Áo mũ chỉnh tề

Chương 64


Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 64:

Thương Tịnh cảm thấy gần đây cuộc sống rất yên bình, công việc thuận lợi, gia đình êm ấm, tình yêu… Đang trên đà tiến tới. Cô cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, cô như đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Chỉ là, có người lại không nghĩ vậy, càng ngày, người nào đó lại càng ra sức ám chỉ về vấn đề *ấy ấy*, may mà cô ỷ vào tấm lá chắn là bố mới lần lượt đánh tan âm mưu đen tối của anh.
 
Quân sư quạt mo Hứa Oánh Oánh nói, “Về cách làm này của cậu, mình ủng hộ trên mặt tinh thần, chỉ là nửa dưới của đàn ông đều là động vật, nghẹn lâu ắt xảy ra chuyện đấy nhé”
 
“Chuyện gì?”
 
“… Sẽ biến thành cầm thú!”
 
Thương Tịnh thấy Hứa Oánh Oánh chỉ được cái nói quá, cô coi nó như là chuyện cười rồi bỏ qua, song trưa hôm nay, lúc hai bố con đang ăn cơm, ông Thương đột nhiên nói, “Tiểu Tịnh, bố cũng nên về nhà rồi”
 
Thương Tịnh cắn nhầm phải miếng ớt, ho sặc sụa, “Bố, bố, sao bố, khụ khụ, lại dự tính thế?” Cô không quan tâm tới cái cổ họng khó chịu của mình, vội vàng hỏi
 
“Ôi, ở nhà vẫn còn nhiều chuyện bề bộn, vả lại tiết thanh minh cũng phải về chứ, bố nên đi thăm mẹ con rồi”
 
“Vậy bố thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi nhanh lên đây nhé” Chuyện này rất chi là quan trọng đấy
 
“Về nhà rồi đương nhiên bố không thể lên đây sớm được đâu, ở đây làm gì có ai chơi bài và ca hát cùng bố” Ông Thương nhấp một ngụm rượu, khẽ cười
 
“Bố~~~”
 
“Được rồi, quyết vậy đi, bố mua vé tàu chiều nay rồi, đồ đạc cũng đã dọn xong, chốc nữa bố đi liền”
 
Thương Tịnh toát mồ hôi, “Bố nói một mà đã làm hai, động tác nhanh quá đấy ạ”
 
“Không phải chỉ là một câu thông báo thôi à?”
 
“Bố không thể đợi tới thứ 7 ạ, lúc đó con đi tiễn bố luôn”
 
“Gọi xe tới thẳng ga tàu, đồ đạc lại chẳng có bao nhiêu, cần gì con tiễn đúng không?”
 
“Dù sao bố cũng phải để con chuẩn bị chút đặc sản hay gì đó mang về làm quà chứ?”
 
“Mấy thứ đó bố mua cả rồi”
 
“…” Bố thật là năng suất
 
“Bố thấy hai đứa cũng dần ổn định rồi, ở bên nhau thấy tốt là được, duyên phận không phải cứ nói có là có đâu. Thùy VŨ lớn hơn con, chuyện gì nó cũng làm cho con, con đừng quá tùy hứng, áp lực công việc của nó cũng lớn, con cũng nên học vài chiêu chăm sóc nó, hai đứa phải biết thông cảm cho nhau thì mối quan hệ mới được bền lâu” Ông Thương dạy dỗ con gái
 
“… Con biết rồi”
 
Buổi chiều, lúc làm việc tâm trạng Thương Tịnh cứ bồn chồn, mãi tới khi nhận được điện thoại của bố báo đã lên tàu thì cô mới bình tĩnh lại, nếu anh chàng Cố Thùy Vũ mà biết tin này… Không được, không thể cho anh biết! Nghĩ tới hậu quả, mặt Thương Tịnh đỏ bừng lên!
 
Lớn cả rồi, đối với việc quan hệ tình dục trước hôn nhân cô cũng không thấy mâu thuẫn, nhưng dẫu sao cô vẫn muốn chuẩn bị sẵn sàng đã…
 

“Ấy? Tiểu Thương, cậu sao thế, mặt sao lại đỏ thế kia, ốm hả?” Đồng nghiệp của cô quan tâm hỏi
 
“Không, không phải đâu” Thương Tịnh lúng túng, lắc mạnh đầu
 
Gần tối, cô nhận được điện thoại của Cố Thùy Vũ như thường lệ, “Hôm nay rảnh rỗi, tới nhà em ăn cơm nhé”
 
“À, ừm” Anh không phải đã biết rồi chứ?
 
“Em sao thế?” Cố Thùy Vũ nhạy bén nhận ra được sự khác lạ trong giọng nói của cô
 
“Không sao, không sao” Không sao mới lạ!
 
Trở về nhà với tâm trạng bần thần, đứng trong phòng bếp, cô càng nghĩ càng căng thẳng, hít thở sâu vài lần, rồi tự an ủi bản thân rằng đừng có chuyện bé xé ra to nữa, dù Cố Thùy Vũ có biết tin bố cô đã về quê rồi thì cũng có sao, cô cứ lo cuống cuồng thế làm gì.
 
Kỳ lạ! Tự cô thầm bác bỏ suy nghĩ trên, hai ngày nay ánh mắt anh lúc nhìn cô tựa như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, anh luôn kiên trì dụ cô tới nhà anh chơi, thể hiện công khai lộ liễu thế cơ mà.
 
Đang lúc đấu tranh tư tưởng thì chuông cửa vang lên, cô giật cả mình, suýt chút nữa thì cắt vào tay
 
Cô thấp thỏm ra mở cửa, không ngoài sự lo lắng của cô, chính là Cố Thùy Vũ
 
“Hôm nay ăn gì?” Cố Thùy Vu nhìn chằm chằm bộ dáng đáng yêu khi mặc chiếc tạp dề Hello Kitty của cô, không kìm được hôn chụt một cái
 
“À, ăn tôm luộc”
 
“.. Gì nữa?”
 
“Trứng rán, rau cải xào và một món canh nữa”
 
“Ừm, rất tốt” Cố Thùy Vũ nói một đằng nghĩ một nẻo, có điều vì trong đầu Thương Tịnh đang lơ lửng tận chín tầng mây nên không hề phát hiện ra sự khác lạ nơi anh
 
Hai người đi vào nhà, Cố Thùy Vũ nhìn về phía chiếc ghế sofa mà ông Thương thường ngồi, ngạc nhiên hỏi, “Chú Thương đâu?”
 
Sẽ biến thành CẦM THÚ! Thương Tịnh há mồm, ma sui quỷ khiến nói, “… Tới nhà bạn ăn cơm rồi”
 
“Thật hả?” Cố Thùy Vũ nhíu mày, “Tối nay chỉ có hai ta?”
 
“Ăn cơm xong là bố về thôi” Thương Tịnh vội nói
 
Cố Thùy Vũ phì cười, “Em gấp cái gì, ý anh là, chỉ có hai đứa mình ăn cơm thôi à?”
 
Thương Tịnh ngượng ngùng, lườm anh một cái, “Vớ vẩn” rồi cô xoay người đi vào bếp
 
“Bóng đèn lớn” không có mặt ở đây cho nên Cố Thùy Vũ không cần phải ra vẻ đạo mạo trang nghiêm nữa, anh nhếch mép nở một nụ cười đểu cáng, nhắm mắt đi theo phía sau cô, “Tịch Tịnh của anh suy nghĩ thật là không trong sáng nhé. Vừa rồi em nghĩ gì thế?”

 
“Đi ra, đáng ghét!” Bị anh đụng trúng chỗ đau, Thương Tịnh thẹn quá hóa giận
 
“Hôn một cái đã”
 
“Không hôn”
 
“Hôn một cái nào”
 
“Không… Ưm, đừng!”
 
Ngay sau đó, trong phòng bếp không còn vang lên tiếng nói chuyện nữa, chỉ còn âm thanh mơ hồ của tiếng thở dốc mà tiếng môi lưỡi quấn quít lấy nhau
 
Hai tên oan gia này khó khăn lắm mới nấu xong ba món chính một món canh, sau đó hai người lần lượt ngồi xuống ăn cơm, nhưng trong lúc ăn, Thương Tịnh phát hiện Cố Thùy Vũ chỉ ăn mỗi rau xanh và húp canh, cô ngạc nhiên hỏi, “Sao anh không ăn tôm? Ngay cả tôm anh cũng không thích hả?” Đúng là kén chọn quá thể đi?
 
Cố Thùy Vũ nhíu mày, “Không phải”
 
“Vậy sao anh không ăn?”
 
Cố Thùy Vũ hắng giọng, khẽ cười
 
Thương Tịnh khó hiểu, “Sao, không ngon miệng hả? Em thấy trứng rán anh cũng chưa ăn, anh ốm à?”
 
“Sao ốm được chứ?” Giờ trong lòng anh đang rất thoải mái, muốn ốm cũng khó ý chứ, “Hai món ăn này… Đối với đàn ông rất tốt” Anh uyển chuyển nói
 
“Tốt sao lại không ăn?” Thương Tịnh cau mày, càng mơ hồ
 
Cố Thùy Vũ cười một cách kỳ quặc, “Tịnh Tịnh, hai món này… Tráng dương”
 
Thương Tịnh đang bóc được một nửa con tôm, nghe vậy bèn “bịch” một tiếng, com tôm rơi tõm vào trong bát
 
Trong đầu cô là một mảng rối loạn, Quan thế âm bồ tát ơi, Chúa Jesus ơi, con xin thề, mà thề với ai cũng được, là con không hề cố ý mà. Cô chỉ là tùy tiện chọn hai món ăn đơn giản thôi! Ai tới làm chứng cho cô vơi huhu!
 
Đáy lòng Thương Tịnh đang gào rít, còn gương mặt cô đã đỏ bừng
 
Cố Thùy Vũ nhìn chằm chăm biểu cảm thẹn thùng của cô, lửa nóng từ hạ thân lại bùng lên, cô đúng là tiểu yêu tinh mê người!
 
Vì muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, anh hắng giọng, “Được rồi, hai ngày nay anh hơi nóng trong người, nên không thể ăn, em ăn nhiều chút nhé, để anh bóc vỏ giúp em” Anh xấu xa nhấn mạnh chữ “nóng”
 
“Em tự bóc!” Giờ cô nào dám ăn nữa
 

“Khách sáo thế làm gì, nào, há mồm!” Cố Thùy Vũ cầm một con tôm đã bóc vỏ đưa tới bên miệng cô
 
“Em…” Chưa nói hết thì con tôm đã vào trong miệng, Thương Tịnh nhìn anh chằm chằm, hung dữ cắn một miếng
 
Bên trong hàm răng trắng như tuyết như ẩn như hiện chiếc lưỡi mềm mại, vì trên môi dính chút nước chấm nên cô nhóc kia bèn lấy tay quệt đi, rồi liếm đi nước chấm trên đó.
 
Anh nặng nề, hít một hơi thật sâu
 
“Anh sao thế?” Đụng vào đâu à? Sao trông có vẻ đau khổ thế kia nhỉ?
 
“Không sao” Cố Thùy Vũ nhân tiện nhét nốt một nửa con tôm còn lại vào trong miệng mình
 
“Này, đó là của em mà!” Thương Tịnh đỏ mặt la lên
 
“Bóc cho em nữa là được chứ gì” Cố Thùy Vũ cưng chiều nói, cứ tiếp tục thế này vừa khiến anh “đau khô” lại vừa khiến anh hạnh phúc.
 
Thương Tịnh chột dạ không tả nổi, cô chỉ muốn ăn bữa cơm này mau mau.
 
Ngay sau đó, hai người ngừng ăn, vào thời điểm bữa tối gần kết thúc, Cố Thùy Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, anh cúi xuống chặn lấy đôi môi đỏ mọng của người nào đó đang ngậm đuôi tôm, điên cuồng quấn quít rất lâu, không biết con tôm kia rốt cục đã vào bụng của ai nữa.
 
Bữa cơm hãi hùng này cuối cùng cũng xong, Thương Tịnh không cho Cố Thùy Vũ giúp mình rửa bát, một mình đứng trước vòi nước, cô thấy tim mình đập nhanh tới nỗi muốn nhảy bật ra ngoài, không xong rồi, nhất định phải đuổi anh ấy về sớm mới được! Anh mà phát hiện ra thì cô toi!
 
Hít thở sâu vài lần để lấy lại bình tĩnh, rồi cô rửa sạch tay ra khỏi phòng bếp, Cố Thùy Vũ đang ngồi trên ghế sofa, dùng máy tính của cô để lên mạng xem tin tức, thấy cô ra, anh bèn vẫy cô lại, cười nói, “Tới đây”
 
Thương Tịnh nghe lời anh đi tới và bị anh dùng một tay ôm vào lòng chẳng khác gì đứa trẻ, Cố Thùy Vũ hài lòng nhìn cô bé đang rụt đầu ở khuỷu tay mình, “Ừm, ngoan lắm, lão gia đây muốn làm thế này lâu rồi”
 
Thương Tịnh chợt nhớ lại ban đầu, khi anh dụ dỗ cô làm tình nhân, anh cũng bộc lộ cảm xúc thế này, hôm nay ngẫm lại, cô liền bật cười, “Biến thái”
 
“Lão gia thương em thôi mà!” Tay anh đặt trên bụng cô cù hai cái
 
“Á, em buồn!” Thương Tịnh cười nghiêng người né, càng rúc sâu vào lồng ngực anh
 
Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn bộ dạng nũng nịu của cô, không khỏi siết chặt tay, đỡ đầu cô dựa vào vai mình, khẽ lắc lư
 
Hai người hưởng thụ bầu không khí yên bình này. Thương Tịnh khẽ thở dài, vùi đầu trong lòng anh và ngắm nghía ngón tay thon dài của anh, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế này thôi.
 
Không biết qua bao lâu, hưởng thụ cơ thể mềm mại với mùi hương vấn vít của cô khiến tâm trạng Cố Thùy Vũ hơi thất thường, anh hắng giọng, “Sao chú Thương chưa về nhỉ?”
 
Người Thương Tịnh hơi cứng lại, cô ấp úng, “Chắc là ông uống rượu say rồi”
 
“Em gọi điện hỏi chú xem có cần chúng ta tới đón không?”
 
“Không cần, chốc nữa bố sẽ về thôi, giờ không còn sớm nữa, anh cũng về đi” Thương Tịnh ngồi thẳng dậy
 
“Gấp gì, chờ chú về rồi anh đi cũng không muộn”
 
.. Thế thì phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa không biết! Thương Tịnh chột dạ, “Em ở một mình được mà, anh về đi”
 
Cố Thùy Vũ nhíu mày, “Có phải em giấu anh chuyện gì không?” Sao anh thấy có gì đó không đúng nhỉ?
 

Thương Tịnh hoảng hốt, “Ai thèm giấu anh?”
 
Dù anh bị sắc đẹp của cô mê hoặc, dù cho anh không được nhạy bén nhưng vẫn phát hiện ra điểm kỳ quặc, anh lấy điện thoại ra gọi
 
“Này, anh gọi cho ai đấy?”
 
“Anh hỏi xem có cần tới đón bố em không?” Cô con gái hiếu thảo này hôm này có phải yên tâm thái quá không vậy
 
“Ối trời, em bảo không cần mà!” Thương Tịnh muốn cướp điện thoại lại song lại bị anh dùng một tay vây lại trong lòng
 
Thương Tịnh có loai cảm giác tuyệt vọng
 
Điện thoại vang lên bốn năm tiếng tút thì máy kết nối, Cố Thùy Vũ cười hỏi, “Chú Thương, chú đang ở đâu thế ạ?”
 
“Chú cũng không biết tới đâu rồi, ồn quá nghe không rõ” Tiếng cười của ông Thương truyền tới, ông cho rằng Cố Thùy Vũ biết tin nên gọi hỏi thăm mình
 
“Vậy ạ…” Đôi mắt Cố Thùy Vũ lóe lên tia sáng kỳ dị, anh lại mơ hồ nghe thấy tiếng xình xịch truyền tới, anh đánh bạo hỏi, “Mọi chuyện trên tàu ổn không chú?”
 
Thương Tịnh cứng ngắc. Sao anh lại thông minh thế cơ chứ?
 
“Tốt, rất tốt!”
 
“Rất tốt là được rồi ạ…”
 
Không biết tại sao, mấy lời này của anh cực kỳ u ám.
 
“Chú về nhà sao không để cháu đi tiễn ạ?” Cố Thùy Vũ liếc về phía cô nhóc nào đó đang cứng đờ cả người, lại một lần nữa phỏng đoán
 
“Haha, công việc của cháu bận rộn thế chú không làm phiền đâu, Tiểu Tịnh nhờ cháu chiếu cố nhé, nó chưa hiểu chuyện, cháu phải nhường nó nhiều rồi”
 
“Chú Thương, sao chú lại nói thế, cháu sẽ chăm sóc cô ấy mà”
 
Nói thêm đôi ba câu, Cố Thùy Vũ chậm rãi cúp máy
 
Trong phòng chợt im lặng kỳ lạ
 
Thương Tịnh cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa
 
“Thế…” Giọng nói của anh không nhanh không chậm lướt qua sống lưng cô, khiến cô rợn cả tóc gáy. Ai ngờ câu tiếp theo của Cố Thùy Vũ lại là, “Anh về nhé?”
 
Thương Tịnh lúng túng gật đầu, “Vâng, vâng”
 
Cố Thùy Vũ đứng dậy đi tới cạnh cửa, Thương Tịnh đứng phía sau tiễn anh, hắng giọng, “Đi đường cẩn thận”
 
“Ừ” Qua giọng nói của Cố Thùy Vũ không nghe ra tâm trạng gì, anh thò tay xoay chốt cửa
 
Trong lòng Thương Tịnh lúc này cực kỳ phức tạp, nhưng cô vẫn nhẹ nhõm nhiều hơn
 
Ai ngờ trái tim còn chưa quay lại trong lồng ngực thì Cố Thùy Vũ chợt xoay người áp cô vào tường, hơi thở nóng rực của anh phả lên má cô, “Em không muốn ư!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.