Đọc truyện Áo Sơ Mi Bạc Hà – Chương 63: Tôi Muốn Giống Với Anh Tôi Vào Trường Đại Học Cảnh Sát
Tôi muốn giống với anh tôi, vào trường Đại học Cảnh sát.
Khi nhận được tin nhắn của Minh Thứ, Tiêu Ngộ An ngay tức khắc xin nghỉ phép, để kịp chạy đến sân bay.
Sân bay đông đúc người, thân người khoác đồ thể thao màu quýt ấy của Minh Thứ bắt mắt vô cùng, vừa nhìn đã tìm thấy người.
Thiếu niên đang ngồi trên hàng ghế dài vắng vẻ, ngay góc vị trí ngoài cùng, vali màu xám bạc đặt ngay trước mặt, vứt cạnh bên tay phải là một chiếc ba lô xẹp lép.
Người xung quanh bước từng bước lớn như sao băng vụt đi, phát thanh thì đang thông báo thông tin chuyến bay, Minh Thứ cúi đầu xem điện thoại, đầu tóc xịt không ít keo chỉnh hình, chúng phấn chấn hăng hái dựng lên, bên tóc còn cài lên một chiếc kẹp tóc tinh xảo.
Nhưng sửa soạn có hăng hái hơn nữa, thì người trông cũng không có mấy tinh thần.
Tiêu Ngộ An tính sang đấy, nhưng sang rồi thì nên nói gì?
Hai người bọn họ gần đây gượng gạo, Minh Thứ lúc ở nhà luôn tránh né anh, nói chuyện cũng khách sáo đi nhiều, khi trước toàn cởi sạch chỉ chừa lại quần lót chạy vào phòng tắm, bây giờ thì bất kể cả trước hay sau khi tắm cũng ăn mặc đâu ra đó đàng hoàng.
Nói theo lý thì anh là anh trai, chuyện anh trải qua nhiều hơn Minh Thứ vô kể.
Minh Thứ không hiểu chuyện, giở tính nháo loạn, anh nên giống khi trước giải quyết nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng lần này thật là không thoải mái nổi.
Đêm hôm ấy Minh thứ vừa nói vừa khóc, tựa như một bé con không thèm nói lý lẽ.
Mà anh thì không thể không lo cho đứa bé này, để mặc cho nó đau lòng.
Phút chốc Minh Thứ nói rất nhiều thứ, có lời nghe giống như tức giận, cũng có lời lại như là phát ra từ tận đáy lòng.
Lần đầu tiên anh từ chối một người mến mộ mình mà thấy mất khống chế, khi ấy chỉ có một suy nghĩ, dỗ dành Minh Thứ, không để Minh Thứ tiếp tục khóc thế nữa, mấy chuyện khác cứ để bình tĩnh lại hẵng nói.
Thế nhưng Minh Thứ lại ngẩng đầu nói với anh, anh, là anh nói em có thể khóc, anh nói em nghe lời anh mà.
Nơi mềm yếu nhất trong lòng anh như bị châm chích, xót đến thế, trướng đến thế, loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng có này thậm chí khiến anh đông cứng đứng tại chỗ.
Anh chưa từng tiến thoái lưỡng nan đến vậy.
Đúng thế, năm đấy là anh nói với Minh Thứ, nếu như thấy buồn cùng tủi thân, em có thể khóc, nghe lời anh, có thể khóc.
Minh Thứ không phải vì quá đau buồn, uất ức quá mức nên mới thế sao?
Anh dựa vào gì mà đưa mấy tờ khăn giấy ấy, bắt Minh Thứ đừng khóc đây?
Mọi chuyện cứ bế tắc như thế.
Tình cảm của con người là một biến số lớn nhất, cũng là thứ khó nắm bắt nhất.
Đến khi nhận ra được tình cảm của Minh Thứ, anh cứ ngỡ mình vẫn có thể đối mặt giống với những người đã từng mến mộ mình khi trước, xử lý ổn thỏa tốt đẹp.
Thế nhưng lời vừa đến bên miệng, thì tất cả đã vụt sang một phương hướng không thể dự liệu trước được.
Minh Thứ không chỉ là người mến mộ, mà còn là đứa em mà anh yêu chiều mười mấy năm.
Anh nhìn Minh Thứ trắc trở lớn lên, Minh Thứ nếu như đau lòng, vậy anh cũng sẽ thấy đau.
Có vài lần anh muốn nói chuyện kia cho Minh Thứ nghe, nhưng Minh Thứ không chịu nhắc đến.
Nghĩ chút là biết, trong lòng Minh Thứ không thoải mái, còn cảm thấy mất mặt.
Anh ngược lại không cho rằng Minh Thứ mất mặt.
Tối hôm ấy Minh Thứ khóc lóc mặt mày như muốn nở hoa, cuối cùng vẫn là anh dẫn đi tới vòi nước rửa mặt.
Anh thấy lồng ngực mình cũng rầu lắm, Minh Thứ có xấu hay không, mất mặt hay không, anh đều không để ý.
Anh muốn đợi Minh Thứ bình tĩnh lại, anh cũng muốn mình bình tĩnh lại, rồi hẵng nói đến chuyện này.
Nhưng Minh Thứ lại nói với anh rằng, không ở đây nữa, muốn trở về.
Về cũng tốt, kéo ra một khoảng cách nhất định, không cần mỗi ngày phải đốt mặt với tâm sự chòng chất như vậy, không nhất định là chuyện xấu.
Hơn nữa tháng tám này là Nhất Trung khai giảng rồi, Minh Thứ lên lớp mười hai, không nên để tâm đến chuyện nào tình nào ái lãng phí nhiều thời gian.
Anh là người từng trải, anh phải vì Minh Thứ lo nghĩ hàng đầu, chuyện này không được ảnh hướng đến tương lai của Minh Thứ.
Đã nói rõ đâu vào đấy trưa hôm nay sẽ lái xe tiễn Minh Thứ về, mà bé con vẫn tự mình chạy mất, may mà vẫn nhớ phải gửi tin báo một tiếng.
Tiêu Ngộ An đứng từ xa nhìn Minh Thứ, dập tắt ý nghĩ chạy đến ngồi cạnh Minh Thứ.
Minh Thứ sắp trưởng thành, cũng nên tự học cách tiêu hóa cảm xúc.
Anh bây giờ sang đấy, không giúp được gì, ngược lại có khi sẽ làm rối một đống.
Trước khi Minh Thứ tiến vào cửa kiểm an, anh vẫn chưa đi, nhìn Minh Thứ xé vé, đứng xếp hàng như một khúc cây nhỏ, đi qua máy quét, anh mới xoay người rời đi.
Khi nào trên đội có nhiệm vụ còn chưa biết, Tiêu Ngộ An từ sân bay trở về đội, còn sứt mẻ lo nghĩ về chuyện Minh Thứ tận mấy ngày, về sau khi có nhiệm vụ rồi, chuẩn bị vũ trang vừa xuất trận, thì cho dù có nhớ nhung Minh Thứ nhiều hơn đi nữa, cũng chỉ đành đặt công việc lên hàng đầu.
Tuy rằng là hè, nhưng sân vườn Nhất Trung mỗi ngày đều rất náo nhiệt, khóa mười hai trước trở về điền nguyện vọng, người ở gần thì chạy đến chơi bóng, còn mấy người chuẩn bị lên lớp mười hai thì lại cần cù vô cùng, tháng bảy đã kiếm thầy cô lấy chìa khóa phòng học, sắp xếp thời gian lên lớp tự học.
Minh Thứ một bên vai đeo cặp, khi cầm hai ly trà sữa đi vào phòng học, dẫn đến tất cả ánh nhìn chú ý 一一 Cho dù lúc này học sinh trong phòng học chỉ lác đác vài người.
Minh Thứ đi thẳng vào, đến vị trí cuối cùng tự xếp cho mình, lấy khăn giấy bắt đầu lau bàn.
“Anh Minh!” Đại diện cho lớp toán là một cậu bạn đầu nấm, hết hồn nửa ngày cuối cùng mới hồi thần, “Cậu cậu cậu sao tới đây?”
“Học đó.” Minh Thứ vứt tờ khăn giấy dùng dơ đi, lại lấy thêm một tờ nữa, “Giống với cậu thôi.”
Người đang ngồi là một tuyển thủ chăm chỉ của lớp 12/12 khoa tự nhiên, nhưng Minh Thứ không giống, ba năm học cấp ba, cái tên này của cậu chưa từng gắn với từ chăm chỉ cần cù vào một chỗ.
Đầu nấm và nhóc thính tai phía trước bốn mắt nhìn nhau, lại hỏi: “Cậu cũng học sao?”
Minh Thứ chậc một tiếng, “Tôi còn không thể học à?”
“Không có không có, anh Minh cậu đương nhiên có thể học!” Đầu nấm nói: “Tớ chỉ là tò mò…”
“Làm đề của cậu đi.” Tâm trạng Minh Thứ không mấy tốt, không muốn nói chuyện, “Sắp lên lớp mười hai rồi, chuyên tâm vào việc học đi.”
Bỗng dưng vô cớ bị đại ca lớp bọn họ giáo huấn một trận, đầu nấm ngây ngốc xoay đầu lên, còn đem đề ra giải thật kìa.
Mấy học sinh khác cũng không hiếu kì bao lâu, rầm rì vài câu xong, phòng học lại im ắng trở lại.
Minh Thứ tuy là đánh nhau rất giỏi, có đôi khi thích treo mặt lạnh, khí phách ngang ngược lan rộng bốn phương, nhưng không phải là người hễ tí là lấy khí thế chèn ép bạn học, học sinh tốt hay học sinh xấu lớp bọn họ ai nấy đều có quan hệ tốt với cậu, bạn nữ còn nói cậu khi cười trông rất đáng yêu.
Dọn dẹp bàn ghế xong, Minh Thứ lấy sách ra, để từng cuốn từng cuốn lên bàn, nghĩ một hồi, mới quyết định làm bài tập vật lý trước.
Mấy cuốn này là khi sáng cậu đi tiệm sách mua, nền tảng của cậu ổn, trí óc cũng không thấp, điểm số mỗi lần thi quyết định ở sự nỗ lực không ra làm sao của cậu ở kỳ thi trước.
Mấy đề như thuật chiến hải quân này hiệu quả với loại người như cậu nhất, xoát mười mấy bộ đề, lập tức ở trong kỳ thi gạt được thành quả.
Trưa nắng, ve sầu bên ngoài cửa sổ ríu rích kêu, lúc đầu Minh Thứ thấy phiền, sau thì vì mãi lo giải đề thi, nên không nghe lọt tai tiếng ve kêu nữa.
Tới lúc năm giờ hơn, cậu đối chiếu đáp án sửa lại bài sai xong, mới thả bút duỗi người, phát hiện đám người đầu nấm lại quăng tầm mắt chú ý về phía cậu.
“Đậu一一” Cậu cười mắng, “Nhìn gì đó?”
“Anh Minh cậu rốt cuộc là làm sao vậy?” Đầu nấm nói: “Có phải cậu gặp phải chuyện gì không?”
Ánh mắt ấy còn rất lo lắng, lúc Minh Thứ đánh nhau trông rất hung dữ, nhưng lại rất mẫn cảm với ý tốt của người khác, ai đối xử tốt với cậu, là cậu mềm lòng, không nói nặng được câu nào.
“Không có gì, chỉ thấy nền tảng chưa vững, muốn cố gắng hơn chút.
Mấy cậu muốn thi điểm cao, tôi cũng muốn vào một trường học tốt.”
Lời này của cậu nói rất chân thành, không giống cà lơ phất phơ như khi trước.
Đầu nấm đã lập tức cảm động ngay, “Vậy nếu có chỗ nào cậu không hiểu, có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào! Tớ việc khác không rành, nhưng tớ rất giỏi môn toán, bảo đảm giảng là cậu hiểu!”
Minh Thứ cười đáp: “Cảm ơn nhé.”
Tối đến cả đám ăn một bữa cơm, lại trở về phòng học chuẩn bị cuộc chiến.
Minh Thứ lúc thả lỏng bỗng dưng nhớ đến, hồi lớp mười đầu nấm bị người lớp khác bắt nạt, cậu tiện tay giúp.
Đối với cậu mà nói thì chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng đầu nấm vẫn luôn nhớ trong lòng.
Cũng chẳng rõ là vì làm đề cả ngày, hay là đơn thuần chỉ vì chuyện nhỏ này, mà Minh Thứ cảm thấy mấy nỗi phiền chất chứa trong lòng ấy tiêu tan đi không ít.
Cậu tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước.
Một tuần sau, học sinh lớp mười hai nhận thông báo, Nhất Trung hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên.
Minh Thứ tận lực không đi nghĩ đến chuyện mình bị từ chối, một lòng muốn nâng cao thành tích.
Cuối tháng 8 học sinh lớp mười hai tới kỳ thi cuối kỳ, sau đó là họp phụ huynh, lần họp này không giống khi trước, mà giống như một hội khỏe phù đổng.
Minh Thứ do dự cả buổi, mới quyết định gọi điện thoại cho Minh Hào Phong.
Khi còn tiểu học, Minh Thứ và Ôn Nguyệt đều không tới tham gia họp phụ huynh, nhưng khi đến cấp ba, quan hệ bọn họ hòa hoãn, hai người còn dọn về, hiện tại đang ở chung, nên không thể thiếu nhiệt bỏ qua kỳ họp phụ huynh.
Nhưng Minh Thứ không mong chờ quá nhiều bọn họ tới họp.
Minh Hào Phong hỏi thời gian, nói nhất định tới.
Minh Thứ thấy sao cũng được.
Kỳ họp hôm ấy, Minh Hào Phong quả nhiên đến, chủ nhiệm lớp chuyên còn khen Minh Thứ, nói rằng kỳ thi cuối kỳ này tiến bộ rất lớn, cả tháng tám đều ra sức nỗ lực, phía sau còn một trận chiến ác liệt nữa, hãy tiếp tục kiên trì.
Minh Thứ không tới lầu học, cũng không về nhà, một mình tới lầu kế của lớp mười hai tự học.
Sau cuộc họp Minh Hào Phong gọi điện thoại, nói có chuyện muốn nói với cậu.
Cậu đã đi.
Cha con hai người cùng nhau đi quanh sân trường, tâm trạng Minh Hào Phong không tệ, hỏi mấy chuyện học hành, Minh Thứ lạnh nhạt đáp trả từng câu.
Lúc đi tới đài phun bước, Minh Hào Phong bỗng dưng ngừng bước chân, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, “Ba với mẹ con từng bàn với nhau rồi, muốn cho con học kinh doanh.
Lúc trước con còn nhỏ, không chịu xuất ngoại, bây giờ cũng đã lớn, chắc cũng biết đi ra ngoài đào tạo chuyên sâu tốt thế nào.
Nhưng nếu con vẫn không muốn đi, thì ba mẹ cũng không ép con.
Con chỉ cần thi vào chuyên ngành quản trị, học thử trước hai năm, nếu tới đó muốn đi, thì ba mẹ sẽ tính tiếp.”
Đài phun nước rất ồn, kêu ào ào, Minh Thứ xoay người, mày nhíu chặt.
Ngũ quan của cậu đã dần dần sắc bén hơn, nhưng dù sao vẫn là thiếu niên, vẫn còn nét mảnh mai mềm mỏng của thời niên thiếu, chỉ là ánh mắt của cậu đã trở nên bén nhọn, không trốn tránh cũng chẳng dao động, “Tôi học gì, tương lai tôi muốn làm gì, thì do tôi tự mình quyết định.”
Tính cách Minh Hào Phong không bạo tàn như khi trước, nhưng vẫn rất khó chịu khi đứa con trai duy nhất của mình lạnh lùng phản kháng, nghe xong thì trở mặt, “Ba mẹ đã lót sẵn đường cho con rồi!”
Minh Thứ cười lạnh một tiếng, “Ông vẫn cứ tự tin như thế, nghĩ tôi thèm đường đã lót sẵn của các người sao?”
Minh Hào Phong rõ ràng đã chuẩn bị sẵn cho việc này, áp xuống cơn giận, “Ba không muốn cãi với con, cũng đâu thể cứ hại con mình.
Con nên biết hiểu chuyện rồi, thầy con nói dạo này con có cố gắng học hành, muốn năm sau thi ra thành tích tốt.
Con trở về suy nghĩ lại cho đàng hoàng đi, ba vì con làm ra lựa chọn này đã là lựa chọn tốt nhất, con sẽ hiểu thôi.”
Minh Thứ nói: “Không cần nữa.”
Minh Hào Phong nói: “Không cần?”
“Ý của tôi là, tôi không cần phải suy nghĩ lại nữa.” Minh Thứ khinh thường hừ ra tiếng, “Con đường phía trước của tôi tôi đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, không cần phiền tới các người chen chân vào, hai người cũng chen vào không được.
Tôi sẽ không học cái thứ quản trị kinh doanh gì đó, tôi muốn giống với anh tôi, vào trường Đại học Cảnh sát.”
Hết chương 63..