Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 7


Đọc truyện Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ – Chương 7

Thương Trần Triều đã cắm vào trong cúc huyệt của Dung Khanh, tiểu huyệt này còn nhiều nước hơn cái đằng trước, nhưng cũng trơn nhuận, khiến hắn lăng nhục càng thêm có lực, so với hoa huy*t d*m thủy đầy đủ càng là một phen tư vị. Thương Trần Triều dứt khoát nằm xuống ôm Dung Khanh, mò thân thể trắng nộn, bắt một nắm nhũ thịt loạn vò trong tay, thô giọng nói:“Tiểu tao hồ, vú của ngươi thật mềm, a, sờ rất đã tay, tao hậu huyệt thao cũng đã cực kỳ.”Hậu huyệt của Dung Khanh được thỏa mãn, nhưng hoa huy*t mới cao trào có mấy lần mà thôi, dâm tính của dâm hồ đâu thể dễ dàng lắng xuống như thế được. Bên trong nộn huyệt nước dâm đã chảy thành suối rồi, làm cho hạ thể hai người đều nhơ nhớp, dương v*t nam nhân cũng bị thủy dịch làm cho ẩm ướt. Trần truồng bị cắm phía sau căn bản không thỏa mãn được Dung Khanh, đôi tay của nam nhân đang nắm chơi đầu v* cùng bầu vú hắn, mà hắn căn bản không cam lòng để đối phương dừng lại, không thể làm gì khác hơn là lén lút tự tay chơi hoa huy*t một lát.

Không ngờ tay mới vừa đưa đến hạ thân, còn chưa đụng tới thịt môi ngưa ngứa khó nhịn thì đã bị nam nhân một phát bắt được. Thương Trần Triều nhíu mày, ngữ khí bất thiện hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”Dung Khanh sợ hết hồn, mềm giọng nói:“Ta… a, muốn sờ bướm nộn nhỏ đáng thương, nó rất ngứa, vẫn luôn khóc… Ô ô, phía trước của người ta cũng cần được thương yêu mà…”Thương Trần Triều buông tay ra, dạy dỗ:“Hai nhục động của ngươi đều là của tướng công ta, không cho người khác chạm vào, cả ngươi cũng không cho đụng, nghe chưa? Nếu không nghe lời, sau này ta không chạm vào ngươi nữa.”Dung Khanh sợ hãi vội vàng rút tay về, treo trên cổ Thương Trần Triều, vô cùng đáng thương nói:“A a, đừng mà… Ca ca đừng không đụng ta. Khanh nhi rất rất thích ca ca đụng Khanh nhi, a… Hậu huyệt thật thoải mái, Khanh nhi, ân, xưa nay không được, a… Thoải mái như này. A, Khanh nhi muốn mà, trước sau đều cần ca ca thương…”Dung Khanh mềm mại dâm từ lãng ngữ đánh cho Thương Trần Triều mất khống chế, mạnh mẽ đỉnh lên điểm mẫn cảm bên trong hậu huyệt của hắn, đại thủ bao lấy hai phiến âm thần, lực đạo trước sau xoa lên, chỗ mẫn cảm bị chạm phải, Dung Khanh lập tức run rẩy:“A, tao huyệt bị xoa nhẹ, muốn sướng điên rồi, nha a… Sư phụ không cho nam nhân chạm vào bướm dâm của Khanh nhi, nhưng mà, nha a… Bị nam nhân đụng vào thật thoải mái, a, tao đậu đậu bị bóp…”Thương Trần Triều ác ý dùng ngón tay ép làm hoa hạch của Dung Khanh, cười nhẹ nói:“Sư phụ ngươi lừa ngươi đó. Xem đi, bị nam nhân làm thích hơn mà. A, ngươi, cái đồ lẳng lơ này, lại chảy nhiều nước thế kia làm ướt đẫm tay lão tử… Tao âm đế bị ngón cái và ngón trỏ bóp lên thật mẹ nó thoải mái chết được. A, dùng sức kẹp, sư phụ ngươi chắc chắn là trốn ngươi đi thâu nam nhân, chỉ biết sướng một mình, không cho ngươi hưởng lạc.”Ánh mắt Dung Khanh lưu chuyển trừng nam nhân một cái, cãi lại:“Sư phụ mới không như vậy, a… Ca ca nhẹ chút, Khanh nhi chịu không nổi, âm đế xót quá, a, bị bóp hỏng rồi…”Nhục cảm mười phần của tiểu bướm dâm dưới tay làm Thương Trần Triều nhớ lại tư vị vừa rồi, thấy Dung Khanh sau khi hầu hạ căn bản không có chuyện gì, liền muốn lại thao làm tiểu lãng huyệt tao thủy thành sông đằng trước. Ai biết vào lúc nguy hiểm này lại truyền tới động tĩnh. Lỗ tai Thương Trần Triều rất thính, tất nhiên nghe ra là có người vào núi, hắn tàn nhẫn đâm mấy cái lên tao điểm của Dung Khanh, rồi ôm hắn đồng thời cao trào, khó hiểu hỏi:“Trong núi không cơ quan à? Sao lại có người xông vào?”Lỗ đít Dung Khanh bị *** ra nước, hoa huy*t cũng cao trào một lần, cả người mơ mơ màng màng, thuận miệng đáp:“Có. Chỉ khi sư phụ và ta cũng bị phá thân thì cơ quan mới mất hiệu lực…”Thương Trần Triều trong lòng chửi má nó, sư phụ yêu quý của Dung Khanh đúng là đi thâu hán tử rồi? Có người đến hắn ngược lại không sợ, chính là chuyện tốt của hắn bị cắt đứt làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.


Hai người vừa nói xong, một đám người đã cuồn cuộn giết tới, vừa vặn nhìn thấy Thương Trần Triều đặt Dung Khanh sắc mặt ửng hồng, cảnh xuân dập dờn dưới thân, trong không khí đều là khí vị tanh tưởi sau khi làm tình, một đám bề ngoài chính nhân quân tử bị kích thích rục rà rục rịch. Không biết ai hô một câu:“Đó chính là tiểu dâm hồ sao? Ha ha… Ai đem nam nhân này đuổi đi, tao hóa này chính là của chúng ta.”Thương Trần Triều cười lạnh, động sát khí. Hắn dùng ngoại bào của mình bao lấy Dung Khanh, dặn dò:“Tiểu ngốc nghếch, đừng nhúc nhích.”Nói xong, hắn rút kiếm bắt đầu chém giết cùng đám người kia. Thương Trần Triều xuất thân võ lâm thế gia, lại là hậu duệ đời tiếp theo của minh chủ võ lâm, công phu tất nhiên là cao thủ hàng đầu. Vì sự tình dâm hồ lưu truyền sôi sùng sục trên giang hồ nên lần này dò đường xông đến cũng không phải hạng người vô danh, đều là cao thủ của các đại môn phái. Bất quá lúc này, tất cả mọi người làm bộ không nhận ra Thương Trần Triều, vì mỹ nhân trần nửa người nằm bên hồ mà triệt để giết đỏ cả mắt rồi.

Nhưng mà Thương Trần Triều võ công cao đến đâu, không thể một mình vây khốn toàn bộ lũ người này, có một sắc quỷ từ từ thoát khỏi vòng chiến, hướng Dung Khanh đưa ra  vuốt sói. Dung Khanh nắm áo choàng trên người thật chặt, đây không phải là lụa mỏng đặc chế của hắn, căn bản không đè ép được dâm tính trong cơ thể, hắn thật muốn cởi quần áo, muốn sạch trơn lăn vào trong ngực nam nhân, muốn đại thủ ấm áp mò cái vú cùng huyệt dâm…


Tao huyệt không được hoàn toàn thỏa mãn cuồn cuộn chảy nước không ngừng, áo khoác Thương Trần Triều đã bị ướt dầm dề, Dung Khanh không ngừng kẹp chặt hai chân, ma sát hai mép *** cùng đè ép giảm bớt cơn ngứa.

Sắc quỷ kia sao lại không nhìn ra Dung Khanh đang làm gì, thấy tiểu hồ ly phát tao, trong lòng vô cùng vui sướng, thấy Thương Trần Triều đưa lưng về phía mình, gã lớn mật muốn mò bộ ngực mềm của Dung Khanh. Dung Khanh khứu giác rất linh, chán ghét mùi vị bên người, hắn không chút nghĩ ngợi rút ra nhuyễn kiếm màu bạc hướng người kia quất tới. Ca ca bảo hắn chờ ở đây, nhưng có kẻ đáng ghét tới gần, trước tiên cứ đánh đuổi đi đã.


Người kia cho là Dung Khanh thị hoa giá tử (chủ nghĩa hình thức, động tác đẹp nhưng không thực tế) nên tiếp tục tiếp cận. Dung Khanh sinh khí, sử dụng một bộ kiếm pháp hữu hiệu nhất, đánh cho người kia rút lui một mạch, vô cùng chật vật. Người bên kia cũng đã chú ý tới tình hình trận chiến bên này, liếc mắt nhìn quả thực muốn choáng váng, chỉ thấy mỹ nhân đứng lên, trên người lung tung bọc một áo choàng hắc sắc, bộ ngực bằng phẳng lộ ra đầu nhũ, cái vú nhìn mềm mại không thôi, so với thiếu niên thì lớn hơn, gần như bằng hạt đậu so với vú mềm của thiếu nữ. Núm vú đại đại, đỏ tươi, có một vòng dấu răng, hẳn là mới vừa bị nam nhân cắn. Cặp đùi lớn kia khỏi nói có bao nhiêu trắng bao nhiêu thẳng, thật muốn vác lên vai nắm lấy xem có bao nhiêu sảng khoái.

Thương Trần Triều nhìn đám người này giận không chỗ phát tiết, hạ thủ cũng không lưu tình, Dung Khanh cũng không thích có người không ngừng tiếp cận, sử dụng tuyệt học gia truyền, thẳng thắn dùng khinh công bay đến bên người Thương Trần Triều. Thương Trần Triều ôm hắn, an ủi:“Bảo bảo ngoan, đừng sợ.”Dung Khanh mềm mại dựa vào trên người Thương Trần Triều, nũng nịu nói:“Khanh nhi không sợ, ca ca… Nhanh lên một chút nha, đánh cho bọn họ chạy hết, Khanh nhi muốn ngươi. Y phục này nóng quá, Khanh nhi không muốn mặc… Đều ướt cả rồi…”Thương Trần Triều nhìn thử, quả thực phía sau áo khoác ướt một đám lớn, trên cái đùi lộ ra của Dung Khanh rõ ràng còn có tao dịch đang chảy xuống, hắn không hề nghĩ rằng dâm hồ lại có thể dâm đãng đến mức độ này, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, là nam nhân liền kìm lòng không được. Hắn không khống chế được đưa bàn tay tiến vào trong y phục, một tay xoa xoa nơi riêng tư tràn trề nước, một tay khốc soái mà vui đùa với chiêu thức.

Dung Khanh cưỡi trên tay Thương Trần Triều, tả hữu lay động cơ thể ma lộng hoa hạch trên tay nam nhân, được an ủi không ít, mỹ đến mức hắn không ngừng rên rỉ, đang muốn lén lút thân thủ sờ sờ thịt heo bổng của ca ca yêu quý, đã thấy bên cạnh lại có người duỗi ra sắc thủ.


Dung Khanh bẹp bẹp miệng, một chưởng đánh tới, cả giận nói:“Các ngươi là đồ đáng ghét, ô ô, người ta sắp ngứa chết rồi, bướm dâm vẫn luôn chảy d*m thủy chờ đại dương v*t thương yêu. Các ngươi đừng uy hiếp ta, a… Ca ca, Khanh nhi thật giống như sắp triều phun rồi, thật thoải mái, a… Cho bọn họ cút đi, Khanh nhi muốn bị đại dương v*t làm.”Nói xong, Dung Khanh bất đắt dĩ tạm thời rời khỏi Thương Trần Triều, cùng nam nhân đồng thời ra đại chiêu, qua vài chiêu đã đánh ngã đám người kia. Bởi những người đó vừa nhìn thấy Dung Khanh, đã biết thân phận dâm hồ của hắn, Thương Trần Triều một người sống cũng không lưu. Đương nhiên, hắn tức giận nhất là vừa rồi bộ dáng Dung Khanh lộ ra tao vú, chảy tao thủy bị nhóm sắc quỷ này thấy được, cho nên nhất định phải giết hết.

Kẻ địch ngã xuống, Dung Khanh dĩ nhiên là vui mừng, cũng không để ý hỗn độn đầy đất, phóng túng thoát y phục nhào vào trong lồng ngực Thương Trần Triều, xấu hổ nói:“Ca ca chúng ta tiếp tục đi… tiểu tao huyệt của Khanh nhi ẩm ướt chịu không nổi, muốn muốn…”Thương Trần Triều gầm nhẹ:“Ngươi, tiểu sắc quỷ này, lãng chết ngươi, lúc nào cũng lãng được.”Mặc dù nói vậy, nhưng hắn sao lại không muốn Dung Khanh, mà trên đất thật sự khiến người không hứng thú, hắn dứt khoát ôm lấy Dung Khanh bay lên núi, một đường chạy về phía hương khuê của Dung Khanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.