Đọc truyện Áp Đáo Bảo – Chương 32
Ngày Mạc Ảnh Hàn về nước, Phiền Tiểu Thử thật sự đi đón.
Giữa từng lớp người đông đúc, trong khoảnh khắc khi ngay từ ánh nhìn đầu tiên Mạc Ảnh Hàn nhìn thấy Phiền Tiểu Thử, tại thời điểm ấy nàng có một cảm giác rất quỷ dị… mừng rỡ?! Cảm động?! Ấm áp?! Đây là dấu hiệu của bôi cụ*.
*Đặc biệt nhắc lại một lần nữa, nó có nghĩa vui của từ bi kịch.
Vì vậy bi kịch thật sự xảy ra, Phiền Tiểu Thử lao vọt tới, sau đó ôm chầm lấy nàng, sau đó vài ánh đèn chớp sáng. Sau đó Mạc Ảnh Hàn xúc động.
Chó săn bây giờ, thật sự chuyên nghiệp a thật sự chuyên nghiệp.
Nàng và củ khoai lang này, quả thật có nhảy xuống sông Trường Giang cũng rửa không sạch sao?
“Mèo chiêu tài, ta có chút nhớ ngươi.” Củ khoai lang ôm nàng nói như vậy.
Mạc Ảnh Hàn nói gì? Dựa theo tính cách của nàng, tất nhiên sẽ không nói ra câu nào hay ho. Thế nhưng lúc này bị Phiền Tiểu Thử ôm, có lẽ Mạc Ảnh Hàn cảm thấy nàng có chút tham lam cùng lưu luyến sự ấm áp này, thế nên nàng bỗng dưng, ngay cả câu “Ta cũng có chút nhớ ngươi.” Cũng nói ra.
Đáng yêu chết editor….
Tại sao đi công tác có nửa tháng, mà toàn bộ thế giới, đều loạn vậy?
…
Sau khi Mạc Ảnh Hàn trở về, chính là tiếp tục bận bịu, xin lỗi các độc giả, hai nàng trong lúc đó, không có nhanh chóng xảy ra chuyện gì mang tính chất phát triển đâu.
Mạc Ảnh Hàn vẫn như trước không ngừng làm việc làm việc làm việc, họp họp họp.
Mà Phiền Tiểu Thử cũng bận rộn, ngoại trừ làm việc, chính là tiếp tục chơi mấy trò ấu trĩ, nhàm chán, các loại trắc nghiệm trên internet.
《Trắc nghiệm chỉ số hấp dẫn người đồng tính của ngươi》
《Ngươi có đồng tính luyến ái?》
《Trắc nghiệm, ngươi là công hay thụ》
《Trắc nghiệm tỉ lệ công thụ》 Vân vân…
Sau đó, thời gian không ngừng trôi qua trôi qua trôi qua, mùa xuân từ từ biến thành mùa hè.
Rất nhanh đã đến tháng năm.
Một ngày tháng năm, công ty Vân Tường tổ chức niên khánh tròn một năm.
Vân Tường tổ chức một buổi tiệc rượu không lớn không nhỏ ở Phượng Thê Lâu của Bổn gia.
Khách mời cũng không nhiều, cũng không phô trương, không mời các ngôi sao, tối đa là mời một vài người bạn, còn có nhân viên trong công ty, còn có, mấy người của Bổn gia.
Phiền Tiểu Thử rất cao hứng. Nàng ngẫm lại từ lần trước nàng đến Phượng Thê Lâu, vẫn còn làm chó săn, leo cửa sổ vào. Mà lần này, nàng tham dự với tư cách nhân viên chính thức.
Bởi vì buổi tiệc rượu không có gì đặc biệt, cho nên các nhân viên cũng có thể đưa một vài người bạn đến. Còn Phiền Tiểu Thử thì đi cùng Bạch Lam.
Lúc các nàng đến, trong hội trường đã có rất nhiều người. Bạch Lam cảm thấy mệt, chậm rãi đi đến một góc ngồi nghỉ ngơi, bỏ Phiền Tiểu Thử lại một mình.
Nhìn kỹ, có rất nhiều người Phiền Tiểu Thử quen biết, có muội muội của Mạc Ảnh Hàn là Mạc Thanh Hàn và Cố Tiểu Mãn, đương nhiên còn có công chúa Tang Linh của Bổn gia, cùng trợ thủ của nàng – Diệp Nại, còn có cả tính khí nóng nảy Bá Vương Long – Hạ Mạt, sau đó là Cốc Vũ như hình với bóng cùng Hạ Mạt.
Bất quá hôm nay biểu tình của Bá Vương Long – Hạ Mạt có chút kỳ quái, dường như đang… tránh né người nào?
Phiền Tiểu Thử hiếu kỳ.
“Không biết Hạ Mạt học tỷ* hôm nay sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp như thế nào, thật làm cho người ta mong chờ ~(≧▽≦)/~ la la la” Đó là giọng nói trung khí** mười phần, còn có mười phần vui sướng.
*Đàn chị cùng trường
**Giọng nói giống như mấy giọng nữ có lồng tiếng cho các nhân vật nam trong Anime. Dạng có thể nam có thể nữ, ách, không giống nam cũng không giống nữ… ạch, càng giải thích càng gei thế này T^T
Khoảnh khắc nghe được giọng nói đó, Phiền Tiểu Thử rất rõ ràng phát hiện, Hạ Mạt… được xưng là Bá Vương Long – Hạ Mạt… vậy mà lại cứng ngắc cả người.
“?” Phản ứng này thật sự quỷ dị.
Nhưng mà phản ứng kế tiếp của Hạ Mạt càng làm cho Phiền Tiểu Thử cảm thấy quỷ dị như trên trời sắp rơi xuống một bảo vật.
Bởi vì Hạ Mạt vậy mà lại, vậy mà lại xoay người bỏ chạy, hơn nữa còn chạy rất thảm hại.
Cái này là một thân ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cả người toát ra khí chất bá đạo của Bá Vương Long, vậy mà lại nhếch nhác bỏ chạy?!
Phiền Tiểu Thử khiếp sợ a!
Làm sao vậy làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Động đất? 2012 đến rồi? Tận thế rồi?!
“Ây za! Nhạn, ta thấy Hạ Mạt học tỷ đó ~(≧▽≦)/~ ” Giọng nói trung khí mười phần cùng vui sướng mười phần cấp tốc đi đến gần Phiền Tiểu Thử.
Phiền Tiểu Thử xoay người lại.
Nhìn thấy một cô công chúa hoa dạng*, người nữ sinh mặc một bộ lễ phục màu hồng sáng nhìn dáng vẻ thảm hại của Hạ Mạt, có vẻ… vô cùng vui sướng?!
*Tạm chưa hiểu, cũng chưa đọc bộ Công chúa ái nữ dong để mà đoán ra T_T
Một đôi mắt to lóe ra một ánh sáng quỷ dị khó giải thích.
-_-|||
Phiền Tiểu Thử biết người này.
Học cùng cấp với nàng, khoa nghệ thuật, vốn làm việc ở hội học sinh, đảm nhiệm chức vụ bộ trưởng bộ tài vụ, Lâm Hiểu.
Trong ấn tượng của Phiền Tiểu Thử nàng là một người rất bình tĩnh, không phải như thế này nha? Tại sao bây giờ… thứ lòe lòe chiếu sáng trong ánh mắt của nàng là cái gì?
*cái gì ở đây là thần mã, cùng dạng hài âm như bôi cụ
http://.baike.com/wiki/神马
“Tại sao học tỷ thấy ta lại có biểu tình như thế? Thật làm ta thương tâm.” Nhìn thấy phản ứng này của Hạ Mạt, biểu tình của đối phương thể hiện ra là bộ dạng rất thương tâm. Tuy Phiền Tiểu Thử một chút cũng không cảm giác được thành phần thương tâm nào.
Người này vậy mà ra vẻ còn khoa trương hơn mình, biến sắc mặt vậy mà còn nhanh hơn mình?!
Tiền bối, tấm gương để học tập!
“Là vì ngươi làm nàng sợ đó.” Người nói chính là người con gái đứng bên cạnh nàng, một thân lễ phục lộ vai màu xanh lam, tóc quăn vấn cao, nàng cười rất đẹp, ấm áp, dịu dàng khéo léo, đứng ở nơi như tiệc rượu, thậm chí có thể khiến bầu không khí ở đây cũng trở nên thanh nhã.
“Đâu có, người ta chỉ có chút nhiệt tình thôi mà.” Lâm Hiểu một lần nữa giả tạo ra bộ dạng ủy khuất.
“…” Lạc Nhạn không nói gì. Nhiệt tình của ngươi… có lẽ đối phương không có phúc phần hưởng thụ.
Mỹ nhân a~~~ cũng là hàng tốt a~~~~ ánh mắt của Phiền Tiểu Thử lòe lòe phát quang. Biểu tình này cùng biểu tình của Lâm Hiểu giống y nhau a giống y nhau!
Mà người con gái đứng bên cạnh Lâm Hiểu, Phiền Tiểu Thử không biết, thế nhưng đã từng gặp qua, nàng là chủ cửa hàng lưu niệm vô cùng cá tính ở Bỉ Ngạn Nhai, còn có một quán bar nữa.
Cũng là gần đây Phiền Tiểu Thử mới biết, sở dĩ biết là do, nàng nghe nói, quán bar đó, dường như chuyên chiêu đãi Les.
Có bà chủ xinh đẹp như thế, quán bar làm ăn khá phát đạt. Chỉ là không biết tại sao Mạc Ảnh Hàn lại quen các nàng.
“Từ tiểu thư cùng bạn đồng hành của nàng đến rồi.” Người nhân viên ngoài cửa nói như vậy.
“Phiền Tiểu Thử, ra tiếp đãi.” Nghe thế, Mạc Ảnh Hàn lập tức phân phó Phiền Tiểu Thử. Chính nàng cũng đích thân đi tiếp đãi.
“Ờ ờ, biết rồi.” Phiền Tiểu Thử lập tức đuổi kịp.
Từ tiểu thư chính là Từ Sương Giáng của Từ gia, thường ngày hay tới lui với Bổn gia, thuận tiện cũng hay lui tới Mạc gia – chi thứ* của Bổn gia.
*Một nhánh khác
Phiền Tiểu Thử dọc đường đi đến, tiện thể tỉ mỉ quan sát Từ Sương Giáng.
Đối phương và Tang Linh của Bổn gia có cùng một loại khí chất quý tộc, mái tóc rất dài, giống như Tang Linh không có vấn lên. Dáng người cũng vô cùng cao ráo, gương mặt rất đẹp, loại nét đẹp kinh diễm của người trưởng thành. Nhưng cảm giác rất khác với Tang Linh.
Từ Sương Giáng là người có chút tương tự Mạc Ảnh Hàn, đối với mọi người đều lạnh nhạt, không giống như Tang Linh luôn nở nụ cười khiến kẻ khác phải buông lỏng đề phòng. Trái lại nàng khiến người khác cảm thấy một cảm giác rất ngạo mạn. Cách ăn mặc của nàng cũng mang theo một chút lạnh nhạt, màu xanh lục, màu sắc này thật ra rất khó phối hợp, thế nhưng nằm trên người nàng, lại hoàn toàn không có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng người đi cùng nàng lại mang đến cho người khác cảm giác rất thân thiết, rất ôn nhu. Lễ phục màu cam ấm áp trên cơ thể nàng, giống như một đóa hoa Hướng Dương, có triêu khí.
*Triêu khí = tinh thần phấn chấn; Triêu còn có nghĩa là Hướng về ánh mặt trời, giống như hoa Hướng Dương
Người nữ sinh như vậy cơ bản đứng bên cạnh Tiết Sương Giáng hẳn sẽ không hợp, nhưng bất ngờ là hai người lại rất hài hòa, cảm giác thân thiết trên người đối phương góp phần giảm bớt sự lạnh nhạt trên người Tiết Sương Giáng, không khiến người khác cảm thấy nàng kiêu căng ngạo mạn nữa.
“Mạc tiểu thư, chúc mừng.”
“Cám ơn. Ngươi có thể đến ta rất vui.”
Nhìn hai người luôn lạnh nhạt gặp mặt nhau, kỳ thực rất thốn, bởi vì đều lạnh nhạt, cho nên không có gì nhiều để nói.
“Vân Tường của Mạc tiểu thư trong năm này thật thuận buồm xuôi gió, trên phương diện quảng cáo tuyên truyền, càng dụng tâm dụng lực, thật khiến người khác bội phục.” Người vẫn còn đứng bên cạnh Từ Sương Giáng dường như rất biết điều chỉnh bầu không khí, nhẹ nhàng nói mấy câu mà đã đem bầu không khí gượng gạo này khuấy động lên. “Ta có xem vài kỳ tuần sang, ảnh chụp rất đẹp, cũng rất sáng tạo.”
“Cảm tạ Lạc tiểu thư khen ngợi.” Mạc Ảnh Hàn đáp rất kiểu cách.
“Không cần cám ơn ta, ta khen rất thật tình a.” Đối phương ôn nhu cười nói.
Họ Lạc? Làm ngành gì nhỉ?
“Vị này chính là Phiền tiểu thư lần trước chiến thắng cuộc thi nhiếp ảnh gia của Vân Tường phải không?” Từ Sương Giáng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phiền Tiểu Thử.
Thấy người ta nhìn chằm chằm và đánh giá Lạc tỷ nãy giờ nên mở miệng cắt đứt đó mà.
“Vâng vâng, xin chào, ta là Phiền Tiểu Thử.” Phiền Tiểu Thử sợ hãi, vội vã đưa tay ra.
“Xin chào.” Từ Sương Giáng đưa tay, hời hợt bắt.
“Ảnh ngươi chụp rất đẹp a, ta rất thích.” Người mở miệng chính là nữ sinh họ Lạc bên cạnh Từ Sương Giáng. Nàng ôn nhu cười.
“Vị này là…” Phiền Tiểu Thử nhìn Từ Sương Giáng, hỏi.
“Nàng tên là Lạc Thu Phân, là người rất quan trọng của ta.” Lúc Từ Sương Giáng nói đến đây, âm thanh rất dịu dàng, đến nỗi khiến Phiền Tiểu Thử cũng dâng lên cảm giác hâm mộ đối với Lạc Thu Phân này.
Còn đây là giết chết mưu đồ từ trong trứng.
╮(╯_╰)╭ ngươi cũng được Đại Hàn đối xử ôn nhu mà!
“Xin chào, ta là Lạc Thu Phân.”
Lạc Thu Phân? Tên này Phiền Tiểu Thử có nghe qua.
“A! Chính là minh họa gia sao? Chính là người vẽ tranh rất rất đẹp.” Phiền Tiểu Thử kinh hỉ.
“A! Ngươi nói vậy ta sẽ xấu hổ đó.” Đối phương ôn nhu cười.
Phiền Tiểu Thử vội vã nắm lấy tay Lạc Thu Phân. “Cái kia, ta luôn rất thích tranh vẽ của ngươi!”
“Thật sao? Thật khéo léo, ta cũng rất thích ảnh chụp của ngươi. Có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác.”
“Thật sao? Nhất ngôn vi định.”
*Một lời đã định.
“Nhất ngôn vi định.”
Thật sự là một người dễ nói chuyện a.
Thời gian trò chuyện không nhiều, đối phương liền vào bên trong trước. Phiền Tiểu Thử thật cao hứng. Có thể hợp tác cùng minh họa gia nàng vô cùng thích, dù sao cũng là chuyện khiến người vui vẻ.
“Thu Phân, vừa rồi ngươi bắt tay với nàng, lâu quá nha.” Giọng của Từ Sương Giáng nghe không mấy cao hứng.
“Ế? Lâu sao? Ta không cảm thấy a.”
“Quá lâu…”
“Vậy, vậy sau này nắm ngắn đi một chút.”
“…” Từ tiểu thư ghen.
“Ây za, chung quy không thể không bắt tay mà đúng không? Rất không lễ phép.”
“… Ta cảm thấy không bắt cũng không có vấn đề gì.”
“Sương Giáng~~~ khi về ta nấu cơm cho ngươi ăn nha? Gần đây ta mới học được một món mới ăn rất ngon.”
“…”
“Thế nào?”
“…Được.” Aiz! Nếu như người này có thể để nàng giấu ở nhà thì tốt rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đây là các vai khách mời đáp lại yêu cầu cho xuất hiện. Kế tiếp còn mấy người nữa… phỏng chừng muốn chiếm thêm một ít nội dung. o(╯□╰)o