Ảo Tưởng Hôn Nhân

Chương 10


Bạn đang đọc Ảo Tưởng Hôn Nhân: Chương 10


Trong lúc Đổng Du đang chiến đấu thì Giang Yến Ni đang chuẩn bị chiến đấu.
Bởi vì Trịnh Tuyết Thành đã đi công tác hai tuần rồi, tối nay anh ta từ sân bay đến thẳng nhà cô.
Đổng Du kết hôn khiến cho Giang Yến Ni có chút bực bội, cũng may là Đổng Du không làm đám cưới, nếu không Giang Yến Ni chắc sẽ thẳng thừng từ chối làm phù dâu.
Cô tức Đổng Du, cô cảm thấy Đổng Du đã khiến cho toàn bộ đàn bà con gái trên đời này phải xấu hổ. Thế nhưng bạn bè đã 10 năm rồi, cô không nỡ nói vậy trước mặt Đổng Du.
Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà chỉ trích Đổng Du. Nếu nói mất mặt thì chẳng phải cô cũng vậy hay sao?
Bởi vì trước mặt Trịnh Tuyết Thành, cô giống như một con hổ yếu ớt, bởi vì sức mạnh của cô đã bị kẻ khác lấn át rồi.
Rất nhiều lần cô muốn đuổi cái gã Trịnh TuyếtThành khốn kiếp ấy đi, nhưng cái gã đàn ông dùng ham muốn cuồng nhiệt và món lưỡi vịt om đầy hấp dẫn để mê hoặc cô thực sự khiến cho cô đau đầu. Nhưng nghĩ đến thành tích của mình bấy lâu nay thì tất cả đều là: đám đàn ông tự bỏ cô mà đi.
– Thôi được rồi, để cho Trịnh Tuyết Thành tự mình cuốn xéo đi!
Trịnh Tuyết Thành sao có thể tự mình cuốn xéo được? Bữa tối và đàn bà miễn phí, làm sao anh ta có thể bỏ qua?
Chính là bởi vì cô quá tốt đối với anh ta, tất cả đều rất thoải mái, cần quan tâm có quan tâm, cần thấu hiểu có thấu hiểu, cần tư thế có tư thế, cần dâm đãng có dâm đãng. Vì vậy cái ngày Trịnh Tuyết Thành tự cuốn xéo ít nhất vẫn còn đến hai năm nữa.
Nhưng Giang Yến Ni không thể phí hoài hai năm nữa. Trước đây cô đã phí mất mấy năm trời với mấy gã đàn ông, thế nhưng cô chẳng thu lại được bất cứ thứ gì.
Thế nhưng hôm nay, chờ đợi Trịnh Tuyết Thành không phải là một người đàn bà nóng bỏng mà là một câu hỏi:
– Anh có lấy em không?
Phần 5: Kim cương hóa ra cũng từ than mà ra
Thẩm Anh Nam quyết định sẽ đầu tư. Cô nói chỉ dựa vào chút ít tiền lương thì sớm muộn gì cũng chết đói chứ đừng nói đến chuyện mua nhà.
Phương hướng đầu tư của Thẩm Anh Nam chính là tiệm lẩu của Tưởng Đại Bình. Ý của cô là, mở rộng cửa hàng của Tưởng Đại Bình từ tám bàn ra thành mười bàn.

Thế nhưng Thẩm Anh Nam chỉ có 70 nghìn tệ, bởi vì cô chính là mặt trái của giáo trình giáo dục phụ nữ hiện đại, là một bà cô kì quái, một người bị chồng phản bội mà vẫn ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Phương pháp duy nhất là đi tìm Tề Cường, cho dù có phải dùng phương pháp gì thì cô cũng nhất định phải đòi lại phần tài sản thuộc về mình. Thẩm Anh Nam nhủ thầm trong lòng là 180 nghìn tệ.
Giang Yến Ni biết chuyện này chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho xem. Bởi vì với tình trạng kinh tế như hiện nay của Tề Cường, đừng nói là 180 nghìn, có đòi đến 280 nghìn, 380 nghìn tệ cũng chẳng thành vấn đề.
Thế nhưng Thẩm Anh Nam chỉ cần 180 nghìn tệ. Cô nghĩ, Tề Cường cũng phải sống, biết đâu anh ta còn phải sinh con, cô không thể bức ép người khác quá đáng như vậy được.
Cô đã nhắm vào cửa hàng lẩu của Tưởng Đại Bình, lúc rảnh rỗi thường ngồi vào vị trí của bà chủ cửa hàng, trong lòng thầm nhẩm tính.
Còn về chuyện làm thế nào để tìm Tề Cường đòi tiền, cô đã đi hỏi một vài người trong giới luật sư. Bọn họ đều nói ban đầu lúc li hôn, Thẩm Anh Nam đã kí tên vào đơn li hôn, chứng tỏ là cô đã từ bỏ quyền phân chia tài sản. Nói thế nào đi nữa thì bọn họ cũng yêu nhau sau khi tốt nghiệp đại học. Cô là người đàn bà đầu tiên của Tề Cường, trong khi Tề Cường lại không phải là người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Tề Cường năm đó đã nói: “Cái anh quan tâm là con người em chứ không phải cái màng mỏng ấy”.
Lũ đàn ông đáng chết! Thẩm Anh Nam hoàn toàn không hay biết rằng, hóa ra những thứ mà đàn ông quan tâm lại thay đổi nhanh như vậy. Lúc anh ta nghèo hèn, cái cần quan tâm thì anh ta không quan tâm, khi anh ta giàu có rồi, cái không đáng quan tâm anh ta lại quan tâm.
Tưởng Đại Bình tỏ thái độ thận trọng đối với kế hoạch đầu tư của Thẩm Anh Nam. Anh ta nói:
– Anh từ xưa đến nay chỉ có tám bàn, nay bỗng dưng tăng lên mười bàn, vậy khách ở đâu ra?
Tưởng Đại Bình đúng là khiến cho Thẩm Anh Nam phải khinh thường, anh ta nhát gan đến khủng khiếp, chẳng trách mà làm ăn không phất lên được.
***
Thẩm Anh Nam có một “vũ khí giết người”. Thẩm Anh Nam chưa bao giờ nhắc đến “vũ khí” này trong suốt bốn năm chung sống với Tề Cường, do vậy Tề Cường thậm chí còn nghĩ rằng Thẩm Anh Nam đã quên nó rồi.
Đó là một câu chuyện, một câu chuyện có liên quan đến cái xe máy.
Lúc đó Tề Cường còn là một thiếu niên làm chân lon ton ở quê nhà, thích nhất là lái chiếc xe máy của chú Tư đi chơi, lái thật nhanh, thật nhanh. Nói theo cách của Tề Cường có nghĩa là “tận hưởng cái cảm giác thích thú khi bay lượn”.
Vào buổi chiều một ngày nọ, Tề Cường quả nhiên bay lên thật. Chiếc xe máy mất lái va vào một thứ gì đó ở bên đường, sau đó cái “thứ gì đó” ấy ngã phịch xuống đường, còn Tề Cường cũng vì bóp phanh theo quán tính mà bị bay về phía trước mũi xe, ngã nhào ra mặt đất.
Đến khi anh ta ngồi dậy mới phát hiện ra rằng “cái gì đó” mà xe máy của anh đâm vào chính là một người, anh ta chính là Đại Tử, người trong thôn, một con ma men không thể sống một ngày mà không có rượu.
Trong cơn say mơ màng, Đại Tử đã bị Tề Cường đâm gãy một chân. Đại Tử lúc trước là một thanh niên, lại đã tìm được đối tượng, chuẩn bị đến cuối năm sẽ lấy vợ. Thế nhưng đột nhiên Đại Tử trở nên tàn phế, đương nhiên chẳng ai chịu lấy anh ta nữa. Vì thế Đại Tử càng hay uống rượu, nhưng vì chân bị tàn phế nên không làm được việc nặng, chẳng kiếm được tiền uống rượu, thế là anh ta liền mang con dao chọc tiết lợn đi khắp thôn trộm, cướp.

Năm Tề Cường thi đỗ vào đại học, Đại Tử vì cướp bóc mà bị phạt bảy năm tù.
Đại Tử mặc dù thích uống rượu nhưng anh ta có nghề thợ gạch, vốn dĩ hoàn toàn có thể kết hôn và sinh con đẻ cái như các thanh niên khác trong thôn.
Thế nhưng Tề Cường đã hủy hoại tương lai của anh ta. Đại Tử lúc đó say khướt nên hoàn toàn chẳng biết là ai đã đâm vào anh ta. Tề Cường đợi cho các dây thần kinh trên chân mình giãn ra một chút rồi vội vội vàng vàng dắt xe máy chuồn mất.
Tề Cường kể cho Thẩm Anh Nam nghe chuyện này với tư tưởng chia sẻ bí mật với người yêu. Bởi vì Thẩm Anh Nam đã thành thật kể cho anh ta nghe cuộc tình trước đó của mình. Đây là một cuộc trao đổi, Tề Cường ngoài chuyện này ra chẳng còn chuyện gì có thể “sánh ngang tầm” với chuyện mất trinh của Thẩm Anh Nam nữa.
Lúc ấy bọn họ rất hồn nhiên, vì vậy Thẩm Anh Nam tin rằng Tề Cường đã từng thực lòng yêu mình!
Về sau Thẩm Anh Nam cũng chẳng biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
***
Tề Cường ngồi ngay trước mặt.
Ngoại hình của Tề Cường phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của những phụ nữ bình thường: mắt sáng, lông mày kiếm, mặt trắng, không có râu.
Tề Cường có đổi số điện thoại cũng chẳng có ích gì, vì anh ta chẳng thể đổi công ty. Có địa chỉ của công ty đương nhiên sẽ dễ dàng tìm ra số điện thoại của anh ta.
Tề Cường vốn dĩ đã thẳng thừng từ chối gặp Thẩm Anh Nam, nhưng Thẩm Anh Nam chỉ nói có hai từ “Đại Tử” qua điện thoại, Tề Cường đã thất sắc. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Tề Cường tuyệt đối không để ình làm ra những chuyện ngu xuẩn này, như vậy chẳng khác gì đặt dao vào tay người.
Tề Cường cuối cùng cũng dẫn xác đến, ôm một nỗi bất mãn to đùng trong lòng.
Thẩm Anh Nam nói:
– Gã Đại Tử ở thôn các anh chắc là ra tù rồi nhỉ? Nếu cần thiết tôi muốn đi thăm anh ta một chút.
Tề Cường chẳng ngốc đến mức đi nghi ngờ lời đe dọa của Thẩm Anh Nam. Anh ta biết Đại Tử chắc chắn sẽ tin vào lời Thẩm Anh Nam nói. Nếu không một người đàn bà chẳng hề quen biết tại sao lại biết được những chuyện quá khứ ấy? Không có lửa làm sao có khói, hơn nữa giờ lại đang có lửa. Mà Đại Tử dù gì cũng là một gã lưu manh đã ngồi tù bảy năm trời.

Đương nhiên, Tề Cường cũng chẳng phải là thằng ngốc. Anh ta nói:
– Kiện tụng đều có thời hạn đấy, cô có biết không hả? Cô nói tôi đâm Đại Tử bị tàn phế, không có chứng cứ, không có chứng cứ thì hắn ta chẳng thể nào kiện tôi được. Cô có hiểu không hả?
Thẩm Anh Nam điềm tĩnh nói:
– Tôi hiểu, vì vậy tôi mới không báo cảnh sát. Tôi chỉ thông báo cho Đại Tử biết chuyện này, tôi nghĩ anh ta sẽ tìm đến anh nói chuyện theo cách của anh ta.
Phán đoán của Thẩm Anh Nam không hề sai, loại như Đại Tử chắc chắn sẽ không đi theo các trình tự của pháp luật. Là một người từng ngồi tù, bản thân anh ta chắc chắn đã hận pháp luật đến thấu xương, chắc chắn sẽ không tin tưởng pháp luật sẽ đòi lại công bằng ình. Thế nên sẽ dăm ba bữa lại đến gây phiền phức cho Tề Cường, thậm chí mọi chuyện có thể còn tệ hại hơn thế.
Đại Tử tay trắng, Đại Tử là một gã lưu manh. Tề Cường chỉ cần nhớ những điều này là đủ rồi.
Thế nên Thẩm Anh Nam đã thắng, chỉ cần Tề Cường không có đủ dũng khí để giết cô diệt khẩu thì ắt sẽ phải đồng ý trả cho cô 180 nghìn tệ. Tề Cường nói:
– Con đàn bà như cô khiến tôi kinh tởm!
Thẩm Anh Nam nghi hoặc nhìn Tề Cường. Cô nghĩ mãi không ra vì sao Tề Cường lại đưa ra nhận xét như vậy về mình. Rốt cuộc ai mới là người đáng kinh tởm ở đây? Một thằng đàn ông độc chiếm toàn bộ tài sản, vậy mà còn kinh tởm vì một người vợ dùng phương pháp bình thường để đòi lại công bằng cho chính mình ư?
Cái thế giới này thật là đáng kinh tởm!
***
Giang Yến Ni đã trở thành một người đàn bà “ép hôn” tầm thường, hơn nữa lại không “ép hôn” thành công.
Hôm đó cô đã chuẩn bị rượu vang đỏ, hải sâm, mặc một chiếc váy ngắn lóng lánh, trang điểm cực kì đẹp, kiên nhẫn ngồi chờ Trịnh Tuyết Thành:
– Anh đã có khi nào cân nhắc đến vấn đề kết hôn chưa?
Trịnh Tuyết Thành cẩn thận và kiên quyết nói:
– Anh nghĩ nên đợi đến khi mọi thứ đều ổn định mới bàn đến vấn đề này!
Giang Yến Ni không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này, chỉ một câu nói này thôi cũng đủ khiến cho cô mất mặt rồi. Cô cho phép Trịnh Tuyết Thành cố tình tỏ vẻ thoải mái cởi áo khoác ngoài và ngồi xuống ăn sạch hết món hải sâm, uống hết rượu vang đỏ của cô. Trịnh Tuyết Thành tỏ vẻ rất hoạt bát, chưa bao giờ nói chuyện nhiều như vậy. Trịnh Tuyết Thành nói:
– Hôm nay anh kí được cái hợp đồng với bên ông béo Vương. Em không nhìn thấy cái bản mặt của ông Cổ lúc đó, nó gần như xám ngoét ra, ha ha ha…
Giang Yến Ni đành phải “ha ha…” cười phụ họa. Bởi vì gần đây Trịnh Tuyết Thành vướng vào vụ cạnh tranh với phó giám đốc bộ phận nghiệp vụ là Cổ Trường Chinh, thế nên anh ta càng có lí do để giành được sự đồng tình của Giang Yến Ni, nhân tiện ngăn chặn ý muốn “tâm sự” chuyện hôn nhân của Giang Yến Ni.

óluv-ebook ó
Sau khi Trịnh Tuyết Thành ra về, Giang Yến Ni liền cẩn thận quét dọn phòng. Thực ra căn phòng này đã cũ lắm rồi, nền nhà đã hoen ố, giường tủ cũng hoen ố.
Giang Yến Ni cảm thấy thật có lỗi với căn nhà này, có quá nhiều dấu vết của đàn ông, ấy vậy mà chẳng giữ chân được một người nào lâu dài.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mỗi mình Chu Tiểu Hổ là cố chấp.
Chu Tiểu Hổ không nói dối, rõ ràng anh ta rất thích Giang Yến Ni, là bởi vì cô có nhà ở. Những người đàn ông khác mà Giang Yến Ni gặp đều không thèm căn nhà của cô. Nhưng như vậy thì sao? Chính bởi vì không thèm nên họ thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Đương nhiên, Giang Yến Ni cũng chưa điên đến mức muốn lấy Chu Tiểu Hổ làm chồng. Cô chỉ than thở một chút thôi, sau đó sẽ lại nghiêm túc cân nhắc xem ngày mai đi làm nên làm thế nào.
Cái gã đàn ông tên Trịnh Tuyết Thành này phải kiên quyết khai trừ. Thế nhưng quá trình rất gian nan. Mối quan hệ giữa cô với anh ta, cho dù Thẩm Anh Nam có kín miệng đến đâu thì chắc chắn các đồng nghiệp có con mắt nhạy bén cũng đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, chỉ có điều vẫn bấm bụng nhịn cười mà thôi.
Chỉ có Trịnh Tuyết Thành mới cho rằng bản thân mình vẫn hết sức ngay thẳng, nghiêm túc trong mắt mọi người.
Giang Yến Ni quyết định xin nghỉ một thời gian, cô muốn đến khi quay trở lại công ty, cô có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
***
Đổng Du cuối cùng cũng tẩy sạch được vết máu trên ga giường.
Cái thứ ấy sao mà càng nhìn càng đáng nghi. Thực ra là máu thật, hình dạng lại rất đẹp, giống như một bông hoa không theo quy luật nào, thế nhưng Đổng Du cảm thấy rất khó chịu.
Cô dùng ngón tay chấm vào xà phòng và nước sạch, vò mạnh vào vết bẩn. Lúc xả đến lần nước thứ ba thì Bác Đạt Vĩ xông vào, cướp lấy cái ga trải giường trên tay cô, bởi vì anh ta muốn lưu giữ nó.
Nhưng tấm ga trải giường đã trắng tinh, Bác Đạt Vĩ vô cùng tiếc nuối:
– Con người em đúng là chỉ chăm chỉ vào những lúc không cần chăm chỉ!
Dù sao thì con người Đổng Du có rất nhiều tật xấu cần phải sửa. Bác Đạt Vĩ chính là thầy giáo của Đổng Du, cô buộc phải thay đổi thói quen của mình theo thói quen của anh.
Đổng Du chấp nhận thay đổi tật xấu của mình, ví dụ: nấu nướng không được ngon cho lắm, ví dụ chẳng có thói quen tao nhã nào lúc rảnh rỗi…
Vì vậy lúc Bác Đạt Vĩ bảo Đổng Du đưa thẻ lương của cô cho anh ta giữ, cô cũng ngoan ngoãn đưa ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.