Đọc truyện Áp Đáo Bảo – Chương 53
Bên trong quán bar, Phiền Tiểu Thử đã uống rất nhiều rất nhiều rượu, uống đến say. Nàng tóm lấy cổ áo Vũ Tư Vũ, lớn tiếng mắng: “Ngươi gạt ta! Ngươi lừa ta! Ngươi dối ta!” Nàng quát đến tê tâm liệt phế, khiến tất cả người trong quán bar đều ghé mắt nhìn. Cho rằng đây lại là một tuồng đàn ông phụ tình và phụ nữ mê muội.
“Phiền Tiểu Thử…” Vũ Tư Vũ bất đắc dĩ, theo lý thuyết mà nói, hắn chỉ làm việc vì tiền, đồng thời việc hắn làm cũng không tệ, chỉ là kết quả không như hắn hy vọng mà thôi. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không có lý do gì để bị Phiền Tiểu Thử tóm cổ rồi mắng chửi như vậy đúng không?
“Ngươi lừa ta! Nàng không thích ta! Thì ra nàng không thích ta… tên khốn kiếp ngươi!” Phiền Tiểu Thử đau lòng gần chết, nàng giận chó đánh mèo. Vung tay bắt đầu đánh rồi.
“Oa!” Vũ Tư Vũ tránh được trong đường tơ kẽ tóc.
“Vô liêm sỉ!” Phiền Tiểu Thử mắng, lại vung tới một quyền.
Nắm tay bị Vũ Tư Vũ né được, sau đó tóm lấy. “Rồi rồi rồi, ta vô liêm sỉ, thế nào cũng được, chúng ta có thể đi ra sau rồi tiếp tục diễn phim hành động không?” Nơi đông người, hắn lại là nhân viên của quán, hắn còn phải làm việc nha! Sau này biết trốn chỗ nào a!
Nam sinh vẻ mặt thống khổ đấu tranh, đem người kia kéo ra sau quán, hành vi này trong mắt mọi người, thật sự là cầm thú a thật sự là cầm thú.
“Ngươi đã vô tâm ta liền thôi… thôi không được thì làm sao bây giờ?” Phiền Tiểu Thử bị Vũ Tư Vũ kéo đi, từng bước ra sau quán, nguyên bản còn đang nổi giận, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu yếu ớt đọc thơ: “”Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến. Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư. Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.”
*Đã từng edit ở chương nào đó r ớ
Vũ Tư Vũ nghe, cũng thấy buồn phiền, động tác trở nên dịu dàng hơn, hắn chậm rãi bước đi. Nhưng bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì có một cánh tay nắm lấy hắn.
Một cánh tay, là một cánh tay rất đẹp. Mười ngón thon dài, tuy làn da không đến mức trắng ngần nhưng lại đẹp như ngọc, nhẵn nhụi, sáng bóng.
Vũ Tư Vũ xoay đầu lại, liền nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn đứng dưới ngọn đèn. Tay nàng nắm lấy bờ vai hắn. Sau đó nàng nói với hắn: “Buông tay ngươi ra.”
Vũ Tư Vũ dừng lại, xoay người nhìn Mạc Ảnh Hàn, nhướn mi. Cười.
Mạc Ảnh Hàn lấy ra một tấm chi phiếu. “Những phí tổn nhiêu đây chắc là đủ rồi, quan hệ thuê mướn giữa ngươi và nàng kết thúc, cho nên mời ngươi buông tay nàng ra.”
Vũ Tư Vũ vội vã buông tay. Cười nói: “Thì ra ngươi đã sớm biết.”
“Không phải sớm biết, vài ngày trước vừa biết được.” Nàng đỡ lấy Phiền Tiểu Thử từ trong tay Vũ Tư Vũ, nghe nàng còn đang đọc từng tiếng: “Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến. Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư. Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.” Âm thanh bi thương như vậy. Đột nhiên nàng nhìn Phiền Tiểu Thử, vô cùng vô cùng nghiêm túc hỏi: “Vậy, ngươi hối hận rồi sao?”
Phiền Tiểu Thử mở to đôi mắt mông lung như bị sương mù che khuất, nhìn gương mặt của Mạc Ảnh Hàn. Trên gương mặt thấm men say đột nhiên lộ ra một nụ cười buồn bã, sau đó hai hàng nước mắt cũng bắt đầu lã chã rơi. Nàng mở miệng đọc một bài thơ.
“Đãng chu hồng liệu phổ, thải liên thu thủy sầm. Nhân ngôn liên tử khổ, liên tử tự cam tâm.”
Chèo thuyền ra cửa biển Thu Phổ hái sen, nơi nở đầy hoa Chu Liễu. Người nói sen ăn đắng, nhưng ta thấy ngọt lòng.
*Đây là bài 《夜行船》 của tác giả 朱未白. Không có bản dịch thơ, mình tìm không ra, câu giải thích ở trên là lấy từ đây: http://book.sto.cc/42259-1/
Phải công nhận là đa nghĩa lắm, không chỉ như lời giải thích trong bài đó đâu:D
Nếu như yêu là đau khổ, vậy chi bằng không thương mến, nhưng dù biết yêu là đau khổ, ta vẫn sẽ không hối hận vì đã yêu ngươi.
“…” Mạc Ảnh Hàn đột nhiên kéo tay Phiền Tiểu Thử, xoay người lại cõng nàng lên lưng, rời khỏi quán bar.
Với vẻ ngoài hơn người của các nàng, lúc này lại làm việc ám muội như vậy, sớm đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong quán bar, nhưng luôn sỉ diện như Mạc Ảnh Hàn, lúc này đây lại cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa.
Phiền Tiểu Thử ngoan ngoãn như một đứa trẻ đang ngủ say, nằm sấp trên lưng Mạc Ảnh Hàn, không kêu một tiếng. Chôn đầu, từng chút từng chút làm bờ vai Mạc Ảnh Hàn ướt nước.
Đi ra quán bar, là con phố yên tĩnh. Trời đã về khuya. Bất tri bất giác thời gian từng chút trôi đi, sắc trời đã tối, phố đã lên đèn, yên tĩnh đến xinh đẹp, gió đêm thổi đến, mang theo cảm giác mát lạnh, thổi đến người, rất nhẹ nhàng và khoan khoái, trong không khí còn mang theo mùi sông, một mùi vị đặc biệt như ở Giang Nam.
Mạc Ảnh Hàn cứ như vậy cõng Phiền Tiểu Thử, im lặng bước đi, từng bước từng bước, đầy kiên định. Để mặc cho vai mình càng ngày càng ẩm ướt.
“Ngươi đến làm gì?” Có lẽ khóc xong rồi, Phiền Tiểu Thử buồn bã hỏi.
“Đến tìm ngươi về nhà.” Mạc Ảnh Hàn cõng Phiền Tiểu Thử, vẻ mặt đương nhiên đáp lời nàng.
“… Đã không thích ta… tại sao lại muốn tìm ta về nhà?”
Mạc Ảnh Hàn vẫn cõng Phiền Tiểu Thử, im lặng, nơi đây cách Mạc gia còn một đoạn đường rất dài, tài xế đang đợi ở cách đó không xa. Mạc Ảnh Hàn lại không nôn nóng, nàng bước rất thong thả. Nghe Phiền Tiểu Thử không ngừng lẩm bẩm trên lưng, nếu như không trả lời nàng, phỏng chừng là sẽ không dừng lại.
“… Ta không muốn về, không về! Ta nói rồi, sau này ta sẽ không trở lại nữa!” Có lẽ thấy Mạc Ảnh Hàn không trả lời nàng, Phiền Tiểu Thử bắt đầu không an phận, chắc là tức giận, nàng không ngừng giãy giụa, muốn đi rời khỏi người Mạc Ảnh Hàn.
Mạc Ảnh Hàn cõng Phiền Tiểu Thử đã có chút khó nhọc, nàng không giống như Mạc Thanh Hàn, có sức lực kỳ quái, lúc này Phiền Tiểu Thử còn không ngừng giãy giụa, thật sự khiến nàng có chút chịu không nổi. Vì vậy tay nàng vỗ vào mông Phiền Tiểu Thử, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ngốc, yên! Ta chưa từng nói, ta không thích ngươi!”
“Ngươi nói dối!” Miệng người nữ sinh vẫn bảo không tin, nhưng thân thể đã yên lặng trở lại. Chỉ là còn không ngừng oán giận. “Ngươi thờ ơ với tất cả chuyện của ta, ngươi luôn đi gặp Khúc Tĩnh, ta đau lòng như vậy, ngươi lại chưa bao giờ hỏi thăm… cho đến bây giờ ngươi cũng chưa từng nói ngươi thích ta…” Oán giận, oán giận, sau đó lại bật khóc nức nở.
“Ta thích ngươi…” Mạc Ảnh Hàn cõng Phiền Tiểu Thử, đột nhiên nói như vậy.
“…” Lời của nàng thành công khiến Phiền Tiểu Thử ngây ngốc.
“… Không phải là thờ ơ, cũng không phải không thích ngươi, ngược lại… Tiểu Phiền Thự, ta thích ngươi.” Câu nói này từ miệng Mạc Ảnh Hàn truyền ra, thật sự một chút cảm giác cũng không có, bình bình đạm đạm, không lên không xuống. Nhưng Phiền Tiểu Thử nghe, lại chỉ muốn khóc.
“Ngươi nói dối… bây giờ nói ra đã trễ rồi, ta không tin ngươi nữa!”
“Thật sự không muốn tin ta sao?”
“… Thật sự không tin.”
“… Tiếc thật.”
“…”
“…”
“… Lúc trước, ngươi cũng không để ý tới ta.” Nói không tin, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ta không để ý tới ngươi, không phải vì không thích ngươi, ta không để ý ngươi, là bởi vì ta thích ngươi…” Mạc Ảnh Hàn nhàn nhạt nói: “Tiểu Phiền Thự, ta tin ngươi thật sự thích ta, nhưng trên thế giới này, chỉ thích thôi là chưa đủ. Mỗi một loại tình yêu, đều phải trải qua rất nhiều đau khổ, không chịu nổi khó khăn, mà lại muốn được hạnh phúc, làm sao dễ dàng như vậy? Ta chỉ muốn dùng đoạn thời gian này, cho ngươi hiểu rõ ràng. Hiểu rõ rằng có phải ngươi thật sự yêu ta hay không…
Lúc nói chuyện về những khó khăn với nhau, mọi người thường hay tỏ ra mạnh mẽ khiến người khác khó mà tưởng tượng được, có can đảm nói ra câu Ta không sợ đó là bởi vì, diễn tả khó khăn bằng lời nói, mặc kệ nó là khó khăn nào, cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, ngươi không cách nào cảm nhận được sự khó khăn thật sự, nhưng mà lúc ngươi phải đối mặt với nó, thì đó không chỉ là một cảm xúc nhất thời nữa, mà phải không ngừng kiên trì.
Con gái yêu con gái không phải là việc đáng xấu hổ, nhưng trên thế giới này, khó khăn chúng ta phải đối mặt nhiều hơn hẳn người khác. Chúng ta không thể có được một lễ cưới chính thức, lúc ngươi sinh bệnh, ta cũng không thể dùng thân phận người thân để giúp ngươi ký vào giấy nhập viện, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có được một đứa con của chính mình. Có lẽ lúc chúng ta già đi, sẽ cô đơn một mình, có khả năng chúng ta cũng không nhận được lời chúc phúc chân thành từ người thân. Những thứ này chúng ta đều phải đối mặt.
Cho nên ta muốn cho ngươi suy nghĩ rõ ràng, trước lúc không có niềm tin đối mặt với những trở ngại này, xin đừng dễ dàng nói lời yêu.
Tiểu Phiền Thự, ta sẽ không ủy khúc cầu toàn*, cũng không cho phép ngươi ủy khúc cầu toàn, nếu như một tình yêu không có cách nào kiên trì giữ vững, thì đã định trước là sẽ đau khổ, ta không muốn ngươi sau này sẽ đau khổ.”
*Tạm thời nhân nhượng để xin được an toàn, vì lo cho đại cục. Cẩu thả?:-?
“Cho nên ngươi mặc kệ ta?”
“Nếu như trong khoảng thời gian này, ngươi yêu người khác, ta liền để mặc ngươi. Chí ít ngươi cũng có được hạnh phúc.”
“Vậy còn ngươi?”
“…” Mạc Ảnh Hàn không nói gì, một lát sau mới mở miệng nói: “Không biết nữa.”
Không biết nữa, chỉ ba chữ.
Nàng nói không nên lời khác, câu khác, vì nàng thật sự không biết.
Phiền Tiểu Thử ôm lấy cổ Mạc Ảnh Hàn, không ngừng khóc.
“… Mèo chiêu tài ngu ngốc… ngươi không muốn ta đau khổ, thì ta cam lòng để ngươi chịu đau sao?”
“Cho nên ta hối hận rồi.” Nàng hối hận, rốt cuộc là hối hận từ khi nào? Là lúc thấy Phiền Tiểu Thử trong quán bar? Hay là lúc ly trà rơi xuống đất? Hay là ngay từ lúc quyết định, nàng đã hối hận rồi?
“Bởi vì hối hận rồi, cho nên ta đến đưa ngươi về nhà. Nếu như ta đau khổ, mà ngươi hạnh phúc, ta nhất định sẽ khó chịu. Cho nên nếu bất hạnh, thì cùng nhau bất hạnh đi.”
“… Mèo chiêu tài…”
“Ừm.”
“Ngươi có thể lập lại một lần nữa không?”
“Hả?”
“Nói ngươi thích ta một lần nữa.”
“… Tiểu Phiền Thự, ta thích ngươi.”
“… Ta cũng thích ngươi, lúc ngươi không quan tâm ta, ta giống như sẽ chết ngay lập tức. Mèo chiêu tài, ta thích ngươi.”
“… Ta biết.”
“… Vậy sau này không được phớt lờ ta.”
“Ừm.”
“…”
“… Tiểu Phiền Thự.”
“Ơi.”
“Giảm béo đi, ngươi nặng quá.”
“Tình cảnh thế này đừng nói ra mấy câu mất hứng như vậy chứ. TAT”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *đã lượt bỏ quảng cáo của Bổn Điểu* Chương kế tiếp H rồi ~~~~(≧▽≦)/~ la la la
Nữ vương công, không thích xin lăn chỗ khác… bộ truyện này đã hoàn toàn biến thành hỗ công rồi sao? o(╯□╰)o
Che mặt che mặt… Xấu hổ xấu hổ xấu hổ…