Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 44:
Điện thoại của Cố Thùy Vũ vang lên, đương nhiên người gọi chính là cái tên Bùi Ninh đang mất hết kiên nhẫn kia, anh trực tiếp dập máy, rồi đứng dậy, nói, “Đừng nghĩ nhiều, cứ từ từ, đi thôi, tôi đưa em về trước”
“Không cần, tôi gọi taxi là được”
“Không sao, tiện đường”
Đưa cô về tới nhà, Bùi Ninh quan sát và đánh giá khu nhà trọ cũ kỹ này bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Cảm ơn đã tiễn tôi về, cũng cảm ơn Bùi tiên sinh hôm nay đã mời tôi ăn cơm” Thương Tịnh khom lưng nói với hai người trong xe
Cố Thùy Vũ bước ra, xách theo hai cái túi, nhưng lại đi thẳng về phía thùng rác.
“Anh làm gì đấy?” Thương Tịnh đi theo anh, trong lòng có dự cảm bất thường
“Anh không cần thì vứt chứ sao”
“Không phải Bùi tiên sinh muốn lấy à?” Sao anh vẫn nhớ cái chuyện này chứ
“Thứ tôi mua, tại sao phải cho cậu ta?” Trong giọng nói của anh mang theo sự trách móc ngoài dự tính
Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không? Anh 33 tuổi rồi, chứ không phải đứa trẻ 3 tuổi đâu nhé. Thương Tịnh im lặng còn Cố Thùy Vũ đi tới cạnh thùng rác, cực kỳ dứt khoát ném túi xách vào trong đó. Có điều, động tác của anh bị ai đó ngăn lại, người đàn ông nào đó đang quay lưng lại với Thương tịnh nở một nụ cười đắc thắng.
Anh quay đầu nhìn Thương Tịnh với vẻ mặt bất đắc dĩ, lại còn giả vờ hỏi, “Sao thế?”
“… Cám ơn vì cái váy, lần sau không cần anh phải tốn kém nữa” Thương Tịnh giữ lấy cánh tay anh, nói với vẻ phức tạp
“Được, về sau em thích thì mới mua” Cố Thùy Vũ làm như vừa rút ra được bài học kinh nghiệm
Ông nói gà bà nói vịt… Có phải anh đi đâu cũng tiện tay mua đồ cho phụ nữ không hả?
Nói thế là quá oan uổng cho Cố Thùy Vũ rồi.
Nhìn Thương Tịnh xách túi đi lên cầu thang, tâm trạng Cố Thùy Vũ lúc này mới tốt lên, anh chui vào trong xe. Bùi Ninh đang ngồi ở ghế lái thấy thế ném điếu thuốc hút dở qua cửa sổ, xong xuôi, cậu ta đóng cửa lại, rồi khởi động xe.
Hai người đàn ông trầm mặc, Bùi Ninh lên tiếng, “Làm sao bây giờ? Có nói cho Phương Tử biết không?”
Cố Thùy Vũ ngồi ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ,”… Nói cho cậu ta biết cái gì?”
“Đừng có giả bộ” Phương Chu cũng chơi với bọn họ từ nhỏ tới lớn, chính là người năm ấy đoạt chức vô địch dành cho nam của tổ thành niên, cậu ta lật đi lật lại băng ghi hình chỉ để xem cô bé tập võ đánh ra chiêu thức Thiên Hoa mà bọn họ kể lại, từ đó cậu ta như bị trúng độc nặng, mấy năm nay, những cô bạn gái mà cậu ta quen đều thuộc dạng thon thả biết võ, hơn nữa, năm nào cậu ta cũng đi xem cuộc thi đấu thể thao, còn luôn la hét nhất định phải tìm được người con gái ấy.
Cố Thùy Vũ cười nhìn cậu ta kinh ngạc, “Cậu nói thật đấy à?”
“Sao, không nỡ?”
“Không cần thiết” Cố Thùy Vũ đốt một điếu thuốc, rồi mở hé cửa sổ xuống
“Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, nhàm chán. Có khi hai người đó nhất thời lại động tình ý nhỉ…”
“Động cái con mẹ nhà cậu” Giọng nói của Cố Thùy Vũ lập tức lạnh xuống, Tịnh Tịnh nhà anh động tình với thằng quái nào được chứ.
Bùi Ninh liếc anh một cái, “Sao, cậu không cho được người ta thứ người ta mongmuốn, người ta lại không muốn làm vợ bé, thế mà cậu vẫn cứ chiếm lấy người ta?” Nếu là bình thường, cậu ta cũng chẳng thèm làm con gà mái mẹ đâu, nhưng mà đêm nay, cậu ta đã nhận ra ngay cả bản thân Cố Thùy Vũ không biết rằng, anh đã thật sự động lòng rồi.
Cố Thùy Vũ bật cười, rít một hơi thuốc, “Chuyện bé xé ra to”
Bùi Ninh hừ một tiếng, đánh tay lái, không tiếp tục đề tài này nữa
Nghe ý kiến của Cố Thùy Vũ xong, ngày hôm sau, cô đi tìm Hà Chính Trạch xin được điều động, Hà Chính Trạch hỏi cô muốn tới bộ phận nào, cô lựa chọn mảng Văn nghệ. Tổng biên tập đại nhân trầm lặng trong giây lát, rồi tỏ ý rằng hay là cô tới mảng Chính trị rèn luyện đôi chút đi, cô đành nghe theo sự sắp xếp của sếp vậy.
Thời gian này, Hà Chính Trạch cảm thấy không được dễ chịu chút nào, ông ta đang đợi Cố Thùy Vũ làm chỗ dựa cho mình, điểm mấu chốt là đưa Thương Tịnh tới tận cửa cho anh mà ông ta cũng không hiểu thì uổng phí ông ta lăn lộn bao nhiêu năm nay. Quả nhiên, vài ngày sau, Cố đại bí thư đã hành động, giờ trong mỗi cuộc họp, tiệc xã giao thì tòa soạn Nhật Báo đều được điểm danh biểu dương về việc đăng chuyên đề “ba loại tiền bảo hiểm”, hành động làm vì người dân lao động được cực kỳ tán dương, Thương Tịnh thì được coi như một nhân vật điển hình, nhất thời được coi như tân sủng của Bí thư Cố, vài lần anh ra ngoài đều có bóng dáng của cô, nửa tháng sau, khen thưởng ngành truyền thông của Thành phố Z đều là do anh đích thân trao cho cô, vả lại, mọi người ngồi đây đều nhận ra, nụ cười khi anh trao thưởng cho Thương Tịnh và khi anh trao thưởng cho người khác, hoàn toàn khác nhau.
Thương Tịnh hơi hối hận, một lần nữa, cô lại được lĩnh giáo sự âm hiểm của Cố Thùy Vũ, điều động qua mảng khác đâu phải để cô khiêm tốn hơn, rõ ràng là nâng vị trí của cô lên tầm cao hơn thì có, như thể phách lối thừa nhận cô là người anh bảo vệ vậy! Cô hận, chỉ hận khi mẹ sinh ra cô đã không cho cô thêm mấy phần tâm địa gian xảo, người ta nói gì thì cô liền tin cái đó. Cô cũng chưa lập dị tới trình độ ấy, có người hộ tống ai mà chả thích, chẳng qua phần nhân tình này của anh, cô trả không nổi, thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Sau khi bị mọi người trong ngành và bạn đồng nghiệp nhìn với vẻ thành kiến thì ông lớn nào đó lên tiếng bảo cô có thể tiếp tục quay lại mảng xã hội rồi. Về cái con khỉ! Cô cảm giác mình giống hệt một đứa trẻ con bị người lớn chỉ tay năm ngón, như thể ngay cả đi cô cũng không bước được vững ấy. Cô buồn bực, nằm ườn ra bàn làm việc của mình, chọc chọc mấy tờ báo.
“Ái chà, người nổi tiếng, hôm nay em rảnh rỗi quá nhỉ” Tiếng cười của ai đó truyền tới từ đỉnh đầu cô
Thương Tịnh giương mắt lên nhìn, rồi lại buồn buồn nằm úp xuống, “Thầy Đổng, thầy đừng cười em nữa”
“Tôi nào dám chê cười em, tôi thật lòng mà” Đổng Bân kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, “Mấy hôm nay đi theo bí thư Cố, một bước lên trời, mặt mũi béo lên trông thấy kìa”
“Nào có, sưng vù thì có” Béo được mới lạ
Đổng Bân bật cười, “Tối uống nhiều nước quá à?” Anh ngừng lại một lúc, rồi hỏi cô với tinh thần một phóng viên săn tin, “Sao lại quay lại mảng Xã hội hả? Không phải em làm bên mảng chính trị rất tốt hay sao?”
“Thầy không biết à, chỉ là điều động tạm thời thôi” Có điều, việc điều động này hoàn toàn trái với ước nguyện ban đầu của cô
“Ngốc, lên kế hoạch sao sánh bằng chuyện sự đời thay đổi, em đi theo đuôi bí thư Cố có tiền đồ hơn hẳn khi làm bên mảng Xã hội đấy”
Thương Tịnh vội vã khoát tay, “Thôi tha cho em đi, em theo không nổi” Đi theo anh chỉ có một con đường chết mà thôi, giờ cô chỉ còn lại mỗi nửa cái mạng đây này
“Em đúng là ngốc, miếng bánh người này người muốn cắn còn chẳng được, em được cắn thì lại ngại ăn không ngon?” Đổng Bân chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Chiếc bánh này quá rắn, em thích ăn bánh bao hơn”
“Không đúng, tôi thấy Bí thư Cố đối xử rất tốt với em, sao em lại còn chê chứ?” Đổng Bân nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi
Thương Tịnh im lặng một hồi, rồi ngồi thẳng lên, khẽ cười nói, “Có thể là do không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp”
“Đừng có nói nhảm”
Cô cúi đầu, bẻ bẻ ngón tay, “Sự thật là thế mà, thầy Đổng, những lời này em chỉ nói với thầy” Cô không hiểu sao lại có những tin đồn nhảm kia, nhưng từ trước tới giờ cô luôn là một người chính trực, không sợ những chuyện bóng gió đó. Có điều đối mặt với một người vừa là thầy, vừa là bạn như Đổng Bân, cô không nên giấu diếm, mà nên làm sáng tỏ mọi chuyện
Đổng Bân trầm mặc trong giây lát, rồi anh chợt nhếch miệng cười, “Xem này, tôi quên mát cả việc chính, chị dâu em bảo ngày mai Chủ nhật nếu rảnh rối thì tới làm sủi cảo đấy, cô ấy bảo tôi và em đi chợ”
“Thật ạ?” Thương Tịnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra, “em đi, em muốn ăn bắp cải nhân thịt lợn”
“Vừa khéo, em cắt cái chân giò của em đi, chúng ta khỏi phải mua thức ăn” Đổng Bân đứng dậy, xoa đầu cô, “chiều nay tới sớm chút nhé, tôi khôngmuốn bị chị dâu em sai bảo đâu”
“Chân giò cắt rồi sao tới sớm được” Thương Tịnh lè lữoi
“Vậy cắt móng thôi!” Để lại một câu rồi Đổng Bân khoát tay chào rời đi
Rất nhanh tới giờ tan làm, Thương Tịnh đích thân đi phỏng vấn quay về, đang định thu xếp công việc cuối tuần một chút, vừa bước qua cửa chính thì cô bị chị ngồi cạnh cửa xem báo gọi giật lại, “Thương Tịnh, có khách tới, đợi em được một lúc rồi đấy”
“Dạ?”
“Chính là người đàn ông từng tới đây lần trước đó, đẹp trai quá đi, bây giờ anh ta đang ngồi trong phòng tiếp khách”
Sao không gọi điện? Cảm ơn chị ta xong, cô mở cửa phòng tiếp khách thì thấy Bùi Ninh cực kỳ nhàn nhã, vắt chân lên bàn trà, dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, chơi game.
“…” Đột nhiên, cô không biết phải nói gì nữa
Bùi Ninh trong lúc cấp bách, nhíu mày lên nhìn xem ai vào, rồi cậu ta cất điện thoại, thu chân lại, cười cười đứng lên, “Cô Thương”
“Bùi tiên sinh”
Thương Tịnh hiểu, cô và Bùi ninh trời sinh không hợp tính. Cô nghĩ Bùi Ninh cũng có cảm giác tương tự, thế thì vì sao cậu ta còn tìm cô?
“Mạo muội tới chơi, cô Thương không để tâm chứ?” Gương mặt Bùi Ninh vẫn trắng trẻo ngang với Thương Tịnh như cũ, cậu ta liếm liếm đôi môi hơi khô nẻ, tái nhợt của mình nói
“Đương nhiên không, Bùi tiên sinh nếu có việc gấp thì cứ gọi điện cho tôi là được”
“À, chuyện này nói qua điện thoại cũng vô dụng. Là thế này, tôi ở thành phố Z một thời gian rồi, cho nên… Hi vọng cô Thương có thể thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của tôi trước khi tôi quay về”
“Mời nói”
“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn lao, tôi chỉ hy vọng được nhìn cô tập võ một lần”
“Hả?” Thương Tịnh phì cười, “Hóa ra là vậy” Tuy cho rằng hơi kỳ quặc nhưng cô cũng đồng ý với cậu ta, vì vậy cô đáp, “Không thành vấn đề, khi nào?”
“Không bằng bây giờ luôn được không? Địa điểm tôi đã chuẩn bị rồi, chỉ chờ cô Thương trổ tài thôi”
“Vậy phiền anh đợi tôi thu dọn đồ đạc đã”
“Tất nhiên” Bùi Ninh làm một động tác xin mời
Hai người không hề đề cập tới Cố Thùy Vũ, bọn hộ giốngnhư ngầm hiểu ý nhau, ngay cả một chữ Cố cũng không nhắc tới. Bùi Ninh chở cô tới sân vận động thành phố, cậu ta mở cửa, sân vận động trống trải, chỉ có mỗi hai bọn họ. Thương Tịnh vốn đang mặc quần áo và đi giầy thể thao, cô cởi áo khoác, thoáng giãn gân cốt, giải thích, “Môn võ này quan trọng nhất là bộ pháp, bởi vì cơ thể phái nữ có ưu thế, đó là dựa vào sự nhẹ nhàng và linh hoạt để đánh ra chiêu thức Thiên Kim” Nhưng cũng chính bởi vì điều này mà không thể luyện tới nơi tới chốn, người tập môn võ này khó tránh khỏi khi đánh ra chiêu thức sẽ mang theo vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Bùi Ninh gật đầu, “Ra thế”
Làm nóng người xong, Thương Tịnh bước về phía trước, theo thói quen cúi đầu chào cậu ta, làm nghi lễ.
Bùi Ninh nhìn xung quanh, chọn một góc tốt rồi dựa vào tường, đút tay vào túi.
Chiêu thức không phụ cái tên Thiên hoa, nhẹ nhàng, phóng khoáng giống như mỗi bước chân của cô là một bông hoa sen nở rộ, chưởng pháp linh hoạt đa dạng, giống như một nụ hoa yêu kiều mạnh mẽ đung đưa trong gió, lại vừa liễu yếu đào tơ nhưng trong đó lại ẩn giấu sự khỏe khoắn, một số chiêu thức đích thị gần như là đã thất truyền. Thương Tịnh đánh bài võ xong, rồi cô điều hòa lại hơi thở mất 5 phút, sau đó cô nhìn về phía Bùi Ninh phía xa xa, gật đầu.
Bùi Ninh vẫn luôn duy trì tư thế dựa vào tường, khi cô quay lại gật đầu với cậu ta, cậu ta vẫn còn chút đờ đẫn, theo bảnnăng, cậu ta đứng thẳng dậy, nhếch môi nói, “Xong rồi sao?”
“Vâng, chiêu thức về cơ bản là thế, sao? Mong rằng không khiến anh quá thất vọng”. Thương Tịnh đi tới, quần áo cô mặc vừa nặng lại vừa dầy, nhìn qua chắc chắn rất ngốc nghếch.
“Rất tốt” Bùi Ninh cười, “Rất tốt”
Thấy nụ cười có chút miễn cưỡng của cậu ta, cô thầm nghĩ, cô cũng đâu cố ý làm cậu ta vỡ mộng đâu. Thương Tịnh thầm lè lưỡi, chiêu thức hồi ấy cùng chiêu thức cô vừa tập không giống nhau lắm, chẳng qua lần đầu tiên bọn họ trông thấy thì có vẻ mới mẻ, nhìn nhiều thì sẽ thành bình thường thôi, “Vậy, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé”
“Ok, tôi đưa cô về” Bùi Ninh gật đầu
“Không cần, tôi tự bắt xe về được, hẹn gặp lại, Bùi tiên sinh, chúc anh mai lên đường bình an” Thương Tình cầm áo khoác, khách sáo cười nói với cậu ta
“Cảm ơn, hẹn gặp lại” Bùi Ninh không nhiều lời, nhìn bóng lưng cô dần biến mất đằng sau cánh cửa, cậu ta đứng tại chỗ một hồi, rồi xoay người đi theo môt con đường khác tới phòng phát thanh của sân vận động
“Đã ghi lại xong hết chưa?” Cậu ta nhàn nhạt hỏi người đàn ông đang thao tác trước máy ghi hình
Người nọ lập tức đứng dậy, nhìn cậu ta cười nói, “Bùi tiên sinh, đã ghi xong rồi”
“Ừ, cop dữ liệu lại cho tôi, khỏi cần sao lưu”
“Dạ, tôi biết rồi” Người đàn ông kia lại ngồi xuống chấp hành mệnh lệnh, mất chút thời gian để chuyển dữ liệu
Dung lượng khá lớn, bọn họ lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc máy tính, cậu nhân viên kia khẽ hắng giọng, cố gắng tìm chuyện để nói, “Bùi tiên sinh, cô bé kia đánh võ nhìn đẹp mắt thật đấy, cô ấy sắp tham gia cuộc thi nào ạ?”
Bùi Ninh không lên tiếng, nhíu mày nhìn biểu tưởng sao lưu màu xanh biếc trong máy tính không ngừng nhấp nháy, nhưng trong đầu lại tái hiện rõ từng chiêu thức mà vừa rồi Thương Tịnh mới đánh, dần dần, hình ảnh đó chồng lên với hình ảnh trong ký ức của cậu ta, cậu ta hít vào một hơi, mẹ nó, sao cô ấy béo thành bộ dạng này mà khi tập võ vẫn giống như cũ nhỉ!