Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 30:
Bầu trời bắt đầu hé ra những tia nắng đầu tiên, Thương Tịnh chậm rãi mở mắt, nhìn cánh tay đặt trước ngực và người đàn ông nằm cạnh mình, bật cười tự giễu.
Từ từ nhớ lại tất cả, cơ thể đau nhức đã nói cho cô biết đêm qua bản thân đã phóng đãng tới cỡ nào, một vài hình ảnh không hoàn chỉnh khi người đàn ông này mạnh mẽ chiếm lấy cô thoáng lóe lên. Cô không trách Cố Thùy Vũ nói không giữ lời, lúc cô gọi cho anh thì cô nên đoán trước được kết quả thế này, có lẽ bị hạ thuốc nên tiềm thức buông thả đã tạo nên hậu quả không thể vãn hồi. Cô không nên bất lực mà yếu đuối, lại càng không nên nghĩ rằng anh là người mà mình có thể nương tựa!
Nhưng giờ ván đã đóng thành thuyền, bất kể cô tự lừa gạt bản thân thế nào thì cô cũng đã trở thành kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác, là một nhân tình! Cái cảm giác tội lỗi này sẽ theo cô suốt cuộc đời này, đây là hình phạt dành cho sự phóng túng của cô.
Thương Tịnh thở dài.
“Tỉnh rồi?” Bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm, khàn khàn.
Thương Tịnh không lên tiếng, cô đẩy tay anh ra rồi ngồi dậy, đưa lưng về phía anh
“Hiện tại em cảm thấy thế nào? Có gì kỳ lạ không?” Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn vết hôn trải dọc suốt tấm lưng trắng như tuyết của cô, ánh mắt lười biếng dần trở nênám, ngón tay anh miết lên phần lõm chỗ sống lưng cô
Thương Tịnh phản ứng rất mạnh, hất văng tay anh ra, “Cố Thùy Vũ!” Cô không nhịn được trừng mắt nhìn anh
“Giận à?” Cố Thùy Vũ nghiêng người, giữ đầu, nhìn cô chăm chú rồi bật cười đầy nuông chiều, cả người anh vì được thỏa mãn mà vô cùng dễ chịu, “Tôi không ngờ bản thân mình lại kiềm chế kém cỏi vậy, chỉ trách em quá mê người thôi” Lời anh nói là sự thực, anh không hề muốn lợi dụng lúc cô gặp khó khăn chút nào, thật sự anh chỉ muốn giải thoát cho cô mà thôi, nhưng vừa chạm vào làn da ấm áp của cô, vừa ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô, vừa nghe thấy tiếng rên yêu kiều mật ngọt của cô, thì lý trí của anh đã bị nuốt sạch tới tận khi không còn sót lại tý gì.
“Anh tuyệt đối không hề cảm thấy có lỗi với vợ mình sao?”
Cố Thùy Vũ cười khẽ, “Lúc cô ta lên giường với HLV thể hình thì cũng nào thấy có lỗi với tôi”
“Cái gì?” Thương Tịnh cả kinh, im lặng trong giây lát rồi cười lạnh, “Chúng ta đúng là ti tiện như nhau”
Cố Thùy Vũ nhướng mày, “Em không cần hạ thấp bản thân thế” Anh không quen thấy cô khinh thường bản thân
“Chẳng nhẽ tôi phải nghĩ mình là người cao quý hay sao! Trong lòng anh rõ ràng không hề nghĩ vậy, chẳng qua anh chỉ xem tôi là một đối tượng để chơi đùa mà thôi, một món đồ chơi mới mẻ, một người phụ nữ có thể trả giá được! Sao, chơi đùa với tôi thú vị không? Trông thấy tôi ngu xuẩn, vô tri, lọt vào lưới của anh, anh rất đắc ý đúng không? Anh biết rõ tôi đã động lòng với anh, còn anh lại đứng trên góc độ của một khán giả để thưởng thức kiệt tác một tay anh sáng tạo!” Rốt cục, Thương Tịnh không nhịn nổi nữa, cô quấn ga giường quanh người rồi đứng cạnh mép giường, căm tức nhìn người đàn ông trên giường.
“Thương Tịnh” Cố Thùy Vũ ngồi dậy
“Rơi vào tình cảnh ngày hôm nay có lẽ là do tôi tự chuốc lấy, là tôi đánh giá thấp anh và đánh giá cao bản thân tôi” Và cô cũng đã sai về thứ tình yêu này, “Tôi mặc kệ vợ chồng các người thế nào, hôm nay tôi trở thành kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác, thân phận này sẽ khiến tôi mang tội cả đời! Còn anh, Cố Thùy Vũ, anh có tư cách gì, có quyền gì mà khiến tôi phải chịu đựng cái tội danh này hả!”
“Thương Tịnh!” Cố Thùy Vũ biết rõ cô đang xả giận, thời gian này cô đã phải chịu đựng quá nhiều, cô cần có một lý do để có thể trút hết nỗi lòng, chẳng qua lời cô nói khiến trái tim anh mơ hồ đau nhói
“Đừng gọi tôi! Hiện tại tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, dù cho tôi nhất thời bị anh cuốn hút nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ được ranh giới cuối cùng của mình, đêm qua là sai lầm, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với vợ anh mà thôi, nhưng cảm ơn lời giải thích của anh, tuy rất vô liêm sỉ nhưng cũng khiến tôi dễ chịu hơn một chút. Tôi không chơi nổi trò chơi này của các người đâu, tôi nhận thua còn chưa được sao? Anh đã đoạt được cơ thể tôi rồi đấy, có thể phiền anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng được không?”
Rõ ràng lời nói gay gắt của cô là sự thực, có điều đột nhiên Cố Thùy Vũ không muốn thừa nhận, bất kể anh xem cô là một người phụ nữ có thể trả bằng tiền hay chỉ là nhất thời bị cuốn hút, “Tôi chưa từng đối xử tốt với bất kỳ ai như em” Anh khoan dung với cái tính tình nóng nảy của cô, anh cho phép cô nắm trong tay điểm yếu của mình, anh vì cô thu xếp tất cả mọi chuyện, thậm chí hai giờ sáng còn chạy tới nhà cô chỉ vì lo lắng! Nói ra thì ai mà tin được, anh, Cố Thùy Vũ, lúc nào lại vì phụ nữ mà làm hết tất cả những việc trên!
“Tôi nên cảm thấy vui vẻ à?” Thương Tịnh bật cười nhìn anh, chậm rãi nói, “Cố Thùy Vũ, tôi thật sự hy vọng chưa từng quen biết anh”
“Thương Tịnh xông ra ngoài, cầm thẻ phòng treo trên cửa rồi không thèm quay đầu, mở cửa đi mất.
“Em như thế mà định đi đâu” Cố Thùy Vũ vội vàng vùng dậy xuống giường, khẽ chửi thề tìm quần áo mặc
Thương Tịnh bọc ga giường quanh người, dưới cái nhìn quái dị của cô dọn phòng, cô bước vào phòng 1601, rồi đóng cửa “Rầm” lại.
Trong phòng rất ngột ngạt khó chịu, bởi vì cả đêm không bật điều hòa. Lúc ba giờ sáng Chu Trì đã tỉnh lại, trong không gian tối như mực thì đã phát hiện ra tình cảnh của mình, cậu ta hổn hển không ngừng kéo cái còng tay, dường như cậu ta nghĩ rằng chỉ cần như vậy thì có thể giật nó ra.
Cậu ta không dám lớn tiếng kêu cứu, cảnh ngộ khó xử tới chết của cậu ta không thể để kẻ khác trông thấy, vả lại cậu ta cũng sợ bị gọi cảnh sát, người ta tìm Thương Tịnh tới đối chất là cậu ta toi đời. Vì vậy, cậu ta đành nhỏ giọng gọi tên Thương Tịnh, trông đợi cô vẫn còn ở trong phòng, bầu không khí nóng bức khiến cậu ta mồ hôi nhễ nhại, gần như không thở nổi, sau khi cậu ta trút hết sự cáu kỉnh một lần thì rút cục cậu ta cũng tạm nghỉ, tuyệt vọng nằm dưới đất vô hồn nhìn bầu trời đang dần sáng, đúng lúc này, phía cửa phòng truyền tới tiếng động làm cho cậu ta nhanh chòng bò dậy
“Thương Tịnh?” Cậu ta thử gọi
Thương Tịnh mắt điếc tai ngơ, đi thẳng qua phòng vào buồng tắm
“Cô đã đi đâu?” Chu Trì nhìn cô đang quấn ga giường với vẻ không tin nổi, “Cô đã lên giường với thằng khác?”
Thương Tịnh với cơ thể đau nhức nhanh chóng chui vào tắm, thay bộ quần áo còn ẩm ướt của mình rồi bước ra, nét mặt không đổi.
“Ha ha, Thương Tịnh, cô đúng là đồ hư hỏng, tôi còn tưởng cô tam trinh cửu liệt thế nào, hóa ra cũng vừa bị đàn ông làm cho thoải mái tới vậy, sớm biết thế thì còn đánh ngất Gia làm gì, kỹ thuật của Gia khẳng định còn tốt hơn thằng đàn ông hoang dã kia!” Chu Trì không đứng dậy được, gương mặt con nít của cậu ta méo mó vặn vẹo dữ tợn. Lúc này, mái tóc mướt mờ hôi của cậu ta đang dính vào trán, quần áo nhăn nhúm, bộ dáng cực kỳ chật vật
* tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Thương Tịnh tiến liên, giơ tay cho hắn một cái tát, “Chu Trì, trình độ của cậu cũng chỉ thế mà thôi” Cô lạnh lùng giơ tay, tát cho hắn một cái nữa, rồi rút điện thoại ra chụp ảnh
“Thương Tịnh!” Chu Trì rống to
Thương Tịnh cười lạnh, nắm chặt bàn tay, ngón cái giơ thẳng lên trên từ từ xoay chỉ thẳng xuống đất, cô xoay người đi tới cửa, thả chìa khóa vào trong bình hoa, “Tự cậu tìm người mở khóa đi, đúng rồi, nhớ trả còng tay về cục cảnh sát nhé, nếu không làm theo lời tôi nói, tôi sẽ tung tấm ảnh này lên mạng đấy”
“Thương Tịnh, con đàn bà thối tha này!” Trên trán Chu Trì nổi đầy gân xanh, dường như mạch máu của hắn muốn nổ tung vậy
Thương Tịnh ngoảnh mặt làm ngơ, sải bước ra khỏi phòng
Đi tới trước thang máy, Thương Tịnh nhấn nút, tay chưa hề thả ra, cô vô hồn nhìn bảng số phát sáng, hồn bay phách lạc. Thang máy tới, cô bước vào, bên trong không một bóng người, trong khoảnh khắc cửa thang máy đang đóng lại thì cô ngồi xổm xuống.
Cố Thùy Vũ từ góc tối đi ra, nhìn những con số phát sáng đang nhảy múa, nhíu mày. Anh đi một thang máy khác xuống tầng, mãi tới khi trông thấy cô ngồi lên một chiếc xe taxi đi về phía ký túc xá thì mới thoáng yên tâm.
Anh lái xe quay về nhà thay quần áo, trong lòng vẫn không ngừng nôn nóng. Đây không phải là một con đường lý tưởng mà anh muốn, Thương Tịnh cần phải hiểu rõ tình cảm của cô và phải biết rằng anh có thể mang lại cho cô những lợi ích gì. Đáng ra, cô phải vì phí điều trị cho mẹ mà thay đổi suy nghĩ, can tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh, chứ không phải giống như vừa rồi, tâm tàn ý lạnh, âm thầm thất vọng. Là anh quá hấp tấp hay sao? Hay là do cô còn quá trẻ nên vẫn còn ôm những mộng tưởng không thực tế đối với tình yêu? Anh nhất định phải có được cô, phải để cho cô biết thực tế tàn khốc cỡ nào. Tay đặt trên vô lăng của anh khẽ siết chặt
Đậu xe xong, đang định quẹt thẻ vào khu chung cư thì một giọng nói thanh thúy truyền tới, “Thị trưởng Cố!”
Cố Thùy Vũ nghiêng đầu, một cô gái rạng rỡ, tủm tỉm cười chạy về phía anh, anh suy nghĩ một chút rồi nói, “Cô là…Đại học S, Trần Tĩnh phải không?”
“Vâng…đúng rồi ạ”
Hình như trên đường đi tìm Thương Tịnh thì anh nhận được điện thoại, nội dung cuộc điện thoại là gì ý nhỉ…à, đồ lưu niệm kỷ niệm 50 năm thành lập đại học S đã làm xong, cô ta đưa tới giúp anh, còn hỏi địa chỉ của anh, anh cũng vô tâm, lười nghĩ bèn cho cô ta địa chỉ, dặn cô ta để ở phòng bảo vệ là được
“Sao cô vẫn còn ở đây?” Cố Thùy Vũ lười tốn tâm tư, hỏi thẳng
Trần Tĩnh ngượng ngùng, cúi thấp đầu, “Tối qua không phải tôi nói đưa đồ lưu niệm cho ngài sao? Vừa khéo lại là ngày sinh nhật của ngài, nên tôi đã vẽ một bức tranh làm quà tặng, từ trường tới thành phố thì mọi người đã tan làm, cho nên tôi mới mạo muội gọi điện hỏi địa chỉ của ngài, tới đây đợi mãi mà không thấy ngài, gọi điện ngài cũng không nhận, tôi nghĩ ngài chắc là uống say, may mà có một cửa hàng KFC trước mặt, tôi vào đó ngồi đợi ngài về”
Đúng rồi, tối qua anh vội vã đi, không biết thư ký Bàn đã giải thích lý do rõ ràng chưa. Lúc này Cố Thùy Vũ mới nhớ tới một đám nhân vật có máu mặt tại bữa tiệc sinh nhật mình, anh nở nụ cười một cách bất đắc dĩ
“Cô có thể đưa tới văn phòng, không có gì phải ngại”
Trần Tĩnh thè lưỡi, gõ một cái vào đầu mình, đở mặt nói, “Tôi đúng là ngốc, chỉ nghĩ muốn tặng quà đúng ngày sinh nhật cho ngài, ai dè đợi một lúc mà trời đã sáng”
Thương Tịnh nếu có một chút “ngốc” của cô ả này thì tốt, Cố Thùy Vũ đã thấy nhiều chiêu trò như thế rồi, anh khẽ cười, “Vậy vất vả cho cô rồi, đưa quà cho tôi rồi cô về sớm một chút còn kịp giờ lên lớp”
Thấy anh cố ý chấm dứt câu chuyện, Trần Tĩnh cũng không quấy rầy thêm, cô ta nở nụ cười sáng lạn, “Dạ, được, hy vọng ngài thích món quà của tôi”
Cố Thùy Vũ về tới nhà,, thuận tay ném hai món quà trong tay vào một góc, rồi bước vào phòng.