Bạn đang đọc Áp Trại Tiểu Tình Nhân – Chương 7
“A ──” Nàng cả người thở dốc vì kinh ngạc, động cũng không dám động.
Trong trí nhớ, cảm giác đau đớn như xé rách kia làm nàng không tự chủ muốn lùi bước, nhưng hắn không để cho nàng có bất kỳ cơi hội lui lại.
Nàng nhắm chặt hai mắt, giữ lấy cánh tay hắn, ngay cả móng tay nàng làm hắn chảy máu cũng không biết.
Bất quá. . . . . . Lần này không có đau đớn thấu xương như vậy, chỉ có cảm giác căng tràn. . . . . .
“Thả lỏng một chút, không sao!” Hắn ôn nhu hôn môi nàng, mặt nàng, trầm thấp an ủi.
Thực sự, nàng không nghe được gì, chỉ cảm thấy trong cơ thể nàng đang bị một cây gậy cự đại chèn vào, lửa nóng kia làm nàng không thể coi thường hắn ở sâu trong nàng như vậy.
“Còn đau không?” Hắn đem mình tiến sâu vào trong cơ thể ấm áp của nàng, hôn nhẹ trán nàng hỏi.
Nàng không cách nào mở miệng, cũng thẹn thùng không mở miệng được, chẳng qua là thân thể không nhịn được giãy dụa một chút, đại biểu câu trả lời của nàng.
Thấy phản ứng của nàng, hắn thở phào một một hơi, bắt đầu chậm rãi di động trong người nàng.
Trong miệng Thiên Diệp Tuyết phát ra những tiếng kêu mềm mại, giống như đau đớn cùng khoái cảm hỗn hợp thở gấp.
Cảm giác khẩn trương từ từ đi qua, thay vào đó là cảm giác hít thở không thông. Tay của nàng vuốt ve lồng ngực cường tráng, trong miệng không ngừng thở phì phò, bộ ngực mê người cũng phập phồng theo.
“Còn có thể chịu được?”
“Ừm. . . . . .” Tiếng kêu kiều mị đại biểu nàng hưởng ứng.
Hắn cũng không chậm trễ nữa, chạy nhanh trong cơ thể nàng.
Thiên Diệp Tuyết chưa từng có cảm thụ vui sướng như vậy, nàng chỉ có thể bám chặt hắn, lay động thân thể của mình, nóng bỏng nghênh hợp.
“A. . . . . . Thật tuyệt. . . . . . Trước giờ ta chưa từng có cảm giác này. . . . . .” Nàng vô thức lẩm bẩm, căn bản cũng không biết mình muốn nói gì.
“Tiểu Tuyết của ta, nàng thật sự là quá tuyệt vời!” Thanh âm hắn tràn đầy kích tình.
“Ừ. . . . . . Ta muốn nhiều hơn. . . . . . Cho ta. . . . . .” Nàng nhiệt tình nhúc nhích thân thể mềm mại dẫn dụ hắn càng thêm xâm nhập, đoạt lấy.
Hắn hoan hỉ tiếp nhận yêu cầu của nàng, không nghĩ tới nàng nhiệt tình như thế, cuồng dã, hấp dẫn như ngọn lửa.
Nàng chỉ là tiểu nữ nhân mới nếm mùi đời, nhưng có thể dẫn dụ được dục vọng cuồng liệt của hắn──
Bởi vì nàng là thật tâm khát vọng hắn!
Cái ý niệm này thoáng qua đầu hắn, trong lòng hắn có một dòng tình ái chảy qua.
Nàng nóng bỏng dụ phát ra khát vọng trong hắn, hắn giống như dã thú đói bụng không ngừng cắn nuốt nàng, một lần lại một lần đoạt lấy nàng. . . . . .
“A a. . . . . .” Nàng cảm thấy nàng không còn là mình, mà là chỉ muốn theo đuổi giác quan kích thích dã thú mãnh liệt. . . . . .
Khi hai người nguyên thủy nhất mà kết hợp đạt tới đỉnh cao nhất thì nàng thỏa mãn hét lên một tiếng.
Cuối cùng còn lại là Hỏa Vô Tình cuống dã tiến vào thật sâu trong cơ thể nàng, đem tất cả nóng bỏng nhiệt tình trút xuống, để cho kích tình bao phủ hai người. . . . . .
Thiên Diệp Tuyết cả người như quả bóng cao su hết hơi, xụi lơ trong ngực hắn, chống không lại mệt mỏi sau trận hoan ái, nàng rúc vào trên người hắn ngủ thiếp đi.
“Nàng là của ta. . . . . . Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời khỏi ta!” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
Hỏa Vô Tình hài lòng ôm chặt thân thể mịn màng, giúp hai người đắp chăn xong, cũng theo nàng tiến vào mộng đẹp.
Nữ nhân đã ngủ lúc này từ từ mở mắt ra, từ đôi mắt to trong sáng chảy xuống dòng nước mắt rung động. . . . . .
Mặt trăng lên cao, một bóng người lặng lẽ đến gần cạnh cửa.
Nàng cẩn thận, giống như tiểu miêu, cơ hồ là tựa vào vách tường đi đến cửa phòng.
Ông trời a! Nàng chưa từng làm chuyện như vậy, phải cẩn thận một chút chớ quấy rầy người trên giường tỉnh, nếu không chạy không được. . . . . .
Thiên Diệp Tuyết cẩn thận mở cửa ra, sau đó nhìn bốn phía ── không có ai!
Thật tốt quá!
Nếu không ai, vậy nàng nhanh đi thôi!
Nhưng vào lúc này, một đôi tay thình lình từ phía sau ôm lấy nàng, dọa nàng sợ hét lên.
“Muốn đi đâu Một thanh âm quen thuộc lại ôn nhu ở nàng bên tai vang lên.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
“Nàng làm sao?” Hắn híp mắt lại, “Nàng không phải là nhân lúc ta ngủ lén chạy trốn chứ?”
A, bị phát hiện rồi!
“Ta. . . . . . Ta chỉ muốn đi nhà xí. . . . . .” Nàng ấp úng nói.
“Trong phòng không phải là có cái bô?”
“Ta không quen !” Nàng cố gắng không làm cho thanh âm của mình nghe chột dạ.
“Phải không? Nàng có thể gọi ta, ta có thể đưa nàng đi.” Hơi thở nóng rực của hắn phun vào cổ nàng, tim nàng đập mạnh.
Nàng ngập ngừng nói: “Ta thấy ngươi ngủ rất ngon, không đành lòng gọi ngươi.”
“Quan tâm ta như vậy sao?” Hắn nhẹ nhàng hôn lên nàng vành tai nàng.
Ai da, sao hắn luôn động tay động chân với nàng vậy?
“Ta bồi nàng đi nhà xí.”
“Không, không cần! Giờ ta lại không muốn đi.”
Hắn nhẹ nhàng quay nàng lại, khuôn mặt xinh đẹp gần sát làm nàng tay chân luống cuống. . . . . . Hắn nhất định phải đến gần như vậy sao?
“Nín nhịn sẽ không tốt cho cơ thể.”
Nàng dĩ nhiên biết ! Nhưng mà nàng vốn dĩ không muốn đi nhà xí. . . . . .
Thấy sắc mặt nàng chuyển hồng kiều diễm như hoa, hắn đối với nàng càng thêm yêu thương.
“Dù sao cũng bị nàng đánh thức, vậy chúng ta đi ngắm trăng.”
“Thật sao?” Ra ngoài ngắm trăng, vậy nàng có thể nhân cơ hội chạy trốn!
Nào ngờ Hỏa Vô Tình kéo nàng đến bên cửa sổ lớn, mình ngồi trên bệ cửa sổ, rồi kéo nàng vào trong ngực, dùng cánh tay cường tráng cứng như sắt vây lại nàng.
“Ngắm trăng. . . . . . Không ra ngoài sao?”
“Ở trong phòng cũng có thể mà.”
Cứ như vậy, thân thể hai người dán chặt, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn truyền tới, sạch sẽ lại thêm mùi nam nhân dương cương xâm nhập hơi thở nàng, làm cả người nàng không được tự nhiên.
Mà hắn cũng nhân cơ hội tham lam hấp thu mùi thơm mê người trên người nàng, cảm giác nàng ấm áp lại mềm mềm.
“Ngươi nhất định phải như vậy sao?”
“Ngoan! Đừng nhúc nhích, ngồi im thưởng thức đi. . . . . .”
“Nhưng ──”
“Tiểu Tuyết.” Hắn cảnh cáo.
Chẳng lẽ nàng không biết nàng lộn xộn như vậy, là đang thử thách cùng hành hạ nam nhân sao? Hắn cảm giác được thân thể của mình đang dần trở nên căng thẳng. . . . . .
Thiên Diệp Tuyết lần này thật không dám lộn xộn nữa.
Nàng ngẩng đầu lên trời nhìn mặt trăng sáng tỏ, bất chợt có chút nhớ nhà. . . . . .
Hỏa Vô Tình phát hiện nàng cúi đầu. “Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Nàng có thể nói cho ta biết. Chúng ta đã thân mật như vậy, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta.” Hắn ôn nhu nói, tay tự nhiên vén ra sợi tóc loạn.
Giọng nói hắn nhẹ nhàng làm tất cả tư niệm trong lòng nàng đều hóa thành nước mắt chảy xuống.
“Ta chưa bao giờ nhớ, vậy mà ta lại nhớ. . . . . .” Nàng luôn ước mình có thể rời khỏi đại ca, vậy mà mấy ngày không gặp, nàng lại nhớ như vậy. . . . . .
Nhớ? Một ngọn lửa ghen lập tức bùng lên trong lòng Hỏa Vô Tình.
“Người nào?” Khẩu khí hắn không được tự nhiên, hai tay cũng ôm nàng chặt hơn ── lúc này mới phát hiện mình đối với tiểu nữ nhân xinh xắn điềm mỹ trước mắt, đã sinh ra tình cảm ngay cả hắn đều không thể khắc chế, chỉ có tham lam muốn giữ lấy.
“Trước kia ta luôn ghét hắn quản ta, nhưng thật sự là rời khỏi hắn, ta mới phát hiện thì ra là mình nhớ hắn như vậy. . . . . .” Nàng nhất thời ôm cổ hắn mà nghẹn ngào rơi lệ, không chú ý tới vẻ mặt của hắn đã rất khó coi.
Hỏa Vô Tình không khống chế được nữa, trong lòng ghen tỵ, cúi đầu hung hăng hôn nàng, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa tức giận làm nàng cơ hồ không thở nổi.
“Ta nói rồi, không cho phép nàng ở trước mặt ta nói nàng nhớ bất kỳ nam nhân khác, nàng cố ý muốn kích động ta sao?” Nữ nhân này đơn giản là muốn chọc giận hắn mà!
“Ngày cả đại ca ta cũng không thể nhớ sao?” Sao hắn có thể độc tài như vậy? !
” Đại ca nàng?”
“Nàng nói hồi lâu, không phải là ý trung nhân của nàng?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Có mà ngươi đang nhớ Văn Tú thì có!” Nàng tức giận.
“Lúc ta và nàng ở cùng nhau, ai cũng không được. . . . . . Nàng nên biết.”
Thanh âm của hắn êm ái nhưng không quá tầm thường, làm Thiên Diệp Tuyết cảm thấy nếu như trên đất có một cái động, nàng nhất định sẽ nhanh chóng nhảy xuống.
“Ta cũng không phải là con giun trong bụng ngươi, ta nào biết ngươi nói là thật hay giả?” Nàng nhỏ giọng nói, mặt càng ngày càng hồng.
Nàng muốn mở tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không có buông nàng, trong lòng nàng càng ngày càng có một loại dự cảm xấu. . . . . .
“Ta muốn ngủ!” Chạy mau!
Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng không thể không nhìn gương mặt của hắn. “Mới vừa rồi có phải là nàng muốn chạy trốn?”
“Đêm đen như mực lại chạy trốn? Ta cũng không phải là đồ ngốc.” Nàng không được tự nhiên cười cười.
“Tại sao cuối cùng ta luôn cảm thấy không thể tin tưởng nàng?”
Hắn làm gì mà cứ muốn dùng gương mặt tuấn tú giết người không đền mạng này áp sát nàng? Để cho nàng thật ngạt thở. . . . . .
Nàng theo bản năng liếm liếm môi đỏ mọng, động tác nhỏ như vậy nhưng lại trêu chọc hấp dẫn, lập tức kích thích thân thể hắn.
“Nàng cho là nàng như vậy có thể lừa gạt ta sao? Mặc dù chỉ cùng nàng ở chung mấy ngày, nhưng một chút ý nghĩ hành động của nàng ta đều nhin thấu tất cả.”
“Ta không có!” Nàng lắc đầu, đánh chết cũng không thừa nhận.
Hắn lạnh lùng hỏi, “Nàng biết tại sao không có người để ý đến nơi này không?”
Hắn nhắc tới, nàng mới đột nhiên nghĩ đến, “Đúng vậy! Nơi này không phải là khách điếm sao?” Nhưng trừ phi hắn phân phó, lại không có tiểu nhị chủ động tới đưa nước trà.
“Bởi vì khách điếm này là người của Cuồng Phong trại buôn bán, ta sớm hạ lệnh không cho phép người quấy rầy, đương nhiên không ai dám phá hư chuyện tốt của ta.”
Sắc mặt của nàng lập tức trắng xanh, “Vậy ta làm thế nào thoát được . . . . . . A!”
Thảm rồi! Lỡ miệng. . . . . .
“Quả nhiên ta đã đoán trúng. Vừa rồi nàng lén lén lút lút không phải muốn đi nhà xí, mà là muốn chạy trốn!”
“Ta nào có?” Nói xong, nàng liền muốn chạy đi, nhưng hắn cũng không để cho nàng như ý nguyện.
“Sợ sao?”
Hắn đem nàng kéo đến ngực mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười nguy hiểm, trong mắt lóe ra tia sang kỳ dị khó dò, làm nàng cảm thấy mình dường như là một con cừu nhỏ bị mãnh thú đói đã lâu săn đuổi.
Hắn. . . . . . Không phải là lại muốn ăn nàng chứ?
“Ngươi không thể!” Miệng nàng phun ra lời ngăn cản, không có phát hiện lời của nàng một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại càng hiện ra khả ái.
“Ta phải trừng phạt nàng không ngoan.” Hắn lẳng lặng nói.
“Ngươi đã nói không đánh nữ nhân!”
“Ta sẽ không đánh nàng. Ta chỉ muốn nàng. . . . . .” Hắc mâu hắn bùng lên ngọn lửa đỏ.
Nàng mở lớn mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới kịch liệt lắc đầu, “Không được! Ngươi đã làm nhiều lần lắm rồi. Như vậy không tốt.”
“Ta mặc kệ.”
“Ngươi ──”
Nàng chưa kịp chạy trốn, liền bị hắn bắt được tay áo, xé ra, trong nháy mắt chỉ nghe được tiếng xé rách truyền đến ──
Nàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện áo mình đã bị hắn xé rách, xuân quang tiết ra ngoài.
“Ngươi muốn đem quần áo của ta xé sạch sao? !” Thiên Diệp Tuyết căm hận hỏi.
“Nàng có thể mình cởi, như vậy ta sẽ không xé quần áo nàng.”
“Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng?”
“Chúng ta có thể thử một chút ──” Hắn dồn ép từng bước, đem y phục rách trên người nàng bỏ xuống ──
Thân thể tuyết trắng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn, nàng đỏ mặt lấy tay che kín mình, muốn ngăn trở xuân quang.
Ai ngờ, bộ dáng nàng như vậy sẽ càng đưa tới thêm ham muốn chinh phục của nam nhân. Hỏa Vô Tình cảm giác được lý trí đã đi xa hắn, huyết mạch căng lên, chỉ muốn con cừu nhỏ mỹ lệ trước mắt này. . . . . .
Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ đang run rẩy của nàng, hôn nàng.
“Không. . . . . .” Nàng vô lực kháng cự.
Bàn tay của hắn theo gương mặt non mịn của nàng, sau đó lại dọc theo cổ, đi tới trước ngực nàng, không chút kiêng kỵ vuốt ve ngọc phong căng tràn.
Trận trận tê dại làm thân thể nàng nhịn không được run lên.
“Ngươi không thể mỗi lần đều khi dễ ta như vậy. . . . . .” Nàng khàn khàn, rõ ràng ngọn lửa trong cơ thể nàng cũng từ từ bị đụng chạm của hắn mà bùng lên.
Tay của hắn đùa bỡn tóc dài nàng xõa ở trên giường, đem mái tóc dài của nàng quấn quanh trên cánh tay hắn. “Ai bảo nàng muốn chạy trốn? Đáng bị trừng phạt.”
“Bá đạo!” Gương mặt e lệ đáng yêu cũng có tức giận.
“Chỉ bá đạo với nàng.” Hắn hôn nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào đôi môi anh đào.
“Ưm. . . . . .” Nàng muốn kháng cự, rồi lại không thể ra sức.
Hắn mê muội hôn nàng, từng trận mùi thơm mê người cùng yêu kiều trêu đùa khát vọng hắn càng thêm nóng rực.
“A a. . . . . .” Chính nàng cũng không biết mình phát ra tiếng rên rỉ, mà môi của hắn cũng từ môi của nàng đi tới trước bộ ngực sữa của nàng. . . . . .
Hắn chăm chú nhìn nhũ hoa nàng, mê muội há miệng ngậm nó vào, một tay vuốt ve bên kia.
Thiên Diệp Tuyết toàn thân ngứa ngáy lại tê tê, hắn vỗ về làm nàng có một loại thoải mái rung động . . . . . .
Hỏa Vô Tình vốn là muốn ôn nhu với nàng, nhưng nàng đáng yêu yêu kiều vậy làm hắn ngập chìm trong tình dục.
Động tác của hắn bắt đầu càng ngày càng cuồng liệt, hắn tham lam mút nhũ hoa non mềm, thậm chí gặm nhẹ, lôi kéo, làm nàng vừa đau lại cảm thấy hưng phấn.
Hắn một mặt hôn nàng, một mặt mơn trớn trên người nàng, không có bỏ qua cho từng tấc da thịt nàng.
Thiên Diệp Tuyết cảm giác toàn thân mình như bị lửa thiêu đốt, hơn nữa thế lửa còn từ bụng nàng có khuynh hướng lan ra tứ chi.
Nàng thật sâu thở hào hển, rất khó bỏ rơi bàn tay to của hắn ở trên người nàng dẫn dắt nâng phản ứng mãnh liệt. . . . . .
Hắn cúi đầu tham lam mút điểm nhỏ màu hồng, một tay khác chậm rãi trượt đến giữa hai chân nàng.
“Ưm. . . . . .” Nàng cắn môi dưới, cảm thụ đụng chạm làm người ta e lệ kia, cảm giác mình tựa như cô gái dâm đãng . . . . . .
Hắn tách đùi nàng ra, ánh mắt đói khát tham lam nhìn huyệt mềm mê người kia, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, vuốt ve địa phương hấp dẫn người kia.
Khi ngón tay hắn nhẹ xoa tiểu hạch nhạy cảm thì toàn thân Thiên Diệp Tuyết giống như điện giật run lên, khoái cảm đem lý trí của nàng đuổi đi, thay vào đó là một luồng sóng mãnh liệt đánh về phía nàng.
“Thích ta chạm vào nàng như vậy sao?” Hắn êm ái trầm thấp hỏi, tay không ngừng trêu chọc giữa hai chân nàng, tùy ý đùa bỡn, làm nàng phát ra trận trận tiếng kêu khó nhịn. Đắm chìm trong tình dục.
Khi hắn chậm rãi đem ngón giữa thăm dò nàng, Thiên Diệp Tuyết cũng hít một hơi lớn, lại khó có thể ngăn cản vui sướng, mà tiểu huyệt nàng cũng không ngừng chảy ra chất lỏng, làm tay hắn ướt át.
“Nàng cũng ướt. . . . . . Có thể thấy được là nàng cũng muốn ta!”
“Không. . . . . .” Nàng theo bản năng lắc đầu, nào biết hắn lại ác ý đưa ngón tay càng thâm nhập sâu trong cơ thể nàng!
“A ──” Thân thể của nàng vào lúc này đã hoàn toàn phản bội nàng.
“Nàng lại chặt, lại ấm áp như vậy. . . . . .” Ngón cải cùng ngón trỏ hắn xoa bóp tiểu hạch nàng, “Đem ngón tay của ta hút chặt. . . . . .”
Hắn nghĩ đến cảm giác ở trong cơ thể nàng, thân thể cũng biến đổi, dục hỏa ở bụng dưới thật khó chịu.
“A a. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Nàng bị từng trận sóng xông lên làm cho hôn mê lý trí, điều có thể làm chỉ có thở gấp rên rỉ.
Nghe được nàng rên rỉ tiêu hồn như vậy, thân thể hắn càng thêm căng cứng, vì vậy hắn nhanh chóng cởi quần áo ra, đem chân ngọc của nàng nâng cao, đặt trên vai hắn.
“Ta muốn nàng ──”
Hắn đem cự đại của mình chống ở tiểu hoa, dùng sức một cái, để ình tiến vào trong cơ thể nàng ──
Nàng chặt chẽ bao lấy hắn, hắn cơ hồ không cách nào nhịn được.
“A. . . . . . Vô Tình. . . . . .” Nàng vô thức kêu tên hắn, làm hắn càng thêm hưng phấn.
“Đúng! Gọi ta như vậy!” Hắn thở dồn dập, ở trong cơ thể nàng nhanh chóng di chuyển.
Nàng cảm giác cả người mình cũng di chuyển mạnh mẽ kia mang lên tận trời cao, dục vọng làm nàng vô lực run rẩy.
“Không được. . . . . . Van cầu ngươi! Dừng lại. . . . . .” Nàng vô lực khóc kêu, chỉ cảm thấy mình sắp chết ngất ở cái vui sướng này.
Hắn cố ý chậm lại động tác, hai tay vuốt ve nhũ hoa nàng, lần nữa để cơ thể nàng liên tục chảy ra ái dịch, vô lực nằm ở trong ngực hắn khẽ rên. . . . . .
Lúc nàng sắp mất đi tri giác thì hắn nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, lần nữa mãnh liệt ra vào, mà tiếng rên rỉ nàng cũng càng ngày càng gấp, bộ dáng nhễ nhại mồ hôi càng làm dục dỏa trong hắn lên cao.
“Không cần. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . .”
Hắn tăng nhanh hơn, sau một tiếng gầm nhẹ, nàng cũng kêu một tiếng, ngay sau đó cảm thấy nam nhân trên người nàng rung động mạnh, sau đó một lực nóng bỏng bắn vào trong cơ thể nàng ──
Kích tình đi qua, hắn ôm chặt lấy người trong ngực, không nỡ buông ra, tóc của nàng bao quanh thân thể hai người, tựa như những sợi tơ mềm mại bóng bẩy quấn lấy.
Hắn ở trên trán nàng hôn nhẹ, “Còn muốn chạy trốn sao?”
“Dĩ nhiên ──”
“Nàng trốn một lần, ta liền “Trừng phạt” nàng một lần.” Hắn nhàn nhạt nói, chặn lại lời nói phía sau của nàng.
Mỗi một lần trốn thì trừng phạt nàng một lần, vậy không phải là hắn sẽ chiếm hết tiện nghi?
“Còn muốn sao?” Hắn ép hỏi.
“Không.”
“Ngoan.”
“Ngươi rốt cuộc muốn giữ ta bao lâu? Ngươi muốn đại ca ta giao tiền chuộc thì hành động nhanh lên!”
Hắn không có trả lời, chẳng qua là khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười thần bí.
“Hiện tại nàng ngoan ngoãn làm con tin của ta là được rồi, không cần phải để ý quá nhiều.”
Nam nhân này thật bá đạo!
Nhưng tình huống trước mắt nàng cũng không cách nào chạy trốn. . . . . . Không sao, nàng nhất định sẽ tìm được cơ hội chạy trốn, nhất định như vậy!
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền ngủ mất . . . . . .