Bạn đang đọc Ảo Tưởng Hôn Nhân: Chương 17
Đột nhiên Tưởng Đại Bình lại trở nên ăn nói lưu loát, tư duy rõ ràng, suýt chút nữa thì còn buột miệng nói ra: “Làm ăn không còn nhưng vẫn còn tình nghĩa”. Thẩm Anh Nam nghẹn họng không nói ra lời. Tưởng Đại Bình thấu tình đạt lí như vậy, hào phóng như vậy khiến cho cô cảm thấy mình giống như một kẻ qua cầu rút ván.
Thậm chí còn có chút xót xa. Cô đưa ra đề nghị chia tay, Tưởng Đại Bình không nài ép lấy nửa câu. Nói thế nào đi nữa thì đối với phụ nữ, đó cũng là một sự thất bại.
Thẩm Anh Nam thầm nghĩ, cả cuộc đời này cô chưa từng thắng dù chỉ một lần.
***
Người thất bại đâu chỉ có một mình Thẩm Anh Nam.
Trên mạng thường lưu truyền nhau một câu này, đặt vào hoàn cảnh nào cũng thấy đúng: Không thể nghiêm túc, bởi vì nếu nghiêm túc, bạn thua chắc rồi!
Giang Yến Ni cảm thấy bản thân mình đã thua cuộc, kể từ khi cô chấp nhận làm kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của Trịnh Tuyết Thành.
Hôm ấy Trịnh Tuyết Thành ở lại nhà cô. Anh ta nói vợ của anh ta phát hiện ra tin nhắn chúc ngủ ngon của Giang Yến Ni gửi cho anh ta, thế nên thường xuyên đến thăm anh ta, cho đến khi tình cờ túm được Giang Yến Ni ở trong phòng làm việc của Trịnh Tuyết Thành.
Lúc này Giang Yến Ni mới biết vì sao có một thời gian, số điện thoại của cô lại bị anh ta liệt vào danh sách đen.
Giờ thì Trịnh Tuyết Thành gần như đã hạ quyết tâm li hôn, sau khi gặp phải những cuộc tấn công tới tấp của bà vợ, thế nhưng lối ra ở nơi nào?
Thực ra so với quyết định li hôn của Trịnh Tuyết Thành, điều Giang Yến Ni quan tâm hơn vẫn là vị trí của mình hiện giờ? Cái vai “kẻ thứ ba” này cô chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một kẻ thứ ba.
Đàn ông, chỉ thuộc về riêng mình chẳng phải dễ chịu hơn sao?
Vì vậy, khi Trịnh Tuyết Thành ôm chặt lấy Giang Yến Ni, đồng thời dùng miệng mở khuy áo của cô ra, tâm trạng của Giang Yến Ni cực kì phức tạp. Một mặt, dòng máu nóng đáng ghét trong người cô đang cuộn trào, mặt khác cứ tự băn khoăn về phẩm chất của mình.
Mãi cho đến khi Trịnh Tuyết Thành hung hăng “vò” cô thành một đống “dưa muối” tuyệt vọng, đầu óc cô vẫn còn rất mông lung. Thế nhưng thể xác của Giang Yến Ni đã phản bội lại cô, bởi vì Trịnh Tuyết Thành hết lần này đến lần khác đều làm rất tốt, khiến cho cô cho dù không muốn cũng đành phải làm Phan Kim Liên.
Điều duy nhất khiến cho cô cảm thấy đỡ tội lỗi đó là, Trịnh Tuyết Thành nói rằng anh ta và vợ đã hết tình cảm với nhau, thậm chí đã kí hợp đồng hôn nhân. Sở dĩ hai người mãi chưa li hôn là bởi vì vợ anh ta sợ sẽ phải cô độc đến già. Thế nên anh ta hứa với vợ mình rằng, cô ta có thể tìm đàn ông ở bên ngoài, cho đến khi tìm được người vừa ý thì họ mới li hôn.
Đúng là một mối quan hệ hôn nhân khiến cho người khác khó mà tưởng tượng được. Ấy vậy mà Trịnh Tuyết Thành lại giải thích một cách hết sức có tình, có lí.
Sở dĩ Giang Yến Ni phải nhận cái bạt tai của vợ anh ta là bởi vì Trịnh Tuyết Thành đã đồng ý với vợ mình, trước khi cô ta tìm được một người đàn ông khác, anh ta sẽ không tìm người đàn bà khác. Chính Trịnh Tuyết Thành là người vi phạm giao ước trước, vì vậy anh ta mới bị cô ta cào cấu thành ra như vậy, thật là đáng đời.
Vì vậy Giang Yến Ni nghiễm nhiên trở thành kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của hai người bọn họ. Mối quan hệ giữa cô và Trịnh Tuyết Thành được xây dựng trên tiền đề là cuộc hôn nhân của anh ta có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Hiện giờ, vấn đề duy nhất cần phải giải quyết là: Vợ của Trịnh Tuyết Thành đến bao giờ mới tìm được bạn trai mới và liệu cô ta có tìm được người đàn ông mới ình hay không?
Trịnh Tuyết Thành hỏi vặn Giang Yến Ni:
– Một người đàn bà ba mươi mấy tuổi, suốt ngày cô độc ngồi trong phòng, nếu như em là cô ta, đã được ban “kim bài” miễn tội chết rồi thì liệu em có đi tìm không?
Trịnh Tuyết Thành có vẻ chắc chắn về điều này, cứ như thể anh ta đã nắm được “thóp” của đàn bà trong thiên hạ. Thế nhưng trên thực tế, chính bản thân anh ta cũng chẳng hiểu nổi mình, nếu không anh ta đã không miệng thì than hôn nhân không hạnh phúc nhưng vẫn đem hi vọng gửi gắm vào một người đàn ông chưa biết mặt?
***
Một người đàn ông mới cũng là lí tưởng của Thẩm Anh Nam, thế nhưng hiện tại Thẩm Anh Nam không muốn tìm nữa, bởi vì cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là: phụ nữ muốn được người khác yêu, trước tiên cô ta phải có tiền đã.
Nếu là con gái thì khác, tuổi thanh xuân chính là tiền của họ, thậm chí còn quý báu hơn cả tiền bạc. Thế nhưng đối với một người đàn bà gần 30 như Thẩm Anh Nam, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn Tưởng Đại Bình thì hoặc phải vô cùng xinh đẹp, hoặc phải vô cùng có tiền. Cái gì mà là dâu thảo vợ hiền, đẹp người đẹp nết… tất cả đều chẳng là cái đinh gì hết.
Vì vậy, mục tiêu bây giờ của Thẩm Anh Nam là trở thành một người có tiền.
Thế nhưng một cửa hàng lẩu chỉ có 18 bàn, trong số đó đến 8 bàn là của người khác, thế thì làm sao nhanh chóng làm giàu được đây? Bắt buộc phải nhanh, nếu không thì cho dù có là đại gia thì cũng chỉ là một bà già chẳng có ai nhòm ngó rồi.
Thẩm Anh Nam không dám nghĩ xa xôi đến việc trở thành một đại gia, đầu tiên cô chỉ muốn kiếm đủ tiền để mua một căn nhà.
Đàn bà có nhà riêng tốt biết bao nhiêu! Trước khi li hôn cô không cảm thấy như vậy, nhưng li hôn rồi mới biết cái mùi vị ở trong nhà của người khác nó chẳng khác gì mặc quần áo của người khác, hoàn toàn không phù hợp với bản thân, chỗ nào cũng thấy không được thoải mái.
Cửa hàng lẩu một tháng có thể giúp Thẩm Anh Nam kiếm được khoảng sáu, bảy nghìn tệ tiền lãi. Với khoản thu nhập này thì ít nhất cũng phải tích cóp hai năm mới đủ tiền trả tiền nhà đợt một, thế nhưng Thẩm Anh Nam có thể chờ đến hai năm không? Cô không thể đợi được.
Lúc này cô mới hối hận vì một phút nông nổi mà cô đã xin nghỉ việc. Dù gì cũng là ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh làm việc, dù gì một tháng cũng được bốn nghìn rưỡi tệ tiền lương. Đều tại vì hồi đầu cô đã đánh giá quá cao cửa hàng lẩu, cho rằng làm bà chủ là có thể coi thường nhân viên quèn, ai mà ngờ giữa các ông chủ lại có sự khác biệt đến thế. Ví dụ nếu đem Lí Gia Thành[2] ra so sánh với Tưởng Đại Bình, tài sản của một người có thể mua được cả một thành phố, còn người kia chỉ có thể mua được một sạp bán giày ở trên vỉa hè.
[2] Là một trong những người giàu nhất thế giới và nổi tiếng về tính nhạy bén trong kinh doanh.
Lúc này Thẩm Anh Nam mới nghiêm túc nghĩ về Tưởng Đại Bình, anh ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm nhỉ? Có lẽ không quá nhiều, 100 nghìn tệ? 150 nghìn tệ?
***
Bắt đầu từ lúc nào Thẩm Anh Nam lại nghĩ đến tiền tiết kiệm của Tưởng Đại Bình nhỉ? Chính là từ sau ngày nói chuyện với Mao Nhị.
Mao Nhị là người đưa lòng vịt cố định cho cửa hàng lẩu của Thẩm Anh Nam, nghe nói anh ta làm ăn rất tốt, đưa hàng cho 30 nhà hàng ở khắp thành phố này. Thế nhưng gần đây Mao Nhị bắt đầu không tích cực giao hàng, cứ phải gọi ba bốn lần điện thoại anh ta mới lề mề mang sang một lô. Thẩm Anh Nam liền điên tiết, nhân một lần Mao Nhị đến thanh toán, cô liền nói:
– Anh Mao Nhị có phải chán không muốn làm ăn nữa phải không? Phát tài rồi chứ gì?
Mao Nhị thản nhiên nói:
– Đúng thế, đúng là chán không muốn làm nữa. – Mao Nhị chán ngán nói – Bán lòng mề vịt thì có gì thú vị? Tiền thì cũng kiếm được đấy, nhưng cả năm chẳng thể mặc một bộ quần áo sạch sẽ, quạt có bật số to nhất cũng chẳng thể xua đi mùi hôi tanh trên người được!
Mao Nhị đột nhiên trở nên cao ngạo cứ như thể đã phát tài to rồi. Hơn nữa Mao Nhị là người thẳng thắn, thường ngày bụng nghĩ gì thì nói như vậy, thế nên về chuyện có phải anh ta phát tài thật hay không, Thẩm Anh Nam chỉ cần dò hỏi dăm ba câu, mọi chuyện đã bày ra trước mắt.
Mao Nhị thật sự phát tài rồi.
Nhà của Mao Nhị nằm ở một cái thôn nhỏ cách thành phố khoảng 30 cây số. Theo một nguồn tin nội bộ đáng tin cậy, nhiều nhất là hai năm nữa, toàn bộ dân ở trong thôn của anh ta sẽ bị di dời. Thế là trưởng thôn của bọn họ đã nghĩ ra kế, muốn tập trung tiền bạc của mọi người để xây dựng nhà cửa. Nhà cửa càng nhiều thì sau này tiền bồi thường càng nhiều, vì vậy tốt nhất là nên xây nhà cao tầng, mười tầng hay mười hai tầng không quan trọng, chất lượng tốt hay xấu cũng không quan trọng, quan trọng là phải nhanh chóng xây dựng.
Chuyện này đồn ra ngoài, còn chưa kịp bắt tay vào làm thì có người ở bên ngoài đã đổ đến tham gia, mua lại những căn chung cư của người dân và lập tức tiến hành giao dịch. Thế là hiện tại, cái thôn nhỏ ấy nhanh chóng trở thành một thị trường giao dịch bất động sản.
Mao Nhị đương nhiên cũng là một nhà đầu tư trong số đó. Chỉ trong vòng có nửa tháng, anh ta đã mua được mấy trăm mét vuông đất, đã mua bán sang tay vài lần, kiếm được 20% chênh lệch. Thế nhưng giá cả hiện giờ vẫn thấp hơn nhiều so với giá cả thị trường, vẫn còn có rất nhiều không gian để xây lên.
Máu trong người Thẩm Anh Nam đột nhiên cuộn lên.
Chiều tối ngày hôm ấy, Thẩm Anh Nam đã đưa ra một quyết định điên cuồng, cô quyết định sẽ mua một căn nhà trong tay Mao Nhị. Mao Nhị đã đồng ý sẽ nhượng lại một căn nhà 70 m2 cho Thẩm Anh Nam với giá 150 nghìn tệ. Thế nhưng Thẩm Anh Nam không đủ tiền.
Trong tay cô vốn dĩ chỉ có 70 nghìn, lấy thêm được 180 nghìn từ Tề Cường, để mở rộng cửa hàng lẩu, cả thảy mất 200 nghìn tệ, cộng cả các khoản mà thường ngày Thẩm Anh Nam cắt chỗ này một ít, trừ chỗ kia một ít ra thì trong tay cô hiện giờ chỉ có 90 nghìn tệ.
Chỉ có một cách duy nhất là vay của Tưởng Đại Bình một ít, dù gì sau khi bán được nhà đi cô sẽ trả lại cho anh ta.
Cũng may, cô và Tưởng Đại Bình sống chung dưới một mái nhà. Tưởng Đại Bình vẫn làm cơm như mọi ngày và mời cô ăn, ngoài việc anh ta không thò tay vào áo cô như trước nữa thì tất cả những việc khác đều không có gì thay đổi.
Có đôi lúc cô thậm chí còn nghĩ rằng mình với Tưởng Đại Bình chưa chia tay nhau.
Đáng tiếc là chuyện tiền bạc thường rất khó mở miệng. Tưởng Đại Bình chỉ cần nói một câu không có tiền thì chuyện này coi như xong.
Cứ nghĩ đến chuyện có thể kiếm được một món tiền dễ dàng như vậy, sau đó có thể dùng số tiền này để mua một căn nhà là Thẩm Anh Nam lại không thể thờ ơ được nữa. Đó chính là một nấc thang giúp cô với tới giấc mơ của mình.
“Bận rộn suốt một ngày, trở về nhà của mình, hất văng đôi giày bay lên không trung, kéo rèm cửa sổ lại, cởi quần áo ra, tắm một cái cho sạch sẽ. Cuộc sống như vậy chẳng phải là giấc mơ của mình sao? Ở trong căn nhà của mình, nằm trên chiếc giường của mình… nhớ đến đàn ông”.
“Nhớ đến người đàn ông thế nào? Da trắng? Mắt nhỏ? Thích cười? Lúc đi xem mắt tỏ vẻ cao ngạo nói: tôi là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, còn cô thì sao? Tôi có nhà riêng, cô có không?”
Thẩm Anh Nam quyết định sẽ mở miệng nói với Tưởng Đại Bình chuyện này. Lúc này cô mới phát hiện nếu như buộc phải đi bước này, cô cũng chỉ có thể mở miệng nói chuyện này với Tưởng Đại Bình mà thôi. Giang Yến Ni là mẫu người tiêu sạch tiền lương, Đổng Du lại thuộc mẫu phụ nữ “thắt chặt hầu bao”.
Hậu phương của Thẩm Anh Nam lúc này chỉ có một mình gã đàn ông vừa bị cô đá.
***
Hôm nay Tưởng Đại Bình hầm gà nhân sâm. Anh ta rất thích ăn thịt gà, vì vậy đương nhiên anh ta cũng nghĩ rằng Thẩm Anh Nam thích ăn thịt gà.
Thẩm Anh Nam không ăn thịt gà, bởi vì Tề Cường không thích ăn, vì vậy lâu dần cô cũng không thích theo.
Thế nhưng hôm nay Thẩm Anh Nam đã rất nể mặt Tưởng Đại Bình mà ăn món gà hầm của Tưởng Đại Bình. Nếu như Tưởng Đại Bình tâm lí hơn một chút thì anh ta đã dễ dàng nắm được sở thích và sở ghét của Thẩm Anh Nam. Nếu vậy có lẽ hai người đã chẳng ra nông nỗi này.
Tưởng Đại Bình giống như một bức bình phong sừng sững tại đó hàng ngàn năm, bị phủ đầy bụi bặm, bị nhục cũng không kêu, chẳng phẫn nộ, chẳng vui vẻ cũng chẳng chống đối.
Nếu đặt anh ta vào thời xưa, anh ta chính là một thánh nhân.
Đặt vào hoàn cảnh hiện tại, anh ta chỉ khiến cho những người phụ nữ không an phận ói máu mà chết.
Hôm nay Thẩm Anh Nam định nói chuyện với Tưởng Đại Bình, đương nhiên phải nói đến chuyện lợi nhuận của cửa hàng lẩu, đương nhiên sẽ hỏi đến tài khoản tiết kiệm của Tưởng Đại Bình.
Thẩm Anh Nam hỏi như thế này:
– Anh tiết kiệm như vậy chắc là tích cóp được không ít tiền nhỉ?
Tưởng Đại Bình nói:
– Cũng chẳng được bao nhiêu!
Thẩm Anh Nam hỏi tiếp:
– Không được bao nhiêu là bao nhiêu?
Tưởng Đại Bình nói:
– Khoảng 150 nghìn tệ. – Nói xong anh ta vội vàng bổ sung thêm – Hồi đầu mua căn nhà này anh đã phải tiêu hết sạch tiền tiết kiệm, nếu không thì còn nhiều hơn.
Thẩm Anh Nam gật mạnh đầu:
– Tích cóp tiền thật chẳng dễ dàng gì, tôi cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, số tiền đầu tư vào cửa hàng vẫn chưa thu hồi được, muốn sớm mua nhà riêng mà không biết phải chờ đến bao giờ.
Tưởng Đại Bình gật đầu vẻ đồng cảm, không hề biết nguy hiểm đang cận kề với mình. Anh ta nói:
– Đúng thế, hồi đầu góp tiền mua nhà anh phải vất vả bao nhiêu năm trời!
Thẩm Anh Nam liền chớp lấy thời cơ, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Tưởng Đại Bình:
– Anh có thể cho tôi vay 60 nghìn tệ được không?
***
Đổng Du như rơi vào địa ngục.
Dường như chẳng ai có thể cứu cô ra khỏi cái địa ngục này, chính bản thân cô cũng không thể làm nổi.
Đã ba ngày rồi Bác Đạt Vĩ không nói chuyện với cô, mặc cho cô khẩn cầu, khóc lóc, giải thích thế nào anh ta cũng không nghe. Cô nói đó chỉ là sự hiểu nhầm, cô nói cô chỉ tình cờ gặp một người bạn thời đại học và anh ta mời cô đi ăn cơm, chỉ có vậy mà thôi.
Cô nói:
– Những điều anh ta nói trong tin nhắn đều là nói bậy.
Từ đầu đến cuối Bác Đạt Vĩ chỉ có một vẻ mặt, cái vẻ mặt này vừa có ý khinh bỉ vừa có ý thờ ơ, khiến cho Đổng Du chẳng thể nắm bắt được anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì. Cô đoán là Bác Đạt Vĩ cần một lời giải thích, thế nên cứ ra sức giải thích. Thế nhưng có giải thích thế nào cũng không xóa được câu “Anh không quan tâm em có là gái trinh hay không, anh chỉ cần em” trong tin nhắn của Tả Gia Thanh. Đổng Du cho dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể khiến cho câu nói này có ý khác đi được.
Sau ba tuần, Đổng Du hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng cô đành nói với Bác Đạt Vĩ:
– Em nói thật với anh, anh tha thứ cho em nhé!
Sau đó, Bác Đạt Vĩ cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, xoay tấm thân cứng đờ của mình lại. Đổng Du vì quá suy nhược nên chỉ có thể chậm rãi nhả ra từng chữ một như đang nhả từng cái hột táo. Bác Đạt Vĩ thật là nhẫn nại, mặc dù trong lòng anh ta đã rối như tơ vò, thế mà từ đầu đến cuối anh ta luôn giữ thái độ điềm nhiên, chẳng buồn nhíu mày đến một cái.