Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình

Chương 4: Trộm đạo


Đọc truyện Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình – Chương 4: Trộm đạo

*Thư phòng-Lâm tướng phủ.

-“Tiểu Tuyết, lại đây xem a”

Vũ Băng một thân hắc y phục đeo mặt nạ màu bạc khảm ngọc hồng lựu đỏ thắm tạo thành đóa hoa sen tuyệt sắc duy chỉ để hở đồng tử xám tro cùng đôi môi kiều diễm khẽ gọi bạch y nữ tử đeo mặt nạ nửa mặt khảm ngọc mắt mèo chói lóa, che đi vết bớt hoa mẫu đơn nơi khoé mắt.

-“A nha, Lâm thừa tướng này chỉ sợ nguy cơ soái vị a.Ngươi xem, danh sách quan viên lão nhận hối lộ này.”

Vũ Băng giơ giơ cuốn sổ nhỏ tìm được trong mật thất.

-“Chi bằng tống tiền lão đi.Mật liệu này rơi vào tay lão hoàng đế thì….haha tội tru di cửu tộc a” Vũ Tuyết nhếch mép.

-“Được”

*Khách điếm Phong lâu tấp nập người ra vào, nơi tập chung đông đảo của các trung hào kiệt giang hồ.Từng mùa, khách điếm này luôn được ưu chuộng, làm ăn khấm khá nhất kinh thành.

-“Nào, nào khách quan, mời ngồi mời ngồi”

tiểu nhị nhanh nhẹn một thân xiêm y đơn giản có phần cũ nát đong đả đưa vị khách mới bước vào bàn.Tiện tay khua khua chiếc giẻ trắng đục phủi chiếc ghế sau đó làm động tác mời.


Bên góc khuất 2 cô nương một thân lam y phục, gương mặt bình thường nhàn nhã thưởng trà, tựa mặc sự đời.

-“Nghe tin gì chưa, đêm qua Phủ thừa tướng bị trộm đồ”

Thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi thân lục y cầu kì có vẻ công tử nhà quan nói.

-“Thật sao? Kẻ nào lại dám đắc tội với Lâm thừa tướng chứ.Đến cả đương kim hoàng thượng còn phải nể ông ta ba bốn phần”

Nam tử ngồi đối diện tỏ vẻ kinh ngạc.

-” Nghe đồn là Song Thủy tiên nữ”

Thiếu niên nọ tiếp lời.

-“Song Thủy Tiên Nữ”

Nam tử nghi hoặc.

-“Phải a. Một tháng trước phủ của Đồng chi phủ đại nhân cũng bị tương tự. Còn có Lục đại nhân,Diệp đại nhân tất cả đều để lại chữ “Song Thủy” nghe đồn là hai mỹ nhân nên gọi “Song Thủy Tiên Nữ” a”

-“Haha thật là chán sống rồi” Nam tử phá lên cười

-“Ta cũng không rõ, người đồn là song bào thai tuyệt sắc, người nói “Song” ở đây là “Vô Song” không ai địch nổi.Dân chúng trong thành lại coi đây là hai bồ tát sống cứu khổ cứu nạn, cướp của tham quan phân phát cho kẻ nghèo.Chỉ khổ các đại thần trong triều ai ai cũng khiếp sợ kẻ tiếp theo là mình.Đương kim hoàng thượng chịu áp lực phía quần thần cũng đã treo thưởng mười vạn lượng vàng cho danh hào khắp giang hồ đổi lấy thông tin của “Song Thủy Tiên Nữ”.Đại loạn a.Hơn nữa tất cả các gia chủ đều được báo trước ngày và giờ đến, vậy mà bao nhiêu bin lính cũng không vây bắt được các nàng.”

-“Thật sao?”

Nam tử kia hỏi, vẻ khó tin.

-“Chính cha ta đã nói cho ta.”

Thiếu niên chắc nịch

Trong góc khuất không xa, nghe rõ mồn một câu chuyện của đám công tử. Hai nữ tử lam y -Vũ Băng, Vũ Tuyết khẽ nhếch miệng.


-“Tới đây thôi, Vũ Tuyết, hẹn ngày tái ngộ”

Nàng nhẹ đứng dậy hướng Thủy Vũ Tuyết chắp hai tay làm động tác chào.

-“Hảo hảo hẹn ngày tái ngộ”

Thủy Vũ Tuyết tương tự đưa người rời khỏi Phong Lâu.

-“Âu Dương đường chủ, ta kính ngươi một chum”

Tiểu yêu mị tầm 16 tuổi nằm trong lòng nam tử áo bào xanh đưa đôi tay trắng nõn cầm ly rượu hướng môi đưa tới.

Mày đậm, mắt sâu tựa không thấy đáy mang tia phong tình nhìn nữ tử trong lòng, bàn tay không đúng đắn mà chạy loạn trong thân thể mềm mại, dừng lại nơi đồi núi căng tròn không tự chủ bóp một cái.

-“A,Chàng thật hư quá đi.”

Không kiềm được kêu một tiếng kiều mị, bắt lấy bàn tay rắn chắc không yên phận đang cởi bỏ đai lưng mình.

-“Nhu nhi, ta muốn.”

Âm thanh khàn khàn mang theo dục vọng không đợi nữ tử trong lòng đồng ý, đè thân thể trắng nõn trong lòng xuống đưa tay xé rách y phục diêm dúa trên người Thượng Quan Nhu.Trực tiếp mang thứ nóng bỏng kia đưa vào.Từng đợt, từng đợt dây dưa như muốn trút hết toàn bộ vào người nữ tử.


-“A..chàng…Âu Dương Nhược Thiên..ưm..ưm…ta..chàng chuộc ta ra khỏi thanh lâu này được không?.Ta… ta…cho ta làm tiểu thiếp của chàng.”

Thượng Quan Nhu ngấn giọng.

-“Hảo.Chỉ cần nghe lời ta.Trực tiếp mang nàng về Âu Dương trang hưởng phúc.”

Âu Dương Nhược Thiên nhếch miệng cười quỷ dị.

Thủy Vũ Băng một thân nam trang, tuy dùng liên chi kính che đi khuôn mặt thật nhưng với gương mặt này, nàng tin chắc cũng là một tiểu mỹ nam a.Xuyên qua 15 năm rồi.Nàng cũng phải thử xem thanh lâu cổ đại có gì lạ mắt. Mỹ nhân cổ đại ra sao một phen.

Bước vào Nam Lâu- đệ nhất thanh lâu, nàng đã thu hút ánh mắt của ngàn mỹ nữ.

Tú bà khoảng 20 tuổi đang tiếp khách nhìn thấy nam tử vừa bước vào khẽ đánh giá. Da trắng nõn, mắt xám tro.Môi đỏ mọng mũi cao, mày hơi chau.Một thân huyết y thiết kế lạ mắt, lạ như vậy chỉ có của Vũ Trấn Phường. Mới mở gần 1 tháng nay nhưng Vũ Trấn Phường đã thu hút bao ánh mắt của các công tử các tiểu thư khuê các quyền quý.Chẳng những y phục hoạ tiết đẹp mắt, vải vóc hàng thượng đẳng, trang sức cũng không kém phần.Đẹp mà lạ.Đồ của Vũ Trấn Phường giá cả trên trời, số lượng có hạn, từ lúc khai chương đến nay chỉ duy có 2 bộ y phục”Huyết Hoa” và “Tử Đơn”.

“Huyết Hoa” lấy màu đỏ huyết tạo thành, của nam nhân thêu viền chỉ bạc cánh hoa.Nữ mà không nữ,có dáng vẻ phong tình nồng ý. Của nữ nhân là những bông hoa từ vô số cánh hoa bạc tạo thành, nửa kín nửa hở.

“Tử Đơn” ngược lại,của nữ nhân thanh thoát tựa tiên nữ thoát tục, của nam nhân thanh thanh không nhiễm bụi trần,ấy vậy mà có tiền cũng chưa chắc mua được. Trang sức cũng dựa 2 bộ y phục mà tạo thành. Bán bộ chứ không bán lẻ.Khiến bao người tiếc ngơ tiếc ngẩn hận không thể độc chiếm.

Nhìn mĩ nam trước mặt,không phải người mù cũng đoán được kia là “Huyết Hoa” của Vũ Trấn Công tử, cây châm đính viên đá hồng ngọc kia đáng giá cả một gia tài. Tuyệt không phải người thường, tú bà liền chạy đến nịnh bợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.