Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 4:
Từ hôm đó trở đi, không hiểu sao Thương Tịnh trở nên bận rộn hơn, ngoài việc chủ nhật cô phải đi hẹn hò với bạn trai để bồi dưỡng tình cảm thì ngay cả công việc của cô cũng không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Kể từ lúc tổ trưởng tổ di tích khảo cổ phát hiện ra điểm tốt ở nơi cô – đó là cứ tài liệu nào do cô mang tới Tòa thị chính thì được phê duyệt rất nhanh chóng, thế là sau đó, việc đưa tài liệu dồn hết lên đầu cô. Không phải là lần nào cô cũng gặp được Cố Thùy Vũ, nhưng hễ gặp anh là xác định hôm đó sẽ ăn ở bên ngoài, nếu không phải đi ăn đặc sản tươi ở nhà hàng, thì lại bị dẫn tới tham dự những bữa tiệc lớn, cứ thế một thời gian, việc này giống như trở thành thói quen của Cố Thùy Vũ, anh thấy ở đâu món ăn có mùi vị không tệ thì liền gọi điện thoại cho cô, thậm chí còn bảo tài xế Tiểu Hoàng tới khu khai quật đón cô, làm một số người còn tưởng rằng cô là một trong những thư ký của Cố Thùy Vũ.
Cô mơ hồ cảm thấy ở đâu đó không đúng, nhưng Cố Thùy Vũ có thể dễ dàng xua đi ý nghĩ này của cô. Hơn nữa, nếu anh muốn đối xử tốt với ai, thì anh sẽ toàn tâm và quan tâm tới người đó cực kỳ chu đáo, đôi khi, cô còn hoài nghi có phải anh không nên như thế hay không. Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ một thời gian, thành phố S bước vào mùa mưa.
Thành phố S là nơi dễ bị lũ lụt và ngập úng, rất nhiều lãnh đạo địa phương có công lao trong việc chống lũ, nếu năm nào lũ lớn, ngay cả Thủ tướng chính phủ cũng phải tới an ủi, hỏi thăm. Năm nay, mưa liên miên không ngớt, lượng nước mưa đột biến tăng lên, Tòa thị chính từ trên xuống dưới tiến vào trạng thái đề phòng. Hai ngày nay, Cố Thùy Vũ luôn bận luôn chân luôn tay, nhìn bản cáo cáo phòng ngừa lũ lụt từ khu khai quật, anh không khỏi cau mày, nếu thật sự ngập lụt, cô bé kia chắc chắn sẽ liều lĩnh xông lên tuyến đầu. Suy nghĩ một lát rồi anh bấm điện thoại.
“Thị trưởng Cố!”
Giọng nói của cô bất kỳ lúc nào cũng trong trẻo lại hào sảng, Cố Thùy Vũ bật cười nói, “Đang làm gì thế, cô bé?”
“Họp ạ. Tôi phải chạy ra ngoài đấy, hì hì”
Chắc là hội nghị nghĩ cách phòng chống lũ lụt nên anh cũng không hỏi nhiều, “Tôi muốn phiền em một chuyện”
“Ngài cứ tùy ý sai khiến” Cô nghịch ngợm nói.
Nếu được thế thì tốt quá, đáy mắt Cố Thùy Vũ lóe lên tia sáng dị thường nhưng giọng nói của anh không hề lay động, “Là thế này, trong phòng tôi có một thư ký xin nghỉ sinh con, vừa đúng lúc công việc trong phòng quá bận rộn, tạm thời tôi chưa tìm được người, em có thể tới giúp không?” Anh dừng lại một lát, “Tôi sẽ gọi điện giải thích rõ tình hình với đội trưởng của em”
Trong chốc lát, đầu dây bên kia chìm trong im lặng, rồi Thương Tịnh mới lên tiếng, “Những việc đó tôi sợ không làm nổi, đi cũng vô ích, để tôi tiến cử cho anh một người khác nhé”
“Chỉ là những việc đơn giản thôi mà, em thông minh, chỉ cần một lát là có thể bắt tay vào công việc rồi”
Thương Tịnh cười khẽ, vẫn uyển chuyển từ chối, “Tôi còn có nhiệm vụ ở đây, không đi được ạ”
“Nhiệm vụ gì?”
“Múc nước”, Cô nói qua loa.
“Em là con gái, sao phải đi làm những việc đó” Cố Thùy Vũ cau mày, không đồng ý.
“Đường đường là một thị trưởng, sao anh lại phân biệt đối xử như vậy? Đây là công việc của tôi!”
“Nếu em muốn lập công, tôi giúp em nghĩ cách khác”
Thương Tịnh không hề bị xem nhẹ mà tức giận, cô khẽ cười nói, “Một mũi tên trúng hai con chim không phải tốt hơn sao? Cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi, thật ra công việc của tôi là hậu cần, các binh sĩ nam sẽ không để tôi phải xông ra tiền tuyến đâu” Cô chợt nghĩ, chẳng lẽ chỉ vì anh không muốn cô gặp nguy hiểm nên mới gọi cú điện thoại này sao?
Cái con bé bướng bỉnh này. Hiện tại, Cố Thùy Vũ không quản nổi cô, đành mặc kệ cô làm càn vậy.
Quả nhiên, đêm khuya hai ngày sau, một trận sấm sét, mưa to xối xả ập xuống, trong vòng 10 phút, nội thành đã ngập úng, xe cộ gần như không thể di chuyển. Thị trưởng và bí thư thị ủy đã tới đê chỉ huy công tác chống lũ, Cố Thùy Vũ mạo hiểm trong mưa lớn, cùng Thư ký Bàn khó khăn đi tới khu Cổ mộ ở Dương Thôn.
Đầu tiên, Cố Thùy Vũ đích thân nắm bắt tình hình hiện tại, còn tài xế Tiểu Hoàng chạy một vòng, dù đã mặc áo mưa nhưng từ đầu tới chân cậu ta vẫn ướt như chuột lột, “Cố Thị trưởng, tôi không tìm thấy Thương Tịnh”
Thư ký Bàn không phải người mù, ông ta đã sớm hiểu rõ vài phần, ông ta lập tức nói, “Để tôi đi tìm”
Cố Thùy Vũ cau mày, lắc đầu, anh mặc áo mưa, đi ra khỏi phòng chỉ huy, Thư ký Bàn vội đuổi theo. Dọc đường mỗi khi gặp những sĩ quan đang khiêng bao cát vội vàng đi anh đều đảo đèn pin qua, nhưng tất cả đều là đàn ông. Con đường dưới chân toàn bùn đất lầy lội, anh bước về phía những chiếc lán dựng lên để bảo vệ hố khai quật, những chiếc lán này dùng để chống mưa vừa và nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng không thể chống đỡ được những cơn mưa xối xả, bọn họ phải chặn những bao cát xung quanh đề phòng nước mưa thấm ướt, hơn nữa, còn phải chú ý xem liệu nước mưa có rò rỉ từ trên đỉnh lán xuống hay không. Anh đi qua hố thứ nhất và thứ hai tình hình vẫn ổn, tới hố số ba, thì thấy có người đang ở dưới hố trải bạt.
Người phụ trách mặc áo mưa, cầm ô, ngẩng đầu chỉ huy công việc, thấy có ánh đèn thoáng qua theo bản năng nhìn về hướng đó, nhìn thấy người vừa tới thì cả kinh, “Thị trưởng Cố, sao anh lại ra đây? Mưa to quá, anh nên trấn thủ ở phòng chỉ huy vẫn hơn!” Anh ta tiến lên đón, rồi dời ô về phía Cố Thùy Vũ, lớn tiếng nói trong cơn mưa.
“Tôi không sao, tình hình thế nào rồi?” Cố Thùy Vũ vừa hỏi vừa nhìn một vòng.
“Không được lý tưởng cho lắm ạ, có tổng cộng năm hố, nhưng mới chỉ có 3 hố đã được giăng bạt, chốc nữa phải phái thêm người trông chừng hai hố còn lại mới được”
“Sao mới chỉ có ba hố?”
Người phụ trách cười khổ, “Ở đâu mà chẳng phải chống lũ, huống hồ phải bố trí phòng ngừa không thấm nước hố lớn như vậy, chúng tôi có thể làm xong ba hố đã coi như rất tốt rồi”
“Bên này tôi vẫn cần có thêm người giúp!” Từ phía đỉnh đầu truyền tới một giọng nữ trong trẻo quen thuộc.
“Tôi cũng cần!”
Cố Thùy Vũ nheo mắt, “Giọng nói của ai thế?”
“Nữ binh hỗ trợ quân đội, Thương Tịnh và Lữ Dao”
“Sao lại để nữ binh ra đây” Thư ký Bàn hỏi
“Chiếc lán này không vững, mà cơ thể của phụ nữ lại nhẹ hơn nhiều”
Đúng là không ngớt làm người ta lo lắng! Cố Thùy Vũ không vui, ngẩng đầu nhìn đỉnh lán tối đen, trông thấy một bóng đen đang ngọ nguậy, đột nhiên, cái bóng đó nghiêng người, ném đồ xuống phía dưới, động tác nguy hiểm đó khiến anh toát mồ hôi lạnh.
Không biết qua bao lâu, người phụ trách hố số bốn và năm nhìn tình hình, Cố Thùy Vũ cẫn đứng canh giữ ở hố ba, vừa phân công công việc, vừa lưu ý tới động tĩnh của người phía trên, mãi tới khi nghe thấy tiếng hô to “Xong rồi”, anh mới thởi phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía chiếc thang gỗ lung lay, hai cô gái, một trước một sau leo xuống, nhưng anh lại chỉ quan tâm tới cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn không còn tý huyết sắc.
Lúc này, trên gương mặt Thương Tịnh toàn nước mưa, tóc sướt sũng bết vào trán, dây thần kinh của cô giờ mới được thả lỏng, đột nhiên cô cảm thấy tê cóng, không khỏi rùng mình một cái.
“Để cho em khoe khoang rồi” Một giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ và đau lòng vang lên bên tai cô, đột nhiên bàn tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, “Thị trưởng Cố? Sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới xem tình hình thế nào” Thấy hai bàn tay cô lạnh cóng, không ngờ Cố Thùy Vũ lại chà xát bàn tay giúp cô, “Lạnh không?”
“Không lạnh…” Thương Tịnh bị động tác quan tâm này của anh làm cho sửng sốt, cô lúng túng trả lời.
“Lạnh tới nỗi môi tái đi rồi, còn nói không lạnh à, em nhanh chóng quay về phòng chỉ huy uống cốc nước nóng rồi nghỉ ngơi một lúc đi”
“Tôi còn có việc…”
“Tôi đã phái người tới tới hố số bốn và năm rồi, em đừng cướp công của người khác nữa, nghe lời, đi nghỉ ngơi thôi, em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi” Cố Thùy Vũ không nhiều lời, bảo Tiểu Hoàng đưa cô về phòng chỉ huy.
“Chào thủ trưởng!” Lữ Dao nói.
“Ừ, cực khổ rồi, đồng chí này cũng mau về nghỉ ngơi đi” Cố Thùy Vũ lộ ra nụ cười xã giao, rồi liếc nhìn bóng lưng mờ nhạt, trong chớp mắt xoay người đi về phía hố số bốn và năm.
Thương Tịnh bất đắc dĩ đành quay trở về phòng chỉ huy tạm thời, căn phòng bằng gạch ngói duy nhất ở đây, Vu Lỵ dẫn theo tổ hậu cần, mang trà nóng lên cho Thương Tịnh và Lữ Dao, Lữ Dao là lính hậu cần, lúc này đã mệt muốn ngất, cô nàng ngồi trên ghế, không muốn động đậy thêm gì nữa, Thương Tịnh lại không thể tiếp tục nhàn rỗi, thấy Tiểu Hoàng ra bên ngoài giúp mọi người, cô đang ngồi liền đứng dậy chạy theo.
Mãi tới tận nửa đêm, mưa mới dần ngớt, Cố Thùy Vũ và người phụ trách trở về phòng chỉ huy, nhân viện hậu cần ở trong phòng vội đứng lên, Vu Lỵ nhanh chóng rót một cốc trà nóng đưa cho thị trưởng Cố.
Cố Thùy Vũ cảm ơn, rồi uống một ngụm, sau đó cởi áo mưa nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ bé, rõ ràng cái người nên ở đây thì lại không thấy đâu. Trong lòng, anh thầm mắng cái con bé nói một đằng làm một nẻo, nhưng miệng thì vẫn bàn bạc cùng người khác. Một lát sau, Thương Tịnh vội vàng đi vào, thấy Cố Thùy Vũ, cô không khỏi chột dạ, rụt cổ, Phó Thị Trưởng đại nhân ngang ngược liếc mắt nhìn cô, rồi lại tiếp tục chỉ huy công việc.
Thảo luận các vấn đề xong xuôi, Thương Tịnh tiến lên, nuốt nước bọt cười nói, “Thị trưởng Cố, vừa rồi tôi trông thấy ngài, ngài thật là đẹp trai, gặp nguy không loạn, rất có khí phách của bậc Đại tướng!” Nói gì thì nói, nịnh bợ luôn là vô địch. (*)
*Nguyên văn: Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên. Mã thí ở đây nghĩa là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ chiêu nịnh hót lấy lòng. Cả câu trên có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại, chứ nịnh bợ luôn luôn là vô địch, vì ai mà chả thích nghe nịnh hót
Cố Thùy Vũ thiếu chút nữa tức hộc máu vì cái chiêu vuốt mông ngựa này của cô, ngài ngài ngài, anh già lắm hay sao!! Cái con bé đáng trách này!
Anh kìm nén, lạnh lùng nói, “Sao em lại lẫn vào với binh sĩ ở đây? Cấp trên nói đông, vậy mà em lại làm tây sao?”
“Đâu, làm gì có chuyện đó ạ?” Thương Tịnh cười ngây ngô, đột nhiên, cô hắt hơi.
“Rõ ràng bị cảm cúm rồi vậy mà em còn cố gắng chịu đựng” Cố Thùy Vũ rút tờ giấy ăn đưa cho cô.
Thương Tịnh xoay người lau mũi, rồi lại quay lại nói, “Vâng, đúng là rất lạnh, ngài cũng bị ướt hết rồi, hay là nhanh chóng về tắm nước nóng đi, nếu ngài bị cảm lạnh thì nguy” Vừa rồi, Thương Tịnh trông thấy Cố Thùy Vũ ở dưới trời mưa cùng mọi người đóng cọc củng cố lán trại, cô càng cảm thấy kính trọng anh hơn, quyền cao chức trọng nhưng vẫn xắn tay làm việc này, vậy mới xứng là lãnh đạo chứ.
Vu Lỵ đứng bên cạnh nghe một hồi, lúc này mới chen vào, “Đúng vậy, thị trưởng Cố, anh nên giữ gìn sức khỏe, nếu anh bị bệnh, chúng tôi coi như rắn mất đầu rồi”
Cố Thùy Vũ khẽ cười, “Không sao, tôi vừa mới gọi điện cho nhà khách thành phố rồi, lát nữa, nhóm người đầu tiên sẽ theo xe về nghỉ ngơi, trưa mai sẽ lại vào thay ca với mọi người”
“Vậy tôi…”
“Đi theo tôi” Cố Thùy Vũ như thể biết trước cô định nói gì nên chặn họng cô luôn.
“…Vâng” Thương Tịnh ủ rũ. Áp lực có thể gây chết người, có điều đây cũng chưa hẳn là áp lực quá lớn.
Lúc này, Cố Thùy Vũ mới hài lòng, che ô đi ra ngoài cùng với thư ký Bàn. Vu Lỵ nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, chị nhìn Thương Tịnh với ánh mắt khó hiểu, “Tiểu Thương, em và thị trưởng Cố có quan hệ tốt nhỉ”
Thương Tịnh nói, “Thị trưởng Cố đúng là rất chiếu cố em”
“Vậy không phải…. rất tốt sao?” Vu Lỵ hỏi dò.
“Gì cơ?” Thương tịnh mơ hồ, cái gì gọi là rất tốt?
Vu Lỵ là người từng trải, chị cảm thấy suy đoán của mình mười phần không thể sai, nhưng thấy Thương Tịnh hoàn toàn không nhận ra, chị không biết đó là tốt hay xấu nữa, dù sao chị cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đành xem vận số của Thương Tịnh vậy, “Ôi, con bé ngốc” Chị lắc đầu nói.
Thương Tịnh bị cơn mưa lớn làm cho hồ đồ rồi, cô nghe chị nói vậy cũng không suy nghĩ sâu xa, nghe xong cũng lập tức ném sau gáy.
Một lát sau, nhóm đầu tiên đã vào thành phố nghỉ ngơi, Thương Tịnh đương nhiên nằm trong số đó, cô định lên xe bus nhưng lại bị Cố Thùy Vũ gọi lại, “Sợ không còn đủ chỗ, em lên xe tôi đi”
Vu Lỵ nhìn Cố Thùy Vũ đầy thâm ý, đàn ông quanh năm suốt tháng lăn lộn bên ngoài, làm gì có ai tâm địa không gian xảo chứ? Đặc biệt người đàn ông quyền cao chức trọng giống như Cố Thùy Vũ, phụ nữ vây quanh anh không ít, nhưng sao anh lại coi trọng một Thương Tịnh đơn thuần nhỉ? Chẳng lẽ anh hoàn toàn phải lòng rồi sao?
Người phụ trách căn cứ cũng ngồi trong xe Cố Thùy Vũ, ông ta trông thấy Thương Tịnh thì sững sờ mất một giây, đáy mắt chợt lóe lên như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thư ký Bàn ngồi ở ghế trước, Thương Tịnh nhất thời không quan sát, chen lên ngồi vào giữa.
Bầu không khí trên xe chìm vào yên lặng, hai người đàn ông hai bên vẫn đang bàn bạc hạng mục công việc, đây chẳng khác gì bài hát ru đối với một Thương Tịnh đang mệt mỏi, khỏi cần nói, chỉ trong chốc lát, cô ngả đầu, ngủ ngon lành. Chiếc xe chuyển hướng, cơ thể Thương Tịnh nghiêng ngả, dựa vào bả vai người phụ trách, ngủ càng sâu. Hai người đàn ông tạm ngừng lại, người phụ trách người cứng đờ, liếc mắt nhìn Cố Thùy Vũ,
“Xin lỗi” Cố Thùy Vũ khẽ cười, đỡ cái đầu nhỏ bé của cô tựa lên vai mình, đồng thời vươn tay khoát lên bả vai, ổn định vị trí của cô.
…. Thương Tịnh đúng là cao nhân không lộ diện. Người phụ trách thầm thở dài.