thất sắc vỗ vào cái tay không an phận của hắn, cảm giác vuốt ve tựa như kiến bò, bộ dáng hết sức khôi hài thú vị.
“Ta mạn phép không.” Bàn tay hắn không khách khí chạm vào bộ ngực nhô lên của nàng, bừa bãi xoa nắn, căn bản không để ý tới quyền cước như muỗi cắn kia của nàng.
“Dừng tay! Dừng tay dừng tay. . . . . .”
“Không muốn! Không muốn không muốn. . . . . .”
“Ngươi là quỷ xấu xa vô lại!”
“Nàng là nữ nhân ngốc!”
“Cái gì?” Mộng Tiểu Trúc tức giận, như tiểu miêu đanh đá lao về phía hắn. Dám nói nàng ngốc? Nàng nhất định phải đánh chết hắn!
Hai người ở trong cái hố nhỏ hẹp triển khai một cuộc dây dưa chém giết.
Vốn là Đức Chiêu cũng vui vẻ chơi trò chơi này với nàng, cho đến khi trong lúc hỗn loạn, đột nhiên có một thanh âm truyền đến ──
Ba!
Trong lúc nhất thời, bốn phía không có bất kỳ thanh âm, Mộng Tiểu Trúc hoa dung thất sắc nhìn trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn in năm dấu tay nàng.
Rất rõ ràng nữa chứ!
Đức Chiêu sờ sờ gương mặt đau rát của mình, sắc mặt tái xanh, thoạt nhìn hết sức dọa người.
“Nàng!”
“A! Đừng đánh ta. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc ôm lấy đầu mình, hết lời cầu khẩn.
“Nàng nữ nhân điên này đầu tiên là đào cái hố hại bổn công tử té xuống đến bị thương ở chân, hiện tại nàng lại dùng bàn tay heo mập này bạt tai bổn công tử? ! Nàng ──”
“Này! Ta đây là ngọc thủ, không phải tay heo mập gì cả?” Về điểm này, nàng cần phải nghiêm túc lên tiếng kháng nghị.
Hắn một phen túm lấy đuôi tóc nàng, kéo nàng đau đến kêu thành tiếng, không chút nào thương hương tiếc ngọc ở bên tai nàng rống to, “Nàng còn mạnh miệng? Nàng thật sự chọc giận ta!”
“Ta cũng không phải là cố ý. . . . . .”
“Ta mặc kệ!”
Gì chứ, nam nhân này thật là ngang ngược bá đạo, không nói đạo lý. . . . . . Đại bạo quân!
Hương Nhi ơi Hương Nhi, nàng nếu không tới, tiểu thư ta chỉ sợ sẽ bị nam nhân đáng sợ trước mắt này từng miếng từng miếng nuốt sạch vào, chết không toàn thây. . . . . .
Tâm tư của nàng đều bị hắn đoán được, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nhếch lên một nụ cười xấu xa. “Hiện tại nàng kêu trời không đáp, gọi đất không linh . . . . . .”
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng cảnh giác sợ hãi hỏi.
“Cho nàng một chút trừng phạt nhỏ!” Hắn thô lỗ đem nàng đặt trên đùi của mình, bàn tay không thương tiếc, nặng nề đánh một cái lên mông nhỏ của nàng.
“Thật là đau! Tại sao ngươi đánh ta. . . . . . A!” Lại một cái.
“Chuyện cho tới bây giờ, nàng cư nhiên một chút ăn năn cũng không có, nàng nói nàng có đáng đánh hay không?”
“Từ nhỏ đến lớn cũng không có người đánh ta, ngươi dựa vào cái gì?” Nước mắt nhục nhã tụ lại trong mắt, dường như sắp tràn mi.
“Được lắm, bổn công tử cũng chưa bị người đánh, chúng ta coi như huề nhau.”
“Không công bằng! Ta mới đánh ngươi một cái, ngươi lại đánh ta nhiều như vậy. . . . . A!” Nàng còn chưa nói xong kháng nghị, cái mông lại bị đánh một chưởng.
“Nói xin lỗi!”
“Ta. . . . . .”
“Không nói ta liền ──” Hắn lại giơ cao tay.
“Được rồi được rồi! Thật xin lỗi. . . . . .”
“Nói tất cả đều là lỗi của nàng.”
“Tất cả đều là lỗi của ta. . . . . .” Mới là lạ! Nàng ở trong lòng nói thêm hai chữ.
“Nói nàng tên là gì.”
“Nàng tên là gì.” Nàng cũng không suy nghĩ nhiều liền nói theo hắn.
“Nàng là heo sao!”
Vừa một tiếng rống giận dữ dội, nàng mới lấy lại tinh thần phát hiện mình vừa mới ──
Quá mất mặt!
“Nàng căn bản cũng không có tâm hối cải !”
“Ta có. . . . . . A! Chờ một chút, ta biết sai rồi.” Nàng vội vàng cầu xin tha thứ, nếu không tay hắn lại đánh xuống, cái mông của nàng sẽ lại đau lắm.
“Đem tất cả của nàng nói cho ta ── Còn có tên của nàng.” Hắn đặc biệt ra lệnh.
“Được, ta nói. . . . . . Có thể cho ta đứng lên nói không?”
“Không được, cứ như vậy nói.”
“Cái gì?”
“Có vấn đề sao?”
Khẩu khí của hắn kinh khủng như vậy, cho dù nàng có nhiều vấn đề hơn nữa cũng coi như không.
Vì vậy Mộng Tiểu Trúc không thể làm gì khác hơn là nằm trên đùi một nam nhân nàng biết chưa lâu, nói nàng đi miếu xem số mạng. . . . . .
Đức Chiêu nghe xong, không nhịn được phun ra lời bình, “Mộng Tiểu Trúc, nàng thật không phải ngốc thông thường.”
“Không cho phép ngươi mắng ta ngốc!” Nàng thật tức giận!
“Lời thầy tướng số nói nàng cũng tin, đây là cái ngốc thứ nhât. Thứ hai, nếu quả thật muốn đào hố bắt con mồi về nhà nuôi ba ngày, sau đó sẽ thả ra ──”
“Đúng vậy, nếu không nhà ta sẽ phát sinh đại sự.”
“Lúc ta nói chuyện không cho phép xen vào.” Hắn không vui nói.
“A.” Nàng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng.
Đức Chiêu thấy nàng thuận theo như thế, hài lòng nói tiếp, “Nếu quả thật là như vậy, vậy nàng đào hố quá lớn. . . . . . Nàng không sợ người khác rơi xuống sao?”
“Ngươi thật thông minh! Lúc đầu ta chỉ đào cái hố nhỏ, lại sợ con mồi không tới, cho nên càng đào lại càng lớn, càng đào càng sâu. . . . . . Như vậy nhất định động vật gì cũng bắt được.”
Nghe nàng nói ý tưởng ngây thơ như thế, bình thường hắn nhất định sẽ cười ha ha, còn có thể sờ sờ đầu nhỏ của nàng. Nhưng bây giờ ──
“Nàng cảm thấy bây giờ nàng có bắt được “Tiểu động vật” gì sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mộng Tiểu Trúc giãy giụa bò dậy, mà lần này hắn không có ngăn cản. Thấy nàng hai tay vuốt cái mông nhỏ đau đớn, trong lúc nhất thời, hắn có ý tưởng phóng đãng──
Hắn muốn dùng hai tay của mình giúp nàng. . . . . .
Mộng Tiểu Trúc trừng mắt trước khuôn mặt anh tuấn, xoay người muốn trèo lên khỏi hố, nhưng tay hắn túm lấy quần của nàng, dùng sức xé ra ──
“A!”
Nàng lại ngoan ngoãn trở lại trong động, đồng thời lại một lần nữa đè trên người hắn.
“Nàng coi ta là cái đệm đúng không?” Hắn tức giận.
“Ngươi để cho ta leo lên, ta sẽ gọi người tới cứu ngươi!”
“Không được! Nếu giống như nha hoàn của nàng một đi không trở lại, vậy ta không phải phải ở chỗ này chờ chết?”
Nàng cho là hắn là ngu ngốc sao?
“Nhưng ──”
“Ngồi xuống!”
Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn. Chẳng qua là hố này cũng không lớn, muốn hai người giữ một khoảng cách cũng không thể.
Hắn xa lạ, nhiệt độ nam tính nóng rực xuyên thấu qua, làm nàng cảm thấy một trận bất an. Nàng nghĩ đến lời hắn nói, nếu như không có người đến cứu bọn họ, vậy. . . . . .
Nàng một mình suy nghĩ miên man, nước mắt sợ hãi vô thanh vô tức rơi xuống, nhiều giọt nước mắt hơn rơi trên váy trắng của nàng.
Đức Chiêu vốn còn muốn mắng nàng, ăn hiếp nàng một chút, muốn phát tiết một bụng hỏa khí của mình, nhưng hắn nhìn nàng cúi đầu thật thấp, bả vai còn bất chợt run rẩy ──