Áp Đáo Bảo

Chương 19


Đọc truyện Áp Đáo Bảo – Chương 19

Lại nói đến bên khác. Phiền Tiểu Thử vẻ mặt ai oán bị Mạc Ảnh Hàn kéo vào trong phòng.

Kết quả vừa vào cửa, thì bị Mạc Ảnh Hàn trả thù.

“Bốp!” Trên ót củ khoai lang ăn trọn một quả hạt dẻ khô.

“A~~~” Phiền Tiểu Thử ôm đầu ngồi xổm xuống. “Mèo chiêu tài… ngươi làm trái quy tắc…” Đau a~~

Gương mặt của Mạc Ảnh Hàn đen đến nổi không thể đen nữa. Nàng đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn củ khoai lang ngồi chồm hổm trên đất, lạnh lùng thốt: “Quy tắc? Ta không nhớ rõ ta và ngươi có định ra bất cứ quy tắc nào.”

“… Dùng vũ lực để dạy dỗ là sai.” Phiền Tiểu Thử nói thêm.

“Đây là Khen thưởng cho câu nói không thông qua não vừa rồi của ngươi.”

“… Mèo chiêu tài, trò cười của ngươi một chút cũng không buồn cười.” Phiền Tiểu Thử phút chốc đứng lên, cùng nhìn thẳng Mạc Ảnh Hàn.

“…”

“…” Sau khi chống lại ánh mắt của Mạc tiểu thư thì lại cúi thấp xuống.

“Ngươi đến sớm như vậy để làm gì? Không có việc gì làm rảnh rỗi quá?” Mạc Ảnh Hàn tức giận hỏi thăm, nàng vừa hỏi như vậy, mới khiến Phiền Tiểu Thử nhớ lại dự tính ban đầu đi tới đây. Vì vậy lại ai oán nhìn Mạc Ảnh Hàn nói: “Mèo chiêu tài~~~~ ngươi vậy mà lại cúp điện thoại của ta~~~~”

Mạc Ảnh Hàn: “Bởi vì ta cảm thấy sớm cúp điện thoại của ngươi là tốt nhất.”

“Tại sao? Mèo chiêu tài ngươi không muốn nói chuyện với ta đến thế?” Phiền Tiểu Thử ủy khuất.

Mạc Ảnh Hàn: “Hoàn toàn chính xác.”

“…” Phiền Tiểu Thử oán giận không gì sánh được.

Mạc Ảnh Hàn: “Bệnh ngu ngốc sẽ truyền nhiễm, nói chuyện cùng ngươi lại càng nguy hiểm, nếu như bị ngươi truyền nhiễm, Mạc gia chúng ta tiêu đời.”

“Mèo chiêu tài ngươi quá đáng~~~” Củ khoai lang oán hận không gì sánh được, hướng về phía trước khóc to một trận.


“…” Mạc Ảnh Hàn liền cau mày, ghét bỏ lui về sau một chút. Quả nhiên sẽ bị truyền nhiễm, nếu là thứ nguy hiểm, có lẽ tránh xa là tốt nhất. “Với kẻ ngốc không cần khách khí.”

“Hừ! Ta sẽ nói với mấy người bên ngoài, nói quan hệ của chúng ta một chút cũng không trong sáng… nói ngươi đem ta XXOO rồi… sớm biết vậy ban nãy làm quá hơn một chút~~~” Phiền Tiểu Thử tức tối.

“Sớm biết vậy? Vừa rồi? Chờ một chút… ý của ngươi là…” Nghe được những từ then chốt Mạc Ảnh Hàn cau mày. Trừng mắt hung hăng nhìn Phiền Tiểu Thử hỏi: “Ngươi đừng nói với ta vừa rồi ở đại sảnh… đều là ngươi cố ý.” Gương mặt Mạc Ảnh Hàn vô cùng vô cùng đen.

“Ách…” Phiền Tiểu Thử lạnh người. Nàng nói sai rồi, cái này, có thể tua lại không? Coi như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra?

“Là ngươi cố ý.” Không nói lời nào tức là ngầm đồng ý. Sát khí trên người Mạc Ảnh Hàn đột nhiên bay lên. Vừa nghĩ đến ánh mắt của các công nhân viên ở đại sảnh khi nãy… bởi vì bên cạnh Mạc Ảnh Hàn cũng không thiếu bạn bè lạp lạp*, nên tự nhiên nàng cũng rõ đó là ý gì.

*Ý chỉ đồng tính nữ~ đặc biệt lập lại lần nữa đó nha ~(≧▽≦)/~

Đồng quy vu tận*! Đồng quy vu tận đi! Cùng củ khoai lang chết tiệt này đồng quy vu tận đi!

*Cùng chết

Vì vậy, nàng đột nhiên tiến lên, bất thình lình đem Phiền Tiểu Thử ấn ngã xuống chiếc giường lớn trong gian phòng, kéo quần áo Phiền Tiểu Thử, gương mặt sát khí đằng đằng thấp giọng kêu: “Ta giết ngươi!”

Chị bình tĩnh, cái này, cái này, hơi ba chấm *che mắt che mắt*

“Oa a! Mèo chiêu tài ngươi bình tĩnh một chút… giết, giết người là phạm pháp a!” Bị đặt trên giường, Phiền Tiểu Thử hoảng sợ kêu lên.

“Yên tâm, ta sẽ hủy thi diệt tích!” Gương mặt tê liệt của Mạc Ảnh Hàn rốt cuộc cũng lộ ra một vẻ mặt khác ngoài vẻ mặt băng sơn, nhưng vẻ mặt này, thật sự không thể nào thưởng tâm duyệt mục*. Nói xong câu đó Mạc Ảnh Hàn thật sự đưa tay bóp cổ Phiền Tiểu Thử.

*Có lòng nhìn ngắm, đẹp mắt để nhìn.

“Ách~~~~ cứu, người đâu cứu mạng a~~~~~” Phiền Tiểu Thử trở người giãy giụa. Hai tay quơ loạn.

Drap trải giường và mền nguyên bản còn chỉnh tề nay tất cả đều là nếp nhăn. Rơi xuống đất một nửa, trong lúc giãy giụa, quần áo Phiền Tiểu Thử bị Mạc Ảnh Hàn xé rách một mảng lớn.

“Hừ hừ…” Mạc Ảnh Hàn hừ lạnh! Cánh tay ban đầu còn bóp cổ Phiền Tiểu Thử, bởi vì Phiền Tiểu Thử giãy giụa mà đổi thành bắt lấy hai tay Phiền Tiểu Thử.


“Người đâu cứu mạng a~~~~~~~” Mèo chiêu tài ngươi tang tâm bệnh cuồng, lại vì một chút xíu chuyện mà muốn giết người diệt khẩu! Nàng còn chưa muốn chết sớm như vậy, đi xuống dưới làm Bao Tô bà* a~~~

*Trong phim của Châu Tinh Trì, đoạn này vào gg nha 包租婆~

Phiền Tiểu Thử giãy giụa a giãy giụa! Đầu gối gập lại, đúng lúc đá trúng bụng Mạc Ảnh Hàn.

“A~~~” Mạc Ảnh Hàn bị đau! Thoáng cúi gập người. Cánh tay buông lỏng, Phiền Tiểu Thử nhân cơ hội chạy khỏi khống chế của nàng.

Chết tiệt, vậy mà thực sự cố sức đá nàng!! Tuy thực sự rất muốn đồng quy vu tận cùng Phiền Tiểu Thử, nhưng kỳ thực Mạc Ảnh Hàn cũng chỉ muốn đe dọa Phiền Tiểu Thử một chút thôi, nhưng thực sự bị Phiền Tiểu Thử đá trúng rồi. Lại còn rất đau!

Muốn luận võ với nàng? Tốt, từ khi Mạc Thanh Hàn suốt ngày bám lấy Cố Tiểu Mãn, Mạc Ảnh Hàn không còn đối thủ, đang cảm thấy khó chịu đúng lúc có thể luyện kỹ năng!

Nàng phút chốc bắt được tay Phiền Tiểu Thử, túm lôi về phía sau, muốn đem Phiền Tiểu Thử chế trụ.

Tuy ở đây chưa từng nói qua, nhưng thật ra, Mạc gia vì bảo vệ chính mình, quả thực có luyện võ.

Mà Phiền Tiểu Thử, văn võ song toàn Phiền Tiểu Thử, đương nhiên cũng có luyện võ. Vì vậy nàng phản kháng lại.

Vì vậy, nguyên bản hai người không có nghiêm túc muốn thế nào, bởi vì một sự cố như vậy, mà cả hai đều nghiêm túc lên.

Vì vậy, một màn chém giết!

Nguyên bản chiếc chăn còn mắc lại một nửa trên giường, lúc này lộng lẫy rơi xuống đất.

Gian phòng này kỳ thực không lớn, hai người hoa lệ đánh nhau. Xương quai xanh của Mạc Ảnh Hàn vì chịu công kích của Phiền Tiểu Thử, bị trầy xước(ô nô!!!!!), mà Phiền Tiểu Thử, cũng hứng chịu công kích của Mạc Ảnh Hàn, đá trúng một cái trên cánh tay bầm xanh một cục. (ô nooooô!!!!!!!)

Nhưng hai người vẫn rất ăn ý, không đánh vào mặt đối phương, dù sao một lát nữa còn phải dự tiệc rượu, chỗ nào cũng có thể đánh, nhưng mà phải giữ lại gương mặt!

Luyện kỹ năng sợ nhất chính là không tìm được đối thủ ngang tài.


Bởi vậy, thân thủ của hai người đây không tệ sau khi tìm được đối thủ đều vô cùng hưng phấn, tuy rằng có chút chật vật, nhưng mà càng đánh tâm tình càng dễ chịu.

Sau đó lại quên luôn mục đích của trận đánh nhau này.

Quần nhau một hồi, Mạc Ảnh Hàn vẫn cao tay hơn một chút, thành công đè ngã Phiền Tiểu Thử xuống đất.

“Hừ! Còn muốn đánh à?” Nét mặt Mạc Ảnh Hàn lộ ra một tia đắc ý. Chỉ có một tia thôi.

“Hừ hừ! Là ta nhường ngươi thôi!” Phiền Tiểu Thử tự nhận thân thủ của mình không tệ, tuy không phải là cao thủ, nhưng người bình thường cũng không phải là đối thủ. Cho nên lần này bị Mạc Ảnh Hàn áp đảo, cảm thấy rất không cam lòng! Tử áp tử mạnh miệng* kêu la.

*Ý chỉ sắp chết rồi mà vẫn cứng mồm.

*Vịt lúc chết miệng vẫn cứng nên có câu này ~ 3 ~

“Nhường?” Mạc Ảnh Hàn nói câu này, càng thêm cố sức bẻ cánh tay Phiền Tiểu Thử.

“Ây za za za~~~~ đau a~~~~ mèo chiêu tài ngươi nhẹ chút~~~”

“Hừ.” Tia đắc ý trên gương mặt Mạc Ảnh Hàn lan rộng thêm một chút.

Nhìn cảnh này, dựa theo mấy kịch bản phim, hai người hẳn nên cùng buông đối phương ra, sau đó hòa thuận, thề từ nay về sau không hiềm khích nhau nữa.

Nhưng dù sao đây cũng không phải là tiểu thuyết võ hiệp, cho nên, trong thời khắc quỷ dị này, cửa lớn bị người bên ngoài hung hăng mở ra.

Đứng ngoài cửa chính là người trợ thủ ở công ty Vân Tường của Mạc Ảnh Hàn, còn có nhân viên của quán rượu.

“Bà chủ! Nếu củ khoai lang đã thực sự không muốn, xin ngươi hãy buông tha nàng đi! Dưa xanh ăn không ngọt a~~~~ huống chi ngươi còn…” Cứ như vậy chạy ào tới đầu óc còn hoang mang, người trợ thủ lớn tiếng cầu xin tha thứ như vậy, phút chốc ngẩng đầu, liền nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Phiền Tiểu Thử bị Mạc Ảnh Hàn đè xuống đất, quần áo mất trật tự, đầu tóc tán loạn, căn phòng hỗn độn.

“A a! B-Bà chủ, c-chẳng lẽ ngươi đã…” Trợ thủ đã không nói được lời nào, cả nhân viên của quán cũng chết lặng.

Mạc Ảnh Hàn vội vã buông Phiền Tiểu Thử ra. “Đừng nói bậy! Chúng ta là nghiêm túc.” o(╯□╰)o

Gặp phải tình cảnh như vậy, là người luôn bình tĩnh như Mạc Ảnh Hàn khó tránh khỏi cũng có chút lầm lỗi, cho nên nàng nói sai, ách… kỳ thực bảo là nói sai cũng không đúng, phải nói là, Mạc Ảnh Hàn nói chưa đủ. Vốn là nàng muốn nói, “Đừng nói bậy! Chúng ta nghiêm túc luận võ!” Nhưng mà trong nhất thời nàng không tìm được từ ngữ thích hợp, vì vậy nàng lược bớt câu sau.

Một lần lược bớt, hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng. Người trợ thủ nghi ngờ chuyển động con ngươi, trừng mắt nhìn Phiền Tiểu Thử bị đặt dưới thân. Người nhân viên cũng nghi ngờ mà chuyển động con ngươi, giương mắt nhìn Phiền Tiểu Thử nằm trên đất.


“…”

“…”

Đối phương… quả thật không có bao nhiêu biểu tình bị làm nhục.

Lẽ nào các nàng thật sự nghiêm túc… vậy hiện trường như vậy là làm sao? Lẽ nào… khẩu vị của các nàng lại nặng như vậy? S… M*?!! Kinh khủng a!

*Chữ này vốn bị che, nhưng mình biết mà, mọi người cũng biết, đúng không?

“Thì… thì ra là vậy…” Người nhân viên nhịn không được cảm thán.

“…” Người trợ thủ rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, không nói gì, đưa tay vội vã đóng cửa phòng.

Mạc Ảnh Hàn cảm giác có gì đó không ổn.

Không xong! Thực sự không ổn!

“Chờ một chút… đứng lại!” Nàng vội vã đứng dậy đuổi theo!

“Xin lỗi bà chủ, là chúng ta hiểu lầm, không quấy rầy hai người.” Xa xa truyền đến tiếng kêu của người trợ thủ, xem ra đã chạy rất xa rồi.

Chết tiệt!

“Vô sỉ!” Mạc tiểu thư gương mặt tê liệt ngay cả âm thanh dường như cũng tê liệt, rốt cuộc ngay lúc này, không thể nhịn được nữa bùng nổ một câu thô tục!

Mà Phiền Tiểu Thử nằm trên đất thì sao? Nàng cũng hiểu có gì không ổn… dựa theo tình huống này, sau khi trở về mèo chiêu tài nhất định sẽ trừng phạt nàng một trận nữa…

Cho nên Phiền Tiểu Thử dứt khoát nhắm tịt hai mắt, nằm ngay đơ.

Ta không biết gì hết, cái gì cũng không biết, cái này không phải lỗi của ta, một chút cũng không!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tết trung thu ra ngoài chơi, cho nên không có post chương mới.

Sau đó ta muốn nói một chút, tuy rằng củ khoai lang rất là CJ*, nhưng không phải là nàng không biết đến bách hợp, cũng không phải không biết chơi trò ám muội nha, cho nên tình tiết xuất hiện ở giữa chương cũng không hẳn là mâu thuẫn, giống như Mỗ bổn, tuy Mỗ bổn cũng là CJ(?), nhưng Mỗ bổn biết bách hợp, lúc động kinh cũng chơi trò ám muội… chỉ là giải thích một chút, sẵn nói luôn Mỗ bổn và củ khoai lang giống nhau, rất là giống nhau nha! Người ta vẫn là rất CJ, cho nên không được trêu chọc.

*Trong sáng, thuần khiết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.