Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 39:
Thương Tịnh sắp xếp lại thông tin có phần mơ hồ mà cô vừa nghe biên tập viên chán nản giải thích, anh ta nói Hà tổng vô cùng coi trọng đề tài này vì thế cô có thể tiếp tục mạnh tay mà làm. Thứ cho anh ta hiểu sai ý, nguyên văn lời của Tổng biên đại nhân lúc ấy là thế này, “Những thứ linh tinh thì đừng giao cho Thương Tịnh nữa, đúng là hết cách! Cô ấy muốn viết gì thì để cô ấy viết cái đó, có vấn đề gì thì tới hỏi tôi!”
Biên tập viên ở trong phòng Tổng biên bị giáo huấn một trận đến nỗi mặt biến sắc, anh ta không nhịn được hỏi, “Hà Tổng, dù Thương Tịnh có quan hệ với Bí thư Cố thì cũng không thể tùy tiện như vậy được, ngộ nhỡ đắc tội ai, Bí Thư cố thì chẳng làm sao, ngược lại thua thiệt chỉ có chúng ta”
Hà Chính Trạch hừ một tiếng, “Người ta đã đích thân gọi điện cho tôi rồi còn có thể làm gì khác nữa”, ông ngừng lại một lúc, “Có điều, chuyện này đối với chúng ta cũng không hoàn toàn xấu, trước tiên cứ xem xét tình hình đã” Ông ta cũng muốn biết Bí Thư Cố có thể giúp đỡ, che chở cho Thương Tịnh tới đâu
“Việc này…Hà Tổng, rốt cục bọn họ có quan hệ gì?” Biết trong phòng chỉ còn lại hai người nhưng giọng biên tập viên vẫn rất nhỏ.
“Tôi cũng không rõ nữa” Hà Chính Trạch trả lời vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, không phải loại quan hệ đó thì còn là loại nào nữa! Một người đàn ông coi một người phụ nữ như bảo bối, hỏi xem là loại quan hệ gì!!
Nói tóm lại, cuộc trò chuyện trong văn phòng Tổng Biên, Thương Tịnh hoàn toàn không hay biết, dù sao được quyền làm tiếp bản tin kia, trong lòng cô cực kỳ hưng phấn, cô cũng chẳng buồn nghĩ xem Hà Chính Trạch suy nghĩ thế nào về tin tức này, cô còn đang mải nghĩ xem nên điều tra tình hình các khách sạn khác thế nào. Nghĩ kỹ thì có lẽ tin tức này khá lớn, sợ không ôm nổi, cô bèn đi tìm Đổng Bân, “Thầy Đổng, em muốn trao đổi với thầy chuyện này…”
Cô kể qua về nội dung bản tin và ý tưởng của mình, sau đó nói, “Bản tin này em sợ một mình làm không xuể, thầy cũng gia nhập vào nhóm đi ạ!”
Đổng Bân là cựu phóng viên, đã lăn lộn trong giới gần 10 năm, đương nhiên biết theo ý Thương Tịnh thì tin tức này rất lớn và có giá trị, nhưng anh cũng hiểu, nhất định đã có người cản trở từ bên trong, nếu bọn họ muốn phỏng vấn vài khách sạn khác thì người ta chỉ cần tùy tiện tạo chút áp lực để tòa soạn bọn họ bận rộn một hồi toi công là được, có điều anh cũng đã nghe ra được trọng điểm, “Em nói Biên tập Hùng vốn muốn em dừng bản tin này lại nhưng sáng nay lại nói Hà Tổng coi trọng tin tức đó hả?”
“Vâng”
Thương Tịnh nghĩ rằng anh cũng không tin. Tính tình Hà tổng rất thận trọng, Biên tập Hùng lại do một tay ông cất nhắc, đương nhiên không thể vì một phóng viên cỏn con như cô mà làm mất mặt anh ta được, cách giải thích duy nhất chính là có người ở phía sau giúp đỡ Thương Tịnh. Anh chẳng cần suy nghĩ cũng đoán ra được cái người tiếng tăm lừng lẫy kia – Bí thư thị ủy Cố Thùy Vũ
“Hôm qua em gặp Bí thư Cố à?” Đổng Bân vốn định nhịn không hỏi, nhưng thấy cô dường như còn chưa đoán ra, bèn nhiều chuyện thêm một câu.
“Hả? Sao thầy biết?” Thương Tịnh cả kinh, cô chợt hiểu ý của anh, “Ý của thầy là, anh ta…”
“Tôi chỉ đoán mà thôi”
Thương Tịnh cũng chẳng phải đần độn, chẳng qua đối với những chuyện thế này cô không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng chỉ cần có người khơi ra vấn đề, cô sẽ lập tức bắt sóng kịp. Chắc chắn là anh ấy. Theo bản năng, cô khẽ nhíu mày.
“Tóm lại, bản tin này cực kỳ xuất sắc, nếu đã có thể làm thì cứ thả ga mà làm đi, tôi đi phỏng vấn cùng với em, nhưng tôi chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ thôi” Đổng Bân thấy việc này có hậu phương phía sau nên rốt cục cũng ra quyết định
“Dạ?” Thương Tịnh lập tức khôi phục tinh thần, “Thế sao được ạ?” Phải biết rằng người đề tên trên bản tin sẽ trực tiếp liên quan tới tiền nhuận bút và đánh giá.
“Em vừa mới được chính thức vào làm, cũng nên có một bản tin tốt để làm nền móng, đây coi như tạ lễ em giúp tôi hướng dẫn thực tập sinh nhé” Đổng Bân hào sảng cười, “Em đi chuẩn bị đi, làm một cái đề cương, chờ tôi làm xong bản thảo trong tay thì lập tức hành động”
Thương Tịnh hiểu rõ tính tình thẳng thắn của anh vì vậy cũng chẳng cần nhường tới nhường lui nữa, cô đành cười nói, “Vậy cám ơn thầy nhiều, về sau muốn em giúp gì thì chỉ cần nói một tiếng là được”
“Được, không thành vấn đề”
Đổng Bân không hổ là một phóng viên lão làng, chỉ cần xem qua đề cương Thương Tịnh làm là có thể nhanh chóng bổ sung thêm vài ý mới, đồng thời anh còn cẩn thận sắp xếp lại, hai người bàn bạc thêm lần nữa rồi bắt tay lo chuyện phỏng vấn. Đương nhiên, chuyện này nói thì dễ làm thì khó, các khách sạn không phải không có quy tắc riêng, thế mà bọn họ lại hết sức phối hợp, như thể chỉ hận không thể phơi bày ra rằng bọn họ tuân thủ pháp luật ra sao, khó khăn trùng trùng chính là không thu được tin tức liên quan tới đảm bảo 3 loại tiền bảo hiểm. Có nhân viên sợ đắc tội ông chủ nên không muốn lên tiếng, có khách sạn thì lại dứt khoát cự tuyệt phỏng vấn, dường như các khách sạn hàng đầu liên tục tạo áp lực tới tòa soạn, nói tóm lại mấy ngày liền, Thương Tịnh đã cảm thấy đuối, cách đấy không lâu, cô đang bí mật phỏng vấn một nhân viên tại một khách sạn hạng sang thì bị bảo vệ phát hiện, sau đó còn bị bảo vệ thô lỗ đuổi ra, giờ trên tay cô vẫn còn vài vệt đỏ.
Cái nghề phóng viên này không hề dễ dàng gì!
Có điểu nội bộ tòa soạn đã tiếp nhận đề cương của cô, Hà Tổng đối với bên ngoài tỏ ra thái độ rất cứng rắn, chuyện này chắc chắn đã giúp cho hình tượng của ông trong tòa soạn trực tiếp thăng lên một bậc. Có đồng nghiệp nhìn bản tin của cô tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Cậu rõ là may mắn, được Hà tổng coi trọng tới vậy” Cô ta nói vậy nhưng trong lòng lại thầm oán, một tin tức lớn như thế sao Hà Tổng không cho cô ta làm mà lại để một con bé bịp bợm viết nhỉ?
Thương Tịnh lập tức nhớ tới người đàn ông đã cho mình cái “vận may” này, tâm tình trở nên trôi nổi.
“Này, nghĩ gì thế?” Đồng nghiệp đẩy đẩy cô
“Không có gì”
“Con bé này, trông cậu không tim không phổi vậy mà còn làm bộ thâm trầm chứ” Đồng nghiệp cười nói. Trong khoảnh khắc, người đồng nghiệp có cảm giác cả người cô đều trở nên trầm tĩnh lại.
“Đương nhiên rồi, đây là kiểu nó phải thế mà lại!” Thương Tịnh cười lớn nói
Mà giờ phút này, người đàn ông khiến Thương Tịnh phải “ra vẻ” thâm trầm đang đi thăm hỏi thành phố láng giềng. Buổi tối khi đi ăn tiệc chiêu đãi thì có điện thoại gọi tới, trên màn hình hiện lên cái tên Bùi Ninh – chính là tên bị anh cưỡng chế chiếm dụng nhà – anh nhíu mày, tìm một chỗ yên tĩnh cách xa bữa tiệc rồi nhận cuộc điện thoại của cái người “Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo” (*) này.
(*): ý nói không có việc gì thì không tìm tới.
“A lô?”
“Ờ, đang tán gái ở đâu đấy?” Giọng nói cợt nhả truyền tới
“Đi xã giao, có chuyện gì?”
“À, có chút chuyện, chuyện nhỏ xíu xíu ý mà” Trình độ diễn giải vấn đề của Bùi Ninh đã đạt tới mức xuất sắc
“Chuyện quái gì?”
“Là thế này, nghe nói khách sạn của tôi tại thành phố Z hai ngày nay liên tục có người tìm tới phỏng vấn nhân viên về ba loại bảo hiểm, giám đốc từ chối rồi đuổi người ta ra ngoài, ai dè thông qua quan hệ ngầm tạo áp lực với tòa soạn thì Tổng Biên cũng không biết đường rút, cậu biết đấy, nếu bản tin này tung ra danh tiếng của khách sạn tôi sẽ bị ảnh hưởng, khi 0bộ phận quan hệ công chúng báo cáo lại với tôi chuyện này, tôi bèn nhớ ra, không phải cậu là lão đại thành phố Z sao, chuyện này giao cho cậu xử lý vậy!”
“…” Cố Thùy Vũ chỉ nghe thấy mấy từ “đuổi người ra ngoài” “Tòa soạn nào?”
“Hình như là tòa soạn Nhật báo, nghe nói là một phóng viên cỏn con, một tên lính mới vào nghề” Bùi Ninh không quan tâm lắm tới mấy chuyện lặt vặt này, anh chàng cười khì khì, “Tôi biết việc này có hơi mang ý giết gà dùng dao mổ trâu…”
“Giết cái con mẹ nhà cậu” Cố Thùy Vũ nghĩ tới Thương Tịnh, lập tức nổi giận
“Á, kỳ quái, không phải cậu dùng từ không được thích hợp lắm sao…..”
“Phóng viên kia tên gì?”
“Tôi làm sao mà biết được…cậu đợi chút, tôi hỏi lại” Đầu dây bên kia ngừng lại khoảng một phút, anh chàng gọi điện tới phòng quan hệ công chúng yêu cầu tên họ của tiểu phóng viên kia, “Này, trên danh thiếp ghi là Thương Tịnh, Thương trong Thương nghiệp, Tịnh trong sạch sẽ”
“…Cô ấy là người của tôi” Anh lạnh lùng thốt lên
“Hả?” Bùi Ninh sửng sốt, cười đen tối, “Hóa ra là đụng phải miếu thờ rồi, vậy chuyện này tôi không xía vào nữa, cậu nói cô ấy một tiếng, cũng đừng mắng cô ấy đấy”
“Sao tôi phải mắng cô ấy?” Cố Thùy Vũ nghĩ có phải anh chàng này bị teo não không nữa, khó khăn lắm anh mới dỗ dành được cô, bị điên sao mà tự dưng vô duyên vô cớ chạy đi mắng cô một trận chứ?
“Xem ra cô nàng kia tươi ngon có đủ, rất hợp khẩu vị của cậu nhỉ”
“Cút mẹ cậu đi, ngày mai cậu đàng hoàng lễ độ mà đi tiếp nhận phỏng vấn của người ta đi”
“…Đại ca à, anh tới để bóc lột tôi à” Anh làm lãnh đạo tới ngu người rồi hả?
“Ừ thì sao?”
Ừ thì sao? Ừ thì sao?!!!! Bùi Ninh cảm thấy nếu không phải lỗ tai của anh chàng có vấn đề thì chính là do đầu óc Cố Thùy Vũ có vấn đề. Rõ ràng vế sau có khả năng xảy ra cao hơn, “Cậu…cô ta…. đẹp lắm à?” Để cho đầu óc anh xảy ra vấn đế thì chỉ có khả năng này thôi.
“Chỉ vì chút tiền cỏn con mà cậu đuổi người ta ra ngoài sao? Cái khách sạn rách của cậu, nếu cô ấy bị thương cậu đền nổi không?” Cố Thùy Vũ khỏi cần nghĩ cũng biết quá trình bọn họ đuổi người thô bạo cỡ nào rồi, anh cực kỳ không vui quát, Tịnh Tịnh của anh mềm mại như thế.
Bùi Ninh im lặng hồi lâu, “Con mẹ nó, tôi gọi điện thoại sai địa chỉ rồi à? Cho tôi gặp Cố Tam đi!!!” Cái gì mà bao che bênh vực nhau…. Còn đâu một Cố Thùy Vũ coi “Anh em như tay chân, đàn bà như quần áo”
Cố Thùy Vũ bùng nổ quát to, “Cứ thế mà làm, không thì đừng trách ông đây tự mình xuất chinh chỉnh khách sạn các cậu làm ăn bất hợp pháp nhé!” Nói xong, anh liền cúp máy, không mảy may để lại cho chủ nhà của mình chút tình cảm và thể diện nào.
Ngày đếch gì vậy! Bùi Ninh trừng mắt nhìn điện thoại, chỉ muốn đấm cho người nào đó một trận qua cái điện thoại này thôi.
Đã phỏng vấn xong xuổi, sáng sớm Thương Tịnh tới tòa soạn, ngồi trước máy tính bắt tay gõ chữ. Dù cho cô mới vào nghề không lâu thì cũng biết bản thảo muốn được xuất bản thì tương đối khó khăn, cô nhất định phải hoàn thành càng sớm càng tốt mới có thể giúp cho những công nhân viên kia có cơ hội đạt được đãi ngộ.
Cô không suy nghĩ gì khác mà chuyên tâm đánh máy, chị tiếp tân chợt gọi cô khiến cô giật mình, “Thương Tịnh!”
“Dạ, có chuyện gì thế?” Cô chậm chạp đáp lời, hoàn hồn hỏi
“Em có khách”
Hả? Hôm nay cô không hẹn ai tới gặp mà nhỉ. Thương Tịnh thắc mắc đi ra ngoài, qua cửa kính cô nhìn thấy một vị khách xa lạ
Đó là một người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, có vẻ hơi ốm, anh ta đeo một cặp mắt kiếng không gọng, dáng dấp cực kỳ thanh tú, thậm chí có chứa cả sự tinh tế, quần áo trên người anh có thể nhìn ra cực kỳ xa xỉ, rõ ràng anh là một người không phú thì quý.
“Chào anh, để anh đợi lâu rồi, tôi là Thương Tịnh, xin hỏi, anh là…” Thương Tịnh tiến lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta thì phát hiện nơi đáy mắt anh ta mang theo một tia thăm dò càn rỡ, khiến cho cô không được thoải mái.
Người đàn ông kia nở một nụ cười quái dị rồi quan sát cô từ đầu tới chân một phen, anh ta chú trọng tới chuyện bộ ngực cô không được tính là đẫy đã và vòng mông cũng chẳng nở nang cho lắm, sau đó anh mới chậm rãi mở miệng, “Tôi họ Bùi, Bùi Ninh, người phụ trách khách sạn Hải Viên” Khẩu vị của Cố Tam không ngờ lại biến hóa nhiều tới vậy.