Áp Đáo Bảo

Chương 26


Đọc truyện Áp Đáo Bảo – Chương 26

Sắp đến tết rồi. Công ty Vân Tường thật vất vả mới có thể nhàn hạ một chút, các nhân viên còn chưa hoàn hồn từ sự kiện trả thù kia của Mạc Ảnh Hàn, thì lại lập tức bắt đầu nghênh tiếp đợt bận rộn chết người lần thứ hai.

Cũng may đợt bận rộn này tối đa là đến năm mới mà thôi, coi như thời gian cũng không nhiều, điều này cho các tiểu liều mạng Tam Lang* một hy vọng nhỏ, tiểu liều mạng Tam Lang tiếp tục cố gắng thôi.

Là một biệt danh của một người trong truyện Thủy Hử, ý nghĩa nằm ở chữ liều mạng hết

*Cộc cộc*

“Vào đi.”

Trợ thủ Tiểu Dương đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một đống lớn thất thất bát bát gì đó. Hai vành mắt đen thui vẫn đang có vẻ 囧囧 như vậy.

“Bà chủ.” Nàng đi đến trước mặt Mạc Ảnh Hàn ngừng lại khoảng chừng một thước, giơ tay đưa thất thất bát bát gì đó đến, rồi nói: “Những thứ này là văn kiện mới hoàn thành của các khâu, xin ngài xem qua.”

“Ừ.” Mạc Ảnh Hàn ngừng động tác, giơ tay phải của mình lên.

Tiểu trợ thủ vội vã đưa cái gì đó trong tay đặt lên tay phải của Mạc Ảnh Hàn.

Mạc Ảnh Hàn hầu như không có ngẩng đầu, đưa tay tiếp nhận xong mới nhìn lên.

Giấy tờ rất nhiều, nhưng nội dung đều là những thứ nàng đã từng tham dự, cho nên thật sự chỉ xem qua một chút là được, khoảng chừng chỉ cần nhìn, xong ký tên mà thôi.

Cũng chỉ có một phần tài liệu cuối cùng, là nàng chưa từng nhìn thấy.

“?” Mạc Ảnh Hàn cầm tờ báo cáo trong tay, nhíu mày.

“Làm sao vậy? Bà chủ?” Tiểu trợ thủ ngay từ buổi ban đầu thì đã đi theo Mạc Ảnh Hàn, cho nên đối với động tác nhỏ của Mạc Ảnh Hàn nàng cũng vô cùng nhạy cảm.

“Báo cáo này, là ai làm?” Nàng tỉ mỉ nhìn, hai hàng chân mày nhăn lại, cũng không ngẩng đầu lên tiếng hỏi thăm.

“Đâu?” Tiểu trợ thủ ngẩng đầu nhìn.

Mạc Ảnh Hàn đưa tay lật ra trong xấp tài liệu cho tiểu trợ thủ nhìn. “Cái này.” Nàng nhướn chân mày, hỏi.

“À, cái này a, là báo cáo kết quả của Phiền Tiểu Thử.”

“Phiền Tiểu Thử?” Hai hàng chân mày nguyên bản còn đang nhướn lên lại rất nhanh nhíu lại. “Tại sao ta còn chưa thấy nàng làm việc vậy mà đã có báo cáo kết quả?”

“Chưa thấy? À, là việc trước đó Phiền Tiểu Thử làm, chính là lúc bà chủ ngài… ngài tôi luyện chúng ta. Chắc là có nhiều chuyện xảy ra quá, việc này lại nhỏ, cho nên bà chủ ngài quên rồi.” Kỳ thực nàng muốn nói chính là giày vò chứ không phải tôi luyện, nhưng nếu như nói hai chữ đó ra, kết cục phỏng chừng sẽ rất thê thảm. Cho nên có giả dối như thế nào đi nữa, cũng phải trơ mặt mà nói thôi!


“…” Mạc Ảnh Hàn bất động thanh sắc, mỗi lần nàng gặp phải những chuyện nghĩ không ra thì thường bất động thanh sắc như thế.

Nàng xác thực không nhớ rõ có chuyện như vậy. Lúc sắp xếp nhiệm vụ cho củ khoai lang có cả trăm việc, coi như là nàng cũng không thể mỗi một việc đều nhớ rõ ràng như vậy không phải sao?

Mạc Ảnh Hàn nhíu mày, tỉ mỉ nhìn lại.

Nhiệm vụ này đúng là đã hoàn thành rồi, nói rõ hơn thì chỉ là đến công ty trang phục làm tuyên truyền, chụp vài bộ ảnh, sau đó đăng trên tạp chí của Vân Tường mà thôi.

Trong báo cáo còn kèm theo bộ ảnh lần này Phiền Tiểu Thử chụp, những tấm ảnh thật ngoài dự liệu của Mạc Ảnh Hàn, tuy gương mặt của người mẫu rất đơn giản, tạo hình cũng không đến mức nổi bật, nhưng cảm giác của bộ ảnh phi thường tốt, mặc dù không đặc biệt bắt mắt, nhưng nhìn lại rất thoải mái. Cùng bộ quần áo kia rất tương xứng.

Làm báo cáo cũng không tệ, đem suy nghĩ của mình, phản ứng của khách hàng cùng phản ứng của thị trường đều viết vào, đơn giản nhưng rõ ràng.

Thật không ngờ, thật sự là không ngờ.

Mạc Ảnh Hàn cảm thấy mình có lẽ có điểm coi thường củ khoai lang, tuy bộ dáng bình thường nhìn qua trông rất ngốc, nhưng không ngờ, làm việc cũng rất bài bản.

“Sao vậy bà chủ? Báo cáo này có vấn đề?” Nhìn Mạc Ảnh Hàn thật lâu cũng không có phản ứng, tiểu trợ thủ cẩn thận hỏi một câu.

“Không, báo cáo này rất không tệ.” Mạc Ảnh Hàn nói xong những lời này, lập tức ký tên vào phần báo cáo.

“Lần này Phiền Tiểu Thử làm việc không tệ.” Không rõ là cố ý hay vô ý nàng nói một câu như vậy, xem ra là khích lệ.

“Tiểu Thử làm việc luôn không tệ, trong khoản thời gian này tuy rằng nàng nhận được rất nhiều việc, nhưng mỗi một khách hàng đều rất hài lòng, danh tiếng trên thị trường cũng rất không tệ.” Nhìn dáng vẻ Phiền Tiểu Thử bị tôi luyện gần đây, tiểu trợ thủ quyết định liều chết giúp nàng nói tốt vài câu.

“Vậy à?” Mạc Ảnh Hàn híp mắt mắt lại đầy nguy hiểm. “Dường như ngươi rất hiểu rõ nàng?” Giọng điệu nghe đến khiến lòng bàn tay tiểu trợ thủ phát lạnh một phen.

*Hí hí hí màn ghen chính thức đây

“Không có không có, một chút cũng không biết, nếu như nói là hiểu rõ, Dương Minh là cấp trên của Tiểu Thử, hắn mới là người hiểu rõ a, ha ha a…” Cười gượng, cười gượng. Vẻ mặt đó của Mạc Ảnh Hàn, giọng điệu đó… thật sự quá là nguy hiểm a quá nguy hiểm luôn.

Mạc Ảnh Hàn híp mắt lại.

“Ngươi đi trước đi.” Cầm những tài liệu nàng đã nhìn qua trả lại cho tiểu trợ thủ, nói như vậy.

Tiểu trợ thủ rốt cuộc đã có thể chạy khỏi chỗ chết rồi! ~~~~(3_3)~~~~

“Phải rồi.” Đột nhiên quay qua tiểu trợ thủ vừa chạy tới cửa, nói một câu: “Ngươi gọi Dương Minh đến đây.”

“Vâng.” Trong lòng thầm gạt lệ thay vị đạo hữu bất hạnh bị nàng đá xuống nước. Dương Minh a, ta xin lỗi ngươi.


Tiểu trợ thủ đi chưa được bao lâu thì Dương Minh đã đến. Sau đó khoảng chừng nửa tiếng sau, Dương Minh lăn bò từ bên trong ra.

“Má ơi~~~” Vị chủ quản hình tượng luôn tốt đẹp(?) chật vật kêu má. “Bầu không khí rét buốt đó quả thực y như kỷ băng hà!”

Mạc Ảnh Hàn có chút khó chịu. Nhưng kỳ thực nàng không biết mình rốt cuộc khó chịu cái gì. Nhưng nói chung là có điểm khó chịu.

Xem ra, toàn bộ người trong công ty này và Phiền Tiểu Thử đều đối xử với nhau rất tốt. Nói như vậy khác nào, toàn bộ công ty chỉ có nàng là biết rất ít về củ khoai lang kia?

Khó chịu!

Vô cùng khó chịu!

Nhận biết được điều này khiến Mạc tiểu thư của chúng ta khó chịu đến mức muốn mắng người!

Nhưng mặc kệ khó chịu thế nào, Mạc tiểu thư của chúng ta cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài nhiều, cho nên sự khó chịu của nàng chỉ có thể nằm trong bụng. Vân Tường cũng bởi vì nàng như vậy, cho dù đang trong tình huống bận rộn đến nỗi hận không thể thăng cấp làm “Trứng thiên sứ”* cũng khiến tất cả mọi người không thể nào xem nhẹ bầu không khí quỷ dị này!

*Vẫn chưa hiểu ý nghĩa

Bà chủ a! Ngài lại làm sao vậy?!

Cũng may Mạc Ảnh Hàn khó chịu thì khó chịu, chí ít cũng không giày vò những con người đáng thương này nữa, thực sự là đáng mừng a!

Các nhân viên bình an vượt qua khoảng thời gian cuối cùng trước năm mới.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm, ngày mai công ty Vân Tường sẽ chính thức nghỉ lễ. Ngày cuối cùng là tiệc cuối năm của công ty Vân Tường. Cũng chính là toàn bộ nhân viên của công ty cùng nhau ăn cơm tất niên.

Bữa cơm tất niên này ăn vô cùng thống khoái, Phiền Tiểu Thử một chút cũng không lãng phí uống cạn hết nửa chai rượu đỏ trên bàn.

Sau đó mượn rượu khóc lóc om sòm, một lần nữa không sợ chết quấn lấy Mạc Ảnh Hàn cả buổi tối.

Mà ngoài ý muốn nhất chính là, không biết do Mạc tiểu thư không thắng được sức rượu cũng đã uống say, hay là do hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên tâm tình của Mạc tiểu thư của chúng ta tốt. Nói chung, tuy nàng bị củ khoai lang quấn lấy cả buổi tối, nhưng nàng cũng không có tức giận, đây thực sự là chuyện khiến kẻ khác không ngờ đến.

Sau bữa tiệc tất niên, Phiền Tiểu Thử vẫn còn nằm úp sấp trên bàn, không nhúc nhích.

Mấy nữ sinh trong công ty vội vàng muốn cùng nhau đưa nàng trở về KTX.


“Đã hơn 12 giờ, lúc này, KTX học viện anh đào đã sớm đóng cửa rồi.” Mạc tiểu thư của chúng ta không thắng được sức rượu, đầu có chút choáng váng, nói như vậy.

“Vậy làm sao bây giờ? Chung quy không thể ném Tiểu Thử ở đây a?” Các nhân viên có chút khó xử.

“Các ngươi đi trước đi, để ta xử lý.”

“…”

“…”

Bầu không khí cứ như vậy đột nhiên trở nên ám muội. Những nhân viên còn lại đột nhiên che miệng cười trộm. Sau đó ám muội nói với Mạc Ảnh Hàn: “Nếu bà chủ đã nói như vậy rồi, chúng ta đành giao Tiểu Thử cho bà chủ vậy.”

“…” Nếu như lúc này Mạc Ảnh Hàn còn có thể duy trì sự bình tĩnh cùng nhạy cảm thường ngày mà nói thì, nàng hẳn đã sớm phát hiện vẻ mặt của các nhân viên mình cỡ nào ám muội, giờ đây nói muốn có bao nhiêu ám muội thì có bấy nhiêu ám muội.

Chỉ tiếc bởi vì rượu mà đầu óc Mạc Ảnh Hàn, độ bình tĩnh, độ nhạy cảm, hay các thứ khác, cũng đều giảm triệt để. Thế nên nàng hoàn toàn không cảm giác được sự ám muội tràn ngập trong bầu không khí ở hiện trường.

Các nhân viên rất nhanh thức thời rời đi. Mạc Ảnh Hàn ngồi xuống bên cạnh Phiền Tiểu Thử, chờ tài xế chạy đến.

Gương mặt của Phiền Tiểu Thử đỏ au, nguyên bản là nằm úp sấp trên bàn không nhúc nhích, nhưng Mạc Ảnh Hàn ngồi xuống chưa được bao lâu, nàng giống như có tâm linh cảm ứng, lập tức tỉnh lại, cơ thể dựng thẳng tắp, trộm nhìn Mạc Ảnh Hàn.

“…”

Phiền Tiểu Thử bắt đầu chuyển động đầu.

“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim.” Nàng quay đầu qua Mạc Ảnh Hàn mở miệng ngâm thơ.

*Xanh xanh áo ai, làm lòng ta bồi hồi. Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay.

=v=” wiki dịch không hay, thivien thì nhiều quá không lựa được.

“Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy ~~~”

*Vạt áo buông lỏng (vì gầy gò ốm yếu đi) cũng không hối hận, vì (nhớ nhung) người mà hao mòn héo úa.

Trong bài 《 điệp luyến hoa 》 của Liễu Vĩnh.

Nguồn: Internet

=.= thật sự tìm không ra nguồn chính xác.

“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.”

Năm qua trong cánh cổng này,

Màu hoa cùng với mặt ai ửng đào.


Giờ đây người ở nơi nào,

Hoa đào như cũ cười chào gió Đông.

Nguồn: http://.thivien.net/Th%C3%B4i-H%E…QdzcRKS-f2QraA

Nàng ngâm một bài tiếp một bài, nhưng toàn là thơ tình.

“Củ khoai lang đầu ngươi bị kẹt ở đâu rồi à?” Đầu Mạc Ảnh Hàn có chút choáng váng, hỏi.

“Mèo chiêu tài~~~ thần kinh của ngươi sao lại có thể thô a tại sao thô như vậy~~~” Nghe được Mạc Ảnh Hàn nói như vậy, Phiền Tiểu Thử duỗi thẳng tay chỉ vào Mạc Ảnh Hàn hét lớn: “Ta đọc thơ tình với ngươi a! Sao ngươi~~~~ một chút~~~ cũng không có phát hiện~~

~~ la la la la.” Hắc! Ta đây còn hát lên! Hắc!

Phiền Tiểu Thử hét như vậy, khiến đầu Mạc Ảnh Hàn càng thêm đau a, bất tỉnh a. Nàng khó chịu cau mày nói: “Đầu ngươi bị kẹt rồi, ngươi đọc thơ tình với ta làm chi?!”

Phiền Tiểu Thử lập tức trịnh trọng. Nghiêm túc nói: “Đọc thơ tình làm gì? Đọc thơ tình đương nhiên là để bày tỏ với ngươi rồi!”

“…” Đầu óc Mạc Ảnh Hàn nháy mắt trống rỗng.

Ảo giác! Lẽ nào tửu lượng của mình càng ngày càng tệ? Mới uống chưa đến một chén mà?

Phiền Tiểu Thử trịnh trọng xong, đưa mắt nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Hàn.

“…”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau!

Một lát! Đột nhiên nhào tới bên người Mạc Ảnh Hàn, hai tay ôm chặt lấy, gương mặt không ngừng cọ lên mặt Mạc Ảnh Hàn!

“Oa a a~~~ mặc kệ nhìn thế nào, mèo chiêu tài ngươi cũng đều thật xinh đẹp a~~~~~ quả nhiên là hàng tốt a~~~~”

“…”

Sau đó dọc đường đi, Phiền Tiểu Thử cũng không ngừng đọc thơ tình, không ngừng đọc không ngừng đọc, từ Bạch Cư Dịch cho đến Lý Thương Ẩn, lại từ Lý Thương Ẩn nhắc tới Nạp Lan Dung Nhược. Đọc đến nỗi Mạc Ảnh Hàn hận không thể tự sát.

Chứng tỏ Tiểu Thử là con người lãng mạn, nhớ được nhiều thơ tình vậy mà ╮(╯▽╰)╭

Ngươi nói a các văn nhân rảnh rỗi quá hay sao mà viết nhiều thơ tình như vậy làm gì? Muốn cho người khác sống không thế chứ?

_________________________

Lần trước Đại Hàn hát ca kịch, lần này tới Tiểu Thử ngâm thơ ╮(╯▽╰)╭


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.