Áp Đáo Bảo

Chương 10


Đọc truyện Áp Đáo Bảo – Chương 10

Giải đấu nhiếp ảnh gia của Vân Tường rất nhanh đã bắt đầu. Giai đoạn đầu tiên, các tuyển thủ phải nộp tác phẩm của mình chụp lên, đề tài tự do, chỉ cần là tác phẩm chưa từng dự thi bất cứ giải đấu nào, sau đó giao cho nhà bình phẩm chuyên nghiệp bình chọn.

Bởi vì số người tham gia rất đông đảo, cho nên giai đoạn đầu tiên hơi tốn thời gian, qua được vòng đầu, danh sách tuyển thủ tiến vào vòng đấu loại phải 3 ngày sau mới chính thức công bố.

Sau khi Phiền Tiểu Thử nộp tác phẩm của mình lên, thì vừa an tâm chờ kết quả trong KTX, vừa bắt đầu lên mạng điều tra thông tin của Mạc Ảnh Hàn.

Tên: Mạc Ảnh Hàn

Giới tính: Nữ

Tuổi: 25

Chiều cao: 167cm

Tốt nghiệp khoa Tài chính học viện Anh Đào, là trưởng nữ Mạc gia, người kế thừa thứ nhất của tập đoàn Mạc thị…

Thông tin của Mạc Ảnh Hàn trên mạng khá là ít. Dù có cũng chỉ là một vài thông tin cơ bản, đều được đa số người biết đến. Về phần tin tức cụ thể, Phiền Tiểu Thử cũng tự mình suy nghĩ một chút, người của Bổn gia, nếu như có thể tùy tiện đào ra thông tin gì cụ thể mới là lạ.

“Ta còn đang lo lắng cho ngươi, thế mà ngươi thật tốt, còn tâm tình ở đây lên mạng.” Tuy miệng nói thế, nhưng Bạch Lam bây giờ lười biếng bám lên giường, chầm chậm ăn quà vặt trên tay, biểu tình sốt ruột một chút cũng không có hiện lên mặt.

Phiền Tiểu Thử lại tiếp tục cố gắng, xem xem có thể lục lọi được một ít tin nhiều chuyện nào về Mạc Ảnh Hàn hay không. Cũng không ghé mắt đến Bạch Lam nằm trên giường: “Yên tâm yên tâm, tuy chưa tốt nghiệp, nhưng dù sao ta vẫn học chuyên ngành này, trận đầu tiên sẽ trót lọt vào cửa thôi.”

Á á! Thấy một cái tin nhiều chuyện này. Kích động ~(≧▽≦)/~

“Hừ!” Bạch Lam cười nhạt. “Ngươi cho rằng cả Bỉ Ngạn Nhai*, chỉ có một mình ngươi học chuyên ngành này à? Quá tự tin chính là tự đại**, hậu quả của tự đại là gì, ngươi hẳn biết.”

*Tên đường, còn có nghĩa là con đường bên kia thế giới.


*A.k.a tự cao

“Á ồ! Này là tin nhiều chuyện lần trước.” Mặc dù Bạch Lam ở bên cạnh “Tận tình khuyên bảo” nhưng Phiền Tiểu Thử bên kia rõ ràng không tập trung nghe, vẻ mặt vẫn kích động như trước đọc mấy tin tức cũ.

“…” Cái tin tức đó, chẳng phải là tin nghi ngờ quan hệ bất thường của mình và mèo chiêu tài sao~~

Phiền Tiểu Thử cố gắng trừng to mắt nhìn vào màn hình máy tính, gương mặt Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng giải thích quan hệ của hai người. Trong lòng không ngừng nghĩ: Tuy lúc đó chúng ta không có quan hệ gì, nhưng mà sau này thì có nha! Sau khi mình bắt được mèo chiêu tài, chúng mình sẽ là bạn bè tốt~~~ còn có thể là bạn bè tốt phi thường phi thường tốt, làm bạn bè tốt giống như Bạch Lam, đến lúc đó, quan hệ của các nàng sẽ không có bất thường nha!

:v cháu nó ngây thơ quá.

Á ha ha ha…

Xin đừng nghi ngờ, vẻ mặt bỉ ổi hiện tại của Phiền Tiểu Thử, thật ra rất là “Trong sáng”, ít nhất đến bây giờ nàng còn chưa nghĩ tới cái “Bất thường” mà tin tức đó đề cập, khác với cái “Bất thường” mà nàng tưởng tượng.

Các tin tức này, mặc dù thường ngày vào trường cũng có nghe nói qua, nhưng thực tế rất ít người đặt bản thân mình lên đó mà suy nghĩ.

Huống chi Phiền Tiểu Thử, là một đứa ngốc thích liều mạng. o(╯□╰)o

Ba ngày sau, công bố kết quả vòng một, Phiền Tiểu Thử quả nhiên rất thuận lợi tiến vào vòng đấu loại.

Tiến vào vòng đấu loại sẽ không còn dễ dàng rồi. Bởi vì tuy chỉ là so tài, nhưng Vân Tường sở dĩ tổ chức giải đấu như vậy, mục đích chính là muốn tuyển chọn người tài. Nói cách khác, so tài lần này rất có tính chất thương nghiệp. Cho nên khác với những lần so tài nhiếp ảnh trước kia.

Hai ngày sau tiến hành vòng đấu loại.

Chủ đề của vòng đấu loại, vô cùng đơn giản 《Mai》.

Chủ đề ngắn gọn rõ ràng, không phải chủ đề khiến người chen chân vào nhìn phải trố mắt, nhưng cũng không phải là chủ đề thối nát. Nói cách khác, những linh cảm ngươi có thể nghĩ tới, thì người khác đều dùng đến tơi bời rồi, muốn hơn người, chính xác là không phải dễ.


Phiền Tiểu Thử khó khăn rồi.

“Ngươi đã nghĩ ra phải chụp cái gì chưa?” Bạch Lam đứng một bên, hỏi.

Phiền Tiểu Thử lệ rơi như thác. “Hoa mai còn có thể chụp thế nào? Mặc kệ chụp thế nào, nó cũng là hoa mai a!”

“Vậy ngươi tính làm sao?” Bạch Lam hỏi.

“Ta không biết ~~~~(3_3)~~~~ “

“Cho ngươi tự đại, nhìn đi nhìn đi, bây giờ thì tốt rồi~~~”

~~~~(3_3)~~~~

Nói thế nào đi nữa, chủ đề đã công bố, bây giờ cũng không thể thay đổi, mắng chửi cái chủ đề thế nào thì bây giờ ngươi cũng chỉ có thể chụp theo yêu cầu. Không có cách nào khác, Phiền Tiểu Thử cầm lấy camera của mình, chuẩn bị lên Mai sơn của Bỉ Ngạn Nhai tìm linh cảm.

Nhưng đến Mai sơn rồi thì, Phiền Tiểu Thử hối hận.

Bởi vì chủ đề hết sức ngắn gọn rõ ràng, cho nên bây giờ, người cùng mục đích với Phiền Tiểu Thử đã chen kín Mai sơn.

“…” Phiền Tiểu Thử xoắn quẩy a.

“Tiểu Thử, ngươi muốn chụp chứ?” Bạch Lam đứng bên cạnh, rụt rụt cổ hỏi.

Bây giờ đã sắp đến tháng 1, khí trời trên núi khá lạnh, lại đang là sáng sớm, thật sự lạnh chịu không nổi rồi. Dù tư thế rụt cổ này có xấu xí thế nào đi nữa Bạch Lam cũng không có khả năng duỗi thẳng xương sống của mình.


“… Dù có chụp cũng chụp không ra cái gì hết thì làm sao?” o(╯□╰)o Phiền Tiểu Thử mặc áo lông dày, khiêng chiếc camera thật to, cũng rụt cổ y chang Bạch Lam, bất đắc dĩ đáp.

Vì vậy ngày đầu đến thăm Mai sơn, đi về tay không. Hai người vừa nghĩ ngày mai sẽ đến nữa vừa xuống núi.

Nhưng mà ý trời không thể đoán, ngày kế tiếp trời lại có tuyết rơi.

“Như thế này, hoa mai trên núi còn có thể chụp không?” Bạch Lam đứng một bên lạnh run, hỏi.

“…” Phiền Tiểu Thử đã chết nửa người, chỉ còn lại một chút hơi tự an ủi bản thân. “Chờ một chút xem sao… có lẽ đến chiều tuyết sẽ ngừng.”

Nói là vậy, nhưng tuyết rơi đến giữa trưa cũng không có ý muốn dừng, trái lại càng rơi dày đặc hơn, đến khi chạng vạng, mặt đất đã tích được một lớp tuyết dày.

“Tiểu Thử, ngày mai là ngày cuối cùng rồi…” Bạch Lam đứng bên cạnh Phiền Tiểu Thử bắt đầu nhịn không được tạt nước lạnh vào mặt nàng.

“… Phải…”

“Những người khác chắc xong hết rồi hen?” Bạch Lam tiếp tục tạt nước lạnh.

“… Ừa…”

“Còn ngươi cái gì cũng chưa có chụp.” Bạch Lam còn đang tạt nước lạnh.

“…”

“Thời tiết như vậy, ngày mai chắc chắn vẫn còn rơi tuyết… Hoa mai, không chụp được.” Bạch Lam vẫn còn đang…

“Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ nha!” Phiền Tiểu Thử nổi cơn.

“…” —_—||||

“Hu hu hu… chụp không được chụp không được, chắc chắn chụp không được!” Phiền Tiểu Thử kêu gào.


“Đắc chi ngã hạnh… thất chi ngã mệnh… chấp nhận số phận đi.”

Ta được là ta may mắn, ta mất là số mệnh của ta.

“Nhưng như vậy thì làm sao bắt được mèo chiêu tài của ta!” %3_3%

“Bắt mèo, sau này chắc sẽ có cơ hội khác. o(╯□╰)o “

“Nhưng ta muốn bắt bây giờ.”

“… Ngươi hết hy vọng rồi.”

“Mèo chiêu tài của ta~~~ mèo chiêu tài~~~”

“Bằng không, ngươi về làm mấy con búp bê cầu nắng đi.”

Búp bê cầu nắng không có phát huy tác dụng của nó, ngày kế tiếp tuyết bay đầy trời, cho đến chạng vạng, cũng như trước không có dự định ngừng rơi. Phiền Tiểu Thử nén huyết lệ chạy đi đập đầu vào kính. Không chừng lát nữa sẽ có chuyện đổ máu.

Bạch Lam rốt cuộc cũng không tạt nước lạnh nữa, đổi thành khuyên nhủ: “Tiểu Thử ngươi đừng như vậy~~~ bắt mèo không được cũng đừng tìm cái chết a~~~ sẽ luôn có cơ hội mà, không chừng còn hơn một cơ hội.” Kính, kính sẽ vỡ a~~~

Phiền Tiểu Thử không có động tĩnh gì, cúi đầu không rên một tiếng.

“…”

“…” Bạch Lam cẩn cẩn thận thận quan sát biểu tình Phiền Tiểu Thử, cái dạng này, chắc là không có vấn đề gì?

Nhưng mà…

“Ta không muốn! Ta muốn mèo của ta! Ta muốn mèo chiêu tài của ta!!” Phiền Tiểu Thử cúi đầu, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào một hơi! Sau đó nâng camera lên, lao ra cửa.

“Tiểu Thử?! Tiểu Thử ngươi muốn đi đâu a?! Tiểu Thử!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.